Túng Túng

Chương 72

Đêm hôm khuya khoắt, Thương Lục đưa Đỗ Vân Đình đến bệnh viện. Lúc đăng ký ở bệnh viện, y tá hỏi nó: “Vào khoa nào? Bây giờ chỉ có bác sĩ trực ban ở phòng cấp cứu thôi.”

Sói con nói: “Khoa phụ sản.”

Bàn tay y tá bỗng nhiên cứng đờ, mãi hồi lâu không nhúc nhích.

Cô ngạc nhiên nhấc mắt lên từ cuốn sổ ghi chép, lặng lẽ nhìn chăm chú người trước mặt một hồi. Hai người trông đều rất bình thường, bề ngoài cũng đẹp trai, nói thật, ở viện hiếm khi mới thấy người đẹp trai thế này.

Chỉ là, có phải tinh thần không quá bình thường không nhỉ?

Hai người đàn ông, hơn nửa đêm mà còn đến viện vào khoa phụ sản?

Cô dõi mắt tìm kiếm phía sau, thăm dò hỏi: “Sản phụ không tới cùng anh sao?”

Thanh niên trông lớn hơn vài tuổi nói: “Có tới.”

Cậu xoa bụng mình đầy yêu thương, nở nụ cười.

“Là tôi.”

“!!!”

Y tá như muốn tìm bác sĩ tâm thần cho cậu ngay lập tức…

Cậu nhóc bước lên trước một bước, trông cũng hơi bối rối. Nó giải thích: “Thật sự anh ấy có triệu chứng mang thai. Bây giờ chúng tôi có thể gặp bác sĩ không?”

“…”

Thương Lục cũng biết chuyện này rất vô lý, nếu đổi thành người khác nói với nó là anh trai có thai, đến một chữ nó cũng không thèm tin.

Nhưng dù thế nào những thay đổi của anh trai cũng không tự nhiên xuất hiện được, những thay đổi đó đều được sói con chứng kiến, không khỏi hoảng sợ. Huống hồ bây giờ vừa qua tận thế, ai cũng không thể nói chắc nhân loại tiến hóa ra sao, lỡ như từ đây chuyện sinh dục cũng không còn là đặc quyền của phái nữ thì sao?

Thương Lục mới nghĩ thôi đã nóng lòng, hoàn toàn không thể yên tâm ngủ được, cuối cùng hơn nửa đêm đã mang thanh niên ra ngoài. Thế mà Đỗ Vân Đình lại cực kỳ thản nhiên yên tâm, lòng tràn đầy niềm vui sướng sắp được làm cha mẹ, thỉnh thoảng lại kéo tay cậu nhóc, ra hiệu cậu xoa bụng, cảm nhận động tĩnh bên trong.

Thương Lục càng sờ trong lòng càng gõ trống, đối diện với khuôn mặt tươi cười của thanh niên, lại không thể không cười theo. Đỗ Vân Đình kéo nó rồi nhỏ giọng hỏi: “Em cũng thích anh sinh con cho em, đúng không?”

Câu hỏi này…

Trái tim cậu nhóc mềm nhũn một cục, cúi đầu ấn trán cậu.

“Anh làm gì em cũng thích hết,” nó vuốt lưng cậu thanh niên rồi thì thầm trả lời, “Nhưng chúng ta nên kiểm tra một chút, xem rốt cuộc là con non gì.”

Đỗ Vân Đình rất đồng ý với việc này, cậu không hy vọng sẽ sinh ra thứ quái lạ nào. Cậu nói: “Anh khá hy vọng giống em.”

Sói con vẫn dễ nghe hơn thỏ con.

Thương Lục không nói gì, chỉ siết chặt tay cậu hơn.

Một lát sau, bọn họ bước vào phòng làm việc của bác sĩ, đối diện với bọn họ chính là bác sĩ khoa tâm thần.

Y tác dẫn bọn họ vào, nói với bác sĩ bên trong: “Bác sĩ Hồ, nam bệnh nhân này kiên trì khẳng định mình mang thai…”

Vừa thốt ra câu này, chính bản thân cô cũng cảm thấy vô lý. Nhưng Đỗ Vân Đình lại không nhận ra có gì không đúng, còn chỉnh cách dùng từ của cô, “Đúng thật là tôi mang thai.”

Cậu xoa bụng mình, nhẹ nhàng như vuốt ve an ủi.

