Editor: Tư Di
Nam Cung Nguyệt Hiên không thể không cắn răng nghiến lợi, không ngờ Nam Cung Nguyệt Ly lại may mắn nhứ thế, có thể trở thành đệ tử của Thần Phong lão nhân! Có ai không biết Thần Phong cốc đây? Bao nhiêu cao thủ võ lâm vắt óc suy nghĩ tìm cách đến đó bái sư, không ngờ Nam Cung Nguyệt Ly lại từ đó mà ra!
Về phần Mộ Dung Tiểu Tiểu, xem ra hắn còn quá xem thường nữ nhân này rồi, cho là nàng chỉ có tướng mạo xinh đẹp, khó trách hoàng yến lần trước có thể dễ dàng thắng Triệu Thi Nhân như vậy, thì ra là kế thừa Thần Phong cốc giống Nam Cung Nguyệt Ly, xem ra lão già đã biết từ sớm!
Nam Cung Nguyệt Hiên híp hai mắt, ánh mắt âm hiểm độc ác: "Có tra ra thân thế Nam Cung Nguyệt Bân có gì đáng ngại hay không?"
"Đối với bên ngoài Bân Vương chỉ nói là ngẫu nhiên bị cảm phong hàn, chỉ là theo như thám tử hồi báo, ngày nào Thần Phong lão nhân cũng đến Bân Vương phủ và lại thời gian ở lại chơi cũng không ít."
"Hả? Nếu là ốm đau bình thường thì càng không cần phải mới đến Thần Phong lão nhân." Nam Cung Nguyệt Hiên khẽ cong khóe môi, ngón trỏ vuốt cằm, giọng nói sâu xa.
"Thuộc hạ cũng cho là như thế, chỉ lạ thuộc hạ không thể đến gần quá mức sợ bị người của Bân Vương phát hiện." Vẻ mặt Hà Khôn nghiêm túc.
"Ngươi làm đúng lắm, trước không cần bứt dây động rừng quá sớm."
Nam Cung Nguyệt Hiên khẽ tựa vào sau ghế, trong lòng suy nghĩ quay cuồng, nghĩ tới rốt cuộc thân thế Nam Cung Nguyệt Bân là như thế nào, cũng không biết lão già có biết hay không.
Năm đó hắn hạ phệ tâm độc Nam Cung Nguyệt Bân nhưng hắn ta vẫn có thể sống sót, hiển nhiên có thể thấy rõ năng lực của Nam Cung Nguyệt Bân.
Có điều, việc quan trọng nhất hiện tại là làm sáng tỏ rốt cuộc Nam Cung Nguyệt Ly muốn làm cái gì, bây giờ không phải là lúc đối chọi gay gắt như nước với lửa với Nam Cung Nguyệt Bân.
Nam Cung Nguyệt Bân bị bệnh không phải là cực kỳ có lợi cho Nam Cung Nguyệt Ly hay sao? Chẳng lẽ hắn quên Nam Cung Quân Hạo cố tình lập Nam Cung Nguyệt Bân làm Thái tử? Nếu Nam Cung Nguyệt Bân thật sự lên ngôi vị Hoàng Đế, Nam Cung Nguyệt Ly không sợ một ngày nào đó Nam Cung Nguyệt Bân cướp mất Mộ Dung Tiểu Tiểu sao?
Hắn không tin Nam Cung Nguyệt Ly lại có lòng tốt như vậy, rốt cuộc là hai người này âm thầm chơi âm mưu quỷ kế gì, hắn vẫn nên nhẫn nhịn suy nghĩ không nên động thủ trước.
"Biệt viện Ly Vương hôm nay như thế nào?"
Hà Khôn biết chủ tử muốn hỏi gì, lập tức đáp: "Thuộc hạ bất tài, biệt viện Ly Vương vẫn như cũ, khó có thể tiếp cận được."
Bởi vì bọn họ lỗ mãng, lần trước một nhóm nhỏ bí mật lẻn vào biệt viện Ly Vương liền bị giết chết, Hà Khôn nuốt một ngụm nước bọt, tình cảnh lúc ấy vẫn còn hiện ra trước mắt, cảnh tượng lúc đó quả thật chính là một màn đuổi giết, mà người của bọn họ không chịu nổi một kích, cả quá trình căn bản không thấy Ly Vương xuất hiện lần nào.
