Túng Túng

Chương 70

Đến trưa lúc Đỗ Vân Đình tỉnh dậy, trên người vẫn ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của kem.

Chắc là cậu nhóc đã ôm cậu đi tắm, nhưng hôm qua thật sự cậu lăn lộn trong đống kem quá lâu, đến nỗi mùi hương này không át nổi, cứ như từ đầu đến chân đều toát lên mùi ngọt. Cậu ngửi trên người, còn chưa kịp nói gì mà sói con bên cạnh đã ghé lại, mơ mơ màng màng lại bắt đầu quấn lấy cậu.

“Anh…”

Cậu nhóc lẩm bẩm, động tác tay cũng không thành thật, mò mẫm muốn ôm chặt eo cậu.

Đỗ Vân Đình vỗ vào người nó.

“Tỉnh chưa?”

Đôi mắt Thương Lục nhắm nghiền hồi lâu, cuối cùng cũng mở ra. Nó ghé mặt lại gần, cọ cọ trên ngực thanh niên như cún con.

Thế mà lúc này Đỗ Vân Đình chẳng thấy tiếc thương chút nào. Đúng hơn thì cậu càng tiếc thương chính mình… Tối hôm qua, đã có lúc cậu cảm thấy e là mình sẽ chết tươi ở đây mất.

Tuổi trẻ đúng là quá đáng sợ, mặc dù chỉ nhỏ hơn vài tuổi, nhưng thể lực và tinh lực lại hoàn toàn chẳng cùng một đẳng cấp. Vốn Đỗ Vân Đình còn tưởng rằng vì tên này còn ngây ngô, nên sau khi đánh nhanh thắng nhanh sẽ trốn trong chăn chậm rãi hồi tưởng, cậu sẽ vén chăn lên cho sói con nhà mình một nụ hôn cổ vũ.

Đó là những gì cậu tưởng tượng, nhưng sự thật là khác với tưởng tượng của cậu.

Đừng nói là đánh nhanh thắng nhanh, chiến tuyến của Thương Lục kéo dài tới Thái Bình Dương cmnr!

Chuẩn bị khai thác chiến trường hải ngoại đấy phỏng!

Đỗ Túng Túng chẳng chiếm được chút hời nào. Lúc bấy giờ cậu mới hiểu vì sao ai ai nhắc đến sói con là đều cười ranh mãnh, sói con, không chỉ có một mặt con ngoan ngoãn nghe lời, mà còn có mặt sói.

Chính là hai mảnh môi này, vừa hôn cậu triền miên vừa hung hăng ăn thịt cậu.

Bây giờ Đỗ Vân Đình nhớ lại vẫn thấy mình sống sót qua đêm đó đúng là kỳ tích. Cậu đỡ eo, khó khăn trở mình định ngồi dậy trên giường.

Thương Lục tỉnh ngủ hẳn, vội vươn một tay ra đỡ lấy cậu.

Nó cứng rắn kéo thanh niên nằm xuống lần nữa, “Nằm tiếp đi.”

“Không được,” Đỗ Túng Túng nói, “Anh có tí việc.”

“Việc gì?” Sói con đè cậu lại, “Việc gì thì anh cũng có thể bảo em giải quyết hộ.”

Đỗ Vân Đình: “…”

Nhưng việc này thật đúng là em không thể giải quyết thay anh được.

Thương Lục đè cậu không chịu buông tay, vẻ mặt kiên định.

“Anh đau thắt lưng à? Đau thắt lưng thì đừng cố quá.”

Cố quá cái gì dị, thái dương Đỗ Vân Đình nảy thình thịch.

Cậu thật sự cần phải xuống giường!

Sói con vẫn tỏ vẻ anh không nói lý do thì em quyết không cho anh xuống giường, cậu đành phải nói thật.

“Anh muốn đi toilet.”

“…”

Thương Lục im lặng buông tay, vành tai nhuộm một màu đỏ rực.

