Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Chương 88

Một ngày kia, ngàn vạn bởi vì người đứng giữa biển máu mà điên cuồng.

Một ngày kia, người của thành chủ phủ bị giết hại không ai đứng ra nói một câu…

Một ngày kia… Những người đó hư không biến mất, lưu lại một đám người si mê nhìn vị trí nàng từng đứng…

“Rầm…” Hoan Hỷ bưng một chậu nước đổ xuống đầu hai người bị trói chặt, vui vẻ nhìn cả hai ướt sũng. Hừ! Dám khi dễ tiểu thư nữa đi, dám làm chuyện xấu nữa đi, đây là kết cục của các ngươi!

“Ngô…” Hai người đang hôn mê bị nước lạnh làm bừng tỉnh, mơ hồ mở to mắt, sau khi nhìn rõ bốn phía xong lập tức tỉnh hoàn toàn. Thu Nhược Yên kích động nhìn xung quanh: “Đã có chuyện gì? Sao ta lại ở đây?”

“Hỗn đản! Sao ngươi dám trói bản phu nhân! Ta là thành chủ phu nhân!” Tô Như Tuyết biết mình bị trói thì lập tức quát to.

“Hừ!” Hoan Hỷ trào phúng hừ thanh khiến hai người kia chú ý, vẻ mặt khinh bỉ nhìn bọn họ: “Không phải các ngươi đã quên mình làm gì rồi chứ? Còn tưởng mình là thành chủ phu nhân, thành chủ tiểu thư sao?”

“Ngươi…” Tô Như Tuyết nhất thời nhớ hình như mình bị đánh bất tỉnh, nói cách khác Thiên Thanh Hoàng không giết bọn họ mà bắt về. Trong lòng bỗng thấy một tia hi vọng: “Mau đi gọi tiện nhân… tiểu thư nhà ngươi tới đây!”

“Nương, ta không muốn thấy tiện nhân kia!” Thu Nhược Yên cắn răng uất hận nói, lập tức bị Tô Như Tuyết xem thường: “Câm mồm, ngươi biết cái gì!” Dứt lời lại quay đầu nhìn Hoan Hỷ: “Còn không đi gọi Thiên Thanh Hoàng tới cho ta?”

Hoan Hỷ châm chọc cười lạnh: “Ngươi nghĩ mình là ai? Chỉ là một tù nhân thì có tư cách gì gặp tiểu thư nhà ta?”

“Ngươi cũng chỉ là một nô tài hạ lưu, có tư cách gì nói chuyện với bản phu nhân! Gọi tiểu thư nhà ngươi tới cho bản phu nhân!” Tô Như Tuyết quát lạnh, không hổ đã nhiều năm làm thành chủ phu nhân, trong trường hợp nào cũng đoan cao.

“Hừ! Hình như ngươi nghĩ mình thật sự rất giỏi!” Hoan Hỷ cười lạnh, khuôn mặt bánh bao lộ ra biểu tình chưa bao giờ thấy đi tới bên một cái bàn cầm roi lên. Lúc này Tô Như Tuyết mới phát hiện mình đang ở trong phòng giam, bốn phía treo đầy hình cụ đủ loại, chỉ có thứ không thể tưởng được chứ không có thứ nơi này không có. Ở đây không u ám giống nhà tù bởi vì trên nóc có mấy viên dạ minh châu chiếu sáng; đem dạ minh châu giá trị liên thành để ở loại địa phương này quả thực quá xa xỉ.

“Thu phu nhân, ngươi có biết giờ ta muốn làm gì không?” Hoan Hỷ cười cười, dưới ánh mắt hoảng sợ của Tô Như Tuyết và Thu Nhược Yên, cây roi trong tay hung hăng phất lên, sau đó là tiếng ‘ba ba ba’ thanh thúy.

“Không được a! Thả ta ra… Ta là thành chủ phu nhân…”

“Cái đồ tiện tỳ này, mau dừng tay lại, để xem ta trừng phạt ngươi như thế nào…”

“Ba ba ba!” Hoan Hỷ như không nghe thấy tiếng gì, roi trên tay càng đánh càng nhanh, Thu Nhược Yên là người bị đánh nặng nhất, cuối cùng chỉ còn một thân quần áo rách mướp, khắp nơi là vết máu, đau tới hôn mê bất tỉnh.

“Đừng đánh nữa! Van cầu ngươi, van cầu ngươi…” Tô Như Tuyết cả người lạnh run, miệng không ngừng cầu xin tha thứ, ngay cả khi Hoan Hỷ dừng lại cũng không biết.

“Ba…” Hoan Hỷ đặt roi qua một bên, có chút vô lực ngồi lên ghế, cúi thấp đầu, trong mắt là sự đau xót không ai nhìn thấy. Cả Thanh Hoàng sơn trang và Hoan Lạc đều vì hai kẻ trước mắt mà thành như vậy… Cứ nghĩ đến ông nội và bà nội, Hoan Hỷ liền cảm thấy rất đau; càng đau hơn là tiểu thư, lúc ấy sợ rằng tiểu thư sẽ phát điên đi, nàng sẽ tự trách thật nhiều, bằng không sẽ không đứng trước mặt người trong thiên hạ làm ra chuyện điên cuồng như vậy. Những người này đáng chết, chẳng những thương tổn nhiều người mà còn làm tiểu thư thương tâm. Từ trước tới nay tiểu thư luôn là người được nàng cùng Hoan Lạc nâng niu trong lòng bàn tay, rất sợ tiểu thư gặp phải thương tổn. Lúc này đây, tiểu thư chắc chắn rất đau…

Đột nhiên, Hoan Hỷ cảm giác thấy một cỗ hơi thở lạnh lùng quen thuộc tới gần, đôi bàn tay nhỏ bé nhẹ đặt lên đầu nàng vỗ về. Đến giờ phút này, Hoan Hỷ rốt cục chịu không nổi nữa, vòng hai tay ôm người trước mắt, vùi đầu vào bên hông nàng, nước mắt nháy mắt chảy xuống: “Ô ô… Tiểu thư…”

Thiên Thanh Hoàng nhẹ nhàng vuốt đầu Hoan Hỷ, thanh âm vô cùng nhu hòa: “Nha đầu ngốc…”

“Ô ô…” Hồi lâu sau, Hoan Hỷ mới ngẩng đầu, ánh mắt hồng hồng rất đáng thương: “Tiểu thư… … Ta…”

“Xì…” Thiên Thanh Hoàng nhìn nàng như vậy, nhịn không được cười khẽ, mà Hoan Hỷ cũng vì vậy mà ngây người, ngơ ngác nhìn, quên luôn mình muốn nói gì. Thiên Thanh Hoàng bất đắc dĩ đánh vào ót nàng một cái.