Nếu không phải thoát được nhanh thì lúc này hắn căn bản không có khả năng đứng ở nơi này, tình cảnh hắn nhìn thấy ở biệt viện Ly Vương lúc đó có lẽ cũng chỉ là một góc tảng băng chìm mà thôi, thậm chí hắn còn hoài nghi lần đó có lẽ đối phương cố tình thả hắn trốn thoát. Hà Khôn không dám nói những chuyện này cho Nam Cung Nguyệt Hiên, bởi vì đó chỉ là suy đoán trong lòng hắn, nếu đúng như thế, Ly Vương cũng quá kinh khủng rồi. Mặc dù chuyện đã xảy ra cách đây mấy tháng nhưng mỗi lần hắn nhớ lại thì tim lập tức không ngừng đập nhanh.
"Xem ra phải tìm cách thăm dò tình hình thực tế." Nam Cung Nguyệt Hiên rũ mí mắt, tay trái vuốt ve chiếc nhẫn ngọc lục bích trên ngón tay cái, khuôn mặt có vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
Nam Cung Nguyệt Bân thì không thể bứt dây động rừng, Nam Cung Nguyệt Ly thì không lẻn vào được, không có cách nào thăm dò tình hình thực tế, muốn tới nói vài lời khách sáo thì càng không thể, muốn để hắn nói chuyện bình thường tử tế với Nam Cung Nguyệt Ly thật sự có chút khó. Đã như vậy, hắn chỉ còn cách chủ động xuất kích xem xem rốt cuộc hai người này đang đùa trò quỷ gì!
"Không biết Vương gia có tình toán gì không?"
"Không phải sắp đến sinh nhật của Tĩnh trắc phi sao? Đi phát thiệp mời, nói Bổn vương nên vì ái phi duy nhất chuẩn bị tiệc thọ, mời bọn họ nhất định phải tham gia." Nam Cung Nguyệt Hiên lạnh lùng cong khóe môi, nữ nhân muốn có chỗ dùng phải xem nam nhân sử dụng như thế nào.
Cũng giống như Mộ Dung Tiểu Tiểu kia, rốt cuộc Nam Cung Nguyệt Bân và Nam Cung Nguyệt Ly có quan hệ như thế nào, phải nhìn mới biết được, nếu như thật sự là hai nam tranh một nữ, hắn sẽ khiến tuồng vui càng trở nên đặc sắc.
"Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh."
"Lui xuống đi."
Chờ Hà Khôn rui ra ngoài, hai ngón tay Nam Cung Nguyệt Hiên kéo tay cầm mã não dưới ngăn kéo thư án, nhẹ nhàng chuyển động, ngay sau đó một trận tiếng động vang lên, chỉ thấy phía dưới án thư lộ ra một không gian nhỏ to bằng lòng bàn tay, vật nằm bên trong lúc này địch thực là binh phù màu thiên thanh. Nam Cung Nguyệt Hiên lấy đồ từ trong đó ra, để trong lòng bàn tay thưởng thức, ánh mắt hắn đột nhiên sắc bén, bàn tay nắm chặt binh phù, đốt ngón tay trắng bệch, trong lòng hắn thầm nghĩ, cái vị trí kia, ngoài hắn ra còn ai?
Lại mấy ngày nữa qua đi, nắng ấm chiếu xuống làm băng tuyết tan ra, thời tiết càng lúc càng lạnh.
Khi thiệp mời sinh nhật đưa đến biệt viện Ly Vương thì Dạ Nguyệt Ly đang cầu hôn, kết quả khỏi nghĩ cũng biết, đồ vật bị hắn vỗ một chưởng đánh bay!
Mấy ngày qua hắn cố ý hỏi Mộ Dung Tiểu Tiểu tập tục kết hôn kiếp trước, mà khi nàng nói đến cầu hồn thì sắc mặt hứng khởi, cho đến bây giờ hắn vẫn nhớ.
Theo lời nàng nói thì cái đó được gọi là lãng mạn.
Cầu hôn trước thành thân sau, đây là điều không thể thiếu chính vì vậy mới có một màn cầu hôn trước mắt này:
Tay Dạ Nguyệt Ly nâng hoa mai kiều diễm ứt át, tiên lên nắm một bàn tay Mộ Dung Tiểu Tiểu, dưới vô số ánh nhìn soi mói, hừng hực nóng bỏng, hắn ưu nhã quỳ một chân trên đất, giờ phút này khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng tràn đầy nghiêm túc, hắn chân thành cầu xin: "Nha đầu, gả cho ta nhé."
