Hôm sau:
Khi Thiên Thanh Hoàng tỉnh lại phát hiện đang được ôm trong ngực người khác, hơi thở quen thuộc khiến nàng vô cùng an tâm, ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Tuyệt, lại thiếu chút nữa cười ra tiếng. Cái người có khuôn mặt tuấn tú với đôi mắt gấu trúc này thật sự là Hiên Viên Tuyệt sao?
Thiên Thanh Hoàng không khỏi nghĩ tới chuyện tối qua, nàng nhớ mình nghe được tiếng nước rồi tỉnh dậy, sau đó phát hiện trong tay đang cầm y phục của Hiên Viên Tuyệt, sau lại nghe có tiếng nước, cho nên đứng dậy đi tới phòng tắm; tiếp đó thấy Hiên Viên Tuyệt đang **…
Hiên Viên Tuyệt hôn nàng, cuối cùng cả người đều đần độn, chỉ nhớ hình như nàng hỏi Hiên Viên Tuyệt vấn đề gì đó, được đáp án vừa lòng xong thì không còn biết gì cả…
Thiên Thanh Hoàng nhích người, nhưng không có cảm giác không khoẻ ở đâu, một tay áp lên mạch đập kiểm tra, thân thể vẫn đầy đủ không sứt mẻ. Bây giờ nàng rốt cục đã biết vì sao mắt Hiên Viên Tuyệt lại đen như thế!
Ánh mắt dừng trên mặt hắn, lúc này không muốn cười nữa, thay vào đó là đau lòng và hạnh phúc. Nam nhân này nhẫn nhịn không muốn nàng lúc nàng ngủ, điều này chứng tỏ hắn rất tôn trọng nàng, nàng không thể cảm động được sao?…
Lúc Hiên Viên Tuyệt tỉnh lại là thấy Thiên Thanh Hoàng vẻ mặt áy náy, mâu trung không che giấu nhu tình, tuy đêm qua hắn khó chịu đến chết, nhưng hiện tại được thấy Thiên Thanh Hoàng như vậy, hắn thật sự mãn nguyện.
“Hoàng Nhi! Sớm a!” Dứt lời, kéo người Thiên Thanh Hoàng xuống, ấn lên trán nàng một nụ hôn. Rõ ràng chỉ là hôn, nhưng cảm giác lại rất khác mấy ngày trước. Chẳng lẽ bởi vì Hoàng Nhi đã là thê của hắn sao?
“Sớm!” Thiên Thanh Hoàng cười nhẹ, không nói thêm nữa, ngẩng đầu cũng ấn lên trán Hiên Viên Tuyệt một nụ hôn, đợi đến khi nàng muốn rời đi, Hiên Viên Tuyệt lại ôm nàng vào trong lòng, hôn lên đôi môi nàng, bất quá chỉ dám hôn như chuồn chuồn lướt nước, bởi vì hắn không muốn phải đi tắm nước lạnh!
Đế hậu đại hôn bãi triều ba ngày, nếu dựa theo quy củ trước kia thì Hiên Viên Tuyệt tuy không cần vào triều, nhưng vẫn phải mời các đại thần vào cung đại yến, bất quá căn cứ vào tình hình tối qua thì chỉ sợ không có mấy người dám tới tham gia yến hội, đám tiểu thư bị dọa ngất xỉu càng không cần phải nói, cho nên bọn họ sẽ có được ba ngày vui vẻ ở cùng một chỗ.
Tân hôn ngày thứ hai, theo lý Hoàng hậu phải đi kính trà Thái hậu, nhưng với cái quan hệ này, Thiên Thanh Hoàng không nghĩ tự đi tìm phiền phức, cho nên tự động bỏ qua, lôi kéo Hoàng đế đại nhân quang minh chính đại ở trên giường.
Khi Thiên Thanh Hoàng muốn rời giường mặt trời đã lên cao, vì sao muốn đứng lên, rất đơn giản, đã đói bụng!
Đêm yến hội hôm qua nàng cơ hồ chưa ăn gì, sau đó lại như thế này như thế kia, không đói mới lạ!
“Được rồi, trước đứng lên ăn cơm đã.” Hiên Viên Tuyệt vô cùng thân thiết cắn lỗ tai Thiên Thanh Hoàng cười, hắn càng ngày càng thích Hoàng Nhi hay thẹn thùng, bộ dáng mê mang này đáng yêu muốn chết, nhất là hành vi nàng vô thức ỷ lại khiến hắn chỉ muốn bỏ vào trái tim yêu thương thật tốt.
“Ngô…” Thiên Thanh Hoàng hỗn độn đứng dậy, bất quá bởi vì có chút khốn thân mà trực tiếp nằm úp sấp trên người Hiên Viên Tuyệt, sau đó híp mắt, nhấc chân…
Nháy mắt khi Thiên Thanh Hoàng thiếu chút nữa lăn xuống giường, Hiên Viên Tuyệt mau tay nhanh mắt ôm nàng kéo lại, sau đó vẻ mặt hắc tuyến thêm phần bất đắc dĩ, tuy Hoàng Nhi làm hắn thích điên cuồng, nhưng cũng quá bất đắc dĩ a! Có lẽ sự bất đắc dĩ của cả đời hắn đều dùng trên người nàng!
“Hoan Lạc, Hoan Hỷ…” Thiên Thanh Hoàng vừa muốn kêu hai người tiến vào mặc quần áo thì lại thấy Hoan Hỷ vọt nhanh đến: “Tiểu thư! Không tốt a! Có đại sự rồi!”
“Làm sao vậy?” Thiên Thanh Hoàng cũng không vì Hoan Hỷ sốt ruột mà thanh tỉnh tức khắc, vẻ mặt mê mang nhìn nhìn làm Hiên Viên Tuyệt muốn phì cười.
Hô! Hoan Hỷ sau khi thấy tiểu thư nhà mình nằm trong lòng cô gia thì sửng sốt, nhưng nghĩ đến chuyện cần nói thì bất chấp bộ dáng của hai người, trên mặt đầy phẫn nộ: “Tiểu thư! Sáng nay Lưu quý phi chuẩn mạch mang thai, hơn nữa đã hai tháng!”
