Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Chương 46

Hôm sau, đoàn người rốt cục cũng bắt đầu đi về phía Tây Hạ, tuy rằng khẳng định biết không kịp ngày đại hôn, nhưng Hiên Viên Địch đánh chết cũng không dám mở miệng thúc giục, chỉ hi vọng đến lúc đó hoàng huynh sẽ nể mặt Hoàng tẩu mà tha cho hắn!

Bất quá mười ngày sau đó Hiên Viên Địch cũng đã có biến chuyển rất lớn, từ lúc bắt đầu bị Hoan Hỷ đuổi đánh, đến bây giờ hắn đã có thể tránh được năm sáu chiêu của hai tỷ muội Hoan Hỷ Hoan Lạc, tiến bộ này xem như là rất lớn!

Goyard cùng Thiên Thanh Hoàng sóng vai đi trên đường, tuy rằng chỉ một thân tố sắc y phục, nhưng khí chất yêu mị lại không thể che giấu, hơn nữa với khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nam nhân dọc đường cơ hồ đều nhìn chằm chằm, bất quá lại bị toàn thân khí lạnh băng tụ của Thiên Thanh Hoàng thổi bay nên không ai dám tiến lên.

Goyard liếc trắng Thiên Thanh Hoàng một cái: “Ta nói này đại tiểu thư! Ngươi có thể có một chút biểu tình được hay không? Cái mặt than đen này là đã xảy ra chuyện gì?”

Thiên Thanh Hoàng hơi nâng mâu: “Không có chuyện đáng để ta chú ý, tất nhiên sẽ thế này!”

Goyard nhàm chán vẫy vẫy tay: “Rốt cuộc là lúc trước vì sao ta lại thấy nha đầu ngươi thú vị a? Ngẫu nhiên sinh khí thoạt nhìn thật đáng yêu, nhưng lúc không nói lời nào thì cứ như một tòa băng sơn đông lạnh chết người!”

“Ngươi có thể rời đi!”

“Không!” Goyard đột nhiên cười tà: “Ngươi bằng hữu duy nhất của ta, ngươi đi thành thân ta đương nhiên muốn đi tham gia, yên tâm, lễ vật ta sẽ không thiếu ngươi!” Một người là bằng hữu nàng nhìn không thấu, một người là người nàng luôn e ngại, cho nên nàng rất muốn biết hai người sẽ ở chung thế nào, kỳ thật có đôi khi tinh tế nghĩ một chút, thì hai người này cũng rất xứng đôi!

“Đây là thành trấn cuối cùng để đến Tây Hạ!” Ra khỏi cửa thành sẽ lập tức thấy biên giới, đi qua là có thể bước vào địa giới Tây Hạ.

“Nha đầu! Ngươi thật tâm muốn gả cho Hiên Viên Tuyệt?” Goyard có chút nghiêm túc hỏi, nàng cảm thấy Thiên Thanh Hoàng không phải người dễ bị sắp đặt, nhưng vì sao đã trốn thoát rồi còn muốn trở về?

“Thật tâm? Gả?” Thiên Thanh Hoàng có chút mê mang: “Ta cũng không biết!”

Goyard nhìn nàng một bộ suy nghĩ sâu xa, lắc đầu không thèm nhắc lại, nha đầu này sợ rằng còn không biết mình đang làm gì!

“Đứng lại… Ngươi đứng lại đó cho ta…” Đột nhiên phía trước truyền đến một trận xôn xao, thanh âm nữ tử phẫn hận khẽ kêu rõ ràng truyền đến.

Một nam tử lục y tốc độ như gió chạy tới, lúc nhìn thấy Thiên Thanh Hoàng thì trong nháy mắt như hoa quang nở rộ: “Sư muội! Cứu mạng a!”

“Ngươi làm sao vậy?” Thiên Thanh Hoàng nhìn kẻ không có hình tượng chạy đến nói.