Xung quang, tiếng thét chói tai, tiếng huýt sáo vang lên, thậm chí giờ phút này ngay cả ám vệ cả ngày ẩn mình trong bóng tối cũng không ngăn được mình, nhao nhao lộ ra cả thân hoặc lộ ra cả cái đầu, rất có cảm giác xem rất hứng thú, mấy ngày nay, bọn họ đã sớm nhận ra trang chủ đại nhân lạnh lùng thật ra là người rất si tình.
"Á…" Mộ Dung Tiểu Tiểu sững sờ nhìn Dạ Nguyệt Ly cầm trong tay một bó mai đỏ lớn quỳ một đầu gối xuống trước mặt mình, ban đầu không nói hoa hồng bởi vì nàng phát hiện cơ bản ở Nam Dục quốc không ai biết hoa hồng là vật gì, có lẽ cũng có phát triền ở thế giới này nhưng ít ra mùa này tuyệt đối không có, cho nên khi tay Dạ Nguyệt Ly nâng một bó mai đỏ lớn thì Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm thấy hạnh phúc, không phải bởi vì được cầu hôn mà hạnh phúc, mà là…, khóe môi bất giác cong lên.
Vẻ mặt Mục Trạch Dương tuyệt đối là khoa trương nhất, hắn giận đến mức giậm chân, nếu không phải vì Y Na ở một bên lôi kéo chắc hắn muốn tiến lên đạp Dạ Nguyệt Ly một cước, tiên hỗn tiểu tử này, hắn muốn bắt cóc nha đầu để nha đầu thành người nấu cơm của riêng hắn sao! (tác giả: thật ra chính ngươi cũng có ý nghĩ này đi~)
Hắn phẫn nộ, oa oa kêu to: "Cái tên tiểu tử thúi này, tại sao ngươi lại cầu hôn, lão tử ta không đồng ý! Nha đầu, ta là sư phụ, ta quyết định! Nghe ta sẽ không sai, tiểu tử này không nhờ vả được!"
Giờ phút này Mục Trạch Dương hoàn toàn quên mất ban đầu là ai lúc nhặt Mộ Dung Tiểu Tiểu về đã hạ quyết tâm gả nàng làm vợ Dạ Nguyệt Ly, nếu không vì sao lúc đầu lừa Dạ Nguyệt Ly mang theo Mộ Dung Tiểu Tiểu cùng ăn cùng ngủ?
Được rồi, Mục Trạch Dương thừa nhận lúc trước mình lười biếng nên mới giao người cho Dạ Nguyệt Ly, nhưng hắn thề, hắn tuyệt đối không muốn bán người cho Dạ Nguyệt Ly, dĩ nhiên, ý tưởng này nảy sinh sau khi biết Mộ Dung Tiểu Tiểu nấu ăn rất ngon….
Y Na dở khóc dở cười, sao sư huynh đã cao tuổi rồi mà hành động như đứa trẻ thế này? Bộ mặt nàng bất đắc dĩ: "Sư huynh, ngươi đừng càn quấy, cũng không nhìn một chút xem tình hình thế nào, vợ chồng son người ta to tiếng với nhau, ngươi xen vào làm cái gì?"
"Sư muội, nhưng Tiểu Tiểu nàng…." Khuôn mặt Mục Trạch Dương uất ức.
"Khôn phải còn có ta ở trong cốc sao, ta làm cho ngươi ăn được không?" Y Na rất nhân nhượng.
"Thật sao?"
"Thật."
"Vậy thì tốt quá!"
Ở nơi này Mục Trạch Dương chỉ là một tiết mục nhỏ, mà đôi tình nhân Tức Mặc Tuyết Dường và Di Tinh này theo trình độ tăng dần mà nói thì cũng là dạng bỉ ồi.
Hai người cưới đến sằng sặc, cùi trỏ của Di Tinh chọc vào bụng Tức Mặc Tuyết Dương, bàn tay trắng nõn nhẹn nhàng vuốt cằm, gật đầu nói: "Chiêu lên xe trước mới mua vé bổ sung sau của chủ tử áp dụng thật tốt, quá lợi hại, quá đẹp trai, quá xuất sắc rồi."
Tức Mặc Tuyết Dương nghĩ tới điều gì đó, hai mắt đột nhiên sáng lên, hưng phần hỏi: "Tinh Nhi, ngươi cảm thấy Tiểu Tiểu có đồng ý không?
Di Tinh cũng không quay đầu lại, bộ mặt cảm động: "Có thể không đồng ý sao…"
Ha ha! Trong lòng Tức Mặc Tuyết Dương nhất thời cười điên cuồng, nói như thế, hắn cũng có thể cầu hôn rồi? Mà nàng cũng sẽ đồng ý? Ừm, có thể thử xem, lát ở lại tìm chủ tử thỉnh giáo một chút.
