“Đát đát đát…” Tiếng vó ngựa của thiên quân vạn mã trên quan đạo truyền đến, ánh sáng rạng đông yếu ớt chiếu xuống, có thể thấy được những đám mấy bụi mờ nhạt ở xa xa; rất nhanh, rất nhiều kỵ binh xuất hiện trên đường chính, đứng đầu là một nam tử thân áo giáp màu đen, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ. Ánh mắt hắn lạnh lùng thâm trầm nhìn ra phía tiền phương, không ngừng giục ngựa về phía trước.
“Hú!” Ở một hẻm núi, nam tử kìm cương ngựa, đám đông theo sau hắn cũng dừng lại.
“Hoàng Thượng! Phía trước chính là Chu Vân Sơn, theo tim tức từ thám tử, Đông Hán đã chiếm được năm thành lớn, nếu cứ theo hướng này tiến công, không quá mười ngày sẽ đến đây!” Hàn Vân Phi giục ngựa tiến lên nói. Mấy ngày liền không ngừng lên đường đã khiến sắc mặt hắn có chút trắng bệch, môi khô nứt ra.
“Ừm!” Hiên Viên Tuyệt gật đầu, ánh mắt đảo qua ngọn núi bên kia, trong đầu hiện ra bản đồ địa hình đã thuộc nằm lòng: “Đại quân đóng quân ở Chu Vân Sơn, trước nghỉ ngơi hồi phục sức lực, sau sẽ lại xuất phát!”
“Vâng!”Lãnh Nguyệt và Lãnh Diễm lập tức đi truyền lệnh.
Hàn Vân Phi đồng ý gật đầu, đại quân mấy ngày liền hành quân gấp rút, nếu như trực tiếp cùng quân Đông Hán giao chiến lúc này, một phần thắng lợi cũng không có!
Năm mươi vạn đại quân đóng quân trong núi Chu Vân, còn Hiên Viên Tuyệt mang theo một vạn kị binh còn lại đi đến một thị trấn phía trước, gọi là trấn Diệp Dương.
“Hoàng Thượng! Người nghỉ ngơi một chút đi!” Hàn Vân Phi đi vào phòng thấy Hiên Viên Tuyệt đang xem sa bàn, nhất thời khuyên nhủ. Mười ngày mười đêm không ngừng lên đường, Hiên Viên Tuyệt đi trước làm gương, chưa bao giờ để lộ một chút cảm xúc. Chính vì có một hoàng đế gương mẫu như vậy, nên mới khiến cho nhiều người tiếp tục kiên trì; Hiên Viên Tuyệt bá đạo, chuyên chế, nhưng những việc Người làm khiến cho bất cứ kẻ nào cũng đều phải bội phục, cho nên hắn mới lựa chọn đi theo Người.
“Ngươi đi ngủ trước đi, trẫm một lát nữa sẽ đi!” Hiên Viên Tuyệt không hề ngẩng đầu lên, nói.
Hàn Vân Phi biết Hiên Viên Tuyệt là loại người nói một không hai, hắn cũng không nói thêm nhiều, đến bên bàn, rót một chén nước dâng tới trước mặt Hiên Viên Tuyệt: “Thần cáo lui!”
Đợi cho Hàn Vân Phi rời đi, Hiên Viên Tuyệt mới dùng tay xoa xoa huyệt Thái Dương, vịn tay ghế đứng lên, Hiên Viên Tuyệt nhìn về hướng Phượng Đều, trong mắt hiện lên một thứ cảm xúc gọi là “vấn vương”!
Hiên Viên Tuyệt tới Diệp Dương ngày thứ mười, quân đội Đông Hán cuối cùng đã chiếm được thành thứ sáu, đối kháng chính diện với Hiên Viên Tuyệt!
“Hoàng Thượng! Bọn họ đến rồi!” Trải qua mấy ngày bố phòng, Diệp Dương Thành đã biến thành một trọng điểm quân sự, tại đây có hơn năm mươi vạn đại quân cùng một vạn kị binh của Hiên Viên Tuyệt, tổng cộng năm mươi mốt vạn người. Trong khi đó, quân Đông Hán cũng đang bắt đầu tiếp viện, bổ sung lại những hao tổn trước đó, hiện tại ước chừng có đến trăm vạn quân!
“Dẫn đầu là năm vạn bộ binh, tiếp theo là một vạn kỵ binh, còn có năm ngàn cung tiễn thủ! Trận đấu này bọn họ đã dốc hết toàn bộ sức lực!”Lãnh Diễm nhìn quân đội xếp thành hàng phía trước, nói.
“Chủ soái Đông Hán lúc này là Hồng Nguyên, là một chiến binh xuất chúng. Người này thích nhất là tấn công trực diện, mỗi trận đều phải tắm máu!” Hàn Vân Phi nói.
“Thám tử hồi báo, đối phương đánh giặc thật sự rất quái lạ. Mỗi lần nghênh chiến đều phái một hắc y nhân lên trước. Hiện tại bọn họ đã vào hàng ngũ nhưng vẫn chưa phát binh, hẳn là đang đợi người kia xuất hiện!” Lãnh Nguyệt sắc mặt có chút ngưng trọng, theo tin tức thu được mà nói, việc này đối quân ta rất bất lợi.
Hiên Viên Tuyệt mặt không biến sắc: “Đi chuẩn bị!”
“Vâng!” Lãnh Nguyệt và Lãnh Diễm lĩnh mệnh đi xuống, Hàn Vân Phi chỉnh lại áo giáp, nhìn quân sĩ phía trước, ngày này cuối cùng cũng đã đến!
Từ trong quân đội Đông Hán xuất hiện một người giục ngựa đi ra. Hắn từ đầu tới chân một thân hắc y, không ai có thể nhìn rõ hình dạng, xoay người lên ngựa, chậm rãi hướng ra phía trước đội ngũ!
“Đến rồi!” Nhìn thấy người thần bí đang đang chậm rãi giục ngựa kia, Hàn Vân Phi đứng lên, vẻ mặt cẩn trọng, người này vô cùng quỷ dị, bởi vì có hắn, nên Tây Hạ mới liên tiếp bại trận, ngay cả Chung Hách tướng quân cũng thua ở trong tay bọn họ, hắn không dám khinh suất!
“Thùng thùng thùng…” Tiếng trống trận cuối cùng cũng vang lên.
“Tấn công!” Tướng lĩnh Đông Hán hô lên một tiếng, binh lính xếp thành hàng vọt đi lên!
“Tấn công! Giết!”