“Biết đâu còn sinh đôi.”

“…”

Y tá xoay người ra ngoài ngay lập tức.

Người cha đủ tiêu chuẩn Thương Lục thuật lại tất cả triệu chứng cho bác sĩ. Ngực như nở ra khác thường, phần bụng thực sự có động tĩnh, khẩu vị thiên chua, đặc biệt nhạy cảm khác thường, còn thích mùi vị kỳ lạ như xăng xe, ăn đồ dầu mỡ sẽ nôn ọe… Nó vừa nói, bác sĩ cũng nhớ lại, càng nhớ càng phát hiện ra thật sự giống y đúc với triệu chứng của phụ nữ bình thường có thai.

Kiểm tra thân thể thì dù bác sĩ khoa nào cũng biết. Anh ta nhấc áo Đỗ Vân Đình lên, dùng ống nghe nghe động tĩnh rồi hỏi lại: “Tân nhân loại à?”

Thương Lục trả lời thay cậu: “Vâng.”

Bác sĩ tiếp tục ghi chép, “Giống loài gì?”

“…”

“Giống loài gì?” Bác sĩ tưởng nó nghe không rõ, ngẩng đầu lên hỏi lại một lần.

Không đợi cậu nhóc trả lời, Đỗ Vân Đình đã vui mừng khấp khởi tự trả lời, “Thỏ ạ.”

“Oh,” bác sĩ trước mặt sững sờ, “Giống loài này hiếm gặp đấy.”

Đỗ Vân Đình ngượng ngùng trả lời: “Cảm ơn đã khen. Tôi cũng không cố ý muốn tiến hóa thành giống loài hiếm có như thế.”

Giọng nói cực kỳ đắc chí.

7777: […]

Đồ vô liêm sỉ, ai khen cậu đâu!

Lúc này trong lòng Thương Lục chỉ bận nghĩ đến tình huống của cậu, vội hỏi: “Bác sĩ, anh trai tôi…”

“Ngày mai đến lấy máu nhé,” bác sĩ viết lên giấy, “Xác nhận lại một chút.”

Trong phút chốc Thương Lục như một bước lọt vào màn sương mù, chóng mặt xây xẩm của người. Nghe ý câu này, thế mà còn có khả năng là thật sao?

Bác sĩ lại nói: “Tám chín phần mười…”

Đỗ Vân Đình tiếp lời: “Là con trai?”

“Không,” bác sĩ Hồ đẩy gọng kính, “Tám chín phần mười là giả mang thai.”

Thương Lục sững sờ.

Bác sĩ xoay người lại, hỏi Thương Lục: “Đã nuôi thỏ bao giờ chưa?”

Đương nhiên Thương Lục chưa từng nuôi, thanh niên bên cạnh là con thỏ duy nhất nó từng nuôi.

“Đã nghe nói thỏ giả mang thai chưa?” Bác sĩ nói, “Thỏ rất dễ cho rằng mình mang thai. Có phải cậu thích sờ cậu ta không?”

Sói con gật đầu.

Không chỉ sờ, mà còn hôn, còn ôm, còn liếm… Thanh niên bên cạnh, nó cứ như bị hội chứng đói khát da thịt, nhất định phải chạm vào người này, ôm cậu vào trong ngực, hôn ướt sũng từ lỗ tai cho đến cái đuôi thỏ tròn vo đến nghiện.

Nói thế là giả ư? Nó còn hơi lo nghĩ, “Nhưng động tĩnh trong bụng…”

“Giờ là ban đêm,” bác sĩ nói, “đường ruột thường hoạt động.”

“Vậy những chỗ khác?”

“Một khi tâm lý cho rằng mình mang thai, cơ thể cũng sẽ xuất hiện triệu chứng giả mang thai,” bác sĩ nói thẳng, “nếu cậu đến chậm một chút, không dừng kích thích lại, có khi cậu ấy sẽ xuất hiện hiện tượng tiết sữa.”

Sói con ngơ người.

Bác sĩ giáo dục nó: “Sau này không được sờ soạng vồ vập nữa. Nhìn đi, nhìn đi, nói cậu đó, lại sờ lưng cậu ấy!”

Cậu nhóc giật nảy mình, lặng lẽ rụt bàn tay đang nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cảm xúc cho cậu lại.