“Hả?” Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng lập tức tỉnh, nhưng không tức giận, ngược lại rất vui vì có trò hay, đẩy đẩy người bên cạnh, trêu chọc nói: “Ai nha! Tuyệt, nếu ta nhớ không lầm thì hai tháng trước hình như chàng đang ở Đông Hán a! Quý phi của chàng mang thai thế nào vậy?”
Nghe vậy, miệng Hoan Hỷ lập tức biến thành hình chữ O, ánh mắt lấp lánh hóng bát quái! Quả nhiên đã bị Goyard lây bệnh!
Hiên Viên Tuyệt nhìn đôi chủ tới đức hạnh tán gẫu xong liền gõ trán Thiên Thanh Hoàng: “Ta bị mang nón xanh mà nàng vui như vậy?”
“Không nha!” Thiên Thanh Hoàng kiên quyết phủ nhận, bất quá trong lòng có phải như vậy hay không cũng không biết! Bất chợt, Thiên Thanh Hoàng bỗng nhớ trong lúc mơ hồ, Hiên Viên Tuyệt nói gì đó với nàng, nhưng sao lại không nhớ nổi?
“Được rồi! Nhanh đứng dậy đi!” Hiên Viên Tuyệt lắc đầu dời giường, hắn cảm thấy mình đã thay đổi so với trước kia, điều này làm cho hắn thấy thực bất khả tư nghị, nhưng hắn vẫn thật sự thích hiện tại, bởi vì bên cạnh hắn giờ đã có nàng, hắn không còn cô độc nữa!
Hoan Hỷ nói Thái y đã xác định Lưu quý phi mang thai hơn hai tháng, cho nên Thiên Thanh Hoàng càng khẳng định đứa nhỏ này không phải của Hiên Viên Tuyệt. Nàng đang nghĩ khi Lưu quý phi biết đứa nhỏ không phải của Hiên Viên Tuyệt thì ít nhất sẽ chột dạ, nhưng lúc nàng nhìn vẻ mặt hạnh phúc hưng phấn kia lại vô cùng nghi hoặc, dù sao cũng phải có cảm xúc của một nữ nhân yêu đương vụng trộm chứ!
Thiên Thanh Hoàng nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt, nháy mắt mấy cái: Tình huống gì đây?
Hiên Viên Tuyệt nhíu mày: Ta cũng không biết!
“Hoàng Thượng!” Lưu quý phi ôm cái bụng không rõ đứng lên, khiêu khích nhìn Thiên Thanh Hoàng. Thiên Thanh Hoàng nhìn mà muốn phì cười, dùng một đứa nhỏ không phải của Hiên Viên Tuyệt để khiêu khích nàng có tác dụng sao?
Lưu quý phi đi đến đối diện Hiên Viên Tuyệt, trên mặt nhiễm đau thương: “Hoàng thượng! Thái y nói nô tì hoài thai đứa nhỏ này cực kỳ không dễ, hơn nữa cần phải có tâm tình vui vẻ, cho nên nô tì muốn Hoàng Thượng bồi nô tì nhiều hơn có được không?”
Trong ôn nhu mang theo sầu bi như vậy, nếu đổi lại là nam nhân khác sợ rằng đã sớm đáp ứng, chỉ đáng tiếc là nàng ta đang nói chuyện với Hiên Viên Tuyệt. Hiên Viên Tuyệt lạnh lùng đảo mắt nhìn bụng Lưu quý phi: “Tự mình giải quyết cho tốt!”
Bụng Lưu quý phi lạnh buốt, mà lời của Hiên Viên Tuyệt lại làm nàng ta khó hiểu, thậm chí mê mang: “Hoàng thượng! Đây là Hoàng trưởng tử của người, chẳng lẽ người không khẩn trương sao?” Con nối dòng của Hiên Viên hoàng thất rất đơn bạc, cho nên cái thai đầu tiên tuyệt đối trân quý, nhưng vì sao Hiên Viên Tuyệt lại như không cần?
Ánh mắt Lưu quý phi liếc nhìn Thiên Thanh Hoàng, nhất thời sửng sốt, đúng rồi, Hoàng hậu! Lưu quý phi tự cho là tìm được lý do: “Hoàng thượng! Người làm vậy là vì nô tì mang thai trước Hoàng hậu sao?”
“Nô tì biết đứa nhỏ của mình không thể so với đứa nhỏ của chính cung, nhưng dù sao đây cũng là cốt nhục của người a! Hoàng thượng không nên tin lời Hoàng hậu gièm pha mà không cần đứa nhỏ của mình…”
Thiên Thanh Hoàng không nói gì, sức tưởng tượng của người này thật phong phú! Mà Hiên Viên Tuyệt bởi vì câu ‘cốt nhục của người’ kia mà khuôn mặt tuấn tú đen triệt để!
“Nếu có tâm tình suy nghĩ nhiều như vậy thì không bằng cẩn thận suy nghĩ xem làm thế nào để sinh hạ đứa nhỏ đi!” Đứa nhỏ xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện nhất định không có kết cục tốt.
Lưu quý phi không biết ý của Thiên Thanh Hoàng, chỉ nghĩ là Thiên Thanh Hoàng muốn hại nàng ta, cho nên lập tức bảo vệ bụng, oán hận trừng mắt: “Chỉ cần Hoàng hậu không động tay động chân, nô tì nhất định có thể sinh hạ đứa nhỏ này!”
Thiên Thanh Hoàng biết nàng ta đang xuyên tạc ý tứ của mình, cũng không giải thích, chỉ cười lạnh: “Yên tâm, bản cung tuyệt đối không động tay động chân, ngươi cứ an tâm dưỡng thai đi!”
Vừa vặn lúc này bên ngoài có người đến nói Thái Hậu muốn gặp Lưu quý phi, Lưu quý phi không tha nhìn Hiên Viên Tuyệt một cái, sau đó đi tới cung Thái hậu.
“Chàng nói xem lão yêu bà đó có để Lưu quý phi sinh đứa nhỏ này không?” Thiên Thanh Hoàng nhìn thân ảnh Lưu quý phi đi xa hỏi.
