“Á, vào làm gì? Vừa mới ra ngoài, ở lại một lúc đã.” Thấy Dạ Nguyệt Ly ôm nàng đi về phía phòng trong, Mộ Dung Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, lên tiếng yêu cầu.
Dạ Nguyệt Ly cúi mắt, ấn đường khẽ chau lại, trong con mắt đỏ sẫm thoáng qua chút do dự, rồi sau đó lại khôi phục trầm tĩnh, thỏa hiệp nói: “Được rồi, không thể ở lại quá lâu.”
Bên ngoài quá lạnh rồi, muốn đóng băng người lại rồi, vẫn là hắn đau lòng.
Khóe miệng Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ giật, làm ơn, là ai muốn ôm nàng ra nói muốn phơi nắng?
“Sư huynh, ngươi nói xem sao lâu như vậy rồi mà sư phụ và bà ngoại chưa tới?” Bị Dạ Nguyệt Ly phân tán, Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn nhớ mình muốn hỏi gì.
Trong lòng Dạ Nguyệt Ly trào ra nước chua, lạnh lùng nói: “Nàng cứ yên tâm 100%, Nam Cung Nguyệt Bân không dễ chết như vậy.”
Hừ, nha đầu không có lương tâm này! Chỉ nhớ đến người ngoài!
“Sư huynh, ngươi lại ăn dấm chua à?” Mộ Dung Tiểu Tiểu dở khóc, nàng liếc mắt, giải thích: “Ta mong sư phụ tới không phải chỉ vì giúp Việt Bân giải độc, mấy ngày nữa là ta cập kê* rồi, phải có người chủ trì.”
*cập kê: lễ trưởng thành của nữ nhi cổ đại.
Ở hiện đại, 18 tuổi mới tính là trưởng thành. Mà ở Nam Dục hoặc Bắc Địch, cô gái 15 tuổi đã coi là trưởng thành, lúc này trong các gia tộc đức cao vọng trọng trưởng bối sẽ làm lễ cập kê, cũng sẽ có khách mời, quá trình hơi phức tạp, chỉ là Mộ Dung Tiểu Tiểu không có ý định làm toàn bộ lễ nghi theo cổ đại, đại khái làm qua loa là được. Mặc dù kiếp này nàng không có người thân, nhưng sư phụ và bà ngoại cũng coi là trưởng bối của nàng, cho nên họ tới chủ trì là điều dễ hiểu.
Vừa nghe đến “cập kê”, mây phủ quanh Dạ Nguyệt Ly lập tức tan, môi mỏng cũng không kiềm hãm được mà nhẹ nhàng nâng lên, cười tà mị khác thường, đợi nhiều năm như vậy không phải là vì đợi thời khắc này sao, biến nàng hoàn toàn thành của mình?
Giờ Nam Cung Nguyệt Bân vẫn còn bị cấm túc, nếu hắn dám tự mình tới đây, Nam Cung Quân Hạo sẽ dễ dàng tha cho hắn ta sao?
Trong mắt Dạ Nguyệt Ly, Nam Cung Quân Hạo là người không cho phép bất kỳ kẻ nào khiêu chiến quyền uy Đế Vương, một khi bị khiêu khích thì chắc chắn Nam Cung Quân Hạo sẽ nổi sát tâm, cho dù là con trai ruột của hắn cũng không ngoại lệ, không phải hắn là một ví dụ tốt nhất sao?
Chỉ là, từ xưa đến nay Đế Vương luôn như thế.
Có lẽ, đối với bất đồng giữa Nam Cung Nguyệt Bân sẽ chỉ coi như Nam Cung Nguyệt Bân không thể thay đổi được gì, còn về Dạ Nguyệt Ly hắn, ai cũng đừng hòng!
Quan sát sắc mặt Dạ Nguyệt Ly không còn thúi như vừa rồi, Mộ Dung Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhỏ cười nói: “Ta còn nhớ người nào đó nói muốn tặng ta một món quà thật lớn, hừ hừ, ta vẫn chờ đó.”
