Tước Đăng Tiên

Chương 27


Đợi thêm một lúc lâu nữa, sợi tơ hồng cuối cùng cũng dài nhanh hơn một chút, nhưng nó rất mỏng manh, ở giữa còn buộc chặt một nút thắt, tựa hồ có thể đứt bất cứ lúc nào.
Mấy người bọn họ theo đường chỉ đỏ đi thẳng về phía trước, trên đường đi thậm chí không dám thở mạnh, sợ tơ hồng do duyên phận ngưng tụ sẽ tan biến chỉ trong một hơi thở.
Nguyệt Lâm cau mày, vẻ mặt nàng dần trở nên nghiêm trọng: "Theo đạo lý mà nói, sợi tơ hồng này không đi đến hạ giới, vẫn giống như lần trước, người định mệnh của Tinh Như ở thiên giới.

Mọi người đều là thiên giới đồng lưu, ngày thường không thù không oán, sợi tơ hồng này không nên mỏng manh như vậy mới phải.
Tống Chu ừ một tiếng, tùy ý nói: "Vậy nhất định là pháp thuật của ngươi lại có vấn đề rồi?"
Lần này, Nguyệt Lâm không mở miệng phản bác, nàng chỉ lắc đầu, sợi tơ hồng mỏng manh như thế, chỉ có thể nói rằng duyện phận giữa Tinh Như và người đó nông cạn, nếu tương lai muốn thành mối lương duyên, y phải cẩn thận từng bước, một bước sai lầm, tất cả đều tan biến.
Nàng nghĩ, nếu như hôm nay hai người gặp mặt làm quen, có khi nào sợi tơ hồng này lại đậm màu thêm vài phần?
Bọn họ dọc theo sợi tơ hồng rời khỏi Thiên Đào Viên, sau đó đi vòng qua Linh Tê cung của Tư Tuyền thượng thần, xuyên qua khu rừng hẻo lánh, tơ hồng ngày càng mảnh hơn, như thể sẽ đứt bất cứ lúc nào.
Suốt đường đi, Tinh Như không nói gì, chỉ im lặng nhìn sợi tơ hồng, y có lẽ biết nó sẽ dẫn đến đâu, ai sẽ bị vướng vào, y xác thực muốn nhìn xem khi thấy sợi tơ hồng này, vị kia sẽ có biểu tình gì.
Bốn người đi một lúc lâu, Hòa Y đột nhiên do dự nói: "Sao ta cảm thấy con đường này có chút giống đường đến cầu Mãn Nguyệt?"

"Ta cũng nghĩ vậy.

" Tống Chu sờ sờ cằm nói: "Đúng rồi, trên thiên giới có vị tiên quân nào hay đến đây?"
"Hình như là...!" Hòa Y suy nghĩ một chút, "Phong Uyên thượng thần."
Hòa Y vừa dứt lời không lâu, họ đã đến dưới cầu Mãn Nguyệt, sợi tơ hồng mỏng manh từ ngón tay Tinh Như nhanh như một đoàn ánh sáng, bay vút vào lồng ngực người khác.

Mấy người ngơ ngác một phen, ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy điểm cuối sợi tơ hồng chính là Phong Uyên thượng thần mà bọn họ vừa nhắc đến.
Nguyệt Lâm dùng sức dụi dụi con mắt, nàng không ngờ sợi tơ hồng này cuối cùng lại nối đến bàn tay thượng thần, sau này nhất định có thể ra ngoài khoe khoang một phen.

Vài ngày trước, khi nàng nghe nói Tinh Như được Phong Uyên thượng thần lưu lại Vong Ưu cung còn nghĩ đó là một trò đùa, nhưng bây giờ, xem ra tin đồn là sự thật.
Dưới cầu Mãn Nguyệt, sóng nước long lanh, cây dương hai bên bờ nở đầy hoa, Phong Uyên mân mê sợi chỉ đỏ trên đầu ngón tay, biểu tình nhàn nhạt, hắn liếc nhìn mấy người họ một cái, chậm rì rì hỏi: "Đây là vật gì?"
Nguyệt Lâm tiến lên một bước, nghiêm túc nói: "Bẩm Thượng thần, đây là pháp thuật mà tiểu tiên mới sáng tạo ra, nó có thể ngưng tụ duyên phận của hai người thành một sợi tơ hồng, từ đó tìm được người định mệnh của mình."
Phong Uyên nhìn nàng, lại hỏi: "Ngươi là Nguyệt Lâm tiên quân?"
Không ngờ vị đại thần này lại có thể nhớ tên mình, Nguyệt Lâm lập tức thụ sủng nhược kinh, cúi đầu đáp: "Là tiểu tiên."
Phong Uyên cụp mắt giật giật sợi tơ hồng, Nguyệt Lâm kinh hồn táng đảm, sợ hắn dùng sức một chút liền đem sợi tơ mỏng manh kia giật đứt, một lát sau, Phong Uyên trầm ngâm nói: "Sợi tơ này, thoạt nhìn không chắc chắc lắm."
Tống Chu và Hòa Y cúi đầu giả vờ làm con chim cút, Tinh Như nhìn ngón tay không nói gì, chỉ có Nguyệt Lâm mở miệng đáp: “Đây là bởi vì duyên phận giữa Thượng thần và Tinh Như tiên quân quá nông cạn.