“Ngô, đau quá a!” Hoan Hỷ nhíu mày, trừng to mắt lên án Thiên Thanh Hoàng bạo lực.

Thiên Thanh Hoàng nhíu mày: “Có ý kiến?”

“Không…” Hoan Hỷ hơi sợ lắc đầu, nháy mắt rụt cổ lại, mạng của nàng rất nhỏ rất nhỏ, vẫn nên bảo vệ cẩn thận một chút, cho dù tiểu như vậy nhìn rất đẹp, ha ha…

“Thiên Thanh Hoàng!” Một tiếng hô to làm hai chủ tớ bừng tỉnh, Thiên Thanh Hoàng xoay người nhìn Tô Như Tuyết oán hận trừng mắt: “Tiện nhân!”

“Ba!” Hoan Hỷ không chút do dự đánh xuống một bạt tai. Muốn chết sao mà dám mắng tiểu thư.

“Ha ha ha ha ha…” Tô Như Tuyết đột nhiên phá lên cười như điên, nhưng ánh mắt lại chứng minh bà ta rất tỉnh táo: “Họa Phiến, đồ tiện nhân, ngươi sinh nữ nhi cũng tiện như vậy!”

Mặt Thiên Thanh Hoàng không chút thay đổi, nàng không biết Họa Phiến, cũng không liên qua đến nàng. Ánh mắt lạnh lùng nhìn bà ta điên cuồng: “Nếu như ngươi muốn chết, cứ tiếp tục!”

Thanh âm không lớn không nhỏ nhưng rất có tác dụng uy hiếp, Tô Như Tuyết mở to hai mắt trừng Thiên Thanh Hoàng: “Ta là thành chủ phu nhân, ngươi không thể giết ta, cũng không dám giết ta, bằng không vì sao ngươi không giết ta trước đó? Ngươi dám giết ta sao?”

Thiên Thanh Hoàng trào phúng cười: “Vì sao ta không dám giết ngươi? Ta đã giết nhiều người Thu gia như vậy cũng không ai dám nói gì thì sao không dám giết ngươi?”

“Ta… Bởi vì Thu Thủy Ly… Ngươi sợ hắn đúng không?” Tô Như Tuyết cực lực muốn tìm lý do, không biết là để thuyết phục Thiên Thanh Hoàng hay là để thuyết phục chính mình.

Thiên Thanh Hoàng lười giải thích, nhíu mày chán ghét nhìn: “Ngươi thích nghĩ thế nào thì nghĩ, chỉ hi vọng các ngươi cũng thích hưởng thụ thứ ta dành tặng!”

Dứt lời, Thiên Thanh Hoàng mang theo Hoan Hỷ xoay người rời đi, tiếp đó là vài nam nhân cơ bắp cường kiện mặt không thay đổi tiêu sái đi vào…

“Không được… Thiên Thanh Hoàng, ngươi sẽ không được chết tử tế…” Rất xa truyền đến tiếng Tô Như Tuyết tê rống, Thiên Thanh Hoàng đứng bên ngoài nhìn lên cao, thanh âm tàn nhẫn: “Chết, quá dễ dàng cho các ngươi, kết cục của các ngươi chỉ có sống không bằng chết!”

Nhất thời nghĩ đến Thu Triển Hạo sinh tử không rõ, trái tim nàng khó chịu như bị kim đâm. Những đau khổ kia, cho dù là vì Hoan Lạc hay vì Thu Triển Hạo, nàng đều đáp lại gấp ngàn lần!

Xoay người ra khỏi sân, nàng còn phải đi xem Hiên Viên Tuyệt.

“Khụ khụ…” Còn chưa vào phòng đã chợt nghe tiếng ho khan rất nhỏ, Thiên Thanh Hoàng nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, trời biết khi nàng thấy Hiên Viên Tuyệt và Hoa Úc đồng thời trọng thương trở về thì muốn dơ chân đạp bay bọn họ ra ngoài bao nhiêu! Thật biết làm người ta lo lắng mà…

Đẩy cửa đi vào liền thấy Hiên Viên Tuyệt tựa trên mép giường, một tay ôm ngực, tuấn mỹ tái nhợt, mày hơi nhăn lại, môi trắng bệch.

“Hoàng Nhi…” Hiên Viên Tuyệt thấy Thiên Thanh Hoàng, ánh mắt lướt qua mặt nàng có chút mất tự nhiên, ôm ngực nằm xuống giường; hôm qua lúc hắn và Hoa Úc bị thương trở về, bộ dáng kia của Hoàng Nhi thật quá dọa người…

Thiên Thanh Hoàng đi vào, đút một viên ngọc bích hoàn vào miệng Hiên Viên Tuyệt, nắm tay hắn chuyển nội lực qua, nhìn mắt Hiên Viên Tuyệt đảo trái đảo phải không dám nhìn nàng, Thiên Thanh Hoàng bỗng thấy buồn cười, thì ra Hiên Viên Tuyệt cũng có lúc sợ a!

Thu tay lại, đắp chăn cho hắn: “Nghỉ ngơi thật tốt đi!”

“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt đột nhiên đứng dậy ôm cổ Thiên Thanh Hoàng, sợ nàng bỏ đi: “Hoàng Nhi có thể chỉ yêu mình ta được không?!”

