Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Chương 41

“Đáng chết!” Lạnh lùng như Thiên Thanh Hoàng giờ phút này cũng nhịn không được phẫn nộ, biết vậy nàng đã không tới, cũng càng không phá giải cái mật đạo kia, để bây giờ có cái kết cục này!

“Ha ha!” Đỉnh đầu truyền đến hai tiếng cười khẽ, làm cho nàng căm tức cắn răng: “Ta nói này hoàng đế đại nhân, ngươi muốn cười thì tốt xấu gì cũng nên xem tình huống chứ! Chúng ta hiện tại thế này mà ngươi còn cười được?”

Bọn họ hiện tại chính là, Hiên Viên Tuyệt một tay dùng sức nắm mỏm núi, một tay gắt gao cầm tay Thiên Thanh Hoàng, hai người cứ như vậy lơ lửng giữa không trung! Mà phía dưới bọn họ, chính là vực sâu trăm trượng không đáy! Cho dù khinh công hai người có độc tuyệt thì khi ngã xuống cũng không tốt hơn bao nhiêu so với thịt nát xương tan.

“Chúng ta phải làm gì bây giờ?”

“Ngươi hỏi ta ta hỏi ai đây, tối như mực thế này ai thấy được?” Nàng không phải Thiên Lý Nhãn, làm sao có thể thấy được trăm trượng? Cho dù thấy cũng chỉ thấy trong một khoảng cách nhất định.

Đột nhiên, một giọt nước dính dính bỗng rơi trên mặt Thiên Thanh Hoàng, tiếp đó là mùi máu tươi nhè nhẹ bay vào chóp mũi, không cần nhìn nàng cũng biết tay Hiên Viên Tuyệt nắm đá giờ phút này đã mơ hồ có máu! Thu hồi cảm xúc, hơi nhăn mày, sau một lúc suy tư, nàng mới từ trong áo lấy ra một viên Dạ Minh Châu không lớn không nhỏ, dọc theo phương hướng trình lộ bắn ra ngoài!

Lẳng lặng nhìn một lát, Thiên Thanh Hoàng mới nói: “Ngươi nhìn thấy tảng đá kia không? Một chút nữa ta sẽ đá ngươi qua, ngươi nhất định phải đứng lên trên, bằng không ngã xuống thì nguy rồi!”

“Ta biết.” Tuy rằng hắn rất muốn nàng đi trước, nhưng hiện tại hắn không được nghĩ nhiều, muốn cùng nhau sống thì đây là biện pháp duy nhất.

Dứt lời, Thiên Thanh Hoàng phản thủ nắm tay Hiên Viên Tuyệt kéo lên, ở độ cao không sai biệt lắm mới nháy mắt đảo ngược thân mình, hai chân kẹp lấy mỏm đá, dùng sức ném hắn.

“Hô!” Nhìn Hiên Viên Tuyệt vững vàng đứng trên tảng đá duy nhất, Thiên Thanh Hoàng thật mạnh hô một tiếng, cảm giác hai người giống như đang đùa giỡn nhau.

Ngay sau đó, thân mình như chim yến cũng lướt qua, mũi chân điểm nhẹ dừng bên cạnh Hiên Viên Tuyệt.

Sau khi thoáng an toàn, Thiên Thanh Hoàng mới bắt đầu đánh giá nơi mình rơi xuống, cửa vào đã đã bị che lại, muốn ra ngoài bằng cách đó là không có khả năng. Trên đỉnh đầu toàn mỏm đá bén nhọn như răng nanh mãnh thú, bốn phía trước sau sâu không thấy đáy…

“Trước băng bó đã.” Thu hồi ánh mắt, Thiên Thanh Hoàng nhìn về phía tay phải của Hiên Viên Tuyệt.

Dùng Dạ Minh Châu nhìn qua một chút, tuy rằng đã biết trước, nhưng khi nhìn đến vẫn thấy thực thê thảm.

Hiên Viên Tuyệt không nói gì, tùy ý để Thiên Thanh Hoàng thay hắn lấy mảnh đá vụn. Rõ ràng đang chảy máu, nhưng hắn lại không nhăn mặt, giống như bàn tay này không phải của hắn. Ánh mắt nhìn Thiên Thanh Hoàng cẩn thận từng chút mà từ từ trở nên nhu hòa.