“Em đi hộ anh nhé?”

“…”

Cậu nhóc  nhích người qua một bên nhường chỗ. Đỗ Vân Đình một tay đỡ eo, chầm chập ngồi xuống giường, xỏ chân vào dép thỏ mềm mại.

Không đợi cậu xỏ dép xong, bỗng nhiên bờ môi Thương Lục mấp máy như quyết tâm làm gì. Nó bất ngờ vươn tay, một tay luồn dưới đầu gối thanh niên, một tay ôm lấy cậu, ngay sau đó ôm hẳn cả người Đỗ Vân Đình vào lòng rồi đứng dậy.

Hiển nhiên anh trai không kịp phản ứng, ngạc nhiên đưa tay kéo góc áo nó.

“Tiểu Lục! Làm gì thế?”

Thương Lục ôm cậu, giọng cũng trầm.

“Anh run chân không đi đường được.” Nó khẽ trả lời, ráng đỏ trên mặt càng lúc càng bắt mắt, hàng mi hơi rung động, rõ ràng nó rất ngại nhưng vẫn quyết định, “Em… Em bế anh đi.”

Nó bế Đỗ Vân Đình, không nói không rằng đi về phía toilet. Cậu thanh niên ngẩn ra một lúc, chờ đến đến khi hiểu ý nghĩa câu này thì liên tục ngọ nguậy cái chân muốn trượt ra khỏi tay cậu, “Anh muốn đi tiểu, em ôm anh thì đi sao được? Trước tiên em cứ thả anh xuống…”

Cửa toilet bị đóng lại, Thương Lục đổi tư thế ôm, đỡ hai chân cậu dạng ra như bố mẹ đỡ con, dịu dàng dỗ cậu: “Không sao, anh không cần phải sợ…”

Cơ bản không phải vấn đề sợ hay gì!

Dưới ánh mắt chăm chú của nó, Đỗ Vân Đình cảm giác chuông báo động trong người réo lên inh ỏi. Có lẽ là vì toilet lâu năm không tu sửa, nên đến cả vòi nước trên bồn rửa tay cũng hỏng, nửa giọt nước cũng chẳng vắt ra nổi, run run rẩy rẩy trên không run, mở cả buổi vẫn không thấy giọt nước nào.

“Tiểu Lục, thế này không được… Trước tiên em, em thả anh xuống…”

Sói con không những không thả mà còn ôm cậu chặt hơn. Lúc này cái đuôi thỏ bóng mượt vẫn chưa thu về, nó nhẹ nhàng chạm vào gốc đuôi, xoa lên phần lông tơ mịn màng, xoa tới nỗi người trong lòng không ngừng run lên, ngoái đầu lại, “Đừng chạm vào đuôi!”

Chỉ tiếc bây giờ câu nói này chẳng có chút giá trị uy hiếp nào, đôi mắt gần như ầng ậc nước ánh lên mờ mịt. Thương Lục cười khẽ một tiếng, cũng không quan tâm đến câu nói này mà tiếp tục xoa lông.

Chẳng bao lâu sau đã có tiếng nước tí tách vang lên. Sói con rửa sạch cho cậu, lại đặt cậu lên bồn rửa mặt đánh răng, lau mặt xong, một lần nữa ôm về phòng. Lúc thả lại xuống giường, Đỗ Vân Đình một câu cũng không thốt ra nổi, chỉ có thể vùi mặt vào sâu trong chăn.

Cậu đang làm gì thế này?

Cậu cũng không phải người dễ xấu hổ, nhưng động tác này thật sự vượt ra khỏi phạm vi chịu đựng của cậu, vẫn hơi run lên. Sói con nằm sấp xuống, vuốt hai cái tai trắng dài bên mặt cậu, vẻ mặt say mê.

“Sao lúc nào anh cũng đẹp thế nhỉ?” Nó vén sợi tóc xòa xuống trên trán thanh niên, “Cả lúc nãy cũng đẹp.”

