Bắc Thần Nghiêu nhiều năm ngồi trên ngai vàng, thiên uy sao có thể bị con trai mình khiêu khích?
Sắc mặt hắn tức giận, “Đây là thái độ mà ngươi nên có?”
“Phụ hoàng, nhi thần chưa bao giờ cầu xin người, nhưng hôm nay con muốn chính thức cầu xin ngài một chuyện, mặc kệ sau này người sẽ trừng phạt nhi thần như thế nào. Kính xin người hãy thả mẫu hậu! Nàng căn bản chưa bao giờ vui vẻ, ngài nhẫn tâm nhìn mẫu hậu mỗi ngày đều buồn bã sao?”
Nam nhi bảy thước mà lại lệ nóng quang vòng, như vậy phải đau đớn đến mức nào?
Bắc Thần Nghiêu dấu đi ánh mắt giật mình, nhìn về phía đứa con thứ hai này, giống như chưa từng biết qua.
“Thụy Nhi, ngươi có biết mình đang nói lời đại nghịch bất đạo?” Hai mắt Bắc Thần Nghiêu nheo lại, trong con ngươi tối tăm lóe lên ánh sáng lạnh thâm trầm.”
“Phụ hoàng, mười chín năm nhi thần không có tình thương của mẹ của mẹ cũng không sao, ít nhất hoàng nãi nãi còn quan tâm con, nhưng còn mẫu hậu? Người cấm mẫu hậu liên lạc với người ngoài, bao gồm cả người nhà, trong cung mẫu hậu không quen ai, hậu cung thì thường xuyên tranh đấu ngươi lừa ta gạt, phụ hoàng có từng nhìn thấy nụ cười thật sự của mẫu hậu?”
Nụ cười thật lòng? Đó là chuyện bao lâu trước kia? Hắn cũng hoài nghi mình chưa từng nhìn thấy? Chẳng lẽ Thanh Nhi vẫn luôn im lặng lạnh lùng thất vọng?
Có điều, cái này cũng không quan trọng!
Bắc Thần Ngiêu thu hồi ánh mắt suy nghĩ như có như không, sắc mặt đột nhiên hung ác, hai tay nắm chặt thành quả đấm, giọng nói không hề thương lượng, “Nàng là quốc gia chi mẫu! Đây mới là nơi nàng nên ở!”
Diệp Mạn Thanh nàng cả đời nay đừng mong rời xa hắn!
“Dù là giống như cái xác không hồn?” Bắc Thần Thụy thu hồi sự mềm yếu trong ánh mắt, nhìn về phía người phụ hoàng mà đến nay vẫn còn chưa biết hối hận, sắc mặt lạnh lẽo.
“Thụy Nhi, phụ hoàng hôm nay tha thứ cho những sự vô lý của con! Con thật sự khiến cho ta thất vọng!” Bắc Thần Nghiêu tức giận, nhất thời lại quên không khống chế giọng điệu!
Nhìn bộ mặt bướng bỉnh không hề hối cải của Bắc Thần Thụy kia, lông mày của Bắc thần Nghiêu dựng thẳng, nét mặt giận dữ nói: “ Như vậy quá hồ đồ! Trẫm vẫn luôn cho rằng ngươi thông minh hơn so với hoàng huynh của ngươi, không ngờ ngươi lại có lòng dạ đàn bà như như thế!”
Đế Vương, sao có thể bị vấp ngã bởi một chữ tình!
Thông minh hơn so với hoàng huynh? Đáy lòng Bắc Thần Thụy cười lạnh, hăn cũng muốn hằng ngày đều có thể ngu ngốc, hoặc không rảnh việc đời như tam hoàng đệ Bắc Thần Tinh vậy, dien#%$&uy** donnn tinh khiết như hài đồng, như vậy hắn cũng đã không cần phải nhìn trước ngó sau, luôn phải nghĩ biện pháp sao cho vẹn cả đôi đường, thế cho nên mới bỏ lỡ nhiều năm như vậy, khiến mẫu phi phải chịu dằn vặt đau đớn muốn sống không được, muốn chết không xong.