Tiếng hò hét đinh tai nhức óc cũng không thể làm cho hai người biến sắc, bọn chúng hùng hổ xông tới, lúc còn cách khoảng hơn hai trăm mét, Hiên Viên Tuyệt mạnh mẽ vung tay lên, phút chốc cửa thành mở toang, rất nhiều binh sĩ Tây Hạ đã được huấn luyện theo tổ đội xông ra ngoài: “Giết…!”
Tiếng kêu chấn động trời đất, binh khí chạm vào nhau phát ra tiếng ‘leng keng’, một cuộc chiến đẫm máu, tất cả chỉ mới bắt đầu!
“Vì sao hắn lại không động?” Hàn Vân Phi luôn để mắt tới hắc y nhân kia. Hắn ngồi trên lưng ngựa, màn chém giết hỗn loạn xung quanh lại không hề có chút ảnh hưởng gì tới người này. Càng kỳ quái là, bên cạnh hắn rõ ràng có binh sĩ Tây Hạ, nhưng lại không có ai ra tay với hắn.
“Hắn đã hành động!” Hiên Viên Tuyệt sắc mặt lãnh trầm: “Ngươi xem những binh lính này!”
Hàn Vân Phi quay sang nhìn những binh lính bị giết, lập tức phát hiện có điều kì quặc, vừa nãy xông trận sĩ khí ngút trời, nay lại có vẻ lực bất tòng tâm, rõ ràng đao tiếp theo sẽ có thể chém chết đối phương, nhưng lại bất ngờ vô lực, cuối cùng bị quân Đông Hán chém chết. Trong một thời gian ngắn, binh lính Tây Hạ đã hao tổn không ít!
“Sao lại có thể như vậy?” Hàn Vân Phi trước nay chưa từng gặp được chuyện kì lạ như vậy. Tuy rằng tin báo đã có nói qua, nhưng lúc tận mắt chứng kiến, vẫn có một loại cảm giác khó tin. Ánh mắt Hàn Vân Phi dừng trên người hắc y nhân: “Là do hắn sao?”
“Ừm!” Hiên Viên Tuyệt đảo mắt qua khắp chiến trường, mắt thấy thủ hạ của mình bị giết hại, hắn vẫn không xuất đầu lộ diện. Bất luận là quân Tây Hạ hay là quân Đông Hán đều cho rằng trận chiến này Tây Hạ nhất định thua!
Lúc quân Đông Hán sắp giành được thắng lợi, một vạn kỵ binh áo đen đột nhiên xuất hiện từ hai bên, mạnh mẽ xông vào chiến trường bắt đầu chém giết. Hiên Viên Tuyệt xoay người đi đến bên cái trống, dùng dùi trống đánh lên một tiếng ‘đông’. Một đạo ánh sáng người bình thường đều có thể nhìn thấy tản ra khắp nơi, binh lính trên chiến trường lập tức khôi phục tinh thần, lại nắm chặt tay đao: “Tấn công!”
“Giết!”
“Thùng thùng thùng…” Hiên Viên Tuyệt không ngừng đánh trống, nhịp trống dồn dập khích lệ tinh thần binh sĩ Tây Hạ, sự dũng mãnh của quân Tây Hạ cuối cùng cũng thể hiện ra. Lãnh Nguyệt và Lãnh Diễm mang theo ba vạn người đột kích từ phía sau bao vây quân Đông Hán. Cuộc chiến thực sự, bây giờ mới bắt đầu!
Thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông! Đây mới thực sự là chiến trường!
Hàn Vân Phi giương cung tiễn về phía hắc y nhân. Lúc hắn chuẩn bị bắn tên, người kia lại đột ngột biến mất. Hàn Vân Phi không khỏi kinh hãi: “Hắn biến mất trong không trung!”
Hiên Viên Tuyệt dừng đánh trống, gác dùi trống lên tay trống, mắt đảo qua chiến trường, thanh âm lạnh như băng: “Một người cũng không lưu lại!”
Cuối cùng, sáu vạn năm ngàn quân Đông Hán toàn bộ bị giết sạch, đánh đấu sự tàn bạo của Hiên Viên Tuyệt, cũng mở ra một thắng lợi đầu tiên trong cuộc đại chiến này! Máu tươi chính là thứ khích lệ lòng quân tốt nhất!
“Thắng rồi! Thắng rồi! A!”
“Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”
Sau một khắc tĩnh lặng, toàn quân bừng lên tiếng hoan hô.Vừa ra trận đã thắng, còn là tiêu diệt toàn quân, bọn họ sao lại có thể không kích động được!
“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế, vạn tuế!”
Binh sĩ đồng loạt tung hô. Hàn Vân Phi thấy vậy, trong lòng cũng rất phấn khích, quỳ xuống trước Hiên Viên Tuyệt: “Chúc mừng Hoàng Thượng!”
Hiên Viên Tuyệt thản nhiên gật đầu: “Gửi chiến báo về triều đình đi!” Nói xong, Hiên Viên Tuyệt liền rời thành lâu!
“Ách?” Hàn Vân Phi không kịp phản ứng, Hoàng Thượng vừa mới bảo hắn đi gửi chiến báo? Từ lúc nào một tướng quân như hắn lại phải đi gửi chiến báo vậy?
Hiên Viên Tuyệt trở lại thành, không hề bận tâm đến người đang quỳ kia. Về phòng, hắn từ trong lồng sắt bắt ra một con bồ câu đưa thư, rồi đi đến thư án đằng trước, đặt bút lên giấy trắng, muốn viết gì đó nhưng nhất thời không biết nên viết gì cho tốt. Cuối cùng,
Hiên Viên Tuyệt chỉ viết hai chữ, cuộn lại buộc lên chân bồ câu, nhìn nó bay đi. Trước mắt Hiên Viên Tuyệt hiện ra cảnh Thiên Thanh Hoàng đưa tiễn ở cửa cung, lúc đó hắn đã nghĩ rằng nàng sẽ không đến…
Chiến tranh là việc không thể né tránh. Đông Hán thế như vũ bão, quân ta lại luôn thua trận một cách kỳ lạ, khiến hắn không thể không ngự giá thân chinh. Tuy rằng trong lòng không hề muốn chia xa, nhưng là tình thế bắt buộc phải như vậy. Đêm đó hắn biết nàng không muốn hắn rời xa, nên mới không đến nói lời từ biệt, hắn sợ chính mình lại luyến tiếc; thật không ngờ nàng lại đến, dùng bộ dạng tự tin nhất để tiễn biệt, để hắn an tâm xuất chinh!