Giờ Đỗ Vân Đình không muốn nghe nhất chính là những câu nó vừa nói. Cậu vùi mình càng sâu vào chăn, bắt đầu nhớ lại rốt cuộc khâu giáo dục nào của mình có vấn đề.

Không đúng, không nên như thế. 

Cậu mang đứa trẻ về từ chỗ cha nó, dùng tình yêu cảm hóa nó, chỉ bảo nó… Sao cứ thấy mầm nhỏ này dưới sự dẫn dắt của cậu, không chỉ không khỏe mạnh trưởng thành hướng về phía mặt trời, mà ngược lại càng lúc càng có xu hướng độc chiếm lệch lạc thế nhỉ? 

Tay Thương Lục còn đang sờ tới sờ lui trên giường, hình như đang tìm thứ gì. Cuối cùng nó mò được một cái bình nhỏ tròn tròn, nheo mắt nhìn số dư trong bình rồi hài lòng cất vào tủ đầu giường. 

Đỗ Vân Đình cũng ghé lại nhìn ké lượng cao còn thừa trong bình, trong phút chốc hoảng sợ.

Đù má, số lượng lần này cũng không khác hai lần trước.

Cậu nuốt nước miếng.

Ngoài việc Thương Lục không có kinh nghiệm, lần đầu tiên bôi bên ngoài hơi nhiều, điều này cũng liên quan trực tiếp với độ dài chiến tuyến của nó… Dù sao, thành trì kiên cố cũng không trụ nổi mấy lần tấn công liên tiếp, huống chi là trường hợp binh lực cách xa nhau thế này.

Cái đó của Thương Lục là tám mươi vạn đại quân, cái của cậu cùng lắm chỉ là hai tiểu binh. Kế vườn không nhà trống không thể dọa người ta, bây giờ thành trì không những bị vây hãm mà ngay cả hai tiểu binh trong đó cũng anh dũng hy sinh.

Quả thực là thất bại thảm hại.

7777 rất tán thành với chuyện này, nó chưa từng chứng kiến trải nghiệm đau thương như vậy trong lịch sử lướt sóng của ký chủ.

Thê thảm tới nỗi tối qua nó cũng suýt sụp đổ, không thèm để ý đến nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác nữa, mà liên tục kiểm tra trong kho số liệu xem kết cục có ai đi đời nhà ma không…

Đỗ Vân Đình buồn bã nói: [Trước kia tôi cũng chẳng phải tia chớp.]

Đều là do cuộc tiến hóa chết tiệt này gây ra.

Hiếm có lúc 7777 do dự, mãi hồi lâu mới nói: [Đây là trùng hợp.]

Đỗ Vân Đình tức giận chỉ trích, [Sản phẩm của mấy cậu quá rác rưởi!]

[Sao lại rác rưởi?] Hệ thống dùng lý lẽ biện luận, [Đây chỉ là… Đây chỉ là ngoài ý muốn! Trước đó cũng không phải chưa từng có ký chủ nào dùng loại sản phẩm này, mọi người tiến hóa đều thành động vật khá bình thường, chúng tôi cũng không biết cậu tiến hóa, thành súng bắn nhanh bẩm sinh…]

Lại còn không trụ nổi một phút, phải dựa vào số lần để giành chiến thắng.

Đỗ Vân Đình che bụng, trông rất giống một người đáng thương vừa bị tên bán hàng lừa gạt.

Hệ thống sâu sắc cảm giác mình đi lừa người tiêu dùng, rốt cuộc cũng mở miệng, [Được rồi được rồi, mặc dù là trùng hợp, nhưng trông cậu thực sự quá đáng thương, nên thôi cho cậu vài thứ.]

Đỗ Túng Túng trút một hơi thở dài, nóng vội xòe tay.

[Gì thía?]