Rốt cục đã xong. Thiên Thanh Hoàng từ trong tay áo lấy ra một bình sứ tinh xảo, đổ một chút bột phấn lên, xé làn váy vì hắn cẩn thận băng bó. Tuy rằng biết chút đau đớn này không là gì với Hiên Viên Tuyệt, nhưng động tác trên tay vẫn không tự chủ nhẹ nhàng.

“Được rồi!” Nhìn bàn tay đã băng bó xong, Thiên Thanh Hoàng nhịn không được thở dài trong lòng. Từ trước tới nay, cho dù có bị trọng thương, nàng cũng đều không thèm để ý, vậy mà lần này lại vì vết thương xuất hiện trên tay Hiên Viên Tuyệt, mà có cảm giác khó chịu không lên lời…

“Phía xa kia có bãi đá, chúng ta đi qua.” Hiên Viên Tuyệt làm như không thấy sự dao động của nàng, chỉ vào một chỗ tối nói.

Thiên Thanh Hoàng tập trung nhìn vào, gật gật đầu, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, xuất hiện trên vách đá đối diện.

Công phu hảo quỷ dị! Hiên Viên Tuyệt nheo mắt, sau đó dùng tuyệt đỉnh khinh công bay qua.

“Thì ra nơi này cũng không phải tử lộ!” Thiên Thanh Hoàng nhìn bãi đá cách trăm mét nói. Có lẽ đây chính là thông đạo duy nhất. May mắn là khinh công của hai người bọn họ đều rất tốt, bằng không cho dù rơi xuống không chết, thì khoảng cách trăm mét này cũng không qua được.

Vượt qua từng mỏm đá, rốt cục cũng thấy trong bóng đêm xuất hiện một khe sáng mỏng manh, Thiên Thanh Hoàng đạp lên thạch bích, dựa vào nguồn sáng mà đi tới, một cước bước vào cái khe kia, ánh mắt thiếu chút nữa bị đâm mù.

Trong mật thất nhỏ, tất cả đều là kim ngân châu báu, màu vàng cùng màu bạc không ngừng đan vào nhau, làm cho người ta không mở được mắt, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có!

Đây là tuyệt địa sao? Bảo tàng ngân khố thì đúng hơn!

Hiên Viên Tuyệt cùng vào không có phản ứng lớn, sau khi tránh được vật cản liền bắt đầu tìm kiếm lệnh. Công phu không phụ lòng người, trong đám vàng kim lóng lánh đó, hắn cuối cùng cũng tìm được một cái hộp đen như mực. Người khác đi vào chắc chắn sẽ bị mãn ốc vàng kim che mắt, cho nên căn bản sẽ không chú ý tới cái hộp nho nhỏ bình thường này. Bất quá, Hiên Viên Tuyệt lại cố tình khác người.

Nhẹ nhàng mở ra, lập tức liền thấy một khối lệnh bài màu đen lẳng lặng nằm bên trong. Kiếm lệnh!

“Đi thôi!” Lấy được đồ cần tìm, Hiên Viên Tuyệt không chút do dự đi tới cửa thạch thất.

Thiên Thanh Hoàng cười khẽ theo hắn ra ngoài, đợi đến khi đi ra lại không biết lạc vào hậu hoa viên nhà ai. Hai người đồng thời xoay người, mật thất kia đã biến mất!

“Là trận pháp!” Thiên Thanh Hoàng lúc này mới hiểu rõ.

“Địa pháp này không biết là của đại sư nào?!” Hiên Viên Tuyệt nhìn nơi bọn họ vừa mới đi ra nói.

Thiên Thanh Hoàng nhún vai: “Không phải chỉ là một khối kiếm lệnh sao? Cần gì phải thần bí như vậy? Hại ta thật thảm!”

Nghe vậy, Hiên Viên Tuyệt nhịn không được bật cười, nàng nghĩ trong thiên hạ, ai cũng dùng kiếm lệnh để kê chân sao?!

“Cuộc thám hiểm đêm nay đã kết thúc, ta cũng phải tạm biệt rồi.” Dứt lời, cũng không để Hiên Viên Tuyệt trả lời, Thiên Thanh Hoàng đã phi thân rời đi, lưu lại Hiên Viên Tuyệt nhìn trời đêm trống rỗng, con ngươi sâu thẳm giữ kín như bưng: “Nàng nói là, tạm biệt… Cho nên ta thực sự chờ mong…”
Bình Luận (0)
Comment