“Giống như vừa rồi sẽ khiến tâm lý và sinh lý của cậu ấy ngộ nhận là mình mang thai, sẽ cho cậu một loại ảo giác. Trong khoảng thời gian này, trước tiên không được chạm vào lưng cậu ấy, cơ thể của cậu ấy sẽ từ từ kịp phản ứng. Nhưng vì lý do an toàn, ngày mai vẫn nên lấy máu.”

Thương Lục gật đầu, nói cảm ơn với bác sĩ, “Phiền bác sĩ.”

Nó dẫn cậu thanh nên bên cạnh ra ngoài, trông Đỗ Vân Đình vẫn hơi không vui, mím môi, buồn rầu đi cạnh nó. Thương Lục vô thức muốn vỗ lưng cậu, nhưng nhớ lời dặn của bác sĩ, lại cứng rắn rụt cánh tay về nắm tay cậu, “Anh, sao lại không vui?”

“Sao anh ta lại bảo anh nói dối?” Lúc này cảm xúc của Đỗ Vân Đình cực kỳ nhạy cảm, còn suy nghĩ miên man, “Anh sẽ không lừa Tiểu Lục!… Dựa vào đâu mà anh ta không tin anh mang thai chứ?”

Thương Lục cầm tay cậu, dịu giọng nói: “Không phải không tin…”

Gió đêm hơi lạnh, sói con cởi áo khoác của mình ra, choàng lên người thanh niên. Vóc dáng nó cao lớn hơn nhiều so với Đỗ Vân Đình, áo khoác cũng rộng hơn, phần vải ở bả vai rũ xuống. Thương Lục cài cúc áo giúp cậu, lại xoa đầu cậu.

“Anh nói gì em cũng tin hết. Ngày mai chúng ta lại đến kiểm tra được không?”

Đỗ Vân Đình không nói gì, cằm bị cổ áo khoác trùm lên, vẻ mặt trông hơi tủi thân. Mãi một lúc sau mới buồn rầu gật đầu một cái.

Ngày hôm sau bọn họ đến lấy máu xét nghiệm, Thương Lục ngồi chờ tại chỗ, chờ đến chiều là có kết quả xét nghiệm. Đúng là Đỗ Vân Đình không mang thai, chẳng qua tất cả chỉ là ảo giác của cậu mà thôi.

Nhìn thấy kết quả này, Thương Lục thở phào một hơi, nhưng loáng thoáng cũng có chút thất vọng.

Nó cũng không mong đợi đứa con của nó và anh trai. Thương Lục không muốn giấu điều này, nó không có quan niệm nối dõi tông đường, cũng không quan tâm chuyện kéo dài huyết mạch… Nó chỉ quan tâm đến cậu thanh niên.

Nó đã từng nhìn thấy phụ nữ sinh con trong khách sạn, vì không có tiền nên chỉ có thể lót một tấm ga giường trắng bẩn thỉu dưới thân, tiếng gào đau đớn lầu trên lầu dưới đều có thể nghe được. Tiếng gào kia khiến người ta chẳng có thiện cảm cảm, gần như là không rét mà run, Thương Lục nghe như tiếng kêu thảm thiết của người bị đánh nửa sống nửa chết phát ra.

Một chậu nước toàn màu máu được bưng ra ngoài, khắp hành lang đều tràn ngập mùi hôi thối kỳ lạ, như là cơ thể bài tiết mất kiểm soát, còn mang theo mùi máu như rỉ sắt.

Lúc cha Thương đi qua cửa nhà kia phải bước nhanh hơn. Ông ta nhổ ngụm nước bọt rồi nói: “Xui xẻo…”

Sau đó ra ngoài ở, hai ba ngày cũng không về.

Khi đó người phụ nữ kêu đau rất lâu, sau này Thương Lục mới hiểu, cô bị khó sinh nên xuất huyết nhiều, vì đứa con là tân nhân loại mạnh hơn mẹ nó. Hình thể của đứa trẻ này lớn hơn bình thường, xương chậu của người mẹ lại nhỏ, sau khi lăn lộn một ngày một đêm, cuối cùng vẫn không vượt qua được. Một tấm vải trắng được đắp lên, người đã bị khiêng ra khỏi khách sạn.

Gần như Thương Lục không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng cậu thanh niên nằm trên giường chịu nỗi khổ này, dù chỉ một chút cũng không chấp nhận nổi. Nó càng hy vọng anh trai chỉ thuộc về một mình nó, trừ nó ra, không thuộc về bất cứ người nào khác, cũng không cần thân phận người cha.

