Tước Đăng Tiên

Chương 34


Nửa đầu năm nay trôi qua tương đối yên bình, chỉ là đến mùa thu, biên giới phía Bắc đột nhiên nổ ra chiến tranh, Hoàng Thượng phái Cơ Hoài Chu đến ứng phó.
Sau khi Tinh Như nghe được điều này, y ngay lập tức đi tìm Cơ Hoài Chu: "Ta cũng muốn đi!"
Đi về phía bắc cực kỳ nguy hiểm, Cơ Hoài Chu thậm chí còn không biết bản thân còn có thể bình an trở về hay không, mấy ngày trước hắn lại tra ra một vài chuyện, bên người thế mà chẳng có mấy tùy tùng đáng tin cậy, làm sao có thể để Tinh Như mạo hiểm cùng hắn.
Cơ Hoài Chu ấn bả vai y, lắc lắc đầu: "Lần này ngươi không thể đi, thành thật ở lại trong cung đợi ta trở về.”
Tinh Như năn nỉ Cơ Hoài Chu thực lâu, nhưng lần này thái độ của hắn cực kỳ kiên định, thậm chí y còn chạy lên cây ngô đồng ngủ cả đêm, mặc dù cuối cùng Cơ Hoài Chu cũng dỗ được y xuống dưới, nhưng y vẫn như cũ không được đi theo.
Một ngày trước khi đi, Cơ Hoài Chu ôm Tinh Như vào lòng dặn dò rất nhiều, không được uống rượu, không được đến tửu lâu, không được nhìn lén đại hoàng tử và tiểu thái giám bên cạnh… Mỗi khi hắn nói điều gì đó không đúng, đầu của Tinh sẽ rũ xuống thêm một chút.
"Nếu, nếu như..." Cơ Hoài Chu nghĩ hồi lâu, vẫn là không nói hết câu, nếu như hắn ở Bắc Cương xảy ra chuyện gì, mấy người hắn lưu lại trong cung sẽ tự biết an bài.

Điều này không cần nói với Tinh Như, nói ra chỉ khiến y thêm lo lắng mà thôi.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Tinh Như rồi nói: "Chờ cô quay về."
Cơ Hoài Chu rời đi không bao lâu, Tinh Như trở lại phòng ngủ.


Mấy ngày trước y đã nghiên cứu ra một loại ảo ảnh, lừa gạt Cơ Hoài Chu có chút khó khăn, nhưng đối phó với cung nhân hẳn là không thành vấn đề.

Y lưu lại trong cung một ảo ảnh, liền đuổi theo Cơ Hoài Chu.
Đáng tiếc y lạc mất hắn, đuổi suốt nửa tháng cũng không đuổi kịp, Tinh Như tức giận đến mức nhổ mất mấy sợi lông.
Khi đi ngang qua miếu Nam Hoa tướng quân ở Thanh Thành, nhìn thấy bên đường có một bộ hài cốt, y cảm thấy đáng thương liền thu thập xương cốt, tìm một cửa hàng mua một chiếc quan tài nhỏ, đem đi chôn cất dưới sườn núi phía sau miếu.
Hành động của y kinh động thần thú hộ miếu, một đạo kim quang chói mắt hiện lên,thần thú uy phong lẫm lẫm lao đến trước mặt, gầm lên một tiếng, Tinh Như sợ đến mức lông vũ trên người đều dựng hết cả lên, nhất thời toàn thân to ra rất nhiều.
Khí thế thật lớn a.
Thần thú đi quanh Tinh Như hai vòng, y đứng đó cúi đầu không dám cử động.
Hồi lâu, thần thú mới dùng tiếng người phun ra một câu, hắn nói với Tinh Như rằng, hắn đã canh giữ miếu tướng quân nhiều năm để chờ người đến chôn cất hài cốt chủ nhân của mình, hôm nay cảm tạ Tinh Như.
Sau đó thần thú hướng lên trời gầm một tiếng, thanh âm thê lương đến cực điểm, sau đó suy sụp ngã xuống, đợi cho khói bụi tản đi, chỉ còn lại một con ngựa già gầy trơ xương.
Nó đã chết, trước khi chết trong đôi mắt vẫn chứa đầy nước mắt, đôi mắt ấy cũng chưa từng nhắm lại.
Tinh Như ngây người nhìn một hồi lâu.

Y đã nghe câu chuyện về Nam Hoa tướng quân.

Chuyện xưa kể rằng, hắn khi ấy chiến công hiển hách, sau bị gian thần hãm hại, hắn tại triều mổ tim làm chứng, tỏ lòng trung thành.

Sau khi tướng quân chết, trên dưới 28 người trong phủ, một đêm đều bị sát hại, đến hài tử 6 tuổi cũng không buông tha.
Tinh Như thở dài một hơi, đem xác con ngựa già đến phía sau miểu tướng quân, chôn bên cạnh cái xác hắn, đắp một núi đất nhỏ.