7777 lục tung kho hàng trong hệ thống cả buổi, cuối cùng mò được một dây lụa màu đỏ tươi, thả vào tay cậu.

[…]

Thứ gì đây?

[Dây lụa cho thể phát huy tác dụng đặc biệt,] 28 trả lời như đúng rồi, [Cậu cột cái này lên người mình, làm thế thì trừ khi người kia tước vũ khí đầu hàng, bằng không cậu chắc chắn không thể nổ súng, có thể giúp cậu thành 7% thế giới sánh ngang hàng với Cố tiên sinh.]

Đỗ Túng Túng như một bước bước lên xe lửa nhỏ kêu ù ù.

… Nổ súng?

[Bớt giả đò với tui,] 7777 nói, [Chắc chắn cậu hiểu.]

Người hay dùng hệ thống ngôn ngữ nhạy cảm làm từ điển Tân Hoa như cậu.

Đỗ Vân Đình hiểu, nhưng dùng cái này sao gọi là đền bù được?

Chẳng lẽ cái này không phải rước thêm tội cho cậu gánh sao!

Cậu cũng đâu ngốc, những lúc đặc biệt thì tuyệt đối nổ súng dễ chịu hơn nhiều so với không nổ. Cậu chưa muốn mình phải khóc nước mắt nước mũi tèm lem trên giường đâu, bởi vậy cậu vuốt dây lụa trong tay rồi lặng lẽ nhét sâu trong ổ chăn, quyết định một điều.

Thứ này, tuyệt đối không thể để cho sói con trông thấy.

Nếu không e là có người mất mạng ngay.

Sau tối hôm qua, Thương Lục lại nhẹ nhõm cả người như đã xác minh được điều gì đó, từ đầu đến chân bừng lên một luồng sức sống mới. Nó kéo thanh niên bọc mình như viên đậu phộng lại gần, ấn môi hôn lên chăn rồi đứng dậy đi làm bữa sáng. Một lúc lâu sau Đỗ Vân Đình mới chui ra khỏi chăn, nhìn chằm chằm vào không trung không nói lời nào, một lúc sau mới khẽ thở dài. 

Cuộc sống này, đúng là không thể vượt qua nổi.

7777 nhìn chăm chú vào động tác giấu dây lụa trong chăn của cậu, bỗng nhiên thốt một câu: [Cậu biết định luật Murphy chứ?]

Đỗ Túng Túng chưa bao giờ là học sinh giỏi ngơ ngác.

[Gì cơ?]

[… Không có gì.]

Cũng chỉ là nghi ngờ cậu làm thế có tác dụng hay không thôi.

Càng lúc càng gần đến ngày công bố kết quả cuộc thi, Thương Lục bắt đầu nhận được những cuộc gọi liên tục. Không chỉ có thầy giáo và bạn học gọi hỏi nó bao nhiêu điểm, mà còn có mấy văn phòng tuyển sinh của các trường gọi điện chào mời nó đến tham quan. Đỗ Vân Đình cũng theo dõi điểm của cậu nhóc, trong vấn đề này Thương Lục cũng khá chú ý, tuy không quá cao nhưng cũng chẳng phải thấp, kết quả cuối cùng là một số điểm tương đối thận trọng.

Dù thế thì thành tích này vẫn đủ cho nó tùy ý chọn lựa mấy trường đại học xuất sắc nhất.

Cậu thử hỏi nguyện vọng của cậu nhóc, nhưng vừa nhắc tới chuyện này thì sói con lại pha trò, hoặc là dùng ánh mắt sâu xa nhìn cậu, chạm vào người cậu, cũng chẳng nói rõ với nó được. Đến ngày báo nguyện vọng, thầy giáo ở trường đích thân gọi điện đến thông báo lựa chọn của Thương Lục.

“Nó muốn vào trường quân đội, anh trai Thương Lục, cậu hiểu rõ tình huống này chứ?”

Đỗ Vân Đình không hiểu, nghe câu này xong cũng ngơ ra.