Đêm đến, quân doanh Tây Hạ bốn phía mở tiệc ăn mừng, trong khi quân doanh Đông Hán lại là một mảnh tĩnh mịch.
“Khốn kiếp! Tại sao có thể như vậy? Lúc đầu không phải quân Tây Hạ đã bị mê hoặc sao? Tại sao đột nhiên có thể lấy lại tinh thần?”
“Còn ba vạn thiết kỵ tập kích bất ngờ kia, bọn chúng ẩn náu sau lưng quân ta, sao không ai phát hiện ra?” Hồng Nguyên giận dữ, ngồi trên cao trừng mắt nhìn một ngàn người bên dưới. Sáu mươi vạn binh lính đã mất đi như vậy. Tuy rằng so với đối với trăm vạn quân mà nói sáu mươi vạn quân này không tính là nhiều, nhưng cũng đủ làm hắn kinh sợ. Nếu là trước kia, sáu mươi vạn binh sĩ tuyệt đối bách chiến bách thắng.
“Đặc sứ đâu? Hắn biến đi đâu rồi?” Hồng Nguyên sực nghĩ đến kẻ biến mất trên chiến trường. Nếu hắn không đột nhiên biến mất, quân đội cũng sẽ không bị đánh bại.
“Tướng quân! Vẫn chưa có tin tức của đặc sứ!” Một tiểu binh hồi đáp.
“Chết tiệt!” Hồng Nguyên lửa giận ngút trời, vung tay đập bề cái bàn.
Trong khi đó, trong núi Chu Vân, một bóng đen trông như u linh đang không ngừng di chuyển trong rừng cây. Đột nhiên, hắn dừng bước, vì ngay phía trước, Hiên Viên Tuyệt tay cầm họa kích không biết đã đứng đợi ở đây từ lúc nào!
“Ngươi sao có thể tìm được ta?” Hắc y nhân nói, thanh âm khó nghe vô cùng.
Hiên Viên Tuyệt không nói gì, một tiếng thở cũng đủ làm cho người ta sợ hãi, không một chút sát khí, nhưng so với sát khí càng đáng sợ hơn!
“Ngươi chính là Hiên Viên Tuyệt?” Người nọ hỏi, trong thanh âm lại có chút sợ hãi.
Hiên Viên Tuyệt vốn không muốn trả lời, nắm trong tay hoạ kích vòng qua, sau đó, chém xuống với tốc độ chớp nhoáng!
Hắc y nhân hoảng sợ vô cùng, muốn biến đi, nhưng lại phát hiện chính mình như bị khóa lại, không thể động đậy, đến khi họa kích xuyên qua người, cảm giác được hơi thở của Hiên Viên Tuyệt trên nhẹ đi một chút, hắn đột nhiên khanh khách cười rộ lên: “Quên nói cho ngươi biết, binh khí của nhân loại không tổn thương được ta …”
Nhưng khi hắn vừa nói xong, lập tức sợ ngây người, bởi vì thân thể hắn đang không ngừng tan biến, mắt thấy chính mình tan biến, hắn không thể tin hô to: “A! Tại sao có thể như vậy…”
Họa kích trong tay Hiên Viên Tuyệt đột nhiên phát ra ánh sáng mãnh liệt màu tím, ở nơi ánh sáng màu tím chiếu xuống, người nọ liền biến thành sương khói, không hề lưu lại vết tích!
Hiên Viên Tuyệt đứng thẳng, tay vẫn nắm lấy họa kích phát ra ánh sáng tím, mặt thản nhiên không chút thay đổi nhìn chỗ người kia biến mất, sau đó thân ảnh chợt lóe lên rồi biến mất trong không trung.
“Hoàng Thượng! Ngài đã trở lại!” Bên ngoài binh lính Tây Hạ ở khắp nơi chúc mừng, Hàn Vân Phi cùng một ngàn tướng lĩnh đang ngồi trong đại đường nghị sự, thấy Hiên Viên Tuyệt tiến vào, mọi người lập tức đứng dậy.
Hiên Viên Tuyệt đem họa kích đặt ở một bên, ngồi trên chủ vị, Lãnh Nguyệt lập tức trải bản đồ lên bàn!
Hiên Viên Tuyệt chỉ vào một chỗ trong bản đồ: “Nơi này là nơi Hồng Nguyên đang ở, một trăm vạn đại quân địch chỉ có bảy mươi vạn đóng ở đây, trừ ra sáu vạn năm ngàn quân hôm nay, vẫn còn có sáu mươi ba vạn năm ngàn. Hôm nay hắn thua thảm bại, theo tích cách của Hồng Nguyên mà nói, chỉ sợ sáng sớm ngày mai sẽ phát binh công thành, mặc kệ là tránh thua hay để giảm bớt tổn thất, đều không để hắn phát binh trước chúng, hiện tại lựa chọn duy nhất chính là… Đột kích ban đêm!”
“Hàn Vân Phi mang năm vạn tướng sĩ tập kích chính diện!”
“Dạ!”
“Lãnh Nguyệt, Lãnh Diễm mang năm vạn thiết kỵ theo hai cánh đánh sâu vào!”
“Tuân mệnh!”
“Triệu Cương, Lý Trác mỗi người mang 1 vạn binh lính, thiết đặt cạm bẫy trên đường rút lui của địch!”
“Mạt tướng lĩnh mệnh!”
Khi mọi người đều lĩnh mệnh đi ra ngoài hết, Hiên Viên Tuyệt ngoắc tay một cái, một hắc y nhân phóng xuống đất: “Chủ tử!”
“Đi thăm dò tin tức Lạc thành!”
“Dạ!”
Sau nửa đêm, khắp nơi một mảnh tối đen, quân doanh Đông Hán vô cùng yên tĩnh, binh lính hồn nhiên ngủ say, không hề hay biết tử thần đang lặng lẽ tới gần! Một tiểu đội Tây Hạ lén lút đi đến trước cổng quân doanh Đông Hán, phóng ra vài cây kim, bốn người gác cửa liền ngã xuống, người canh gác trên đài quan sát cũng đã sớm bị một đao trên cổ! Ở bên một hàng rào khác, cũng có người lén lút lẻn vào, đem binh lính Đông Hán giết chết trong bóng đêm.
Vô số bóng đen tiến vào, thâm nhập những lều trại không phòng thủ, giết chết hết binh lính, máu tươi vung vẩy trên lều trại màu trắng, phác thảo nên một bức mỹ đồ!