Đông Phương Mạc mắt thấy người phía sau đã sắp đuổi kịp, lập tức cuống quít: “Sư muội, coi như sư huynh cầu ngươi, cứu sư huynh lúc này đi a!”

“Ai…” Thiên Thanh Hoàng còn chưa kịp giữ chặt người nọ, phía trước nàng đã bị một đám người ngăn cản, cầm đầu là một nữ tử coi như xinh đẹp mười bảy mười tám tuổi, mắt hạnh nén giận trừng nàng.

“Ngươi là ai? Có quan hệ gì với Đông Phương ca ca?”

Lời nói chất vấn làm Thiên Thanh Hoàng trong lòng dâng lên một tia chán ghét, đối với người này hoàn toàn không có hảo cảm: “Không thể phụng cáo!”

“Hừ!” Lông mày nàng ta dựng thẳng: “Ta nói cho ngươi biết, Đông Phương ca ca là của ta, ngươi đừng có mơ tưởng! Đê tiện chạm vào Đông Phương ca ca như vậy đúng là muốn chết!”

Sắc mặt Thiên Thanh Hoàng phát lạnh. Nhưng vẫn là Goyard mở miệng trước, con ngươi yêu mị cao thấp đánh giá hồi lâu, cực hạn kiêu ngạo cùng khinh thường: “Ta nói ngươi a. Muốn khuôn mặt không khuôn mặt, muốn dáng người không dáng người, trước sau ngực mông như một mà cũng dám dõng dạc nói Đông Phương ca ca là của ngươi? Ngươi ở nhà không có gương sao? Bộ dáng xấu như vậy mà cũng dám ra đường. Nếu ta là ngươi, ta đã sớm tìm một khối đậu hủ đâm chết đi cho rồi! Ngươi như vậy trách không được Đông Phương ca ca bị ngươi dọa chạy!”

Đông Phương ca ca? Thiên Thanh Hoàng một trận ác hàn, nàng ta hẳn không biết Đông Phương Mạc là ai đi, kêu thân thiết như vậy làm gì…

“Ngươi… Ngươi…” Nàng kia lập tức tức giận đến mức nói không ra lời, trừng mắt dựng mi: “Tiện nữ nhân ngươi là ai?! Ngươi có biết bổn tiểu thư là nhị nữ nhi của thành chủ Tử Hà thành không hả, ngươi muốn chết hay sao?”

Tử Hà thành? Thực lực hùng hậu nhất trong thất thế lực Tử Hà thành! Không nghĩ tới thân phận của nàng ta lại như vậy, người xem náo nhiệt đã bắt đầu vì hai nữ tử kia mà lo lắng, bởi vì sớm đã nghe Tử Hà thành có nhị tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh, người đắc tội với nàng ta chưa ai có kết cục tốt đẹp.

Nếu là người bình thường thì nghe danh hào này xong sợ rằng sớm đã bị dọa choáng váng, nhưng đáng tiếc hôm nay người nàng ta gặp lại là Thiên Thanh Hoàng cùng Goyard, cho nên đây nhất định sẽ là bi kịch của nàng ta!

“Bộ dáng thật giống hồ ly tinh, vừa thấy đã biết là một tiện nhân giống người nơi phấn son phong trần, cũng không biết là đã ngủ cùng bao nam nhân rồi nữa, thực mẹ nó ghê tởm!”

Nghe vậy, Goyard không giận chỉ cười, thân thủ giật nhẹ quần áo, lộ ra khoảng lớn da thịt, sau đó chỉ vào bộ ngực ngạo nhân: “Hồ ly tinh thì sao? Muốn làm hồ ly tinh thì cũng phải có tư chất a, tốt xấu gì thì ta cũng có chỗ cho nam nhân si mê, nhưng còn ngươi thì sao? Chỉ biết đuổi theo nam nhân khắp nơi mà cũng dám ngẩng mặt, hơn nữa cố tình nam nhân kia lại còn bị bộ dáng xấu xí của ngươi dọa chạy!”