“Sao lại chọn vào trường quân đội?”

Thầy giáo nói: “Có lẽ là do có tình cảm gì đó. Sao thế, anh trai Thương Lục, cậu cũng không biết à?”

Đúng thật là Đỗ Vân Đình không biết. Bỗng nhiên cậu nhận ra mình thân là phụ huynh mà vô trách nhiệm quá, nhưng nghĩ kỹ lại thì, hình như sau khi cậu nhóc đi học càng ngày càng có chủ kiến riêng, không còn tâm sự tất cả mọi chuyện nhỏ to cùng cậu nữa.

Có lẽ là vì đã trưởng thành, nhưng với cậu mà nói, chuyện trưởng thành này lại để lại cho cậu cảm giác mất mát như chim non bỗng nhiên thoát khỏi sự che chở của mình.

Sói con bắt đầu có ý nghĩ này từ bao giờ vậy?

Thương Lục đi học về đã thấy anh trai. Anh trai ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt không tốt lắm.

Bước chân nó ngừng lại, biết ngay lý do là gì. Một năm này điểm số của nó không tệ, trường học luôn hy vọng nó có thể nộp hồ sơ vào trường đại học có tiếng tăm hơn, ghi tên lên bảng vàng danh dự, cũng coi như làm vẻ vang trường học.

Nhưng nó cứ cố chấp muốn vào trường quân đội, điều này không nằm trong sắp xếp của trường học, sao thầy giáo lại không gọi về nhà được?

Tay Thương Lục siết thành nắm đấm, trù trừ trước cửa ra vào cả buổi, rốt cuộc vẫn vươn tay ra chậm rãi đẩy cửa.

Cửa vang lên một tiếng kẽo ket khẽ khàng, thanh niên trên sô pha cũng ngoảnh đầu lại.

Cậu vỗ vỗ vị trí bên cạnh, sói con bước tới ngồi xuống bên người cậu.

Nó muốn làm nũng nên thấp giọng gọi: “Anh ơi…”

Vẻ mặt anh trai vẫn nghiêm túc lạnh lùng, quả làm nũng này không thể thành công được, không xi nhê gì. Thương Lục đành phải ngoan ngoãn ngồi thẳng, không dám cọ lên người thanh niên.

“Sao lúc trước không nói với anh?”

Cậu nhóc cứ như đã làm sai chuyện tày trời, lẩm bẩm: “Sợ anh phản đối.”

Đỗ Vân Đình im lặng thở dài một hơi, nhìn chằm chằm vào mắt nó.

“Vậy nói với anh xem, vì sao muốn vào trường quân đội?”

“…”

Thiếu niên không trả lời, mím chặt môi.

Thanh niên lại nhìn nó.

“Tiểu Lục bây giờ, những chuyện thế này cũng không muốn nói với anh sao?”

Sói con trốn tránh vấn đề này, chỉ nói: “Em chọn trường quân đội rất gần nhà, em sẽ thường xuyên về nhà. Anh ơi…”

Thình lình nó vươn cánh tay ra vòng lấy người trước mặt, như đang ôm bảo bối hiếm có của nó. Lúc này Đỗ Vân Đình vẫn đang hơi tức giận, tức nó giấu mình nên muốn tránh đi, ngặt nỗi vướng cái uy áp của chủng tộc, chưa được bao lâu đã mọc lông xù. Bờ môi nóng bỏng của sói con kề sát trong tai cậu, cậu khẽ run lên, lập tức không còn sức giãy dụa.

Thương Lục liên tục hôn cậu, sau đó lại bế cậu vào phòng. Một chiếc dép có đính tai thỏ rơi mất, chẳng bao lâu sau chiếc còn lại cũng lắc lư rơi theo, Đỗ Vân Đình bị ngậm sau gáy. Bây giờ cậu nhóc đang phát triển tập tính của sói, thích nhuộm toàn thân cậu đều là hương vị của mình, cũng thích nhẹ nhàng nên không dùng sức cắn xé, mà chỉ dùng hai cái răng nanh nhọn đi cọ lông tai cậu.