Thiên Thanh Hoàng liếc mắt: “Chàng muốn nói cái gì?”

“Không có…” Hiên Viên Tuyệt hơi buông Thiên Thanh Hoàng ra, nghĩ nghĩ rồi nói: “Về sau cách xa tên hỗn đản nào đó ra một chút…” Nói xong liền chui vào chăn không nhìn Thiên Thanh Hoàng nữa, làm nàng không biết nói gì cho phải. Sao lại giống đứa nhỏ giận dỗi như vậy đây…

Vừa bước ra khỏi phòng, liền thấy Hoan Hỷ vẻ mặt rối rắm nhìn nàng: “Làm sao vậy?”

Hoan Hỷ mày nhíu mặt nhăn, cuối cùng cũng mở miệng: “Tiểu thư! Hoa Hồ Điệp không uống thuốc… Vết thương của hắn còn chưa tốt lên đâu…”

“Hỗn đản!” Thiên Thanh Hoàng tuy mắng ngoài miệng như vậy, nhưng bước chân vẫn đi về phía phòng Hoa Úc.

“Ba!” Thiên Thanh Hoàng đẩy mạnh cửa ra, vừa vặn thấy Hoa Úc gian nan đứng dậy muốn uống nước, nhưng vì thương thế quá nặng nên không cử động được, thấy Thiên Thanh Hoàng mở cửa mặt liền mang ý cười, sau đó lại như nghĩ đến cái gì, rụt cổ lại, lấy lòng cười: “Hoàng Nhi, ngươi tới rồi!”

Thiên Thanh Hoàng nhíu mày, nàng rất ít thấy bộ dáng Hoa Úc lấy lòng, đi qua dùng một tay ấn hắn lên giường, ánh mắt đảo tới bát thuốc đặt một bên: “Sao không uống thuốc?”

Hoa Úc nghe vậy, mày đẹp nhăn lại: “Hoàng Nhi! Cái kia mới ngửi đã không chịu được!”

“Khụ khụ…” Hoan Hỷ quay đầu, trong lòng mặc niệm ‘Ta không thấy gì, ta không thấy gì’… Mỗi lần nhìn Hoa Hồ Điệp làm nũng với tiểu thư, nàng đều rùng mình nổi da gà…

Hoa Úc uất hận đảo mắt tới sau lưng Hoan Hỷ, lúc quay lại nhìn Thiên Thanh Hoàng lại khôi phục một bộ đáng thương hề hề, ôm ngực ho mạnh: “Khụ khụ! Hoàng Nhi, ta…”

“Được rồi!” Thiên Thanh Hoàng không nói gì, đút ngọc bích hoàn cho hắn, lại thay hắn truyền nội lực, xong xuôi mới mang vẻ mặt bất đắc dĩ rời đi; hôm qua vì muốn trừng phạt nên không cho bọn họ uống thuốc ngọc bích hoàn, kết quả lại…

Thiên Thanh Hoàng đi trên hành lang gấp khúc, trong lòng suy nghĩ tới chuyện kế tiếp, vừa vặn thấy Kiếm Linh và Phù Linh tình cảm như hai tỷ muội tay trong tay đi tới, từ hôm qua gặp mặt đã như vậy rồi; Kiếm Linh và Phù Linh ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, còn Hiên Viên Địch thì ra sức lôi kéo Kiếm Vũ bắt hắn dạy võ công.

“Tỷ tỷ…” Hai người thấy Thiên Thanh Hoàng, vui vẻ đi tới: “Tỷ tỷ, bên ngoài có người tìm ngươi!”

“Tìm ta?” Thiên Thanh Hoàng nhíu mày, đúng lúc này Mạc thúc đi đến, cúi người với Thiên Thanh Hoàng: “Tiểu thư, Thu Thủy Ly đến!”

“Đi!” Thiên Thanh Hoàng không ngoài ý muốn khi vị thành chủ cho tới bây giờ chưa từng lộ diện tới thăm, nếu hắn không đến nàng mới cảm thấy kỳ lạ!

Đám người dẫn nhau đi đến phòng khách, liền thấy nam nhân một thân y phục màu lam, cơ thể gầy yếu đưa lưng về phía họ. Sau khi Thiên Thanh Hoàng đi vào, hắn mới xoay người lộ rõ dung mạo khiến người người cả kinh. Nam nhân trước mắt thoạt nhìn chỉ ba mươi tuổi, có chút gầy yếu nhưng không tổn hại tới tuấn mỹ; điều khiến người ta kinh ngạc không phải vì hắn đẹp, mà vì khuôn mặt kia có năm phần tương tự với Thiên Thanh Hoàng…

Thu Thủy Ly năm đó ở trong võ lâm là Đệ nhất nam tử, bất luận về tài tình võ công hay vì dung mạo đều nổi bật hơn người, bằng không cũng không được Đệ nhất mỹ nhân lúc ấy ưu ái.

Khi Thu Thủy Ly quay đầu nhìn khuôn mặt của Thiên Thanh Hoàng, trong mắt hiện lên vẻ hoảng hốt, gian nan mở miệng: “Ngươi là nữ nhi của nàng?”

Thiên Thanh Hoàng không nói, ngồi vào chủ vị, thanh âm không mang theo một tia cảm xúc mở miệng: “Thu thành chủ đến đây có chuyện gì?”

Thu Thủy Ly sửng sốt, hắn không nghĩ Thiên Thanh Hoàng vừa mở miệng sẽ nói như vậy: “Ngươi tên là Thiên Thanh Hoàng đúng không? Ngươi là nữ nhi của ta!”

“Ba!” Thiên Thanh Hoàng vỗ mạnh xuống bàn, lạnh lùng nhìn Thu Thủy Ly: “Thu thành chủ, nếu không có việc gì thì mời về!”

Trong mắt Thu Thủy Ly có chút bị thương, khuôn mặt tuấn dật thoáng tái nhợt: “Cho dù ngươi có muốn hay không, ta vẫn là phụ thân của ngươi!”