Ham muốn độc chiếm của nó, còn lớn hơn nhiều so với những gì Đỗ Vân Đình biết.

Không có đứa con, nhưng có vẻ như sự cố chấp của thanh niên với đứa con còn sâu nặng hơn nó nghĩ. Phát hiện này khiến trong lòng Thương Lục thảng thốt, hơi lo lắng.

Nó cầm báo cáo, dò hỏi thanh niên một câu: “Anh thật sự muốn có con như vậy sao?”

Chân Đỗ Vân Đình chà chà trên mặt đất, “Đúng vậy.”

Sói con không nói gì, chỉ là trong lòng càng nặng nề hơn.

“Muốn,” thanh niên cúi đầu, xoáy tóc trên đỉnh đầu rất dễ thấy, lại thấp giọng bảo, “Muốn cho Tiểu Lục một gia đình hoàn chỉnh…”

Điều này nằm ngoài dự kiến của Thương Lục. Trái tim nó rung động mạnh mẽ, quỳ một chân xuống nhìn cậu thanh niên. Vẻ mặt Đỗ Vân Đình hơi hoảng hốt, sờ bụng mình như chắc chắn lại như mơ màng, “Tiểu Lục, bác sĩ có nói rốt cuộc là thỏ con hay sói con không?”

Thương Lục dừng một chút, lúc ngẩng đầu lên lại nở nụ cười dịu dàng quá đỗi.

“Có,” nó nói, “Nói là… nhất định lớn lên sẽ giống anh.”

Vấn đề là ở chỗ triệu chứng, Thương Lục chờ không nổi mấy tháng. Không lâu nữa nó sẽ phải rời nhà vào trường quân đội. lúc đó sao có thể để anh trai ở nhà một mình được?

Làm sao để triệu chứng giả mang thai nhanh chóng biến mất đây?

Trước vấn đề này, bác sĩ đã cho câu trả lời là, phải để sinh lý và tâm lý của cậu cùng cho rằng mình không mang thai nữa.

Thương Lục lo tới nghĩ lui, cuối cùng sau hai tuần, chọn một đêm khuya lay Đỗ Vân Đình tỉnh lại. Lúc cậu thanh niên còn mơ mơ màng màng, nó giội lên giường nửa bồn nước ấm rồi vờ như luống cuống muốn thu dọ đồ đi bệnh viện.

Đỗ Vân Đình vẫn đang ngơ ngác, hỏi nó, “Sao thế?”

“Nước ối vỡ rồi!

Khả năng diễn xuất của cậu nhóc rất giống thật, hoảng hồn ôm lấy cậu, “Anh, anh nhắm mắt lại trước đã… Không được, không động đậy được, bây giờ em sẽ gọi xe cứu thương…”

Chẳng bao lâu sau xe cứu thương đã tới, đưa Đỗ Vân Đình đến bệnh viện. Đỗ Vân Đình sờ quần một, quả nhiên ướt một vùng lớn, lập tức bắt đầu la oai oái.

“Á đau… Aaaaa, Tiểu Lục…”

7777: […]

Nó ước mình mù cho rồi.

Ký chủ kêu như heo vào lò mổ.

Sói con nắm chặt tay cậu, an ủi: “Không sao, có em đây rồi!”

Sau khi đến, bác sĩ quyết định nhanh chóng cho cậu hai liều thuốc ngủ. Chờ cậu thanh niên ngủ say, Thương Lục ngồi bên giường trông coi, đồng thời bày biện tất cả đồ đạc mình mang tới ra.

Sau mấy tiếng Đỗ Túng Túng mở mắt ra, trong ngực cậu nhóc bất ngờ có một ổ thỏ con vừa ra đời.

Đỗ Vân Đình: owo

Đây là con cậu á?

Cậu sờ lên, trong tổ này chỉ có hai con, vì mới chào đời không lâu nên lông cũng chưa nhiều lắm, con mắt cũng chưa hoàn toàn mở ra, nhưng vẫn có thể nhìn ra bề ngoài trắng mịn. Thương Lục nâng niu bế một đứa con lên cho cậu xem, thấp giọng bảo: “Anh, giống anh nghĩ, là sinh đôi.”

Đỗ Vân Đình sờ lên vật thể mềm như đám mây, vẻ mặt hơi quái lạ.

“Đây là con anh thật sao?”