“Người đâu! Có người tập kích!” Rốt cục một binh lính trống thấy cảnh giết chóc, kêu to, đánh thức một nhóm người.
“Không xong rồi! Có người đánh lén!”
“Có người xâm nhập quân doanh…”
“Báo! Tướng quân, có người tập kích quân doanh!”
“Cái gì?” Hồng Nguyên đang trên giường bừng tỉnh, nghe được tin tức giận dữ: “Tập kích quân doanh?”
“Đúng vậy! Tướng quân, bên ngoài từ đâu đến một nhóm binh lính Tây Hạ, thừa lúc ta quân không chú ý đã lẻn vào, hiện tại đến rất gần!”
“Chết tiệt!” Hồng Nguyên đứng dậy đem áo giáp mặc vào, vén rèm lên, thấy bên ngoài ánh lửa đầy trời, tiếng kêu la chém giết!
“Mau giống trống, tập hợp tất cả mọi người lại đây!”
“Dạ!”
“Giết!” Lúc này đây, đa số binh lính Đông Hán vừa mới tỉnh ngủ, còn quân Tây Hạ tinh thần lại vô cùng hăng hái. Hai bên một khi giao thủ, quân Đông Hán chỉ có thể hoàn toàn bị tiêu diệt. Những tiếng rên la cuối cùng. Một màn chém giết vô cùng thống khoái!
“Giết a!” Hai bên thiết kỵ đột nhiên xuất hiện tập kích, binh lính Đông Hán vốn đang bối rồi nay càng thêm hoảng loạn!
“Tướng quân! Hai doanh trại ở tiền phương đã bị kẻ địch tiêu diệt!”
“Tướng quân! Hai cánh đột nhiên xuất hiện vạn kỵ binh!”
“Tướng quân! La phó tướng đã hy sinh…”
“Tướng quân…”
Từng tin, từng tin truyền đến làm cho sắc mặt Hồng Nguyên ngày càng đen lại, nhìn khắp Diệp Dương Thành hung hăng nghiến răng: “Hiên Viên Tuyệt! Ngươi điên rồi!”
“Tướng quân, phải làm sao bây giờ?”
Hồng Nguyên một cước đá văng tên binh lính đang hỏi kia ra: “Truyền lệnh xuống, giữ lại mười vạn quân tiên phong chặt đứt phía sau, những người khác rút lui!”
“Dạ!”
Quân đội Đông Hán nhanh chóng bắt đầu nhổ trại, tổng cộng còn lại hơn sáu mươi vạn người, nhưng cuối cùng lúc rời đi chỉ có bốn mươi vạn người. Nói cách khác Đông Hán lúc này tổn thất hơn hai mươi vạn người, trong khi Tây Hạ xuất quân chỉ có mười vạn!
Hồng Nguyên thở nghẹn mang theo quân đội rút lui, khi thấy những cạm bẫy sắp đạt sẵn ở giữa đường, lại tức giận, hận không thể lập tức đi tìm Hiên Viên Tuyệt liều mạng. Cuối cùng, trước khi tìm được một đường lui đến Lạc thành gần nhất, lại tổn thất thêm hơn hai vạn người tại đây!
Trong vòng một ngày hai lần đại thắng, khi tin tức được truyền về, cả triều đình đều vui mừng, hô to vạn tuế.
So với sự vui mừng của bọn họ, đối với Thiên Thanh Hoàng đây chỉ xem như là chuyện nằm trong dự kiến. Chỉ cần có Hiên Viên Tuyệt, nhất định có thể thắng, nên lúc nhận được tin tức nàng cũng chỉ tượng trưng nói vài câu, không hề tỏ vẻ quá vui mừng.
“Tiểu thư! Cô gia đại thắng, nhanh chóng đánh cho bọn Đông Hán tả tơi như hoa rơi giữa dòng, thật là lợi hại a!” Hoan Hỷ ghé vào trên nhuyễn tháp vui vẻ nói.
Thiên Thanh Hoàng cười khẽ không nói, chu môi chọc Hoan Hỷ: “Tiểu thư nhà ngươi có chỗ nào giống như không vui vẻ đâu!”
“Cô Cô!” Tiếng kêu của con chim bồ câu thu hút ánh nhìn của Hoan Hỷ, nàng ngưng tầm mắt bên cửa sổ nơi con bồ câu đang đậu: “Tiểu thư! Là bồ câu đưa tin!”
Thiên Thanh Hoàng có chút kinh ngạc, đứng dậy làm cho bồ câu bay đến trên tay, từ trên chân con bồ câu lấy ra một tờ giấy, nhìn trên mặt giấy có viết hai chữ. Thiên Thanh Hoàng cuối cùng cũng thật tâm mỉm cười: An Hảo* (* nghĩa là bình an và mọi việc đều tốt)! Chỉ có hai chữ, nét chữ quen thuộc kia khiến nàng dường như trông thấy Hiên Viên Tuyệt của ngày thường, ngắn gọn súc tích, so với lúc nghe được hai tin báo thắng trận, nàng còn vui vẻ hơn!
“Tiểu thư! Là thư của cô gia sao?” Hoan Hỷ trông thấy khuôn mặt rạng rỡ của Thiên Thanh Hoàng, nhất thời bạo gan liếc mắt thăm dò một cái, nhưng Thiên Thanh Hoàng đã kịp đem tờ giấy thu lại. Nàng không nhìn thấy gì, không khỏi có chút thất vọng.
“Tiểu thư quá keo kiệt rồi, cho ta xem chút cũng không được?” Hoan Hỷ chu miệng bất mãn nói.
Thiên Thanh Hoàng tức giận trừng mắt nhìn nàng, liếc một cái, thuận tay gõ lên đầu nàng, hòan toàn không để tâm tới bộ dáng thống khổ của Hoan Hỷ, hỏi: “Phù Linh đâu? Đã trở lại chưa?”
Hoan Hỷ ôm đầu, cái miệng nhỏ nhắn ngoác lên cao, nhưng khi nghe Thiên Thanh Hoàng hỏi vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Đã nhận được tin tức, đêm nay có thể về đến Phượng Đều!” Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng hơi câu môi: “Thay y phục cho ta, ta muốn xuất cung!”
Ban đêm, Thiên Thanh Hoàng một thân áo trắng đi vào Mị Âm các, lập tức đã bị Phù Linh ôm lấy thổn thức: “Tỷ tỷ! Muội rất nhớ tỷ a!”