Duyên phận đã nông cạn như vậy, cần phải hết sức cẩn thận, nếu như có chút sai lầm nào, liền mãi mãi tiêu tan."
"Nếu đã nông cạn như vậy —" Phong Uyên tùy ý nâng tay, liếc mắt nhìn Tinh Như một cái, Tinh Như lúc này cũng ngẩng đầu lên đón ánh mắt của hắn, bỗng nhiên y thấy Phong Uyên thật giống điện hạ.


Kỳ thật, hắn chính là điện hạ, mấy ngày này y cũng nghĩ tới, điện hạ từ trước đến nay không hề thay đổi, chỉ là Cơ Hoài Chu chưa từng ở trước mặt y bày ra dáng vẻ lạnh lùng.

Hiếm khi thấy vị thượng thần này mỉm cười với mình một cái, Tinh Như sững sờ, cánh hoa rơi lả tả phía sau lưng, giống như một trận tuyết, đậu lại trên tóc và vai y.

Nước Thiên Hà như ngừng chảy, vạn vật tựa như đều dừng ở đây một khắc, điện hạ của y đang ở trước mặt y.
“Cắt đứt nó là xong.” Hắn trầm giọng nói.
Ngay sau đó, Phong Uyên giơ tay lên, một đạo ngân quang lóe sáng.
"Thượng Thần, không thể!"
Sợi tơ hồng mỏng manh nối giữa Tinh Như và Phong Uyên biến thành vô số điểm bạch quang trong tiếng hét thất thanh của Nguyệt Lâm, nhanh chóng phân tán giữa thiên địa bao la.
Dưới cầu Mãn Nguyệt, nước sông Thiên Hà phản chiếu khuôn mặt bình tĩnh của Tinh Như, y chỉ im lặng đứng đó nhìn Phong Uyên như thể mọi chuyện đang xảy ra đều không có liên quan đến mình.
Nếu đã nông cạn như vậy, cắt đứt nó là xong.
Nguyên lai ngươi hy vọng như vậy.
Phải không, điện hạ?
Nguyệt Lâm, Hòa Y cùng Tống Chu sững sờ tại chỗ, mọi thanh âm trong đất trời tựa như tại đây biến mất, ai cũng không nghĩ tới sẽ là kết cục như vậy.
Nguyệt Lâm cảm thấy có chút hối hận, nàng thà tin rằng pháp thuật của mình có vấn đề, thà tin rằng sợi tơ hồng này mất không chế mới vướng vào tay vị thượng thần đó.

Tinh Như vẫn đứng đấy, nhìn tơ hồng từ bên phía Phong Uyên bắt đầu tan biến trong gió, lấy thời gian không đầy một chén trà tiêu tán trước mặt y, cái gì cũng không giữ lại được.

So với ba người kia, Tinh Như phản ứng trước tiên.

Dương hoa như tuyết rơi xuống khóe mắt y, tan thành giọt nước trong suốt, lấp lánh dưới ánh nắng, sau đó nhanh chóng chìm vào hắc ám.

Y chắp tay hướng Phong Uyên trên cầu Mãn Nguyệt, thần sắc bình tĩnh nói: "Thượng thần nói đúng, là tiểu tiên vô tình quấy rầy thượng thần, mong thượng thần thứ tội.”
Phong Uyên nhướng mày nhìn y, có chút kinh ngạc, lúc trước tiểu yêu thú này nhìn thấy hắn, mấy cái lông đuôi thưa thớt phía sau vẫn luôn rung rinh không ngừng, nhưng vừa rồi trong nháy mắt, toàn bộ đều an tĩnh nằm ở đó, có lẽ chính Tinh Như cũng không chú ý tới điều này.
Vận mệnh an bài, có thứ gì đó vừa theo sợi tơ hồng cùng nhau tiêu tán, Phong Uyên lại không nhận thức được, bất quá hôm nay tâm tình hắn rất tốt, không muốn làm khó dễ tiểu yêu này, chỉ khoát khoát tay nói: " Lui ra đi.”
Gió ngừng thổi, tuyết ngừng rơi, bốn người hành lễ cáo lui..

Bình Luận (0)
Comment