Thương Lục nói: “Đúng.”

Nó đánh giá vẻ mặt thanh nên, “Anh, sao thế?”

“Không.” Đỗ Vân Đình trả lời, sờ lần nữa, “Chỉ là anh cảm thấy lông của nó hơi ngắn một chút… Sau này sẽ không hói chứ?”

Y tá trong phòng bệnh cố nén cười, Thương Lục cũng không nhịn được bật cười một tiếng, xoa đầu cậu.

“Sao lại thế?” Nó nói, “Chỉ là chưa lớn thôi, lớn thêm một chút thì ổn rồi.”

Nó thuận theo ý cậu thanh niên nói tiếp: “Anh đặt tên cho chúng nó đi.”

Cái này dễ ợt, Đỗ Vân Đình nghĩ từ lâu rồi, “Một đứa tên Thương Nhị Thập Bát (28), một đứa tên Thương Tiểu Lục.”

7777: [???]

Mèo méo meo?

Sói con cũng giật mình.

Cái tên quái lạ gì thế này?

7777 hò hét trong lòng, đúng thế tên này kỳ quái vãi, từ bỏ nhanh lên! Cho dù là thỏ thì cậu cũng không thể để chúng nó dùng cái tên như thế sống cả đời được!

Nhưng chuyện gì Thương Lục cũng chiều theo cậu thanh niên, đặt tên cũng chẳng có gì to tát. Nó không thèm chớp mắt đã khen, “Nghe hay lắm.”

7777: […]

Đây chính là điển hình của trợn mắt nói dối.

Con cũng sinh rồi, rốt cuộc triệu chứng giả mang thai của Đỗ Vân Đình cũng kết thúc. Ngày nào cậu cũng ôm hai con thỏ trong ngực lắc lư, phô cả lỗ tai và đuôi mình ra chơi đùa với chúng nó. Trước đó Thương Lục đã nhịn rất lâu rồi, bây giờ không nhịn được muốn thân thiết một chút, nửa đêm sờ soạng cậu nhưng lần nào cũng bị anh trai đuổi xuống.

“Không được,” Thanh niên nhỏ giọng nói, “Vẫn chưa lành mà…”

Sói con nhịn sắp hỏng rồi.

Sao còn chưa lành? Chưa từng phẫu thuật thì đào đâu ra vết thương mà lành!

Nó nhịn rồi lại nhịn, nhìn anh trai mà ánh mắt cũng muốn lóe xanh, lại chỉ có thể chờ Đỗ Vân Đình an ổn ở cữ xong. Cũng may Đỗ Vân Đình không có ý định ở cữ một tháng mà chỉ nửa tháng là xong, vừa qua nửa tháng, Thương Lục đã lập túc lôi cậu lên giường.

Đỗ Vân Đình còn đạp nó, “Chậm chút, nhẹ chút…”

Nói thật, giờ cậu chẳng quan tâm được gì khác nữa. Cậu đã biến thành một cục kẹo, bị sói con lật qua lật lại liếm láp rồi lại gặm cái cổ. Lỗ tai và đuôi đều lòi ra, lông cọ xát trên giường rụng mất vài sợi, sau khi làm xong, đồ đạc trên tủ đầu giường cũng bị đánh rơi mấy cái. 

Thương Lục nhặt hết lên, ôm thỏ trắng đi tắm rửa, cuối cùng cũng vừa lòng thỏa ý. Hai người ngâm trong nước ấm, Thương Lục phản ứng theo bản năng định ôm lưng cậu.

Tay sắp đặt lên lưng lại bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, mạnh mẽ rụt tay về.

Nó không thể chịu nổi nếu tái diễn lần nữa.

Một tuần sau khi ở cữ, rốt cuộc Đỗ Vân Đình cũng hoàn toàn tỉnh táo lại. Cậu nhớ lại từng hành động của mình trong thời gian này, xấu hổ không chịu nổi, mặt mo mấy thế giới này cũng bị vứt sạch.

7777 âm dương quái khí.

[Tỉnh lại rồi à? Không đến thăm con cậu hả?]

[…]

Đỗ Vân Đình lết chân đi. Hai con thỏ con được sắp xếp nằm trong ổ ở phòng khách, đang nhai ngọn cỏ xanh tươi non, cơ thể đã mọc lông tơ trắng mịn, hai cục lông kề bên nhau cùng cọ qua cọ lại trông vừa ấm áp vừa đáng yêu.