“Phụ thân?” Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Thu thành chủ, ngươi không đảm đương nổi hai chữ này!”

“Thu Triển Hạo cùng Thu Nhược Yên đều là con ngươi, nhưng ngươi làm nổi những việc một phụ thân nên làm sao? Thu Nhược Yên ta không nói, nhưng Triển Hạo thì sao? Hắn vì ngươi cái gì cũng làm, chỉ mong ngươi cho hắn một ánh mắt tán thưởng mà liều mạng tập võ, chỉ vì một câu của ngươi hắn mới mười ba mười bốn tuổi bắt đầu trưởng thành. Hắn xem ngươi là phụ thân, nhưng ngươi coi hắn là cái gì?”

“Người của Thu gia đem hắn làm vật đổi lấy ích lợi, ta không tin thân là thành chủ ngươi không biết chút gì, nhưng vì sao ngươi không ngăn cản? Ngươi xứng làm một phụ thân sao?”

Nhất thời, tất cả mọi người mang theo tức giận nhìn Thu Thủy Ly giống như hắn làm nên tội ác tày trời, nhưng Thu Thủy Ly lại hạ xuống một câu khiến tất cả kinh sợ: “Bọn chúng không phải con ta!”

“Cái gì?” Kiếm Linh nhảy dựng lên, bị Kiếm Vũ bất đắc dĩ ấn ngồi xuống, nhưng hai mắt vẫn trừng to.

“Không phải con của ngươi?” Thiên Thanh Hoàng khẽ động trong lòng, không biết là cảm xúc gì.

Thu Thủy Ly than nhẹ một tiếng, khuôn mặt tuấn dật nhìn Thiên Thanh Hoàng, trong nháy mắt này, Thiên Thanh Hoàng cảm giác như trong máu có cái gì đó đang kêu gào, loại cảm giác xa lạ khiến nàng vô thố. Mãi đến sau này có một ngày nàng mới rõ, đó là rung động huyết mạch!

“Bọn chúng không con của ta, năm đó chuyện ta làm sai duy nhất là chịu gia tộc chế ước cưới Tô Như Tuyết, để Họa Phiến rời khỏi ta… Ngày đại hôn đó Họa Phiến nhảy khúc Thu Thủy Ly Thương làm cho ruột gan ta đứt thành từng khúc, ta vốn định mang theo nàng rời đi, nhưng không ngờ nàng lại bị đại trưởng lão bắt giữ, uy hiếp ta hoàn thành hôn lễ, mà ta cũng vì đó mang trên lưng bêu danh phụ nàng!”

“Bọn họ nhốt Họa Phiến ở địa lao, phái người nghiêm cẩn canh gác không cho ta tới gần, có một lần ta xông vào, bọn họ liền ti bỉ kê đơn cho Họa Phiến, từ đó ta không thể không thỏa hiệp, làm một thành chủ trên danh nghĩa mà thực quyền lại dần bị bọn họ nắm giữ, ta lui cư sau núi, không màng thế sự; nhưng chấp niệm của Tô Như Tuyết với ta quá sâu, mấy lần muốn cùng ta hoan hảo lại bị ta lạnh lùng cự tuyệt, sau đó nàng ta tức giận phát tiết lên người Họa Phiến, vì thương nàng nhưng không muốn phản bội nàng, khi ta rối rắm vạn phần, thống khổ không chịu nổi ấy, lại phát hiện Tô Như Tuyết không dây dưa với ta nữa, lúc ấy ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy không còn gì tốt hơn thế.”

“Nhưng không bao lâu sau, thành chủ phủ truyền ra tin Tô Như Tuyết có thai, ta vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, ta hận Tô Như Tuyết. Nàng ta sinh con với ai ta cũng không quan tâm, nhưng trên danh nghĩa nàng ta lại là thê tử của ta, mang nón xanh trên đầu Thu Thủy Ly ta. Tuy ta không cố ý đi thăm dò gian phu kia là ai, nhưng cũng có phái người quan sát, chỉ tiếc đến tận khi Tô Như Tuyết sinh hạ nữ nhi cũng không tra được!”

“Hơn một năm sau, đệ đệ Thu Thủy Nhạc của ta về nhà, nhưng hắn không trực tiếp về mà chạy tới cùng ta thương nghị xem làm thế nào để cứu Họa Phiến, hắn nói ở bên ngoài hắn gặp một cao nhân dạy hắn chút phương pháp giải độc, còn dạy hắn cơ quan thuật. Đầu tiên hai huynh đệ chúng ta cùng cứu Họa Phiến ra, sau đó dịch dung cho nàng thành một nha đầu. Vì đoạn thời gian ấy Tô Như Tuyết dành hết mọi sự chú ý trên người nữ nhi nên không quan tâm động tĩnh sau núi, cứ như vậy qua năm tháng, ta kinh hỉ phát hiện Họa Phiến mang thai, đó là khoảng thời gian ta vui vẻ nhất… Thu Thủy Nhạc mỗi ngày đều tới, hai huynh đệ chúng ta nâng cốc ngôn hoan, đôi khi còn uống đến hừng đông, mà Họa Phiến luôn ôn nhu nhìn chúng ta, bất đắc dĩ lắc đầu…”

“Lúc Họa Phiến có thai bảy tháng, có một buổi tối nàng nói muốn ăn bánh trôi, ta lập tức xuống núi đi mua cho nàng, lúc đi qua thành chủ phủ thì thấy một bóng đen phi vào phòng ngủ thành chủ, lòng ta cả kinh nghĩ tới gian phu kia, vì thế ta liền đi qua, nhưng người nọ đã nhận ra ta, còn chưa vào cửa đã xoay người đi hướng khác. Ta không cam tâm để hắn rời đi nên không do dự ra tay…”

“Lúc ấy võ công của ta đã tới cảnh giới cao nhất, chỉ dùng ba chiêu đã đánh hạ hắn, một chưởng cuối cùng còn là tuyệt học Thuần Dương chưởng, người bị đánh không chết cũng tàn, nhưng khi ta kéo khăn che mặt của người kia xuống, ta ngây ngốc sửng sốt không ngờ hắn là đệ đệ của ta… Thu Thủy Nhạc!”