Thiên Thanh Hoàng xoa xoa đầu nàng, đột nhiên phát hiện tiểu cô nương này đả cao đến ngực mình: “Hình như là đã cao thêm một chút!”
Phù Linh ngẩng đầu lên nhìn dung mạo kiều diễm của Thiên Thanh Hoàng nhất thời kinh ngạc, ngây dại nói: “Tỷ tỷ! Tỷ thật xinh đẹp a!”
Thiên Thanh Hoàng xoa mặt nàng: “Được rồi! Không phải đã từng nhìn thấy qua rồi sao? Có cần kinh ngạc như vậy không?”
Phù Linh hoàn hồn cười khẽ: “Tỷ tỷ là người xinh đẹp nhất thế gian, muội chỉ nhìn đến ngây người thôi!”
“Đủ rồi! Đừng nói những lời nịnh nọt này nữa, nói xem muội đi theo Mạc thúc đã học được những gì đi?” Thiên Thanh Hoàng nắm tay nàng vừa đi vừa nói.
Vừa nghe đến chuyện này, Phù Linh ánh mắt sáng rỡ: “Mạc thúc dạy muội rất nhiều thứ, nào là tính toán sổ sách, còn có tính tiền, gần như đã học biết hết những thứ đó!”
“Muội chưa học được bao lâu, từ từ rồi sẽ nắm được những tinh túy trong đó. Chờ muội học xong, đến tham gia kỳ khảo hạch quản sự của Thanh Hoàng sơn trang, xem thử năng lực của mình!” Thiên Thanh Hoàng nói.
“Dạ được!” Phù Linh nhu thuận gật đầu, bãn than cũng bắt đầu mong đợi cuộc khảo hạch mà Thiên Thanh Hoàng nói.
“Đúng rồi tỷ tỷ, tỷ bảo ta trở về có việc gì?” Phù Linh vừa mới đến Mị Âm Các, cho nên còn chưa hiểu rõ tại sao Thiên Thanh Hoàng lại đột nhiên gọi nàng trở về, dù sao được gặp lại tỷ tỷ nàng vẫn đã rất vui vẻ.
Thiên Thanh Hoàng mang theo nàng xuyên qua sân đi về hướng Hoa Úc: “Mượn sức của của muội giúp ta cứu người!”
“Được!” Phù Linh đáp ứng không chút do dự, nếu như nàng năng lực giúp được tỷ tỷ, vậy thì còn gì bằng.
“Vù vù hô…” Không ngoài dự đoán, Thiên Thanh Hoàng lại bị một con hổ bắt được, làm Thiên Thanh Hoàng không thể không nghĩ có nên tìm một cái lồng sắt nhốt nó lại? Thiên Thanh Hoàng có vẻ không hài lòng, nhưng Phù Linh lại thực rất thích nó, ôm cổ xoa xoa đầu nó: “Khâu Tạp!”
“Vù vù hô…” Khâu Tạp nhận ra Phù Linh, tự nhiên cũng không bài xích, ôm nàng, bất quá răng nanh vẫn cắn lấy quần áo của Thiên Thanh Hoàng, sợ nàng chạy mất.
Thiên Thanh Hoàng không thể nhịn được nữa, hung hăng trừng nó liếc mắt một cái, đợi Khâu Tạp thu răng nanh về, mới đi về phía sân đình. Còn chưa vào cửa đã thấy Qua Nhã bưng một cái chậu đi ra, trên gương mặt xinh đẹp lộ vẻ mỉm cười, nhìn thấy Thiên Thanh Hoàng đến lập tức ra đón: “Nha đầu, sao muội lại tới đây?”
“Ta đến thực hiện lời hứa!”
“Muội… Muội thật sự tìm được cách?” Qua Nhã không thể tin được hỏi, thấy Thiên Thanh Hoàng gật đầu, nàng vừa vui mừng vừa kinh ngạc che miệng lại, cười ra nước mắt, thật vất vả mới nhịn xuống được, vỗ vai Thiên Thanh Hoàng, cuối cùng chỉ nói được bốn chữ: “Nha đầu, cảm ơn!”
Thiên Thanh Hoàng nhíu mày: “Ta không thích tỷ gọi ta là nha đầu!”
Qua Nhã sửng sốt một chút, lập tức cười to: “Muội bất quá mười sáu tuổi, ta gọi muội là nha đầu cũng không quá đáng?” Nói xong còn thêm một câu: “Ta gọi là lâu như vậy, có vẻ như muội cũng nghe quen rồi?”
Thiên Thanh Hoàng quyết định không cùng nàng tranh luận nữa, bay thẳng vào trong, xuyên qua tấm màn đỏ liền thấy Hoa Úc đang an tĩnh nằm ở trên giường. Một kẻ yêu nghiệt luôn tươi cười phóng đãng ngày nào nay đã không còn, thoạt nhìn giống như đã biến thành một người bình thường. Một gương mặt chia ra làm hai nửa. Làn da hắn vốn rất đẹp, kỳ thật cũng không đến nỗi khó coi như vậy. Trông hắn có vẻ không còn gầy yếu và tiều tụy như lần gặp trước, biết hắn thật sự nghe lọt tai những những gì nàng nói, trong lòng Thiên Thanh Hoàng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhận ra sự tồn tại của Thiên Thanh Hoàng, Hoa Úc mở to mắt, nhìn lên: “Hoàng Nhi Muội đến rồi!”
Thiên Thanh Hoàng gật đầu ngồi xuống bên giường, không chút khách khí kéo y phục ra xem xét thương thế trước ngực hắn. Hoa Úc lập tức tỏ ra một bộ dãng ủy khuất: “Hoàng Nhi! Muội muốn dùng bạo lực với ta sao?”
Thiên Thanh Hoàng nheo mắt: “Huynh muốn bị đánh có phải không?”
“Ha ha a!” Hoa Úc cười to, nâng tay cầm lấy tay Thiên Thanh Hoàng: “Cảm ơn muội, Hoàng Nhi!”
Ánh mắt Thiên Thanh Hoàng dừng lại trên nửa bên mặt đen của hắn: “Ta sẽ nhanh chữa lành nó!”
Hoa Úc lắc đầu: “Hoàng Nhi không cần miễn cưỡng, cho dù đi không chữa được ta cũng sẽ để tinh thần sa sút nữa! Như Hoàng Nhi đã nói, ta không có tư cách, ta còn gánh trên vai huyết hải thâm thù của gia tộc. Huống hồ mạng của ta là của Hoàng Nhi, vì Hoàng Nhi ta sẽ sống tốt!”