7777 chỉ cho cậu, [Bên trái là con trai lớn của cậu, tên là Thương Nhị Thập Bát.]

[…]

[Bên phải là con gái út của cậu, tên là Thương Tiểu Lục.]

[…]

[Cậu có gì muốn nói không?]

Đỗ Vân Đình chậm rãi giơ tay lên che kín mắt.

Chuyện gì thế này… Một kiếm đâm cậu chết quách cho rồi.

7777 hả hê cười trên nỗi đau của người khác.

[Xế chiều rồi, cậu nên mang hai đứa con ra ngoài ăn cỏ đi.]

[…]

Đỗ Túng Túng tức giận, xem ra một lần mang thai ngu ngốc ba năm là có thật.

Trong tiểu khu có một bãi cỏ, lúc nắng chưa đến nỗi gay gắt, cậu vẫn xách chiếc lồng mang theo hai con thỏ ra đó. Lúc mở cửa lồng quan sát chúng nó chơi đùa khắp nơi, bỗng nhiên Đỗ Vân Đình phát hiện ở cửa nhà cậu có bóng người. Có một thanh niên do dự đứng đó, xoay tới xoay lui trước cửa, trời nóng thế này mà còn mặc áo quần dài tay nghiêm túc, một lúc lâu sau như hạ quyết tâm bèn vươn tay nhấn chuông cửa.

Đỗ Vân Đình lấy làm lạ, bước lại gần quan sát mới phát hiện đây là bạn trai hiện tại của Giang Văn Khang.

Lá thư của cậu, lúc đó đã ghi rõ điện thoại và địa chỉ của mình.

Người thanh niên cũng nhìn thấy cậu, chần chừ nói: “Anh là…”

“Vào đi,” Đỗ Vân Đình mở cửa, “Tôi chính là người mà cậu muốn tìm.”

Câu này vừa phát ra, hốc mắt người thanh niên đã đỏ bừng lên, lặng lẽ cúi đầu đi theo cậu vào nhà. Đỗ Vân Đình rót cho cậu ta một chén trà, nghe cậu ta run giọng nói, “Gã đánh tôi thật. Tôi chưa từng nghĩ gã sẽ đánh người khác… Lúc vừa bắt đầu đánh, gã nói với tôi chắc chắn gã sẽ sửa đổi, còn viết giấy cam kết với tôi, tôi chỉ cho là hôm đó gã uống rượu quá chén nên chỉ ngẫu nhiên động tay một lần, nhưng từ sau lần đó, ngày nào gã cũng ra ngoài uống rược…”

Cậu ta càng nói càng sợ hãi, thanh tuyến cũng phát run, chậm rãi vén tay áo dài của mình lên, phía trên một mảnh tím xanh như bị vật cùn nào đó đánh vào.

“Đây là gậy bóng chày.” Người thanh niên mấp máy môi, “Buồn cười ở chỗ, đây là tôi mua cho gã.”

Cho đến khi cái tay kia nắm chặt hung khí, cậu ta mới biết thế nào là sợ hãi. Người thường ngày trông có vẻ dịu dàng như thế, lúc bấy giờ lại như biến thành ma quỷ dữ tợn ngay lập tức, ra tay không chút kiêng dè. Không phải người thanh niên chưa nghĩ đến chuyện báo cảnh sát, nhưng bọn họ đã là bạn đời, cho dù cảnh sát đến thì hơn 50% cũng sẽ qua loa kết án là tranh chấp gia đình. Một người đàn ông như cậu ta lại càng không áp dụng được các điều luật bảo vệ phụ nữ, lại còn là cựu nhân loại, lúc thực sự đối mặt với bạo lực chỉ có thể co ro bị đánh, hoàn toàn không thể phản kháng.

Cậu ta cũng từng muốn bỏ chạy. Nhưng nên duyên với Giang Văn Khang đã không còn là chuyện ngày một ngày hai, cậu ta đã đưa gã về nhà gặp cha mẹ rồi. Giang Văn Khang nói, nếu gã không tìm được thì sẽ về tìm cha mẹ cậu ta.

Người thanh niên không có lá gan này, cậu ta không thể để cha mẹ lớn tuổi xảy ra chuyện được. Mọi chuyện chìm trong tuyệt vọng, lúc bấy giờ cậu ta mới nhớ lá thư mình từng cho là đùa ác… cũng may địa chỉ trên thư đã được cậu ta nhớ kỹ, ôm hy vọng thử một lần cho biết, cậu ta tìm đến đây.

