Tước Đăng Tiên

Chương 1


Đêm trước khi vào Lan Tháp, Cơ Hoài Chu đem mọi thứ trong phủ an bài thỏa đáng, một thời gian nữa Tinh Như mới có thể quay về, tất cả mọi thứ trong phủ, hắn đều để lại cho y.

Thức trắng đêm suốt mấy ngày qua, hắn vắt kiệt sức lực của mình, đem tất cả mưu lược, tính toán cả đời dành cho việc này.

Hắn chỉ hy vọng rằng sau khi mình rời đi, Tinh Như sẽ không quá buồn bã.
Tinh Như không giỏi giao tiếp với mọi người, dường như không có bằng hữu nào ngoài Cơ Hoài Chu, hắn nghĩ, giá như y nhiều bằng hữu hơn một chút, có lẽ sẽ sống tốt hơn khi hắn rời đi.

Nghĩ đến Tinh Như, trên mặt Cơ Hoài Chu không khỏi hiện thêm mấy phần tươi cười, nhưng mắt trái của hắn đã không còn, chỉ lưu một lỗ máu đen kịt, cười lên có chút đáng sợ.

Hắn nhìn chằm chằm chính mình trong gương một hồi, liền tìm tấm lụa trắng che lại mắt trái.
Cơ Hoài Chu bị giam lỏng trong phủ Thái tử, tốn rất nhiều công sức mới ra ngoài được.

Khi màn đêm bao trùm kinh thành, hắn khoác một chiếc áo choàng đen, được mấy thuộc hạ hộ tống đến đài quan sát.

Trên đài quan sát, quốc sư đứng dưới trăng, trong tay cầm cây phất trần, vẻ mặt lạnh lùng, giống như tiên nhân đoạn tình tuyệt ái trong các câu truyện xưa.
Đêm nay không sao không trăng, mây trên trời dày đặc, chồng lên từng lớp từng lớp, mãi đến khi chạm tới Cửu Trọng Thiên.

Dưới tầng mây ẩn chứa khói lửa nhân gian, xa xa dãy núi nhấp nhô, nước sông cuồn cuộn.
Đài quan sát nằm ở phía đông của hoàng thành, giáp với sông Ngu, phía tây là hoàng cung Đại Dận, nơi đó thúy y hồng tụ*, ánh đèn mờ ảo, tiếng cười đùa vang lên không dứt, dường như quên cả đường về.
*thúy y hồng tụ: nghĩa nôm na là quần áo xanh ngọc bích, tay áo màu đỏ, ý chỉ những cô gái trẻ trung, xinh đẹp.
Ngày mai, Thái tử Đại Dận sẽ vào Lan Tháp để cầu nguyện cho mọi người, và suốt quãng đời còn lại, hắn sẽ không bao giờ ra ngoài nữa.

Quốc sư mặc áo bào trắng, quay đầu lại thì thấy mắt trái của Cơ Hoài Chu quấn một lớp vải, hơi kinh ngạc hỏi: "Điện hạ, mắt của người?"
Cơ Hoài Chu không muốn nhắc tới, chỉ là cười nhạt nói: "Không có việc gì."
Quốc sư không hỏi thêm nữa, ông lắc lắc cây phất trần trong tay, trầm giọng hỏi: “Ngày mai điện hạ sẽ tiến vào Lan Tháp, không biết vì sao người lại đến đây vào đêm muộn như thế này?"
"Việc mà quốc sư đề cập hôm qua, cô* đồng ý, nhưng cô có một yêu cầu."
* “cô” là xưng hô của Thái Tử thời xưa
"Mời điện hạ nói."
Cơ Hoài Chu cởi mũ trùm trên đầu xuống, sắc mặt hắn tái nhợt hốc hác, có vẻ không còn sống được bao lâu.

Hắn nhìn thoáng qua hoàng cung Đại Dận phía sau, lại nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía xa, không biết là đang nhìn nơi nào.

Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: “Cả đời cô*, mẫu hậu mất sớm, huynh đệ tỷ muội đều coi cô như kẻ thù, hận không thể ăn tươi nuốt sống.