Mộ Dung Tiểu Tiểu cười hài lòng, lại bỏ sót đôi mắt đỏ rực âm trầm bí ẩn của Dạ Nguyệt Ly, giọng nói của hắn êm ái ấm áp như mặt trời sau tuyết rơi, nhẹ nhàng chiếu vào trong lòng nàng: “Ừ, đã sớm chuẩn bị tốt rồi…”
Có thể nói, hắn đã chuẩn bị xong…
Toái Nguyệt tới, hơn tháng nay không thấy Toái Nguyệt, vẫn giữ mặt đầu gỗ tiêu chuẩn, bóng dáng hắn chợt lóe, quỳ một chân trên đất cung kính nói: “Chủ tử, tiểu thư.”
“Làm xong chuyện chưa?” Dạ Nguyệt Ly khôi phục giọng nói lạnh nhạt.
“Bẩm chủ tử, đã làm xong.”
“Rất tốt…”
Mộ Dung Tiểu Tiểu không hiểu ra sao, sư huynh đã sai Toái Nguyệt đi chỗ nào rồi?
Dạ Nguyệt Ly chưa kịp cho Toái Nguyệt lui ra, đột nhiên, một giọng nói có lực xuyên thấu vô cùng lớn truyền đến, nghe giọng nói này, người tới đúng là rất kích động.
“Ha ha! Nha đầu! Lão nhân ta tới rồi…”
Không cần đoán, người tới chính là Thần Phong lão nhân Mục Trạch Dương!
Không đi qua cánh cửa hình vòm trong đình viện mà trực tiếp từ trên bầu trời biệt viện xẹt qua, Mục Trạch Dương không nói hai lời dang đôi tay đánh úp tới Mộ Dung Tiểu Tiểu trong ngực Dạ Nguyệt Ly.
Mục đích cướp người!
Dạ Nguyệt Ly ôm thân thể mềm mại trong ngực, tay không được rảnh, trong giây lát, hai chân đã đánh với Mục Trạch Dương không dưới 20 chiêu!
Cao thủ với cao thủ tỷ thí, thường thì tốc độ và lực cực lớn, dù là Dạ Nguyệt Ly cũng không dám lơ là một chút nào, huống chi là tới cướp người với hắn đấy!
Mộ Dung Tiểu Tiểu dứt khoát nằm im, nàng im lặng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ cảm thấy cảnh sắc lúc ẩn lúc hiện…
“Ha ha, tiểu tử, mấy năm không gặp, lại tiến bộ không ít.” Hai mắt Mục Trạch Dương tỏa ánh sáng, mặc dù mấy lần giành không được lại không thấy nổi giận, dù Dạ Nguyệt Ly chỉ có thể dùng hai chân đọ sức, hắn cũng chưa từng khiêm nhường chút nào, một chiêu thành công hả hê cười ha ha.
Nói theo cách nói của Mộ Dung Tiểu Tiểu, Mục Trạch Dương trước kia tuyệt đối không hơn không kém Lão Ngoan Đồng, mà bây giờ, chắng có chút dáng vè trung niên đại thúc tuấn tú, bộ dạng náo loạn kia, chỉ có tăng không có giảm, nếu để người trong giang hồ vốn vô cùng kính nể Thần Phong lão nhân nhìn thấy lão không đứng đắn như vậy, vô liêm sỉ đánh lén đồ nhi, chắc mồm rớt đầy đất.
Dạ Nguyệt Ly híp con mắt, ánh sáng lạnh bắn tán loạn, từng trận cuồng phong lạnh lẽo bao phủ quanh người tỏa ra!
Xú lão đầu vô xỉ này!
Toái Nguyệt định lên giúp một tay lại bị ánh mắt phát ra sát khí bốn phương của Dạ Nguyệt Ly trừng trở về, cuối cùng lại không dám tự tiện chủ trương.
Đầu Mộ Dung Tiểu Tiểu tràn đầy khó hiểu, ai tới nói cho nàng biết, đây là tình huống gì?