Thỏ trắng đạp chân liên hồi như muốn tắt thở ngay. Không chờ cậu kịp lấy lại tinh thần, đột nhiên bàn tay cậu nhóc lại mò vào chăn, lấy cái gì đó ra.

“Đây là cái gì?” Tiếng sói con rất trầm.

Đỗ Vân Đình nghe câu nói thì nhìn theo, trong nháy mới đầu óc trống rỗng.

Đệt cụ, đệt cụ đệt cụ tui đệt cụ… Sao cái dây lụa này vẫn còn trong chăn?

Xong rồi, sao cậu lại quên béng chuyện này!

Đỗ Túng Túng hối hận vì đã nhét vào, vội vàng cầm món đồ lại, “Cái này không có gì, thắt lưng thôi mà.”

Thương Lục không buông ra, ngón tay vuốt vuốt sợi dây lụa đỏ tươi như có điều suy nghĩ, lại giương mắt lên nhìn anh trai. Gương mặt nó hơi hồng, dịu dàng nói: “Cứ luôn làm thế, không tốt cho cơ thể anh.”

Ngón tay thon dài của nó lại vòng qua, thắt nơ con bướm trên đầu. Cảm giác tơ lụa cọ vào khiến Đỗ Vân Đình mềm oặt thành bãi nước.

“Nhịn chút đã,” Sói con lại hôn cậu, thấp giọng bảo, “Bé ngoan…”

Đỗ Túng Túng thật sự không biết nó học được kiểu xưng hô này từ đâu. Nhưng mỗi lần nghe tiếng gọi này, đều khiến cậu mềm oặt từ đầu đến chân, cứ như mối quan hệ giữa hai người đã đảo ngược, Thương Lục còn nhỏ tuổi lại thành người dẫn dắt chân chính, chỉ bảo cậu, điều khiển cậu, gánh vác phần lớn trách nhiệm của chuyện tình này.

Loại cảm giác này hơi kỳ diệu, Đỗ Vân Đình cũng không ghét.

Cậu vươn tay vòng lấy cổ sói con.

Bọt biển hút đầy nước, cuối cùng phồng lên cực căng. Bóng đêm tối mịt, thanh niên bên cạnh đã tựa vào gối đầu ngủ rất sau, Thương Lục lại chưa chợp mắt, nó biến thành hình thú, cắt tỉa lông trên người mình, đợi sau khi chải chuốt gọn gàng, không dính chút màu xám nào mới nhẹ nhàng nhảy lên giường lần nữa, nằm bên cạnh cậu thanh niên.

Có lẽ nhận ra nhiệt độ cơ thể bên người, anh trai xoay mình vươn một cánh tay ra. Cánh tay kia mò mẫm bên dưới, chính xác bắt được một cục lông mượt mà ôm vào lòng.

Thương Lục không nói gì, mặc cho cậu ôm, cũng thu nanh vuốt sắc bén của mình lại.

Bây giờ nó đã là sói trưởng thành chân chính, cơ thể sói càng cường tráng hơn trước. Lông rậm dày như một khối màu nâu tím giăng đầy mây đen che phủ, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ một trận mưa to. Hàm răng nó càng sắc bén hơn trước kia, móng vuốt như sắt thép đã có thể dễ dàng xé ngang cái cổ đối thủ.

Nhưng Thương Lục soi gương vẫn luôn thấy chưa đủ.

Nó hiểu quy tắc cá lớn nuốt cá bé của thế giới này hơn Đỗ Vân Đình, nhất là bây giờ khi xã hội chưa hoàn toàn ổn định. Tận thế kích thích con người theo đuổi bạo lực và quyền lực, sự theo đuổi này cũng không được chôn sâu xuống lòng đất theo sự kết thúc của tận thế, trái lại, nó lại như hộp Pandora, một khi mở ra thì rốt cuộc không đóng lại được nữa.