Thiên Thanh Hoàng nâng tay áp lên hai má của hắn, ánh mắt vô cùng thâm tình: “Ta nói rồi chuyện gì làm không được, hãy tin ta!”
Hoa Úc mím môi cười yếu ớt, không nói gì. Hoàng Nhi nói hãy tin tưởng nàng, hắn sẽ tin, vẫn luôn tin tưởng!
“Tỷ tỷ!” Phù Linh đi đến, sau lưng còn dẫn theo một ‘cái đuôi’. Nhìn bộ dáng bất lực khi bị Khâu Tạp cắn giữ của Phù Linh, Thiên Thanh Hoàng đột nhiên cảm thấy buồn cười, rốt cục cũng có người hiểu được nỗi khổ của nàng.
“Muội lại đây đi!” Thiên Thanh Hoàng ngoắc Phù Linh lại, ném một ánh mắt lạnh như băng tới con hổ, khiến nó ngoan ngoãn buông ra nhưng vẫn lưu luyến không nỡ rời đi.
“Tỷ tỷ… Hắn…” Phù Linh bị bộ dáng của Hoa Úc làm cho hoảng sợ. Trong mắt nàng không hề có chán ghét, chỉ là kinh ngạc, cho nên Hoa Úc cũng không để tâm.
Thiên Thanh Hoàng không phải người nhiều lời, mang ra một đóa Bạch Liên, bẻ ra một miếng đưa đến miệng Hoa Úc: “Ăn nó trước!”
“Đây là cái gì?” Hoa Úc nhìn hoa sen mười phần linh khí này liền có chút tò mò, vừa hỏi vừa cũng hé miệng ăn cánh hoa sen Thiên Thanh Hoàng đưa cho. Thiên Thanh Hoàng đút cho hắn từng miếng từng miếng một, mặc dù hơi khó ăn, nhưng Hoa Úc vẫn là không nhíu mày ăn hết. Đến cuối cùng chỉ còn lại một cái nhụy hoa, Thiên Thanh Hoàng cũng trực tiếp đưa vào trong miệng của hắn, dù sao cũng là đồ xuất xứ xứ từ Thánh Thủy, ăn luôn khẳng định sẽ có điểm ưu việt.
Phù Linh nhìn Thiên Thanh Hoàng đem toàn bộ hoa sen cho vào miệng Hoa Úc, một hồi lâu mới định thần lại, bất giác hỏi: “Tỷ tỷ… Người... Thứ tỷ cho hắn ăn không phải là Thánh Thủy Liên chứ?” Hỏi xong Phù Linh liền thu lại tâm tình, hi vọng Thiên Thanh Hoàng đừng nói ra cái đáp án dọa người đó!
“Đúng vậy!” Thiên Thanh Hoàng nói xong liền thấy bộ dạng bị đả kích của Phù Linh, không khỏi nghi hoặc: “Có vấn đề gì sao?”
Phù Linh hơn nữa ngày mới khôi phục tinh thần, khổ sở nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Có vấn đề, vấn đề rất lớn... Tỷ tỷ, tỷ có biết hay không Thánh Thủy Liên quý giá biết chừng nào? Nghe nói trăm năm mới mọc ra một đóa, nhưng cũng không chắc sẽ nở hoa. Đã hơn một ngàn năm nay cũng chưa có ai thấy qua Thánh Thủy Liên. Nó có thể tinh lọc hết thảy những thứ không sạch sẽ. Trước nay chỉ dùng để tắm rửa thân thể Thánh nữ, bảo trì thánh khiết. Ở trong chốn võ lâm mà nói, người tập võ ăn được, có thể dịch cân tẩy tủy, là thánh phẩm trong thánh phẩm. Cả Nam Hoang cũng chỉ có một đóa hoa. Mỗi khi Thánh nữ dùng cũng chỉ gần lấy một chút uống với nước, nhưng ngươi cư nhiên đút cho hắn ăn cả một đóa hoa!”
Thiên Thanh Hoàng sửng sốt, nàng không nghĩ tới thứ này lại quý giá như vậy. Nhìn Hoa Úc đã ăn hết một đóa hoa, bất giác hỏi: “Ăn nhiều sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Nghe vậy, sắc mặt của Hoa Úc và Phù Linh đen lại. Một người thì vô tội làm ‘chuột bạch’, một người thì cảm thấy phẫn nộ đối với hành vi lãng phí của Thiên Thanh Hoàng, không ai nói gì.
Kỳ thật Thiên Thanh Hoàng cũng có chút đau lòng, thứ đó trân quý như vậy, cho hắn ăn hết! Sớm biết như vậy lẽ ra nên hỏi kĩ một chút … Không biết Hoa Úc và Phù Linh nghe được tiếng lòng của nàng sẽ có biểu tình gì nữa!
Thiên Thanh Hoàng vốn còn muốn nói thêm, nhưng chợt phát hiện trên người Hoa Úc bắt đầu phát ra vầng sáng màu trắng, đứng dậy đẩy Phù Linh vào chỗ mình: “Tới phiên muội!”
Tuy rằng cực kỳ không hài lòng đối với hành vi của Thiên Thanh Hoàng, nhưng Phù Linh vẫn ngoan ngoãn tiến lên dùng thần lực giúp Hoa Úc phát huy dược tính của Thánh Thủy Liên. Đây là cả một đóa hoa đó, nếu như không có hiệu quả nàng cũng chỉ có nước đập đầu xuống đất mà khóc!
Rất nhanh Hoa Úc hoàn toàn bị ánh sáng màu trắng vây quanh, Phù Linh không ngừng đem thần lực phóng thích đến toàn thân Hoa Úc. Hồi lâu, cuối cùng Phù Linh cũng dừng lại, vô lực tới ôm Thiên Thanh Hoàng, lần đầu tiên lên án nàng: “Tỷ tỷ, lần sau nhớ rõ đừng cho nhiều như vậy, thần lực muội không đủ, thiếu chút nữa đã mất cái mạng nhỏ này rồi!”
Thiên Thanh Hoàng đau lòng đem Phù Linh ôm lấy đặt lên trên nhuyễn tháp, đắp cho nàng mô tấm chăn rồi mới quay sang nhìn Hoa Úc. Nhưng lúc nhìn đến khuôn mặt của Hoa Úc, trong nháy mắt, nàng hoàn toàn ngây người…
Mảng màu đen trên người Hoa Úc quả nhiên hoàn toàn biến mất, bởi vì công hiệu của Thánh Thủy Liên, làn da Hoa Úc càng thêm trắng noãn. Càng khiến Thiên Thanh Hoàng kinh ngạc hơn là...”Vì sao đóa hoa sen kia lại chạy lên trên mặt hắn rồi?”