Đỗ Vân Đình nghe lời trần thuật ngắt quãng này, cứ như nhìn thấy Bạch Hạ trong thế giới nguyên bản.

Pháp luật vẫn chưa hoàn thiện, vợ chồng đồng giới chưa được bảo vệ. Cố tình bọn họ lại mang cái danh bạn đời, việc gia đình thì gười ngoài không tiện nhúng tay vào, cho dù nói với ai thì người ta cũng chỉ coi đây là chuyện giữa vợ chồng với nhau, cơ bản chẳng ai muốn quản nhiều.

Bọn họ đều từng khát khao vượt ra khỏi vũng bùn này, nhưng vô số lần đều bị kéo quay lại, cánh cửa nhà vừa khép lại thì một cơn ác mộng mới cũng ập xuống.

Người thanh niên che mắt, rốt cuộc nức nở thành tiếng.

“Có cách nào không?” Cậu ta nói, “Tôi không thể… Không thể sống tiếp như thế…”

Đỗ Vân Đình vỗ vỗ cậu ta, bình tĩnh nói: “Có.”

Tiếng khóc của người thanh niên nín bặt.

“Cách gì?”

“Còn đơn giản hơn những gì cậu nghĩ, “Đỗ Vân Đình nói, “Cách nhanh nhất, đó chính là khiến chuyện này không còn gói gọn trong phạm vi gia đình.”

Vẻ mặt người thanh niên hơi ngơ ngác, có vẻ vẫn chưa hiểu.

Đỗ Vân Đình cũng không giải thích thêm với cậu ta mà chỉ hỏi: “Có năng khiếu gì không?”

Người thanh niên đỏ mặt trả lời bẽn lẽn: “Tôi cũng chỉ ăn uống ngon miệng.”

“Thích ăn gì nhất?”

“… Đầu thỏ cay.”

Đột nhiên Đỗ Vân Đình cảm giác da đầu tê rần.

Tàn nhẫn vậy sao?

Cậu lặng lẽ thả lồng thỏ trong lòng xuống dưới chân.

“Không sao đâu,” người thanh niên thấy động tác của cậu, vội vàng nói, “Chúng tôi không ăn loại thỏ này. Loại thỏ này là dùng để lấy lông, không phải thỏ thịt… Yên tâm.”

Dùng để lấy lông…

Đỗ Vân Đình thật sự không vui.

Cậu nói: “Biết livestream không?”

Người thanh niên gật đầu.

“Vậy trước tiên livestream ăn uống đi,” Đỗ Vân Đình nói, “Chờ chút nữa tôi đưa cậu tài khoản.”

Cậu lại nói với 7777: [Vào việc, bán hàng, đổi chút thuốc đê!]

Hệ thống: [Đổi cái gì?]

[Đổi tăng tốc độ,] Đỗ Vân Đình nói, [Có thứ gì kiểu thế không?]

[Có thẻ tăng tốc.]

Đỗ Vân Đình khá hào phóng, [Cho hai tấm, cho tôi chút thuốc ngủ cấp tốc nữa.]

Cậu giao hết những thứ này cho người thanh niên.

“Sau khi gã đi uống say về nhà, trước tiên pha thuốc này vào nước để gã uống. Hai tấm thẻ này, chờ sau đó hẵng dùng.”

Người thanh niên gật đầu rồi đứng dậy, lại nhịn không được khóc sụt sùi nói cảm ơn. Cậu ta run vai còn chưa bước ra khỏi cửa, bỗng nhiên nhìn thấy cửa nhà bị người mở ra, sói con bước vào từ bên ngoài, nhìn thấy trong nhà có người lạ thì ngạc nhiên dừng chân một thoáng.

Nhất là người lạ này còn khóc lóc với anh trai, Thương Lục nhíu mày bước lên mấy bước, bảo vệ Đỗ Vân Đình trong vòng tay, bày ra tư thế nguy hiểm rồi trầm giọng nói.

“Anh, đây là ai?”

Người thanh niên liếc nó một cái lại bị khí thế của nó dọa giật mình, trong chốc lát khóc càng ghê hơn.

Tân nhân loại này, nhìn như muốn ăn thịt người ta…

__________
Bình Luận (0)
Comment