Thương Lục biết mạnh được yếu thua là cảm giác gì. Khoảnh khắc người mà nó gọi là cha giơ thắt lưng lên, vì đánh không lại nên nó chỉ có thể chọn cách quay người bỏ chạy, cũng không quay đầu lại xông ra khỏi cửa phòng. Nhưng dẫu vậy, nếu người đàn ông chưa từng uống say vẫn có thể dùng dây thừng trói nó lại, khi đó mà ăn đòn thì càng nặng tay hơn lúc không chạy.

Nếu nó không nhỏ yếu như vậy, tuyệt đối nó sẽ không chọn bỏ chạy như một kẻ hèn.

Đến nằm mơ cũng muốn mạnh hơn.

Nó còn như vậy chớ nói chi anh trai. Thương Lục biết, anh trai cũng từng chịu những đau khổ này, lần đó bôi thuốc cho nó, thanh niên đã kể lại đoạn thời gian này, thản nhiên như nói về cuộc đời người khác, thậm chí không nói bất kỳ lời than phiền nào.

“Khi còn bé anh cũng thường xuyên bị người ta đánh…”

“Bị họ khóa trong nhà vệ sinh, xé sách, ném balo, cầm cục gạch nện,” Cậu thanh niên xoa đầu nó rồi nói, “Những chuyện này, cũng không phải chưa từng trải.”

Cậu nói nước chảy mây trôi như thế, cứ như những chuyện này đều đã thành quá khứ nhẹ nhàng, cơ bản chẳng đáng nhắc đến. Nhưng Thương Lục nghe thấy lại không nín được tủi hổ thay cậu, thậm chí còn phẫn uất hơn cả khi mình chịu đau khổ.

Nó…

Nó không thể để anh trai gặp lại chuyện như thế lần thứ hai.

Sói đang nằm bỗng khép mắt lại.

Cuối cùng Thương Lục vẫn bị trường quân đội chọn. Thầy giáo ở trường cực kỳ không vui, nhưng cũng hết cách, đành phải tiếc nuối gửi thư thông báo trúng tuyển vào tay nó, còn tặc lưỡi, “Sao lại chọn con đường thế này? Trò là một đứa trẻ có quyết tâm cao, nếu chọn con đường nghiên cứu học thuật thì chắc chắn sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.”

Học trò đứng đối diện chỉ cười cười, lưng thẳng tắp, thấp giọng nói lời cảm ơn với ông.

Nó cầm thư thông báo ra khỏi cổng trường, lập tức nhìn thấy bóng dáng cậu thanh niên đang đứng bên đường.

Đỗ Vân Đình đang đứng dưới ánh nắng nóng bỏng, cổng không có cây gì nên tất nhiên chẳng có bóng râm. Lúc cậu nhóc ra khỏi nhà đã cố ý đưa ô cho cậu, lúc này Đỗ Vân Đình liền cầm ô hoa nhỏ, tự dưng cảm giác cổ họng mình hơi chua chua, trong dạ dày nhộn nhạo từng cơn.

Cậu nghiêng đầu hơi muốn nôn, vội ngồi thụp xuống ven đường.

Thương Lục vừa ra cổng trường đã thấy ngay, vội vã chạy lại.

“Anh!” Nó kêu lên, tay vuốt lưng thanh niên giúp cậu xuôi hơn, “Sao thế? Bị cảm nắng ư?”

Đỗ Vân Đình cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bàn tay vuốt lưng của đứa trẻ cũng chẳng khiến cậu thấy dễ chịu hơn, mà ngược lại còn khiến xúc động muốn nôn càng mãnh liệt hơn. Cậu nuốt nước bọt, vẻ mặt hơi chật vật.
Bình Luận (0)
Comment