Lúc này, thanh âm của Xích vang lên bên tai Thiên Thanh Hoàng: “Đã quên nói cho chủ nhân, nhụy hoa của Thánh Thủy Liên chính là một hạt giống, người đem nhụy hoa đút cho hắn ăn luôn, cho nên đóa hoa xuất hiện ở trên mặt hắn cũng không có gì kỳ lạ!”
“Ngươi không nói sớm!” Thiên Thanh Hoàng thật muốn bắt con xích long này lại hảo hảo đánh cho một trận, nói chuyện không nói hết, hại chết nàng.
“Ân?” Lúc này Hoa Úc cũng từ từ tỉnh lại. Lúc hắn mở mắt ra, Thiên Thanh Hoàng rõ ràng thấy một vầng sáng màu trắng hiện lên. Cặp mắt kia giờ phút này trông giống như hoa đào nở, đẹp đến kinh người. Trên mặt hắn lại là hoa sen, tựa hồ cũng bởi vì hắn tỉnh lại mà càng có vài phần giống thật. Tuyệt mỹ dung nhan điểm thêm một đóa hoa sen, mang theo một vẻ quyến rũ thánh khiết, Thiên Thanh Hoàng nhìn đến ngây người đi!
Mà Hoa Úc trông thấy vẻ ngây ngốc nửa ngày cũng không có dấu hiệu phục hồi của Thiên Thanh Hoàng, lại nhìn thấy bản thân mình trong mắt nàng, Hoa Úc có chút không thể tin được người kia chính là chính mình. Tuy rằng rất vui vì dung mạo đã được khôi phục, nhưng có thể khiến nàng nhìn đến ngây ngốc như vậy so với việc khôi phục dung mạo lại còn vui sướng hơn!
“Hoàng Nhi cũng bị ta mê hoặc?” Hoa Úc cười quyến rũ, còn ném một ánh mắt phong tình, khiến Thiên Thanh Hoàng bất chợt hoàn hồn. Vẻ đẹp của Hoa Úc so với đóa hoa còn sáng chói hơn. Thiên Thanh Hoàng nét mặt xám xịt, đưa tay lấy ra một cái mặt nạ nửa mặt bằng bạc. Cái này vốn chuẩn bị để giúp hắc che bớt nửa khuôn mặt đen kia, không ngờ nay khi đã hồi phục, so với lúc trước càng cần phải che lại!
“Yêu nghiệt!” Đâu chỉ là yêu nghiệt, còn là loại yêu nghiệt có thể gây tai họa. Vốn dĩ đã đủ yêu nghiệt rồi, nay lại trở thành thế này không biết còn gây hại cho bao nhiêu người nữa.
“Ha ha! Hoàng Nhi rốt cục cũng bị ta mê hoặc!” Tâm tình Hoa Úc tốt lên hẳn, mọi thứ đều rất tốt, đúng là trong họa gặp phúc. Hoa Úc của trước kia đã trở lại, không, phải nói là một Hoa Úc so với trước kia càng ‘yêu nghiệt’ hơn!” Huynh thôi đi!” Thiên Thanh Hoàng không nói gì, rời tầm mắt khỏi Hoa Úc, rồi hỏi: “Hình như huynh vẫn chưa nói cho ta biết huynh bị thương như thế nào?”
Nói đến này, sắc mặt Hoa Úc hơi trầm xuống: “Ta ở bị một tên nam nhân đả thương ở trong Ngô Đồng lâm, nguời đó... Không... Có lẽ hắn căn bản là không phải người. Lúc ta tiến sâu vào trong Ngô Đồng Lâm thì gặp được hắn. Hắn xuất hiện từ trong không trung, quanh thân toát lên một luồng khí hắc ám. Hắn hình như có thể khống chế người khác, ở trước mặt hắn, võ công của ta không thể dùng đến. Hắn trực tiếp một kiếm đâm vào trong ngực ta, sau đó hạ độc trên người ta. Hắn nói loại này độc thế gian không người nào có thể hóa giải. Hắn muốn ta mang bộ mặt xấu xí này mà chết đi. Ngay trong thời điểm đó, trong nháy mắt ta đã nhìn thấy bộ dáng của hắn. Da thịt của hắn để là màu đen, hơn nữa ngũ quan… Ách, nói thế nào đây, dù sao chính là một bộ dạng cực kì xấu xí.”
“Ngô Đồng Lâm so với những gì ta tưởng tượng cao thâm hơn rất nhiều!” Thiên Thanh Hoàng cảm thán. Nay đã có thể khẳng định lần này Đông Hán xuất binh chắc chắn có liên quan đến người của Ngô Đồng Lâm. Bọn họ chèn ép Tư Đồ Dực, giúp Thượng Quan hoàng hậu và vị hoàng tử mười một tuổi kia, chẳng lẽ có ý đồ muốn chiếm đoạt triều chính? Ngô Đồng Lâm trước nay vẫn ẩn cư, đột nhiên lại xuất đầu lộ diện làm nhiều chuyện như vậy, còn nhúng tay vào chuyện chính sự, rốt cuộc là có mục đích gì?
“Hoàng Nhi đã từng nghĩ qua vì sao bọn họ vì sao muốn bắt Thu Triển Hạo chưa, dù gì cũng đường đường là một thiếu thành chủ. Theo như vị thế của Ngô Đồng Lâm hiện tại mà nói, không cần thiết phải đi bắt Thu Triển Hạo để uy hiếp ai, thậm chí vì một tên Thu Triển Hạo mà gây chiến!”
Lời của Hoa Úc đánh thức Thiên Thanh Hoàng, nàng chỉ mãi nghĩ làm sao để cứu Thu Triển Hạo, đã quên không tìm hiểu nguyên nhân thật sự. Nhất thời nảy sinh một cảm giác ảo não, nhìn về phía Hoa Úc, trực tiếp phớt lờ dung mạo chói mắt của hắn: “Thân thể huynh nếu đã hồi phục chi bằng giúp ta đi điều tra một chút, một chút tin tức đều không được bỏ qua!”
“Tuân mệnh!” Hoa Úc câu môi, giả bộ cung kính, chọc Thiên Thanh Hoàng tức giận liếc trắng mắt: “Còn nữa, huynh không nên đến Ngô Đồng Lâm, bây giờ chưa phải lúc cùng bọn họ gia chiến chính diện!”