Hiên Viên Tuyệt nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Cho dù bà ta có cho, đứa nhỏ này cũng tuyệt đối không thể sinh!” Trong hoàng thất không thể tồn tại sự sỉ nhục như vậy.
Ai! Thiên Thanh Hoàng thở dài dưới đáy lòng, cuối cùng không nói gì thêm. Đây là hoàng gia a! Mà đứa nhỏ kia, cũng chỉ có thể nói số mệnh không tốt!
“Hoàng Nhi thương tâm thay đứa nhỏ kia sao?” Hiên Viên Tuyệt nhìn Thiên Thanh Hoàng vẻ mặt ảm đạm, không khỏi hỏi.
Thiên Thanh Hoàng lắc đầu: “Chỉ cảm thán một chút thôi, không thương tâm, nhân các hữu mệnh, cho dù đứa nhỏ này sinh ra, cả đời nó cũng không được yên bình, như vậy không bằng không sinh!”
“Hoàng Nhi nghĩ thông là được rồi!” Hiên Viên Tuyệt nắm thắt lưng Thiên Thanh Hoàng, hắn biết Hoàng Nhi không giống người thường, nhưng nhớ tới đứa nhỏ kia, hơi thở trên người lại lạnh vài phần: “Hoàng Nhi theo ta tới một chỗ được không?”
“Hảo!” Cũng không hỏi đi đâu, tùy ý để Hiên Viên Tuyệt lôi kéo, cư nhiên nhanh chóng đi vào nơi ở của Hiên Viên Tuyệt, Bàn Long điện!
So với cung điện bình thường, Bàn Long điện tất nhiên lớn hơn một chút, bên trong trang hoàng cùng bài trí bất đồng với sự tinh tế trong tẩm cung của nữ nhi, ở đây có vẻ đại khí và dương cương.
Hiên Viên Tuyệt nắm tay Thiên Thanh Hoàng đi tới một mặt tường, dùng tay kéo lên rèm che, ấn vào một cơ quan. Bức tường chậm rãi mở ra, lộ ra một thông đạo ba người có thể song song đi vào.
Thông đạo rất khô ráo, cách hai thước có một Dạ Minh Châu, đi sâu vào ước chừng một trăm mễ thì thấy một gian mật thất xuất hiện trước mắt hai người.
Hiên Viên Tuyệt nắm tay Thiên Thanh Hoàng mở cửa đi vào, bên trong đã có hai người đang đợi, một người một thân hắc y che kín chỉ có đôi mắt lạnh như băng, mà một người khác thì một thân long bào quỳ trên đất.
Người nọ nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu, vừa vặn để Thiên Thanh Hoàng thấy rõ bộ dáng của hắn. Thiên Thanh Hoàng sửng sốt, khuôn mặt này không phải là Hiên Viên Tuyệt sao?
Hiên Viên Tuyệt thấy hắn, hơi thở quanh thân lạnh hơn: “Muốn trẫm hỏi hay là tự mình nói!”
Biết rõ người trước mắt dịch dung, Thiên Thanh Hoàng lấy hắn so sánh với Hiên Viên Tuyệt. Quả nhiên căn bản không thể so sánh, khuôn mặt này ở trên người Hiên Viên Tuyệt cảm thấy tuấn mỹ như thần, nhưng ở trên người hắn lại chẳng ra gì!
Người nọ cúi đầu dưới uy áp của Hiên Viên Tuyệt, thanh âm chậm rãi lại vô cùng rõ ràng: “Chủ tử thứ tội, ngày đó thuộc hạ thấy nàng ăn Hồi Xuân hoàn xong thì ở trên giường vặn vẹo, vì vậy không tự chủ được bị mê hoặc, nhưng không ngờ nàng lại mang thai!”
‘Nàng’ trong miệng hắn tất nhiên chính là Lưu quý phi! Thiên Thanh Hoàng cũng coi như hiểu được, người trước mắt này chính là phụ thân của đứa nhỏ trong bụng Lưu quý phi!
“Ngươi có nhớ lúc trước trẫm đã nói gì không?” Hiên Viên Tuyệt nhìn người đang quỳ, hơi thở sâm nghiêm lạnh lùng mênh mông khiến người ta sợ hãi run lên.
“Chủ tử… Chủ tử đã nói chỉ cần cho các phi tử nhìn khuôn mặt này, sau đó ăn Hồi Xuân Đan là được, nhưng tuyệt đối không được đụng vào bọn họ!”
“Hừ…” Hiên Viên Tuyệt xuất ra một chưởng, người nọ bị đánh bay tới bức tường dày đối diện, ói ra một ngụm máu to, thân mình mềm yếu rơi xuống dưới.
Thiên Thanh Hoàng cũng coi như biết rõ nguyên nhân, thì ra Hiên Viên Tuyệt căn bản không sủng hạnh cung nhân, mà đều cho người trước mắt đi gặp phi tử, sau đó lén đút Hồi Xuân Đan khiến người ta mộng đẹp, làm bọn họ nghĩ mình đã được sủng hạnh! Nhưng người này lại không chịu nổi dụ hoặc của Lưu quý phi, giả diễn thực nên mới có ngày hôm nay.
Tiếp đến, Thiên Thanh Hoàng lại cố nghĩ xem đêm qua Hiên Viên Tuyệt nói câu gì, nhưng vì sao nàng vẫn không nhớ nổi?
“Xử lý đi!” Hiên Viên Tuyệt lạnh lùng bỏ lại một câu, sau đó nắm tay Thiên Thanh Hoàng rời đi, mà Thiên Thanh Hoàng cũng biết, kết cục của nam nhân kia chỉ có một đường chết!
Càng biết, Hiên Viên Tuyệt bảo nàng tới xem nguyên nhân là vì không muốn nàng hiểu lầm. Thiên Thanh Hoàng không tiếng động nở nụ cười.
Chuyện Lưu quý phi có thai nhất thời trở thành chuyện gây chú ý nhất trong hoàng cung, càng nhiều người cũng lén nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng. Sau đêm đại hôn đầu tiên đã truyền ra tin tức phi tử có thai, chỉ sợ người tức giận nhất chính là vị Hoàng hậu này! Cho nên tất cả đều chờ cuộc đấu của hai người, nếu Thiên Thanh Hoàng một mạch làm rơi đứa nhỏ của Lưu quý phi, bọn họ càng vui vẻ.