Trên gò đất chẳng bao lâu mọc lên một cây bồ đề như tán ô màu ngọc bích, che phủ tòa miểu tướng quân đơn sơ trước mặt, từ đó xuân hạ thu đông chưa từng tàn phai.
Sau khi rời khỏi miếu Nam Hoa, Tinh Như đến Bắc Cương rất nhanh.


Y thay đổi diện mạo, trà trộn vào đại quân bên trong.

Tinh Như sợ Cơ Hoài Chu nhìn thấy y sẽ tức giận, ban ngày luôn không dám đến gần Cơ Hoài Chu, chỉ chờ đến ban đêm khi hắn đã ngủ say, Tinh Như mới biến ra nguyên hình, vào trong lều, nằm bên gối, nghiêng đầu nhìn hắn, cảm thấy hắn so với hồi ở kinh thành có vẻ gầy hơn chút, nhưng vẫn rất tuấn tú.
Mùa đông năm Hi Minh thứ tám, một trận bão tuyết lớn nổi lên, Cơ Hoài Chu suất lĩnh một đội người ngựa từ Hàn Sương cốc đột kích vào doanh trại địch, nhưng không biết kẻ nào đã tiết lộ quân cơ, ngay khi 5000 nhân mã tiến vào cốc, phía sau liền bị một cự thạch rơi xuống lấp mất lối vào, phía trước là mấy vạn đại quân địch quốc, Hàn Sương cốc liền trở thành tử địa.
Tiếng đánh nhau vang vọng giữa đất trời, tiếng đao kiếm chạm vào nhau, chiến mã hí vang, máu tươi phun ra, vô số âm thanh trộn lẫn.

Trong gió tuyết mênh mang, quân kỳ rách nát phấp phới tung bay, xa xa khói bốc lên, rất nhanh thi thể liền chất đống thành một ngọn đồi, mặt đất dưới chân đẫm máu.
Tinh Như thấy may mắn vì mình đã cùng Cơ Hoài Chu đến Hàn Sương cốc.

Một dòng máu nóng phun trên mặt y, dường như có thứ gì đó trong cơ thể y đang trỗi dậy.

Y chưa bao giờ nhìn thấy nhiều xác chết như vậy, cũng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết đến vậy, mùi máu tanh nồng nặc quẩn quanh bên người, y nhìn quân địch vây quanh mình, hai mắt hơi nheo lại.
Thật muốn móc mắt bọn họ xuống, bỏ vào bình giấu đi.


Lúc nhàn rỗi không có việc gì làm còn có thể ngồi với điện hạ, cùng nhau ngắm a.
Tinh Như không biết tại sao mình lại có suy nghĩ quái đản như vậy, nhưng khi y ý thức được thì ngón tay đã chọc vào mắt đối phương, sau đó khẽ động tay móc hai con ngươi kia ra, đặt ở trong lòng bàn tay nhìn nhìn, cảm thấy chúng không đẹp như những gì mình tưởng tượng, liền thản nhiên ném sang một bên.
Ngay sau đó, y lại nhìn trúng một đôi mắt màu nâu khác.
Quân địch xung quanh Tinh Như đều sững sờ, tay cầm vũ khí run rẩy, bọn họ nhìn Tinh Như, trong mắt lộ ra sợ hãi thật sâu, như thể đang nhìn một con ác quỷ bò ra từ địa ngục Tu La.
Tinh Như dường như tìm được một cái đặc biệt lạc thú, nụ cười trên mặt y càng rạng rỡ hơn, quân địch muốn tránh xa y, nhưng bọn họ chưa kịp di chuyển, Tinh Như đã lướt đến trước mặt, y móc hết cặp mắt này đến cặp khác, sau đó lại lãnh khốc đem chúng vứt sang một bên.
Y đắm chìm trong thú vui ác liệt, khi y nhìn lại lần nữa đã thấy Cơ Hoài Chu bị bao vây bởi rất nhiều quân địch, một đạo ngân quang hiện lên, mắt thấy một thanh đại đao sắp chém tới cánh tay Cơ Hoài Chu, Tinh Như đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, cùng một tiếng nổ, y đem thanh đại đao kia bổ làm hai nửa.
"Ngươi —" Cơ Hoài Chu đang thắc mắc tại sao bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người, quay đầu lại nhìn, liền thấy đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, bên trong phản chiếu bộ dạng có chút chật vật của mình.
Mọi thanh âm trong giờ phút này dường như ngừng lại, hắn kéo Tinh Như đến bên mình, cho dù y có thay đổi diện mạo, cho dù mặt y đầy máu, hắn vẫn ở giữa muôn nghìn chúng sinh, liếc mắt một cái liền nhận ra y.
“Ngươi như thế nào lại tới đây?” Hắn gấp gáp hỏi.
Tinh Như chột dạ mà cúi đầu, không nói lời nào, đem mấy ngón tay dính máu giấu ở phía sau.
Sau lưng vang lên tiếng chém giết rung trời, hiện tại không phải lúc truy hỏi, Cơ Hoài Chu bất đắc dĩ thở dài, kéo Tinh Như ra sau mình: "Đi theo ta, đừng chạy loạn.".

Bình Luận (0)
Comment