Phụ hoàng trong tim chỉ có Gia Nhi, cô chẳng qua là một con tốt trong tay ông ấy, cô không có gì phải lo lắng cả, chỉ có một người cô không thể yên tâm, sau khi cô rời đi, hy vọng quốc sư có thể thay cô chăm sóc y."
Vẻ mặt Cơ Hoài Chu bình tĩnh, nhưng khi nói về người đó, trên mặt hắn không khỏi nở một nụ cười nhẹ.
Quốc sư hỏi: “Có phải Tinh Như công tử không?”
"Là y."
Quốc sư gật đầu nói: "Điện hạ yên tâm, đã nhận đồ vật của người, bần đạo đương nhiên sẽ chiếu cố Tinh Như công tử thật tốt."

"Cho nên, cô tới đây cảm tạ quốc sư."
Đó là tâm nguyện cuối cùng của Cơ Hoài Chu trước khi rời đi, hắn đánh đổi tất cả máu thịt của mình, chỉ mong Tinh Như kiếp này bình an vô sự.
Cơ Hoài Chu sức khỏe không tốt, căn cơ bị hủy hoại trong nhiều năm.

Sau khi vào Lan Tháp, hắn có lẽ không còn sống được mấy năm nữa.
Hôm sau, vị hoàng đế già dẫn theo đủ loại quan lại, tiễn chân Thái Tử vào Lan Tháp.

Bán kính mấy chục dặm của Lan Tháp đều có cấm chế, đây là do Khổ Tế đại sư tọa hóa trên đài sen vàng lưu lại từ tiền triều.
- ------------------------------
Đối với Cơ Hoài Chu mà nói, những ngày nghèo khổ ở Lan Tháp cũng không quá buồn chán.

Quanh đây không một bóng người, ngay cả chim chóc cũng hiếm khi đậu lại, chỉ có một chiếc hồ trong như gương, khi gió xuân lướt qua, cây cối xung quanh lại đâm chồi nảy lộc xanh tươi.
Những lúc đó, hắn sẽ nghĩ đến Tinh Như.
Lại qua mấy ngày, một hôm, khi mặt trời lặn sau ngọn núi, hắn chợt nhìn thấy pháo hoa nở rộ ở phía tây Lan Tháp, Cơ Hoài Chu hơi sửng sốt, hắn đứng trước cửa sổ rất lâu, nhìn pháo hoa và chợt nở nụ cười.
Nhiều ngày sau đó, vào cùng một thời điểm, hắn đều sẽ nhìn thấy pháo hoa.
Từ đó, mỗi buổi tối, khi chạng vạng buông xuống, đứng trước cửa sổ nhìn đông nhìn tây đã trở thành thú vui mới của Cơ Hoài Chu.
Hắn không biết ai đã đốt pháo hoa và đốt cho ai xem, nhưng khi xem pháo hoa, hắn thường nghĩ, Tinh Như bây giờ đang ở đâu?

Y nghịch ngợm như vậy, tính khí lại thất thường, thích chơi bời lêu lổng, liệu y có thể gặp một người so với hắn càng nuông chiều y hơn?
Tinh Như...cũng sẽ nghĩ đến hắn chứ?
- ---------------------------------
Đó là ngày mùng ba tháng ba năm Tây Minh thứ mười sáu, theo thường lệ, Cơ Hoài Chu ngồi dưới tế đàn nghe đại sư giảng kinh cho tăng nhân.

Hôm nay nói về "Lăng Nghiêm Kinh".

Câu chuyện này kể về một đệ tử của Đức Phật tên A Nan và Ma Đăng Già Nữ*, hắn nghe đến nhập thần.

Khi còn nhỏ, Cơ Hoài Chu cũng thường xuyên nghe được câu chuyện này, nhưng đầu đuôi so với chuyện mà đại sư kể hôm nay lại rất khác nhau.

Rốt cuộc những chuyện tình lãng mạn đó cũng chỉ do người phàm nghĩ ra mà thôi.
*Một câu chuyện trong Phật Giáo, mình không rõ lắm, chỉ dịch theo âm Hán Việt..

Bình Luận (0)
Comment