Editor: LimCa
(*): Lương thương nhân: thương nhân bán lương thực
Trong nội tâm Bắc Thần Nghiêu buồn bã, ánh mắt nhìn về phía Bắc Thần Thụy
càng thêm thương tiếc, làm khổ đứa nhỏ này rồi, nhưng hắn sẽ không vì
toàn bộ chuyện mình đã làm mà cảm thấy hối hận!
"Tốt lắm, xem
chẩn cho Thái hậu đi." Dứt lời Bắc Thần Nghiêu nhìn về phía Dạ Nguyệt
Ly, mắt nheo lại, dưa vào việc ngồi trên ngai vàng nhiều năm hắn nhìn
một cái là nhận ra thân phân người kia không đơn giản, thật sự chỉ là đệ tử của Thần Phong lão nhân sao?
"Vì sao không quỳ xuống?" Bắc
Thần Nghiêu trầm giọng hỏi, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Dạ Nguyệt Ly,
chờ hắn ta cho câu trả lời khiến hắn có thể hài lòng.
Dao phi ở
một bên nhẹ nhàng dạo bước lui về phía sau, khóe miệng kéo ra một tia
vui sướng khi người khác gặp tai hoạ, nghiêng mắt liếc Diệp Mạn Thanh,
đáy mắt chứa sự hèn mọn khinh thường, nàng chính là nhìn nữ nhân này rất ngứa mắt, cả ngày đều bày ra cái dáng vẻ cao quý không thèm để ý, nàng
không thể làm gì được nàng ta, nhưng không phải bọn họ là do con trai
của nàng ta mang đến sao, nàng liền chờ xem Bắc Thần Thụy cũng chịu liên luỵ.
Mộ Dung Tiểu Tiểu sớm biết chuyện này sẽ xảy ra, đang chuẩn bị nhấc chân tiến lên trước, sư huynh lên tiếng, cũng không phải ngăn
cản nàng.
"Toái Nguyệt." Dạ Nguyệt Ly lạnh lùng gọi.
Đối với tiếng nói đột nhiên của hắn, mọi người còn không biết rõ chuyện gì.
Ngoài cửa Toái Nguyệt tiến vào, trước tiên không phải hành lễ về phía Bắc
Thần Nghiêu, mà là cung kính cúi đầu với chủ tử của mình, "Chủ tử" .
"Đồ vật."
"Vâng" Toái Nguyệt lấy một khối vật phẩm từ vạt áo trước ngực, một quả lệnh
bài màu đen có chữ nạm vàng, lớn cỡ bàn tay, bên trên có khắc một chữ
‘Lương’, tiếp theo đưa ra cho Bắc Thần Nghiêu, "Mời xem qua."
Sắc mặt Bắc Thần Nghiêu hơi biến đổi, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc,
tiếp theo cười vang nói, "Thì ra là vậy, là do trẫm mạo phạm, Lương
thương nhân thực tới đây vì sao không thông báo trẫm biết, trẫm sẽ làm
tốt tiệc đón gió tẩy trần tiếp công tử."
‘ Lương thương nhân? ’
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu mày, ‘ Lương thương nhân’ là như thế nào mà
khiến Bắc Thần Nghiêu trong nháy mắt chuyển đổi thái độ? Xem ra nàng còn chưa đủ hiểu rõ thế giới này, giống như chưa hiểu rõ sư huynh.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tiểu nha đầu, Dạ Nguyệt Ly cười nhạt
không nói, trước mắt bao người, đột nhiên di chuyển đôi chân dài, một
tay bế tiểu nhân nhi bên cạnh lên, "Đứng tại chỗ quá lâu sẽ mệt mỏi, để
sư huynh ôm muội."
Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn còn đang trong lúc suy
tư đột nhiên rời khỏi mặt đất rơi vào vòng ngực quen thuộc liền thấy
gương mặt tuấn tú trước mặt phóng đại, nghĩ tới mới vừa rồi còn mơ hồ
nghe được câu nói kia, Mộ Dung Tiểu Tiểu mím chặt bờ môi, cái trán mơ hồ có vạch đen rơi xuống.
Nhìn đến bờ môi sư huynh không đè nén
được ý cười, Mộ Dung Tiểu Tiểu không có sức chống cự, "Sư huynh, đây còn ở trong hoàng cung."
"Vậy thì sao?" Hắn chỉ biết ôm không tới nàng hắn sẽ cảm giác rất khó chịu!
Khoé miệng Dạ Nguyệt Ly nhếch lên, nhất thời gây kinh diễm cho tất cả mọi
người tại chỗ, mới đầu mọi người chỉ cảm thấy sắc mặt người này lạnh
lẽo, một phần vì chưa từng mở miệng nên cũng không chú ý quá nhiều,
nhưng nụ cười kia lại làm cho bọn họ cảm thấy trước mắt sáng lên, như
băng tuyết tan rã, từng người đều âm thầm nghĩ tướng mạo người này vốn
đã tuấn mỹ không nghĩ tới khi cười lên sẽ chói loá mắt đến vậy, thậm chí có cả các cung nữ không kịp cúi đầu, khuôn mặt đều đỏ bừng cả lên, si
ngốc nhìn hắn.
"Chẳng qua là tới Kinh Thành dạo chơi, thuận tiện
chuẩn bệnh thôi." Dạ Nguyệt Ly không chút che giấu nụ cười bên môi, hiện tại người yêu ở trong ngực, tâm tình của hắn vô cùng tốt.
"Hả?
Công tử còn biết y thuật?" Bắc Thần Nghiêu giống như không phát hiện
động tác của Dạ Nguyệt Ly, con mắt phát sáng trong lúc lơ đãng quét qua
Mộ Dung Tiểu Tiểu.
"Không biết." Dạ Nguyệt Ly lạnh nhạt đáp.
Dao phi không nghĩ đến người này lại có thân phận như thế, tròng mắt mở
lớn, thần thái càng thêm kinh ngạc, lần này ngay cả hoàng thượng cũng
phải lễ nhượng ba phần rồi, nàng cũng không có nhìn sai cái lệnh bài
kia. Bất qua nàng cũng không nhận ra người này chính là Lương thương
nhân, như vậy tám năm trước người này còn là một đứa trẻ mười tuổi đấy.
Bắc Thần Nghiêu đồng dạng trở lên im lặng, nếu Dạ Nguyệt Ly thật sự là
Lương thương nhân chỉ ở dưới một nhân vật quan trọng kia, nếu không cũng sẽ không có Kim Bài Ngự Tứ này. Nói đến Lương thương nhân, cái này phải ngược dòng đến tám năm trước khi hắn vừa mới lên ngôi. Khi đó thực lực
nước Bắc Địch cũng không ra sao, lúc ấy quốc khố thiếu hụt nghiêm trọng, tại thời điểm lúc nào cũng có thể gặp phải nước Nam Dục khai chiến,
lương thực lại thiếu hụt, dưới tình hình thiếu tiền cùng lương thảo,
trong nước bỗng xuất hiện một thương nhân bán lương thực, người nọ độc
quyền tất cả lương thực trên thị trường, chiếm giữ gần như bảy phần mười lương thực của cả nước, con số kinh người như vậy, nhưng sau khi hắn
lên ngôi vua cũng sớm dâng ra ba trăm vạn, để cho hắn vừa mới bắt đầu
sinh ra ý nghĩ diệt trừ người này liền đè nén xuống, mặc dù không cam
lòng nhưng người có cống hiến lớn như thế hắn không có khả năng bất chấp thiên hạ rộng lớn, không kiêng kị gì mà giết hắn, nếu không một khi sự
tình bại lộ, không chỉ có ngôi vua mà hắn vừa ngồi lên không giữ được,
càng có khả năng trêu chọc người nọ tức giận, dẫn tới lòng làm phản, đến lúc đó người nọ nếu gia nhập vào nước Nam Dục thì chẳng phải tất cả
nước Bắc Địch đều chôn cùng theo! Năm đó hắn mới vừa đăng cơ, ngôi vị
hoàng đế còn không yên ổn, chỉ có thể kìm nén nhịn xuống tất cả!