Đáng tiếc, từ ngày ấy tới giờ Thiên Thanh Hoàng vẫn không xuất hiện, ngay cả đại môn của Tê Phượng Cung cũng không bước ra; mà khi Lưu quý phi mang theo một đống người tới khiêu khích, tất cả đều bị ngăn ngoài cửa cung, uy hiếp, la hét, khóc lóc om sòm, chiêu gì cũng sử dụng, nhưng Thiên Thanh Hoàng vẫn chưa từng lộ mặt.
Rốt cục, Lưu quý phi cũng mời Thái hậu nương nương tới! Hoàng hậu ngay ngày đại hôn đã đắc tội với Thái hậu, Thái hậu vô cùng hận Hoàng hậu, cho nên khi nhìn xe phượng của Thái hậu, mọi người đều biết có trò hay.
“Tiểu thư! Ngươi đoán đúng rồi, Lưu quý phi đã mang Thái hậu tới đây!” Hoan Hỷ cười hớ hớ chạy vào, cách Thiên Thanh Hoàng còn ba bước xa thì dừng lại, nếu là trước đây, nàng khẳng định sẽ nhào vào lòng Thiên Thanh Hoàng, nhưng hiện tại nàng chỉ dám nhìn, bởi vì tiểu thư nhà nàng đang được cô gia sủng ái ôm vào trong ngực, nàng bị xa lánh rồi! TT.TT
Vốn ban đầu nàng còn ghen trong lòng, nhưng khi nhìn cô gia tốt với tiểu thư như vậy, hơn nữa tâm tình tiểu thư cũng không tệ nên nàng hạ quyết tâm không tranh thủ tình cảm cùng cô gia nữa, cùng lắm thì đợi khi không có cô gia thì làm cho tiểu thư yêu thương chính mình.
Thiên Thanh Hoàng ngẩng đầu từ trong lòng Hiên Viên Tuyệt, bộ dáng mê mang còn chưa tỉnh: “Nữ nhân hậu cung cũng chỉ có mỗi chiêu này thôi. Không còn cách gì khác thì phải đi tìm chỗ dựa.”
Hiên Viên Tuyệt không tính xen vào câu chuyện của hai chủ tớ, một tay gỡ nhẹ sợi tóc có chút hỗn độn vì ngủ của nàng, vẻ mặt ôn nhu: “Còn muốn ngủ không?”
“Không phải Thái hậu ở ngoài cửa sao? Còn ngủ?” Nói thì nói vậy, nhưng ngữ khí không chút để ý kia làm sao có thể coi người bên ngoài vào mắt.
“Ta phái người đuổi bà ta đi!” Ngữ khí tùy ý hoàn toàn không quan tâm thân phận của người bên ngoài.
Lại nữa rồi! Cô gia đã ở đây ngây ngốc ba ngày, mà ba ngày này các nàng hoàn toàn thấy cô gia sủng ái tiểu thư. Tiểu thư không thích nữ nhân hậu cung, cô gia trực tiếp sai ngự lâm quân chặn tất cả bên ngoài. Tiểu thư buồn ngủ, cô gia tự động làm gối ôm di động; tiểu thư xem đông cung đồ, cô gia bị dục hỏa đốt người, cuối cùng đành tự mình đi tắm nước lạnh. Nàng tin chắc cho dù tiểu thư muốn làm hoàng đế, phỏng chừng cô gia cũng ngoan ngoãn dâng ngôi vị hoàng đế lên, còn mình thì lui về hậu cung làm hoàng hậu!
Không đợi Thiên Thanh Hoàng trả lời, thanh âm của Hoan Lạc đã truyền đến: “Tiểu thư! Thái hậu phái người đánh ngã thủ vệ, hiện tại đang muốn tới đây!” Thanh âm kia không giống Hoan Hỷ lo lắng, mà ngược lại rất thần nhàn.
Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng đứng dậy khởi động thắt lưng đau nhức, trách cứ liếc Hiên Viên Tuyệt một cái: “Đều tại chàng hại ta ngày càng lười!”
Hiên Viên Tuyệt sủng nịch cười, hôn nàng một cái. Hoan Hỷ nhìn mà tít mắt, Hoan Lạc cũng mỉm cười; nếu là hai ngày trước thì khẳng định các nàng sẽ xấu hổ chuyển qua việc kéo tiểu thư đi chải tóc, nhưng hiện tại chỉ có thể nói cô gia quá cường đại, tùy thời tùy chỗ lại thân thiết một chút, lực miễn dịch cũng không ngừng gia tăng, cuối cùng liền dày như bây giờ!
“Đã có người tự đưa mình tới cửa, ta cũng nên thư giãn gân cốt một chút!” Thiên Thanh Hoàng nói xong liền đứng dậy ngồi vào bàn trang điểm để Hoan Lạc rửa mặt chải đầu.
Hiên Viên Tuyệt cũng chậm rãi từ nhuyễn tháp đứng dậy sửa sang quần áo. Nếu nàng đã muốn chơi đùa, hắn đương nhiên sẽ không ở lại gây trở ngại cho hứng thú của nàng.
“Thiên Thanh Hoàng! Đi ra đây cho ai gia!” Hoan Lạc vừa mới buông lược, bên ngoài đã truyền đến tiếng Hàn Thái hậu, không biết bà ta bị Thiên Thanh Hoàng làm tức giận đến mức nào mà ngay cả thông báo cũng không cần.
Hàn Thái hậu nhanh chóng cầm đầu một đôi nữ nhân màu sắc rực rỡ tiến vào, sau đó dừng lại cách Thiên Thanh Hoàng năm thước.
“Thiên Thanh Hoàng! Những người bên ngoài là sao? Sao lại dám động thủ với ai gia?” Hàn Thái hậu vẻ mặt kích động, xem ra tức giận không nhẹ, lúc này Thiên Thanh Hoàng mới nhớ trong một đống người kia chỉ có Hàn Thái hậu có võ công, mà vừa Hoan Lạc nói người của Hàn Thái hậu đánh ngự lâm quân, cho nên sẽ không phải Hàn Thái hậu tự mình động thủ đi?