“Ân!” Hoa Úc gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, cũn vì sự quan tâm của Thiên Thanh Hoàng mà nở nụ cười. Giải quyết xong chuyện của Hoa Úc, Thiên Thanh Hoàng thoải mái trở về. Hiện tại rất nhiều chuyện còn mờ mịt chưa rõ ràng, nàng cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước. Nói đến Hiên Viên Tuyệt hiện tại vừa đánh thắng một trận, không biết hắn đang làm gì, dù cố bắt mình không được suy nghĩ, nhưng nàng vẫn là giống hắn, không có hắn ôm ấp bên mình tựa hồ không thể ngủ ngon!
“Vù vù hô…” Nghe thanh âm quen thuộc, trán Thiên Thanh Hoàng hiện lên hai đường hắc tuyến: nếu nàng đoán không sai, chắc chắn là nó…
Thiên Thanh Hoàng quay đầu, quả nhiên thấy một con hổ nhìn như con chó nhỏ đang cắn góc áo của nàng, dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng, làm cho nàng có một loại cảm giác như mình đã phạm vào một tội ác tày trời nào đó.
“Trở về!” Thiên Thanh Hoàng quát lạnh, nếu đem nó vào hoàng cung, chắc chắn sẽ gây ra một trận náo nhiệt.
“Vù vù hô…” Vẫn kiên trì không ngừng, tuyệt không nhả ra.
“Buông ra!” Thiên Thanh Hoàng dùng sức cầm quần áo rút ra, nhưng Khâu Tạp cắn rất chặt, trừ phi nhổ răng nanh nó ra, nếu không đừng nghĩ đến việc lấy quần áo ra khỏi miệng nó.
“Ngươi còn không buông ra ta sẽ tức giận!” Không cần biết nó nghe hiểu hay không hiểu, Thiên Thanh Hoàng uy hiếp nói.
Mà Khâu Tạp nghe vậy thật sự buông lỏng hàm, chỉ là ngay sau đó lập tức chạy lên trên đường đi của Thiên Thanh Hoàng, mắt to chớp chớp, cái đuôi lắc lư đi theo, một bộ dáng nịnh nọt điển hình. Thiên Thanh Hoàng không khỏi kích động: Không biết lúc trước vì sao nàng lại muốn mang con hổ này về?
“Loảng xoảng!” Một mảnh thiết nặng rơi xuống, Thiên Thanh Hoàng vỗ tay: “Thành công!”
Hoan Hỷ người chủ nhân vô lương tâm kia đang dung lồng sắt nhốt một chú tiểu bạch hổ dễ thương, cảm thấy có chút không đành lòng: “Tiểu thư, người thật sự muốn nhốt nó ở trong lòng a?”
Thiên Thanh Hoàng nheo mắt, con ngươi ám trầm: “Ngươi nói xem!”
Hoan Hỷ sợ sệt rụt cổ: “Ý của tiểu thư chính là…!” Khâu Tạp, đừng trách ta, làm tiểu thư tức giận hậu quả thực nghiêm trọng, cho nên ngươi ráng chịu khổ một chút đi!
“Vù vù hô…” Khâu Tạp muốn kháng nghị, Thiên Thanh Hoàng ngó lơ, rồi phủi tay bỏ đi!
Thế là dưới sự áp bức của chủ nhân vô luơng tâm Thiên Thanh Hoàng, Khâu Tạp bắt đầu cuộc sống trong lồng giam của mình…
Trở lại ngự thư phòng, Hiên Viên Địch vẫn đang xem tấu chương, bên cạnh bày biện một ít quốc thư, hiển nhiên là đang bắt đầu dụng công lao khổ. Thiên Thanh Hoàng đi đến phía trước, mở ra một quyển tạp ký trước mặt, một mảnh giấy nhỏ từ trong rớt. Nhìn đến hai chữ trên mặt giấy, Thiên Thanh Hoàng hơi sửng sốt. Đây là thư Hiên Viên Tuyệt viết cho nàng, nàng cất ở trong này, thiếu chút nữa đã quên.
Cầm mẫu giấy lên, đầu ngón tay miết dọc theo nét chữ, khóa môi để lộ một nụ cười yếu ớt!
Phát hiện chính mình càng ngày càng tưởng nhớ hắn, rất muốn gặp đến hắn, đây rõ ràng không phải là điều tốt! Nhớ nhung càng ngày càng sâu đậm, những ngày tiếp theo không có hắn, nàng sẽ vượt qua thế nào đây?
Khi đó ở biên quan, Hiên Viên Tuyệt một mình ở trong phòng tự mình châm trà, trong lòng phiền muộn, nhìn giấy Tuyên Thành và bút lông bên cạnh, nghĩ đi nghĩ lại, nhấc bút suy tư, vừa mới muốn hạ bút lại lập tức dừng lại.
Cảnh tượng Thiên Thanh Hoàng ở giữa đoàn quân đưa tiễn chợt hiện lên rõ ràng trước mắt hắn, hắn lần này không chút do dự hạ bút, cổ tay linh hoạt chuyển động, đem cảnh tượng trong lòng vẽ ra, đôi mắt nàng, chân mày của nàng, đôi môi của nàng môi, sự xinh đẹp của nàng, khí chất cao quý đầy tự tin!
Rốt cục cũng ngừng bút, Hiên Viên Tuyệt rất hài lòng với bức họa của chính mình. Đây là tâm ý của hắn đối với Thiên Thanh Hoàng. Ngày đó nàng y phục xinh đẹp, trang sức tao nhã, lúc nàng đứng trước mặt, hắn thật sự không thể dời mắt. Khi đó nàng thật sự rất xinh đẹp, đẹp đến mức làm cho hắn muốn dứt bỏ hết tất cả vì nàng. Nhưng nàng lại dùng hành động nói với hắn, nàng sẽ vì hắn ở trong hoàng cung chờ đợi, giúp hắn hạ quyết tâm xuất chinh!
Trên đường, hắn không có một khắc nào không nhớ tới nàng. Mỗi khi ở một mình, hình ảnh của nàng đều hiện lên trước mắt. Lúc một mình nằm trên giường hắn liền cảm thấy trong lòng trống trải, nhớ đến những lúc ôm nàng ngủ, không biết không có hắn, nàng ngủ có ngon hay không?
Không biết từ khi nào một Hiên Viên đế vương luôn lãnh đạm kiêu ngạo bắt đầu sinh tâm thương nhớ đến mất hồn!