Mà sau này hàng năm Lương thương nhân kia đều có nộp một khoản lương thực
nhất định, hàng năm đều như thế, chưa bao giờ từng đứt đoạn, vì thế hắn
liền ban cho kim bài thông cáo thiên hạ là kim bài Lương thương nhân,
hưởng thụ đối xử đặc biệt của thương nghiệp quốc doanh, hơn nữa không
cần hành lễ với người trong Hoàng thất.
Bất quá, năm đó ước
nguyện ban đầu của hắn là muốn lôi kéo người này, mới ban cho kim bài để dụ dỗ, nếu có khả năng sẽ không ngại đem những thứ đó biến thành của
mình. Tám năm trước đã có quy mô như vậy thì tám năm sau sẽ thế nào?
Người này lại phát triển đến trình độ ra sao?
Ánh mắt Bắc Thần
Nghiêu tối lại, trong mắt loé lên tia sáng nhỏ, mấy năm nay hắn từng
chút cố gắng, nhưng nói như thế nào hắn cũng không thể đoạt được chủ
quyền, đại đa số lương thực còn đang nắm giữ trong tay thủ hạ người kia! Nghĩ đến Bắc Thần Nghiêu hắn lên ngôi đã có tám năm, ít nhiều vì nước
Bắc Địch làm biết bao nhiêu cống hiến? Nhưng cho dù hắn có thành tích
tốt hơn nữa, trước sau vẫn cảm thấy chưa hoàn toàn nắm giữ quốc gia này
trong tay, người dân coi lương thực như trời, hắn tùy thời bị quản chế
bởi người khác! Cảm giác vô lực đó khiến hắn mỗi ngày đều cảm thụ được!
Hắn hận! Hắn không cam lòng! Nhưng hắn lại không thể hành động mù quáng!
Bắc Thần Nghiêu giấu hai quả đấm nắm chặt ở trong tay áo, gân xanh nổi lên, nhìn Dạ Nguyệt Ly thiếu chút muốn xông lên cắn một ngụm.
Tuy Dạ
Nguyệt Ly không nhìn Bắc Thần Nghiêu cũng biết hắn ta căm hận mình,
nhưng mà vậy thì sao, hắn ta có thể làm gì hắn chứ? Tốt nhất chớ làm ra
chuyện tình ngu xuẩn, nếu không. . .
Khóe môi nâng tia trào
phúng, ngay sau đó ý bảo nha đầu trong ngực có thể đi chẩn bệnh rồi, sau khi trở về hắn sẽ phải ‘ giáo dục một chút ’ tiểu nha đầu một chút, lần sau không cho phép nhìn chằm chằm nam nhân khác còn quan sát lâu như
vậy, cho dù là Bắc Thần Thụy!
"Phụ hoàng, vị biết y thuật chính
là muội muội của công tử Dạ, cô nương Tiểu Tiểu, vẫn là chuẩn bệnh cho
hoàng nãi nãi trước đi." Hiểu rõ trong mắt Dạ Nguyệt Ly chứa đựng sự
không kiên nhẫn, Bắc Thần Thụy mỉm cười nhắc nhở.
"Hả?" Là cô bé này? Bắc Thần Nghiêu kinh ngạc.