“Lúc ấy ta hối hận đến cực điểm, ôm hắn về sau núi chữa thương, nhưng một chưởng kia đánh quá độc, không thể cứu vãn, vậy mà từ đầu tới cuối hắn đều mỉm cười không trách ta một câu, sau đó Họa Phiến nói cho ta biết, hai năm nay hắn vẫn luôn giả trang thành ta viên phòng với Tô Như Tuyết, tìm cách lấy giải dược cứu nàng, không ngờ cuối cùng lại bị ta tự tay đánh chết…”

“Họa Phiến vì vậy mà hận ta, cứ như vậy rời khỏi ta, ta tìm mãi cũng không được, cuối cùng lại truyền đến tin Tô Như Tuyết mang thai lần nữa, là đứa nhỏ của Nhạc. Ta vẫn đi tìm Họa Phiến nhưng không có thu hoạch gì, sau lại nghe Tô Như Tuyết sinh được một đứa con trai, ta không vui, nhưng cũng không ghét bỏ như đứa thứ nhất!”

“Từng ngày một qua đi, đứa nhỏ kia hình như không thích Tô Như Tuyết và Thu Nhược Yên, cho nên luôn chạy ra sau núi, ta còn nhớ lần đầu tiên nó gọi ta là phụ thân, ta đã đau lòng bao nhiêu, bởi vì đứa nhỏ ấy rất giống phụ thân của nó, cho nên mỗi lần ta nhìn thấy chỉ có đau lòng và hối hận. Ta muốn đuổi nó đi…”

Thiên Thanh Hoàng nắm chặt bàn tay, sau đó vỗ vỗ tay, như không có việc gì đứng lên, thanh âm lạnh lùng nói: “Ngươi nói xong rồi chứ?”

Thu Thủy Ly đối với việc Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng cũng không có cảm xúc quá lớn: “Ta không cầu ai có thể tha thứ cho ta, nhưng ta chỉ muốn biết… nàng vẫn ổn chứ?”

Thiên Thanh Hoàng mặt không đổi sắc: “Thu thành chủ, ta không biết Họa Phiến trong miệng ngươi là ai, nhưng ta có thể khẳng định nữ nhân kia không phải Họa Phiến, cho nên ngươi hỏi sai người rồi!”

Nói tới đây, Thu Thủy Ly cũng biết nhiều lời vô ích, nhưng bởi vì khúc mắc nhiều năm đã nói ra, cả người thoạt nhìn lên tinh thần không ít, đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, khí phách thành chủ tỏa bốn phía: “Từ hôm nay trở đi ta sẽ trở lại Tử Hà thành, làm một thành chủ chân chính, chuyện của Triển Hạo ta đã sớm phái người đi Ngô Đồng Lâm nhưng giờ chưa có hồi âm, cho dù thế nào ta cũng nhất định cứu nó về!”

Nói xong, Thu Thủy Ly cất bước đi tới cửa, dáng người cao ngất ngạo khí; khi Thu Thủy Ly sắp bước ra ngoài, tiếng Thiên Thanh Hoàng thản nhiên truyền đến: “Đừng nói chân tướng cho hắn, nếu như sau này hắn còn gọi ngươi là phụ thân, hi vọng ngươi có thể đáp ứng hắn, bởi vì hắn thật sự thích phụ thân này!”

Thu Thủy Ly cứng đờ một chút, lập tức bước nhanh ra ngoài, một chứ “được” phiêu tán trong không trung.

Mãi tới khi Thu Thủy Ly đi xa, Kiếm Linh mới nhảy đến bên cạnh Thiên Thanh Hoàng, mắt to không ngừng chuyển: “Tỷ tỷ! Hắn là phụ thân thân sinh của người sao?”

Lời này vừa nói ra, không chỉ Kiếm Vũ, ngay cả Hoan Hỷ và Phù Linh cũng muốn đá Kiếm Linh ra ngoài; không thấy tiểu thư / tỷ tỷ tâm tình không tốt sao?

Nhưng Thiên Thanh Hoàng không có nhiều cảm giác lắm, chỉ nhìn ra cửa, ánh mắt có một tia mê ly: “Phụ thân là cái gì… ta đã sớm không còn mong đợi…”

Thu Thủy Ly đi không được bao lâu thì một hộ vệ của thành chủ phủ đem một cái hộp đi vào: “Đây là thành chủ phân phó thuộc hạ nhất định phải giao cho tiểu thư!”

Thiên Thanh Hoàng tiếp nhận mở ra, bên trong là một khối kiếm lệnh, Thiên Thanh Hoàng cũng không chối từ, trực tiếp nhận lấy: “Nói với hắn, cảm ơn!”

Ban đêm, Thiên Thanh Hoàng thu xếp xong chuyện của sơn trang mới trở lại phòng, vết thương của Hiên Viên Tuyệt đã đỡ phân nửa, giờ phút này đang cầm sách tựa vào nhuyễn tháp, thấy nàng thì lập tức buông xuống: “Hoàng Nhi có mệt không?”

Thiên Thanh Hoàng lắc đầu tới bên cạnh hắn, lấy kiếm lệnh ra: “Đây là khối thứ tư, khối cuối cùng ta bảo bọn họ đi lấy là được rồi!” Khối lệnh cuối cùng ở Đông Huyền tông, chỉ cần nàng mở miệng là có thể lấy.

Hiên Viên Tuyệt đặt kiếm lệnh qua một bên, hai tay ôm lấy Thiên Thanh Hoàng, một tay đặt lên mặt nàng, hai mắt nhìn thật sâu, tuy đã nhìn vài lần nhưng vẫn thất thần: “Hoàng Nhi, nàng thật đẹp!”

Thiên Thanh Hoàng nghe vậy lập tức ngồi dậy, chậm rãi đi tới gương đồng bên cạnh, khi nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ kia, nàng rất bình tĩnh, không có cảm giác điên cuồng, chỉ lẳng lặng nhìn, không biết dùng ngôn ngữ gì hình dung.