Ngược lại Toái Nguyệt vẫn là mặt cọc gỗ tiêu chuẩn.
Ngư Nhi níu chặt lấy ống tay áo của Tần Thương, vui vẻ đến rối tinh rối mù, cuối cùng tiểu thư cũng thành thân với Ly Vương gia rồi, thật tốt quá!
Tần Thương liếc nhìn ánh lệ chợt hiện lên trên mắt Ngư Nhi rồi sau đó nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu thật lâu, hắn cũng hi vọng tiểu thư của hắn có thể hạnh phúc mãi mãi về sau.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều bị Dạ Nguyệt Ly tự động bỏ qua, hắn chỉ thâm tình ngắm nhìn người trước mắt, mong đợi nàng cho hắn câu trả lời khẳng định.
"Nha đầu, ta yêu ngươi, gả cho ta đi." Dạ Nguyệt Ly trầm giọng nói mê hoặc lòng người, nhưng lại êm tai dễ nghe như vậy.
Mà chút tiếng huyên náo cũng không truyền vào được thế giới của Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Ở nơi cổ đại này, cấp bậc cực kỳ nghiêm ngặt, tôn ti rõ ràng, ngay cả nam tử trong nhà bình thường cũng có địa vị tôn quý hơn nữ tử, huống chi hắn là Vương gia Nam Dục, nhưng hắn lại quỳ xuống cầu hôn nàng trước mặt nhiều người, mặc dù không hau tâm tốn sức nhưng ít ra giờ phút này nàng thật sự bị hắn làm cho cảm động.
Hạnh phúc ở ngay trước mắt, tại sao nàng không thể đưa tay ra bắt lấy đây.
Nàng chậm rãi nở nụ cười, lên tiếng dứt khoát: "Được."
Mọi người rối rít ồn ào, xung quanh nhất thởi nháo loạn hết cả lên…..
Dạ Nguyệt Ly cũng không nhịn được cảm giác ngọt ngào như cỏ dại lan tràn, một tay ôm ngang người mang trở về phòng, khẽ đặt nàng ở trên giường, giây tiếp theo trực tiếp cúi đầu bắt lấy môi của nàng….
Mộ Dung Tiểu Tiểu có thể cảm nhận được hết tất cả sự nhiệt tình, tình yêu của hắn qua nụ hôn, cho đến khi Dạ Nguyệt Ly không nhẫn nhịn được mà xé rách y phục của nàng, rốt cuộc nàng cũng lấy lại được tỉnh táo sau khi đắm chìm trong nụ hôn kia.
"Ly, sao huynh lại muốn rồi?
"Muội có nguyện ý gả cho ta không? Nha đầu." Dạ Nguyệt Ly nặng nề cười khẽ, cũng không vội vàng ép nàng, nhưng lại buông màn che xuống, hắn cũng nằm xuống giường giống nàng.
"Tối hôm qua chúng ta làm nhiều như vậy, sao huynh…" Mộ Dung Tiểu Tiểu có chút lo lắng, cứ thường xuyên làm như vậy, nàng sợ chẳng mấy chốc nàng thăng cấp làm mẹ mất.
Mặc dù rất mong đợi có đứa bé của riêng bọn họ nhưng tóm lại vẫn không thể hình dung được tình cảnh lúc đó.
"Cũng đã mấy ngày rồi, chỗ của nàng cũng nên thích ứng với ta." Gương mặt tuấn tú của Dạ Nguyệt Ly cực kỳ tà mị, ánh mắt nóng rực như lửa liếc về phía nơi nào đó của nàng.
"Huynh…huynh…." Người nam nhân này, sao nói không có chút….thế này...
Dạ Nguyệt Ly nâng trán của nàng lên, hôn triền miên lên đôi môi mền mại của nàng, đề nghị: "Đợi chúng ta làm một lần lúc đó cũng không sai biệt lắm đến giờ ăn trưa rồi."
Tin hắn mới là lạ, mỗi lần đều nói như vậy, kết quả chắc chắn là 100% phải sang ngày tiếp theo mới xuống được giường, Mộ Dung Tiểu Tiểu im lặng bĩu môi.
"Huynh cam đoan." Dạ Nguyệt Ly híp con mắt đỏ rực, động tác trên tay trở lên nhanh chóng, vài giây sau đã lột sạch người nào đó.
Vì vậy, Mộ Dung Tiểu Tiểu lại trầm luân theo hắn....