Cũng đúng, Lương thương nhân sao có thể đặc biệt tới Hoàng Thành thay người
chuẩn bệnh, nghe Thụy nhi nói hai người này đều là đệ tử của Thần Phong
lão nhân, người này hẳn là cùng đi với sư muội, xem hiện tại hai người
thân mật như thế nhất định là quan hệ cực tốt. Mặc dù hắn ở địa vị cao
nhưng cũng biết chút chuyện giang hồ, Thần Phong lão nhân cũng không
nhúng tay chuyện triều đình giang hồ, rốt cuộc Thần Phong lão nhân cùng
Lương thương nhân này có quan hệ hay không?
Đôi mày thanh tú của Mộ Dung Tiểu Tiểu nâng lên, tuổi còn nhỏ cũng không phải do lỗi của
nàng, cười nhạt nói nhỏ, "Vậy trước đó chuẩn mạch cho Thái hậu nương
nương thôi."
Lúc này mọi người mới nhìn về phía Thái hậu bị bỏ
qua một lúc lâu, dưới ánh mắt xem xét của mọi người, trước đó Thái hậu
đã nhanh chóng che giấu sự xấu hổ thay vào đó khôi phục lại nét hiền
hoà, rồi sau đó lộ cổ tay trong tay áo ra, "Không sao, bệnh này của ai
gia cũng là bệnh cũ rồi."
Trong nội tâm Mộ Dung Tiểu Tiểu buồn
cười, khó trách muốn quan tâm Bắc Thần Thụy như vậy, chẳng lẽ muốn chờ
đến ngày nào đó hắn lên ngôi sao? Tuy là Thái hậu nương nương nhưng đoán chừng ở trong hậu cung ngày trôi qua cũng không quá tốt.
Mà tựa
hồ Bắc Thần Thụy được nàng quan tâm từ lớn đến nhỏ nên sẽ càng biết ơn,
không khỏi thở dài, Bắc Thần Thuỵ này thật đúng là người cố chấp.
Bắc Thần Nghiêu lẳng lặng nhìn, tuy chỉ thị tìm danh y do hắn truyền chỉ,
nhưng đối với hắn tìm được Thần Phong lão nhân hay không cũng không quan tâm, từ trước đến giờ tình cảm của con cháu trong Hoàng thất đều mỏng
manh, hơn nữa còn không phải mẫu thân ruột của mình. Chẳng qua hắn ngồi
trên ngôi vị cao không chỉ phải lưu lại cho mình danh tiếng có tài đức
mà còn cần để ý đến danh tiếng hiếu thuận.
"Xem mạch đập này thì bệnh tim của Thái hậu cũng đã có năm sáu năm rồi, có phải khi cảm xúc
bất thường thì tim đập rất nhanh? Nếu không sẽ thấy ngực đau đớn, khó
thở?" Sauk hi bắt mạch xong, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhăn lông mày hỏi kỹ.
"Đúng thế." Thái hậu bất đắc dĩ thở dài nói, từ ngày có bệnh này nàng không
thể không mỗi ngày ở trong cung điện này ‘ không để ý tới việc đời ’,
nếu không sao có thể để mặc Dao phi phát triển lớn mạnh, nghĩ đến nàng
lại cảm giác không cam lòng!
Không ngờ tiểu nữ oa này ngược lại
có chút bản lãnh, mới nhanh như vậy liền nhìn ra, chính là không biết
cái bệnh này có thể trị khỏi hay không? Nghĩ đến liền hỏi, "Có thể chữa
khỏi?" Trong mắt mang chút mong chờ.
"Từ giờ trở đi phối hợp với châm cứu trị liệu thì đến lúc nào đó có thể chữa khỏi, bất quá thời gian sẽ lâu chút."
"Thật sự? Vậy tốt lắm tốt lắm!" Trong mắt Thái hậu phát ra một trận ánh sáng, một đôi tay được bảo dưỡng trắng như tuyết nắm chặt cánh tay Mộ Dung
Tiểu Tiểu.
"Buông tay!" Con mắt Dạ Nguyệt Ly nheo lại, lời nói lạnh lẽo nhắm thẳng vào Thái hậu.