“Ta rất hận khuôn mặt này, mỗi lần nhìn thấy ta đều muốn phát điên, hận ý không thể ngăn cản, cho nên ta mới dùng dịch dung đan dấu đi, nhưng mỗi lần không cẩn thận nhìn thấy vẫn không khống chế được… mãi đến khi ta gặp chàng, mỗi khi ta mất khống chế sẽ vì chàng mà nhịn xuống… để rồi tới hôm qua, ta rốt cục hạ quyết tâm lộ mặt… trước đây ta chưa từng nghĩ, sẽ có ngày mình bình thản như bây giờ!”

Hiên Viên Tuyệt đứng dậy, từ phía sau ôm Thiên Thanh Hoàng: “Hoàng Nhi, mặc kệ nàng đã từng trải qua điều gì, giờ nàng chỉ cần nhớ, ta mãi mãi ở phía sau nàng, không bao giờ để nàng một mình!”

Thiên Thanh Hoàng xoay người vùi đầu vào lòng Hiên Viên Tuyệt, an tâm nặng nề ngủ…

Hiên Viên Tuyệt nghe tiếng nàng nhẹ nhàng hít thở, biết là nàng đã ngủ, tuy chuyện hắn có thể làm Hoàng Nhi an tâm rất đáng vui, nhưng là mỗi lần đều ngủ như vậy thật khiến một nam nhân bình thường như hắn nghẹn khuất mà…

“Ai! Hoàng Nhi…” Hiên Viên Tuyệt bất đắc dĩ thở dài, ôm Thiên Thanh Hoàng lên giường, cẩn thận cởi quần áo bên ngoài cho nàng, trong lúc không cẩn thận chạm vào da thịt mềm mại, vài lần thiếu chút không chịu nổi. Đợi cởi xong áo khoác cho nàng, toàn thân hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

“Tiểu yêu tinh!” Hiên Viên Tuyệt cười khổ, gọi người chuẩn bị nước tắm, hắn cần dập lửa!

Cũng cùng lúc đó, Hoa Úc chỉ khoác một kiện áo choàng đứng ngoài cửa nhìn về phía chủ ốc, trên mặt không còn tà tiếu như trước đây mà là sự an tĩnh chưa từng có.

Goyard mở cửa đi ra, thấy bức mỹ nhân đồ lẳng lặng như thế, trái tim khẽ run, muốn xoay người rời đi, Hoa Úc lại phát hiện ra nàng: “Nếu ra rồi thì ngồi lại một lát đi!” Dứt lời, Hoa Úc đi tới bàn đá đặt một bên.

Goyard rất ngoài ý muốn khi Hoa Úc chủ động mời, chuẩn xác mà nói, ngoại trừ lần hắn cho nàng làm hoa khôi ra thì rất ít chủ động nói chuyện với nàng, thật không ngờ đêm nay hắn sẽ mời nàng. Theo hướng hắn vừa nhìn liếc mắt qua, nàng biết đó là phòng của Thiên Thanh Hoàng và Hiên Viên Tuyệt…

Nhẹ nhàng đi tới bàn đá, không biết từ khi nào bên trên đã đặt một chén rượu và một bầu rượu, xem ra cho dù đêm nay nàng không đến, hắn cũng một mình uống rượu.

Hoa Úc ngồi xuống tự châm tự ẩm, hoàn toàn quên người hắn vừa mời tới. Goyard ngồi xuống đối diện, lúc bắt đầu là tự hắn làm, cuối cùng là Goyard cầm bầu rượu đổ thay hắn. Hoa Úc hơi dừng động tác, cũng không cự tuyệt, cứ như vậy một người rót một người uống, bầu rượu nhanh chóng đến đáy, nhưng Hoa Úc vẫn rất tỉnh, không có men say.

Đem chén rượu cuối cùng đổ vào miệng, lúc này Hoa Úc mới nhìn Goyard: “Không phải ngươi đã bị Hiên Viên Tuyệt tống đi rồi sao? Giờ xuất hiện ở đây không sợ Hoàng Nhi nghi ngờ?”

Goyard thấy hắn nói sang chuyện khác, cũng không hỏi chuyện ban nãy, chỉ nhíu mày: “Nha đầu không phải kẻ ngốc, ngoại trừ chính nàng muốn giấu bản thân ra thì những người khác không ai có thể gạt nàng!”

Hoa Úc cười khẽ, ngồi xuống lan can bên bàn đá, không biết lấy từ đây ra bầu rượu khác, trực tiếp đổ vào miệng: “Đúng vậy! Không ai có thể gạt được nàng!”

Goyard muốn đoạt rượu trong tay hắn, lại bị hắn tránh ra, Goyard nhíu mày: “Thương thế của ngươi còn chưa tốt, không được uống nhiều rượu!”

Hoa Úc không để ý lắc đầu: “So với ngày ấy trọng thương có thể sống lại thì chút này không đáng gì!”

Goyard vẻ mặt không đồng ý, nhưng cũng biết mình có nói thế nào hắn cũng không nghe…

“Ngươi có biết bóng đêm đẹp bao nhiêu không?” Hoa Úc nhìn bầu trời tối đen bên ngoài hỏi; Goyard không trả lời, bởi vì nàng biết Hoa Úc muốn phát tiết, không cần ý kiến của nàng.

Hoa Úc nhìn bầu trời đêm, con ngươi yêu dã trở nên mê ly, ”Ta thích nhất ban đêm, bởi vì từng có một đêm ta gặp được tinh linh xinh đẹp nhất… không phải tinh tú trên trời, mà là đôi mắt lạnh lùng của nàng… khi ấy ta cảm thấy sinh mệnh mình đã chấm dứt, nhưng đôi mắt kia lại làm ta sống lại, từ ấy ta quyết tâm vì nàng mà sống!”