Tiếp đó, Thiên Thanh Hoàng cười khẽ: “Thái Hậu nương nương võ công cao cường, thần thiếp bội phục a. Ngự lâm quân là đội ngũ tinh nhuệ vậy mà cũng bị Thái hậu hạ gục, thần thiếp vốn còn lo lắng cho thắt lưng của Thái hậu nha! Dù sao Thái hậu cũng có tuổi, nhưng hiện tại xem ra đã lo quá nhiều!”
“Ngươi…” Hàn Thái hậu tức giận mở to hai mắt, vài phi tử đến xem diễn cũng mang vẻ mặt bất khả tư nghị, tựa hồ không thể tin Thiên Thanh Hoàng dám chống đối Thái hậu.
“Cô cô!” Hàn Linh Nhi đứng một bên trấn an Hàn Thái hậu, một bên giận dữ trừng Thiên Thanh Hoàng, trong mắt hiện lên một tia e ngại, đêm đó sau khi nàng ta bị Phúc công công lôi đi đã vụng trộm trở lại, vừa vặn thấy được khung xương đầm đìa máu tươi kia, trời biết lúc ấy nàng ta sợ tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu, hai ngày ói liên tục mới đỡ, nhưng ý sợ với Thiên Thanh Hoàng cũng không phải một ngày hai ngày đã có thể tiêu trừ.
Suy nghĩ trong lòng Hàn Linh Nhi cũng giống suy nghĩ trong lòng những người khác, nhưng bọn họ nghĩ sở dĩ Thiên Thanh Hoàng dám làm vậy là nàng có một thân phận mà không nữ nhân nào có được. Nhưng tất cả đều là cung phi Tây Hạ, người người đều có thân gia, cho nên Thiên Thanh Hoàng hẳn không dám tùy ý giết tất cả như vậy, lá gan cũng lớn hơn một chút.
“Hoàng hậu! Nô tì vì tôn kính người nên mới gọi người một tiếng Hoàng hậu, nhưng cũng hi vọng người xứng đáng với hai chữ Hoàng hậu này, chống đối Thái hậu là tội đại bất kính, theo lý sẽ bị trảm!” Lưu quý phi đi lên phía trước, một tay xoa bụng.
Thiên Thanh Hoàng không liếc một cái: “Ngươi cút ra một bên cho ta, nơi này không có chuyện cho ngươi nói!”
Lưu quý phi cảm thấy Thiên Thanh Hoàng đang nhục nhã nàng ta, nhất thời cực kỳ ủy khuất, quay đầu nhìn về phía Hàn Thái hậu: “Thái hậu người xem, nô tì đang hoài thai Hoàng trưởng tử đương triều, vậy mà nàng cư nhiên kêu nô tì cút…” Chỉ tiếc cho Lưu quý phi tìm được chỗ dựa rồi mà lại nhắc đến ba chữ ‘Hoàng trưởng tử’, bởi vì ngay sau đó, trong mắt Hàn Thái hậu cùng Hàn Linh Nhi đồng thời hiện lên hàn quang.
“Hoàng hậu! Ngươi thật sự dám chắc ai gia không phế được ngươi sao?” Hàn Thái hậu thở một hơi giữ bình tĩnh, nhưng vẫn còn rất tức giận.
Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Đêm đại hôn đó còn không phế được mà ngươi cho rằng bây giờ còn cơ hội?”
Nghe nàng nhắc tới đêm đại hôn, cảm xúc Hàn Thái hậu thật vất vả mới bình tĩnh trong nháy mắt lại kích động, đêm đó chính là nỗi sỉ nhục của bà ta, phẫn nộ đến cực điểm, quên luôn cả uy nghiêm của Thái hậu, bà ta một cước đá lên ghế bên cạnh, cái ghế kia bay nhanh tới mặt Thiên Thanh Hoàng.
Mọi người đều vui sướng khi người gặp họa, nhưng thân ảnh của Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc lại chợt lóe, cái ghế kia cách Thiên Thanh Hoàng còn nửa thước thì dừng lại, sau đó ở trước mặt mọi người trợn mắt há mồm hóa thành bột phấn.
Hàn Thái hậu khiếp sợ nhìn Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc: “Các ngươi…” Có thể đem đồ vật hóa thành bột phấn thì kia phải cần nội lực rất hùng hậu, không ngoài hai mươi năm công lực là không có khả năng, mà hai nha đầu kia bất quá mới mười lăm đi? Sao có thể so sánh được với công lực của bà ta?
Hoan Hỷ Hoan Lạc đồng loạt vỗ vỗ tay, phủi đi tro bụi còn vương, hai tỷ muội lần đầu tiên làm ra biểu tình giống nhau, chỉ thấy hai khuôn mặt bánh bao không chút thay đổi, ánh mắt trong suốt lãnh ý khôn cùng: “Thái hậu nương nương! Ngươi muốn nói chúng ta mặc kệ ngươi, nhưng nếu ngươi muốn động thủ thì thỉnh suy nghĩ về thực lực của mình!”
Những lời này hoàn toàn là đại nghịch bất đạo, nhưng bà ta lại không phản bác được, muốn động thủ, nhưng nhìn bộ dáng hai người lạnh lùng mà chỉ đành nhịn xuống. Bà ta tin chỉ cần bà ta dám ra tay, người thua cuối cùng tuyệt đối là bà ta.
“Hoàng hậu! Ngươi dạy dỗ nha hoàn như vậy sao? Không muốn sống nữa có phải không?” Vũ lực không thể thắng, bà ta đành dùng lời nói, đáng tiếc Thiên Thanh Hoàng không thèm để ý: “Nha hoàn của bản cung bản cung tự biết dạy, không cần Thái hậu đến quở trách, nếu muốn đụng tới nha hoàn của ta, ngươi có thể thử xem!”
“Ngươi…” Thái hậu tức giận không nói ra lời, hét lớn một tiếng: “Người đâu! Đem hai tên nha hoàn đại bất kính kia bắt lại cho ta!”