“Ngươi muốn chết sao!” Những lời này của Goyard không thể nghi ngờ đã động đến chỗ đau của Thu Thanh Nhi. Nàng ta muốn mới có mới, muốn mạo có mạo, muốn thân phận có thân phận, nhưng người nọ đúng thật khinh thường nàng ta, cho nên mỗi khi thấy nàng ta mới bỏ chạy như tránh mãnh thú.

Càng nghĩ càng phẫn nộ, kiếm trong tay không chút do dự rút ra, Thu Thanh Nhi là chân truyền của phụ thân, cho nên cũng coi như nhị lưu cao thủ, nếu là nữ tử bình thường thì có lẽ đã bị một kiếm kia đâm chết, nhưng chỉ tiếc đối thủ lần này lại là Goyard, cho nên điểm võ công ấy nàng chưa từng để trong mắt.

Có lẽ do đã lâu không được đùa, cho nên Goyard cũng không nóng nảy giải quyết người này, chỉ dùng hai phần công lực cùng nàng ta đùa bỡn, làm cho nàng ta không lên được mà cũng không chạy được!

Từ lúc Goyard nói chuyện không liêm sỉ với Thu Thanh Nhi, Thiên Thanh Hoàng đã rời khỏi chỗ đang đứng, kiên quyết không thừa nhận có quan hệ với người này! Sau đó một phen xách người đang trốn ở nơi bí mật gần đó ra: “Đem cục diện rối rắm ném cho ta xong ngươi lại ở trong này xem diễn?”

“Sư muội! Đừng!” Nhận thấy sư muội mất hứng, Đông Phương Mạc lập tức đầu hàng, hai tay ôm cánh tay Thiên Thanh Hoàng vờ đáng thương: “Sư muội ngươi cũng biết sư huynh ta bộ dạng nhân thần cộng phẫn, cho dù không đi trêu chọc thì cũng có vô số ong bướm bay theo mà! Cho nên chuyện này thật sự không thể trách sư huynh! Ta vô tội a! Nếu như không phải ngại thân phận nàng ta, ta đã sớm đá đến chân trời rồi, làm sao có thể phiền đến sư muội ngươi đâu!”

Thiên Thanh Hoàng giật giật mí mắt, ở trong mắt Thiên Thanh Hoàng, cái gọi là sư huynh chính là một người tự kỷ điên cuồng cộng thêm vô lại vô cùng vô, mỗi lần hắn ra tay trêu chọc con gái nhà người ta xong là lại đẩy một đống hoa đào bay phấp phới về phía nàng, sau đó không có tiền đồ chân chó nhờ nàng quét giúp!

Nhìn Thiên Thanh Hoàng nhìn chằm chằm mình nửa ngày không nói lời nào, Đông Phương Mạc lập tức cười rộ lên: “Sư muội ngươi có phải cũng hiểu sư huynh ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng rồi không?! Ta biết sư muội rất tinh mắt mà, không bằng sư huynh ta hy sinh một chút kết bạn giang hồ với ngươi, làm một đôi thần tiên hiệp lữ…”

Đông Phương Mạc còn chưa nói xong đã bị Thiên Thanh Hoàng điểm huyệt.

Không nhìn bộ dáng hắn ai oán, Thiên Thanh Hoàng lập tức kéo hắn đi về phía trước, nàng rốt cuộc đã dẫm phải phân chó gì mà bên cạnh cứ một người lại thêm một người không bình thường như vậy a!

Thiên Thanh Hoàng vừa đi vừa truyền âm cho Goyard: “Giải quyết xong thì trở lại!”

“Nhận được!” Goyard nhướn lông mày, một cước đá bay Thu Thanh Nhi, lẳng lặng rắc theo một chút bột thuốc, sau đó lắc lắc mình như rắn nước chạy lấy người: “Bản vu nữ hôm nay nhân từ tha mạng cho các ngươi, hảo hảo hưởng thụ lễ vật của ta đi!”
Bình Luận (0)
Comment