“Vậy sao…” Goyard không biết vì sao toan chát trong lòng. Nàng biết người Hoa Úc nói là Thiên Thanh Hoàng, nhưng nàng không ghen tị chút nào, bởi vì ghen tị không nổi. Thế giới của Hoa Úc và Thiên Thanh Hoàng như được giăng kết giới ngăn cách nàng bên ngoài, vĩnh viễn không thể bước vào…

Hoa Úc không chú ý tới cảm xúc của Goyard, có lẽ biết, nhưng chưa từng để ý, hắn chỉ muốn nhìn bầu trời đêm, muốn biết khi nào trong đêm tối kia xuất hiện thêm một tinh linh…

Hắn nhớ khi hắn gặp Thiên Thanh Hoàng là lúc mười sáu tuổi, khi ấy Hoàng Nhi còn là một tiểu cô nương chín tuổi, đêm đó hắn bị đuổi giết vào u cốc, hắn chẳng những trúng độc mà trên người còn bị thương rất nặng, mặc dù cực lực chạy trốn nhưng hắn cũng cảm giác được sinh mệnh đang trôi đi, hắn biết dù những người đó không đuổi theo, hắn cũng không sống được, hơn nữa ở nơi hoang vu dã ngoại, bản thân còn bị trọng thương thì cuối cùng không chỉ chết mà thi thể cũng bị mãnh thú tha đi.

“Phanh…” Rốt cục thân thể chống đỡ không được ngã xuống đất, hắn gian nan xoay người, liền thấy những người đó quỷ mỵ nhẹ nhàng đến gần đánh về phía hắn… Lúc ấy hắn đã vô lực phản kháng, cam tâm chờ chết…

“Khanh!” Thanh âm kim chúc chạm vào nhau vang lên, hắn đột nhiên mở to mắt, lập tức thấy ở nơi cách mình không đến một tấc, một phen trường đao cắm sâu xuống đất, ngăn cản động tác của đám người.

“Uống!” Một tiếng non nớt khẽ kêu, người nọ bị đánh bay ra ngoài, đúng lúc này một tiểu cô nương chín tuổi đứng trước mặt hắn, bộ dạng tinh xảo nhưng thoạt nhìn rất bình thường, chỉ là trên người nàng có một loại khí chất đặc biệt cùng khí thế cường đại… và thứ làm hắn nhớ rõ nhất chính là đôi mắt rực rỡ trong đêm ấy…

Nàng nhíu mày liếc hắn một cái, đem một đan dược xanh biếc đút vào miệng hắn: “Chúng đã chết!” Dứt lời liền xoay người, sau đó trong bóng đêm đồng thời nhảy ra vài hắc y nhân cùng nàng chém giết truy binh, cuối cùng bọn họ mang thi thể đi vùi lấp, chỉ để lại một mình nàng.

Đêm đó, nàng đưa hắn tới một nơi âm trầm, nơi đó có rất nhiều người khác lứa tuổi, bọn họ đều một thân hắc y, võ công cao cường, nhưng lại tôn nàng làm chủ thượng…

Thật vất vả mới hoàn hồn, Hoa Úc phát hiện giờ đã nửa đêm, quay đầu lại thấy Goyard ghé vào bàn đá ngủ say, cảm giác không khí hơi lạnh, Hoa Úc khẽ nhíu mày, đem áo choàng trên người cởi xuống đắp cho Goyard rồi mới xoay người vào phòng…

Ngày hôm sau, trong viện lại có thêm hai vị khách mới, một ổn trọng một lạnh lùng, chính là Địch Hằng cùng Hình Tử Tiêu.

Thiên Thanh Hoàng và Hiên Viên Tuyệt cùng nhau đi ra, trước mắt mọi người nhất thời sáng ngời, Hiên Viên Tuyệt tuấn mỹ, Thiên Thanh Hoàng mỹ mạo, hai người đứng chung một chỗ rất xứng đôi! Trước kia khi Thiên Thanh Hoàng dịch dung, bọn họ xứng về khí chất, còn hiện tại mặc kệ thấy thế nào cũng như sinh ra là một, thật sự khiến người ta cực kỳ hâm mộ.

Hiên Viên Tuyệt rất không thích ánh mắt như vậy, nhất là thấy Hoa Úc cùng hai người kia, lập tức ôm thắt lưng Thiên Thanh Hoàng biểu thị công khai.

“Sao mọi người lại đến đây?” Thiên Thanh Hoàng có chút ngoài ý muốn hỏi.

Địch Hằng cười khẽ, cũng không nói, chỉ lấy từ tay áo ra một khối lệnh bài màu đen: “Cái này sư phụ bảo ta giao cho muội, bây giờ chúng ta phải về Đông Huyền tông.”

Thiên Thanh Hoàng thật sâu nhìn hắn một cái, đưa tay nhận kiếm lệnh.

Thấy vậy, Địch Hằng cũng không cố lưu lại, chắp tay cáo từ: “Chúng ta đi trước.”

“Đợi chút!” Nháy mắt khi hai người sắp bước khỏi cửa, Thiên Thanh Hoàng rốt cục cũng mở miệng; thấy hai người dừng bước, Thiên Thanh Hoàng nhìn Mạc thúc một cái, Mạc thúc hiểu ý xoay người đi.

“Sư muội còn chuyện gì sao?” Địch Hằng vẫn cười như trước, nhưng rõ ràng vui vẻ hơn bình thường, mà Hình Tử Tiêu cũng ít đi một phần lạnh lùng.

Mạc thúc đi ra, phía sau là hai người bưng hai khay gỗ đặt một kiếm và một tiêu ngọc bích. Thiên Thanh Hoàng nhận lấy đi lên, nhìn hai người nói: “Đây là thứ ta vẫn muốn tặng cho hai người nhưng không có cơ hội. Đại sư huynh vẫn chưa có binh khí xưng thủ, chuôi Thanh Vân kiếm này hi vọng ngươi có thể sử dụng thuận tay!”