…Hồi lâu không thấy ngự lâm quân tiến vào, Thái hậu sửng sốt, lập tức nghĩ đến ngự lâm quân vừa nãy còn dám động thủ với bà ta, trong lòng lại sinh khí, vung tay với mấy cung nữ bên cạnh mình, mấy người lập tức tiến lên.
Mấy người đi lên không tiếng động, chân không chạm đất, vừa thấy đã biết là luyện công phu, chỉ tiếc dù sao cũng quá trẻ, lại không có sư phụ tốt, cho nên nhiều nhất cũng chỉ xem như nhị lưu cao thủ, đối phó với người bình thường cũng không đến nỗi, nhưng để đối phó với Hoan Hỷ Hoan Lạc thì còn kém xa.
“Hoan Hỷ, Hoan Lạc, mang tất cả ra ngoài cho ta! Nhìn chướng mắt!” Thiên Thanh Hoàng không chút khách khí ra lệnh.
Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc nhìn nhau, cực kỳ ăn ý ra chiêu: “Tuân mệnh! Tiểu thư!”
Thân ảnh chợt lóe, mỗi người bắt một người kéo bay ra ngoài, mà chính mình còn mượn lực bay trở về, cứ như thế đến chừng ba lượt, một đám người chỉ biết trợn mắt há hốc mồm nhìn sáu cung nữ có võ công bị quăng ra ngoài.
Thiên Thanh Hoàng đi lên phía trước, Hoan Hỷ, Hoan Lạc trái phải đứng bên cạnh. Thiên Thanh Hoàng tận lực làm mình cười thật hiền lành, nhẹ giọng hỏi: “Các vị muốn tự mình đi, hay là bản cung đưa giúp một đoạn đường?”
“Không… Không cần…” Nói đùa sao, ngay cả Thái hậu cũng dám đắc tội, Hoàng hậu này tất nhiên không cho bọn họ vào mắt.
Đợi tất cả đã thưa thớt, Thiên Thanh Hoàng mới nhìn về phía Hàn Thái hậu còn sững sờ: “Thái hậu nương nương cần thần thiếp tiễn sao?”
Hàn Thái hậu phục hồi tinh thần, thật mạnh ‘Hừ’ một tiếng, sau đó lôi kéo Hàn Linh Nhi rời đi.
Hô! Xong rồi! Thiên Thanh Hoàng cười khẽ.
“Đúng rồi! Sao hai ngày nay không thấy Hiên Viên Địch đâu?” Thiên Thanh Hoàng rất ít chú ý tới một người, nhưng hiện tại Hiên Viên Địch trên danh nghĩa là đồ đệ của nàng, cho nên ngẫu nhiên cũng nên nhớ tới.
“Bởi vì trốn đi chơi nhiều quá nên bị Hoàng Thượng hạ lệnh cấm túc đi theo Thái Phó học bù, bao giờ học xong mới được đi ra!” Hoan Hỷ vui sướng khi người gặp họa.
“A!” Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng cũng không nói nhiều, nếu Hiên Viên Tuyệt đã hạ lệnh thì nàng sẽ không quản.
Mà Hiên Viên Địch bị nhốt trong cung điện đang ngẩng đầu lên từ đống sách lớn, vẻ mặt bi thương: “Hoàng tẩu! Cứu mạng a!”
Khi Thiên Thanh Hoàng thu thập xong đám người hậu cung thì kinh ngạc nghe tin tức Tư Đồ Văn Thiên đã chết! Chết trong dịch quán của Tây Hạ.
“Đi! Đi xem!” Thiên Thanh Hoàng mang theo Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc ra ngoài, trước khi đi còn đột nhiên nhớ tới ‘đồ nhi’ của mình, cho nên phái cung nữ đi gọi hắn, nói là dẫn hắn ra ngoài một chút, sau đó chớp mắt đã thấy Hiên Viên Địch lấy tốc trăm mét chạy tới.
“Hoàng tẩu…” Hiên Viên Địch nhìn thân ảnh Thiên Thanh Hoàng, lệ nóng quanh tròng, quyết định đi theo Hoàng tẩu quả nhiên là đúng a! TT^TT
“Được rồi! Đi thôi!” Hoan Hỷ đánh một quyền vào ót hắn, đột nhiên thấy rất nhớ cảm giác này.
“Tham kiến hoàng hậu nương nương!” Thiên Thanh Hoàng vừa mới bước vào dịch quán, tất cả đã hướng nàng hành lễ, bất quá ánh mắt lại là lạ; mà ánh mắt mấy người Đông Hán còn ẩn chứa phẫn hận bên trong, khiến cho Thiên Thanh Hoàng có chút khó hiểu.
“Ngươi đâu!” Tư Đồ Dực từ bên trong đi ra, trên khuôn mặt tuấn tú ôn nhã có một tia mệt mỏi.
“Hoàng hậu nương nương tới xem kiệt tác của mình sao?” Đông Phương Hằng phe phẩy cây quạt bước ra, trên mặt tiếu tựa phi tiếu.
Thiên Thanh Hoàng nghi hoặc nhìn Tư Đồ Dực, sao lại liên quan tới nàng?
Tư Đồ Dực chỉ chỉ bên trong: “Ngươi vào xem đi!”
Thiên Thanh Hoàng đầy nghi hoặc đi vào, lúc bước qua bên cạnh Tư Đồ Dực, nàng nghe thấy hắn ôn nhu nói: “Ta tin tưởng ngươi!”
Thiên Thanh Hoàng dừng một chút mới cất bước đi tiếp. Khi nhìn cảnh tượng bên trong, nàng rốt cục đã biết vì sao tất cả lại có bộ dáng kia, vì sao Đông Phương Hằng nói là kiệt tác của nàng, mà cuối cùng Tư Đồ Dực lại bảo hắn tin tưởng nàng!
Thiên Thanh Hoàng chỉ nghĩ Tư Đồ Văn Thiên đã chết, nhưng không nghĩ sau khi nàng ta chết sẽ biến thành cái dạng này. Cỗ thi thể dựa vào bên giường kia, nói chuẩn xác là khung xương kia, nếu không phải có quần áo thì chỉ sợ không ai nhìn ra đây là Tư Đồ Văn Thiên.