Sư huynh trong cảm nhận của nàng, dù Mục Trạch Dương nuôi dưỡng hắn nhiều năm cũng không thấy sư huynh gần gũi chút nào, nàng biết những năm nay nàng biến mất, căn bản sư huynh chưa từng quay lại Phong cốc, càng không lén lút trở về nhìn Mục Trạch Dương một chút, mà cách làm hiện tại của Mục Trạch Dương không thể nói là một kiểu khác của “thân thiết”…
“Sư huynh! Ngươi đang làm gì thế, đừng dọa bọn nhỏ chứ!”
Dung nhan mỹ lệ của Y Na giống Mộ Dung Tiểu Tiểu đến 50%, giờ phút này lông mày khẽ chau lại. Nàng còn ở cửa chính của biệt viện Ly Vương chuẩn bị bảo hộ vệ đi thông báo thì đã thấy Mục Trạch Dương nhún người nhảy qua tường cao, đạp lên nóc nhà rồi lao về phía hậu viện.
Thấy hộ vệ biệt viện cũng không cản nàng, chắc là lúc trước Tiểu Tiểu đã sớm chỉ thị, liền khẩn trương cho người dẫn đường, nhưng nàng không ngờ tới mới vừa bước vào đình viện đã thấy cảnh tượng này, khiến nàng sững sờ một lúc lâu, nếu như nàng không đoán sai, nam tử ôm Tiểu Tiểu không phải là đồ đệ của sư huynh sao?
Lời của Y Na vừa vang lên, trong nháy mắt Mục Trạch Dương dừng tay, lập tức đứng ngay ngắn, băn khoan bất an như bị nắm bắt điểm yếu, hắn cười ngượng ngùng: “Ha ha, sư muội, ta đùa giỡn chơi với hỗn tiểu tử này, không phải như ngươi nghĩ đâu.”
Bộ mặt hắn u oán nhìn qua Mộ Dung Tiểu Tiểu rồi sau đó mạnh mẽ trừng mắt với Dạ Nguyệt Ly, lúc này mới phẫn nộ đi đến bên cạnh Y Na.
Dẫn Y Na đến chính là Tức Mặc Tuyết Dương và Di Tinh, mà nhận được tin tức Giáo chủ tiền nhiệm đến, Tần Thương và Ngư Nhi cũng đi theo phía sau.
Tần Thương không tồi, sắc mặt lạnh nhạt che dấu cực kỹ khó mà phát hiện được nét vui mừng thoáng qua, phụ mẫu hắn từng là bộ hạ cũ của Y Na, theo dạy bảo của phụ mẫu từ nhỏ, ít nhiều gì còn để lại trong lòng hắn kính ngưỡng đối với Y Na, chỉ là, hiện tại hắn chỉ trung thành với Mộ Dung Tiểu Tiểu! Ngư Nhi cũng giống thế, nhiều năm sống chung với Mộ Dung Tiểu Tiểu khiến lòng cảm kích ban đầu đối với Y Na hoàn toàn chuyển biến thành lòng trung thành tuyệt đối với Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Nét mặt Tức Mặc Tuyết Dương và Di Tinh lại khác một trời một vực, cho đến khi Y Na quát Mục Trạch Dương hai người mới nhặt lại được cằm của mình, bọn họ phát hiện thì ra sư phụ của chủ tử lại cực phẩm như vậy…
“Ngươi là sư phụ, ngươi nhìn xem ngươi giống chỗ nào.” Y Na bất đắc dĩ lắc đầu, sư huynh này của nàng, từ lúc tuổi còn trẻ đã bất cần đời, có vẻ vô cùng không đáng tin, nếu không phải là như thế, có lẽ năm đó nàng thật sự sẽ nghe theo sư phụ phân phó mà gả cho sư huynh.
Khụ khụ, nghĩ xa rồi....
“Sư muội, ngươi nhìn tiểu tử kia xem, bao nhiêu năm không gặp, cũng không chào hỏi ta một câu, còn sống chết chiếm lấy nha đầu, ôm cũng không cho ta ôm.” Mục Trạch Dương có chút uất ức đối với trách cứ của Y Na, ngay sau đó vừa hận vừa trừng mắt Dạ Nguyệt Ly, cái tên tiểu tử chết tiệt này, thật không đáng yêu!