“Kim Ti Bích Ngọc tiêu là cho tam sư huynh, bên trong có tơ vàng, được cho binh khí kỳ môn. Hơn nữa dùng Ngọc tiêu này để thổi Luyện hồn Khúc thì chỉ cần một phần nhỏ nội lực!”

Hai người không nghĩ nhiều nhận lấy, Hình Tử Tiêu để ngọc tiêu Thiên Thanh Hoàng tặng vào bên hông, trên khuôn mặt lạnh băng rốt cục khó có được nụ cười: “Hoàng Nhi! Cám ơn ngươi!”

Kiếm Linh nhìn Thiên Thanh Hoàng đem tặng hai thứ kia, nhất thời nhảy ra kêu lên: “Tỷ tỷ! Thì ra lúc trước tỷ đi đánh cướp bảo khố của gia gia là vì chọn binh khí cho bọn họ a!”

Thiên Thanh Hoàng nhíu mày: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Kiếm Linh chạy tới ôm Thiên Thanh Hoàng, lấy lòng cười: “Tỷ tỷ! Ta rất thích một tiểu chủy thủ của gia gia, lần sau người thuận tiện lấy giúp ta được không?”

Thiên Thanh Hoàng giật giật mí mắt, những người khác nhất thời một đầu hắc tuyến, chỉ có Kiếm Vũ vô cùng sủng nịch cười, nhờ người khác đi giúp mình trộm đồ của gia gia nhà mình, loại ý tưởng này cũng chỉ có quỷ nha đầu trước mắt nghĩ ra được… Vui vẻ nhìn kiếm lệnh trong tay, Thiên Thanh Hoàng cười khẽ: “Xem ra lúc này chúng ta phải tới Kiếm trủng rồi, bất quá tiểu chủy thủ kia ngươi vẫn nên tự lấy đi!”

“Tỷ tỷ, thật sao? Mọi người muốn đi Kiếm trủng?” Kiếm Linh kinh hỉ vô cùng, về phần tiểu chủy thủ kia trước cứ quên đi đã, chỉ cần tỷ tỷ có thể cùng nàng về là vui rồi. Nàng biết lúc này mà về phụ thân chắc chắn sẽ phạt nàng và sư huynh, nhưng nếu đem được tỷ tỷ về rồi van cầu gia gia, hắc hắc, khẳng định có thể miễn trừng phạt! Kiếm Linh vừa nghĩ vừa cười trộm.

Thiên Thanh Hoàng sao không biết cô gái nhỏ này tính cái gì, nhưng nàng cũng không muốn đả kích cô nhóc.

”Hoàng tẩu, mọi ngươi đi Kiếm trủng có thể mang theo chúng ta hay không?” Hiên Viên Địch chen đầu vào, vẻ mặt chờ mong.

Bất quá người trả lời hắn không phải Thiên Thanh Hoàng mà là ánh mắt sát khí của Hiên Viên Tuyệt: “Giờ ngươi không phải nên ở hoàng cung sao? Cần trẫm nhắc nhở một chút à?”

“Hoàng huynh tha mạng!” Hiên Viên Địch run lên, hơi sợ trốn đi, hắn thật sự không nên quên bọn họ là trốn chạy đến a! Hai ngày nay hắn đã cố gắng giảm tối đa sự tồn tại của mình rồi, như thế nào vẫn bị chĩa mũi nhọn a a…

Hoan Hỷ và Phù Linh liếc nhau, nhanh chóng lui qua một bên, thẳng đến gần cây cột mới dừng lại; mà Goyard vừa nhấc nửa chân ra ngoài thấy vậy cũng lập tức dừng lại, sau đó… dứt khoát xoay người, nàng thật sự sợ bị Hiên Viên Tuyệt hỏi tội a, cho nên trước mắt vẫn nên trốn đã…

Hiên Viên Địch nhìn động tác của mấy người, nhất thời rống to trong lòng, đúng là một đám không trượng nghĩa, sao lại bỏ hắn một mình chịu lửa giận của hoàng huynh a a a………

Kiếm Linh vui sướng khi người gặp họa lui qua một bên, ôm tay Kiếm Vũ nhìn Hiên Viên Địch bị Hiên Viên Tuyệt nhìn chằm chằm mà cố gắng giảm tối thiểu sự tồn tại…

“Sư muội, chúng ta cáo từ trước!” Địch Hằng cùng Hình Tử Tiêu biết không còn chuyện của bọn họ, nhận binh khí Thiên Thanh Hoàng đưa cho rồi lên tiếng rời đi.

Hai người vừa đi, Thiên Thanh Hoàng lập tức gọi mọi người vào phòng khách, tiếp nhận chén trà trong tay Mạc thúc rồi đưa một chồng sách cho Hoan Hỷ: “Lần này các ngươi không cần đi theo, ngươi và Phù Linh cùng nhau học hết chỗ này đi, khi ta về sẽ kiểm tra.”

“A…” Hoan Hỷ không ngờ lần này tiểu thư không cho nàng đi theo, mặc dù có chút mất mát, nhưng cũng không phản bác, nàng biết tiểu thư làm vậy nhất định là có nguyên nhân; mà Phù Linh thấy Hoan Hỷ không nói gì thì tất nhiên cũng không nói.

“Nha đầu, ta phải về Mị âm các làm hoa khôi của ta rồi!” Goyard lắc mông đi vào nói.

Thiên Thanh Hoàng liếc nàng một cái, nàng chưa từng quản thúc nàng, cho nên nàng muốn đi hay ở cũng tùy.

“Hoàng Nhi! Vậy còn ta?” Hoa Úc dựa vào bàn bày ra khuôn mặt đáng thương hề hề, nhất thời chọc mọi người nổi một tầng da gà.

Thiên Thanh Hoàng giật mí mắt: “Ngươi xác định rất rảnh sao?” Không phát hiện mặt người phía sau sắp kết băng à…

Hoa Úc chớp chớp mắt mấy cái: Chính vì ta thấy, cho nên mới xác.định.rất.rảnh…

Rốt cục, băng sơn bùng nổ: “Hoa Úc…”
Bình Luận (0)
Comment