Một thân da thịt bị lột chỉ để lại khối khung xương máu chảy đầm đìa, mà nội tạng đã bị nội lực cường đại ép vỡ, nhìn không ra bộ dáng ban đầu. Kết quả này hoàn toàn giống khi Thiên Thanh Hoàng dùng thủ pháp với nữ nhân kia!
“Hoàng tẩu… cái này…” Hiên Viên Địch cả kinh nói không ra lời, cảm giác trong bụng quay cuồng, không chịu nổi chạy ra ngoài phun lớn.
Hơi thở của Thiên Thanh Hoàng đứng một bên lạnh dần, lạnh đến mức người trong phòng không ai chịu nổi, mà biểu tình của nàng từ đầu đến cuối đều không biến hóa, nhưng tất cả đều cảm giác được Thiên Thanh Hoàng rất tức giận.
“Tiểu thư!” Hoan Lạc tiến lên cầm tay Thiên Thanh Hoàng, muốn trấn an lửa giận của nàng.
“Người đâu?” Nàng nhớ đã phái người trở lại giám sát Tư Đồ Văn Thiên!
“Ở đây!” Hoan Hỷ điểm nhẹ mũi chân, phi thân lên chỗ tối trong góc phòng, kéo một người toàn thân hắc y đi ra, vừa nhìn đã biết đã chết!
Thấy vậy, sắc mặt Thiên Thanh Hoàng càng thêm tối tăm, đi tới trước người thủ hạ đã chết xem xét một chút, phát hiện hắn bị nội lực cường đại đánh chết, bề ngoài vẫn hoàn hảo, nhưng nội tạng đã thành máu loãng!
“Tiểu thư! Hắn ở tổ người thứ bảy, đêm qua hắn đi báo cáo vẫn nói không có gì bất thường!” Hoan Lạc nói.
“Tra!” Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng, mâu quang hiện lên sát ý: “Tra từ những người ra vào hoàng cung đêm đại hôn đó, không bỏ qua bất kỳ ai! Điều tra những người mới xuất hiện ở Phượng thành, chú ý những kẻ có công lực trên ba mươi!”
Chỉ có tận mắt nhìn nàng ra tay thì mới có thể bắt chước y hệt, hơn nữa không có ba mươi năm công lực thì tuyệt đối không làm được! Dám giá họa cho nàng, còn giết người của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để yên!
“Dạ!” Hoan Lạc lĩnh mệnh rời đi, thân ảnh biến mất kỳ dị ở góc tường, đợi khi nàng lại xuất hiện, đó đã là điểm liên lạc của Thanh Hoàng sơn trang!
“Ngươi đừng quá thương tâm, chúng ta nhất định tìm được hung thủ.” Tư Đồ Dực nhịn không được lên tiếng an ủi; nếu như nói vừa rồi hắn vì tin tưởng nhân phẩm của nàng, thì giờ phút này hoàn toàn vì sự thật trước mắt mà tin nàng, chỉ cần có não thì tất cả đều biết hung thủ tuyệt đối không phải nàng.
“Cảm ơn!” Thiên Thanh Hoàng vẫn lạnh lùng, nhưng hai chữ này lại thật tâm, dưới tình huống như vậy mà không chút nghi ngờ tin tưởng nàng, chỉ điểm ấy đã đủ để làm bằng hữu.
“Hai ngày nữa ta phải về Đông Hán, sợ rằng không đợi được ngươi tra ra hung thủ, hơn nữa không chừng phụ hoàng sẽ vì nàng mà phát binh tấn công Tây Hạ…” Đây là lo lắng lớn nhất trước mắt của hắn.
Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Chết cũng chỉ là chết một nữ quan, việc nhỏ ấy không đáng để hai quốc gia gây chiến!” Dù sao Hiên Viên Tuyệt cũng từng nói như vậy, chỉ cần không thừa nhận thân phận của Tư Đồ Văn Thiên, Tư Đồ Thanh tuyệt đối không có lý do để phát binh, huống hồ cho dù Tư Đồ Thanh thật sự muốn phát binh, Tây Hạ cũng là quốc gia binh hùng tướng mạnh, muốn đánh còn phải sợ hắn sao?
“Ta biết rồi.” Không thể phủ nhận đây là cách tốt nhất.
Thiên Thanh Hoàng đi đến bên cạnh thi thể, dùng cây trâm nâng lên một khối da thịt tinh tế, sắc mặt bình thường như đang xem một khối thịt lợn, bộ dáng thong dong làm Tư Đồ Dực cùng Đông Phương Hằng không thể không bội phục.
“Hoàng hậu nương nương nhìn ra điều gì sao?” Đông Phương Hằng ngày càng hứng thú với Thiên Thanh Hoàng, ngay cả hắn cũng không phát hiện bản thân đang tươi cười chân thực vài phần.
Thiên Thanh Hoàng không nói, cẩn thận phân tích, trong đầu bắt chước động tác người nọ khi động thủ, sau đó lại tinh tế quan sát. Xem xong, bờ môi gợn lên chút cười lạnh: “Công lực của người xuống tay khoảng hai tám đến ba mươi tuổi, hạ đao mau, chuẩn, độc. Người này am hiểu giết người, hơn nữa chuyện đã gặp qua là không bao giờ quên được, hoàn toàn dựa theo động tác của ta để xuống tay, hơn nữa nếu như ta không đoán nhầm thì đây là một nam nhân!”
“Cái này cũng nhìn ra được?” Đông Phương Hằng kinh ngạc hỏi.
Trong mắt Thiên Thanh Hoàng hiện lên ý cười tà: “Nếu ngươi nghĩ là giả thì không bằng ta tái hiện hiện trường để ngươi chậm rãi quan sát?”
“Ha ha! Không cần…” Đông Phương Hằng vội vàng cự tuyệt, mấy ngày nay hắn cứ nhắm mắt là lại thấy hình ảnh máu chảy đầm đìa kia, hoàn toàn không có khẩu vị ăn cơm, nếu hôm nay còm xem nữa thì không biết hắn còn nuốt trôi được không.