Nghe Mục Trạch Dương nói như thế, Y Na không khỏi dời tầm mắt nhìn về phía Dạ Nguyệt Ly, coi thường khí lạnh bao quanh người ngược lại rất có khí chất, khuôn mặt trắng nõn lộ ra góc cạnh rõ ràng lãnh tuấn, đôi mắt đỏ sẫm tĩnh lặng như ẩn như hiện ánh sáng bén nhọn, mà khi nhìn về cô gái trong ngưc hắn thì trong đôi mắt ấy lại khó nén được sự dịu dàng và cưng chiều.
Hạ tầm mắt, cả người Mộ Dung Tiểu bị quấn trong chăn, bị Dạ Nguyệt Ly ôm thật chặt trước ngực, dáng vẻ cực kỳ cẩn thận giống như ôm một trân bảo hiếm thấy trong ngực.
“Bà ngoại, sư phụ.” Thấy Y Na quan sát mình, sắc mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ biến, cười lúng túng, nàng biết bộ dạng nàng lúc này, nếu bị người ngoài nhìn thấy nhất định mắng nàng không thuần phong mỹ tục.
“Được rồi, bà ngoại đi xuống nghỉ ngơi, không quấy rầy vợ chồng son các người.” Nàng không phải là người cứng nhắc, nàng cũng từng yêu cho nên nàng hiểu.
Y Na trêu ghẹo khiến Mộ Dung Tiểu Tiểu giật mình, ngay sau đó môi nàng bất giác nhếc lên, đây chính là cảm giác người thân, có sự tán thành của Y Na, nàng phát hiện, nàng tràn đầy lòng tin với sư huynh, nàng tin tưởng, có người thân chúc phúc, nàng và sư huynh nhất định sẽ hạnh phúc…
Thấy Y Na vừa đi, Mục Trạch Dương cũng mất hứng chơi đùa, hắn bĩu môi, nhìn trời đầy thương cảm, rất có cảm xúc nói: “Ai, lòng người dễ thay đơi...”
Mộ Dung Tiểu Tiểu dở khóc dở cười: “Sư phụ, đợi lát nữa Tiểu Tiểu đến phòng tìm ngài.”
Vấn đề của Việt Bân cần nhanh chóng giải quyết.
Ánh mắt Mục Trạch Dương sáng lên, vui vẻ cười nói: “Được! Lão nhân ta năm đó không thu nhầm nha đầu ngươi làm đồ đệ, chỉ là, không cho phép tay không mà đến!”
Không đợi ánh mắt rét lạnh của Dạ Nguyệt Ly quét tới, Mục Trạch Dương vội vàng chuồn mất, chỉ là để con dâu làm cho hắn chút điểm tâm, chỉ thế thôi.
Chẳng lẽ, cái này gọi là có nương tử quên sư phụ?
Kịch hay tàn cuộc, những người khác rõ ràng chưa thỏa mãn, lại nói, cũng ít khi nhìn thấy chủ tử bị đùa giỡn.
“Rất hay sao?”
Rõ ràng lời nói rất nhẹ nhàng nhưng vào đến tai Tức Mặc Tuyết Dương và Di Tinh lại như khối băng lớn nện vào tim, tuyệt đối xuyên tim!
“Cút!”
Mọi người bỏ trốn mất dạng…
“Ha ha…” Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ cười, nàng đột nhiên cảm thất mặt lạnh của sư huynh chính là dùng để dọa người, sao nàng lại cảm thấy thế này lại đáng yêu.
Đôi con mắt đỏ rực của Dạ Nguyệt Ly nheo lại, rõ ràng tức giận trong đó cuồn cuộn không ngừng, nhưng khi cặp mắt ấy nhìn tới người đang cười xinh đẹp trong ngực thì thoáng chốc biến mất hầu như không còn, tiếng cười như chuông bạc vang dội ở đình viện, Dạ Nguyệt Ly cảm thấy vừa rồi tim bì đè nén rất lâu, bây giờ lại cực kỳ trong sáng, mặt cũng không tự giác hiện lên nụ cượi.