Thiên Thanh Hoàng ‘Hừ’ một tiếng, cũng không nói nhiều, trực tiếp mang Hoan Hỷ rời đi, đương nhiên Hoan Hỷ cũng không quên đem cái tên nôn ọe không còn biết trời đất gì theo cùng.
Ra khỏi dịch quán, nhanh chóng đi vào Mị Âm các của Hoa Úc, hai ngày nay Goyard luôn ở đây lên đài, nghiễm nhiên trở thành vai chính, là người được chào đón nhất ở Phượng thành, bất luận là ban ngày hay đêm tối đều có người đến người đi. Hơn nữa tuy nơi này không lớn như Mị Âm uyển nhưng Hoa Úc vẫn luôn xây dựng thêm.
“Tham kiến tiểu thư!” Từ sau lần Thiên Thanh Hoàng tới, tất cả mọi người ở đây đều biết nàng là người không thể đắc tội, hơn nữa khi biết thân phận hiện tại của nàng là Tây Hạ hoàng hậu thì càng thêm tất cung tất kính.
“Hoa Úc đâu?”
“Thuộc hạ không biết!” Một người có thân phận thấp như hắn làm sao có tư cách biết chủ thượng đang ở đâu?! Cũng may lúc này Đại quản sự đã đi tới, cho lui người nọ, cung kính đáp: “Chủ thượng cùng Goyard tiểu thư đang ở nhà lao, chủ thượng phân phó mời tiểu thư tới!”
“Ân!” Thiên Thanh Hoàng gật đầu đi theo hắn, xuyên qua đình viện đi vào phía sau của Mị Âm các, ấn lên các cơ quan liên tiếp, mấy khối sàn trong viện tử lập tức lõm xuống, lộ ra cầu thang dẫn vào đường hầm.
Thiên Thanh Hoàng mang theo Hoan Hỷ đi xuống, lại nhìn nhìn Hiên Viên Địch, cuối cùng vẫn để Hoan Hỷ kéo hắn xuống dưới.
“Hoàng Nhi!” Hoa Úc là người đầu tiên cảm giác được Thiên Thanh Hoàng đến, hồng y chợt lóe nhảy đến bên cạnh: “Cuối cùng Hoàng Nhi cũng đến.”
Thiên Thanh Hoàng đi tiếp hai bước liền thấy Goyard kéo tay một nam nhân trung niên, nam nhân kia nhìn chằm chằm người bên trong, vẻ mặt phẫn hận, xem ra ông ta chính là phụ thân của Goyard. Tuy đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn anh tuấn, xem ra năm đó cũng là một vị nam tử tuấn mỹ, trách không được sinh ra nữ nhi xinh đẹp như Goyard.
“Goyard!” Nghe tiếng, Goyard quay đầu, trên khuôn mặt quyến rũ có vài vệt nước mắt, thoạt nhìn đáng thương hề hề.
“Nha đầu! Đây là phụ thân của ta.” Goyard kéo phụ thân tới giới thiệu: “Phụ thân, đây là bằng hữu của ta, Thiên Thanh Hoàng!”
Phụ thân Goyard cố nén hận ý, miễn cưỡng cười với Thiên Thanh Hoàng: “Nếu đã là bằng hữu của Goyard thì không ngại gọi ta một tiếng bá phụ đi!”
“Bá phụ!” Thiên Thanh Hoàng nghe lời đáp.
“Goyard! Phụ thân ngươi hận không thể giết hắn thì cứ để ông ấy động thủ đi, dù sao giá trị lợi dụng của hắn đã hết.” Nàng biết những người đó khẳng định sẽ tới, chỉ cần bọn họ biết hắn ở trong này thì nhất định sẽ cứu, đã như vậy sống hay chết cũng như nhau.
Nghe vậy, phụ thân Goyard hơi sửng sốt: “Cảm ơn! Bất quá ta muốn đợi bọn họ tới để cùng giải quyết ân oán mười năm trước.”
Thấy ông kiên trì, Thiên Thanh Hoàng cũng không nói nhiều, chỉ nhìn về phía Hoa Úc: “Khi nào bọn họ hành động?”
“Đêm nay!” Dứt lời, trong mắt Hoa Úc hiện lên thị huyết sáng bóng.
“Đêm nay ta sẽ ở đây.” Thiên Thanh Hoàng ngẫm lại rồi nói, nghe vậy, Goyard cảm kích cười, Hoa Úc cũng khì khì, đêm nay Hoàng Nhi ở đây, vậy hắn sẽ có thể ở chung với Hoàng Nhi nhiều hơn!
Đáng tiếc, giấc mộng cùng sự thật lại chênh lệch quá lớn! Khi Hoa Úc nhìn thấy tên Hoàng đế đại nhân chạy tới tìm lão bà kia thì lửa giận lập tức bùng nổ: “Sao ngươi lại tới đây?”
Hiên Viên Tuyệt chớp mi, ôm chặt Thiên Thanh Hoàng vào lòng, không cho Hoa Úc nửa điểm thừa cơ: “Trẫm đi tìm Hoàng hậu của trẫm, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa a!”
Nghe vậy, Hoa Úc nghẹn lời, bất quá hắn cũng không phải người dễ dàng bị đánh bại, sắc mặt phát lạnh: “Mị Âm các là địa bàn của tại hạ, Hoàng đế đại nhân không sợ ở đây có điều gì bất trắc sao?”
“Ngươi có tài thì cứ việc dùng!” Hiên Viên Tuyệt hoàn toàn không để ý, mà Hoa Úc cũng bi ai phát hiện, võ công của hắn nganh bằng với Hiên Viên Tuyệt, nếu muốn đánh bại Hiên Viên Tuyệt thì còn phải nhờ Hoàng Nhi cùng liên thủ. Đem ánh mắt chuyển hướng tới Thiên Thanh Hoàng, hi vọng nàng có thể đứng về phía hắn, ai ngờ Thiên Thanh Hoàng lại tựa vào ngực ai đó: “Chuyện của các ngươi ta không tham dự!”
Thật tuyệt tình a! Hoa Úc bất đắc dĩ, lại cũng không dám thật sự động thủ, chỉ có thể hờn dỗi trong lòng.