Tước Đăng Tiên

Chương 36


Năm Hi Minh thứ mười sáu, ngày mùng ba tháng ba.
Y nhớ rõ hôm đó ban ngày thời tiết rất tốt, ban đêm lại đột ngột mưa như trút nước.
Hóa ra lúc đó điện hạ đã không còn nữa.
Tinh Như sửng sốt một hồi lâu mới quay đầu nhìn lại con đường vừa đi qua, gồ ghề, xám xịt, chỉ còn lại một mảnh đất cháy sém.

Y chợt hiểu rằng dù y có đốt cháy hết 33 tượng thần phật trong đây, y cũng không bao giờ có thể tìm thấy điện hạ.
Trong phút chốc ngọn lửa bùng lên cuốn đầy phong tuyết, dữ dội lan ra tứ phía, ngọn lửa dưới tháp thoáng chốc cao thêm mấy trượng, xuyên vào trong tháp, như phát điên mà quét sạch tất cả dấu vết Cơ Hoài Chu từng tồn tại trong quá khứ.

Cánh đồng tuyết bị nghiệp hỏa bao phủ, tuyết tan thành dòng nước uốn khúc, lấp lánh dưới ánh mặt trời, chảy vào Kính Hồ, mặt băng nứt ra, hơi nước bốc hơi, thời gian trôi đi, tuyết trắng tan hết, nước trong hồ cũng khô cạn.

Tựa như có dòng dung nham nóng bỏng tràn qua, đem mảnh đất này nung thành màu đỏ chói mắt, đỉnh tháp không chịu nổi ngọn lửa thiêu đốt, rơi từ trên cao xuống, vỡ tan thành vô số tinh quang.
Không lâu sau, Lan Tháp ầm ầm sụp đổ trước mắt y.

Tinh Như ngồi trên đống đổ nát, nhìn về bầu trời xa xa, trong một khoảnh khắc y đột nhiên thấy điện hạ đang từ từ đi về phía y, nhưng trong nháy mắt, người lại biến mất.
Không biết qua bao lâu, một thanh âm lạnh như băng vang lên bên tai Tinh Như: "Nên vào Vô Tình Hải chịu phạt trăm năm."
Tinh Như ngẩng đầu lên, mưa lạnh tạt vào mặt, giống như lưỡi dao mỏng, đâm sâu vào da thịt y, thấm vào xương y, đây là hình phạt thiên đao vạn quả mà y nên chịu.

Tinh Như không cảm thấy đau đớn lắm, thậm chí sống hay chết đối với y hiện tại cũng không khác nhau là mấy.
Tinh Nhưng ngã xuống đất, máu tươi từ thất khiếu không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ bạch y, giống như hoa mai diễm lệ nở rộ trong tuyết, mang theo hàn khí lạnh thấu xương.
Nhưng có ai nhìn thấy đâu? Thanh niên trong giấc mơ của y sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Đời này kiếp này, không bao giờ xuất hiện nữa.
Có lẽ là bởi vì y làm bậy quá nhiều, cho nên thiên kiếp cũng đến vào lúc này.

Tinh Như còn cho rằng mình nên bị nhữngđạo thiên lôi ấy đánh đến hồn phi phách tán, nhưng kỳ quái chính là, lôi kiếp ấy đánh đến trước mặt y đều bỗng nhiên tan thành mây khói.
Thật lâu thật lâu sau, một cơn mưa nhỏ rơi xuống mớ hỗn độn này.
Thời gian như bắt đầu chảy ngược, mặt đất bị thiêu đốt từng tấc từng tấc tróc ra lớp bùn nứt nẻ, gạch ngói trong đống tro tàn rung chuyển, khôi phục lại trật tự, sắp xếp ngay ngắn, Lan Tháp đã đổ xuống lại chầm chậm đứng lên, Kính Hồ cạn khô phút chốc tái sinh, bốn phía vạn vật sống dậy, cỏ xanh um tùm, song vì đang giữa mùa đông nên nhanh chóng héo tàn.

Đợi sang năm sau, cây râm bụt bên cạnh Kính Hồ sẽ cao thêm vài thước, gió xuân lướt qua, lại bung nở hai ba đóa trắng như tuyết, khung cảnh như xưa.
- -----------------------------------------------
Đây là mộng chướng Vô Tình Hải của y.
Đây là mộng chướng đã tra tấn y suốt một trăm năm.
Việc này không cần phải nói tỉ mỉ cho vị Thượng thần trước mặt, Tinh Như chỉ kể ra trình tự từ đầu đến cuối, các loại nguyên nhân đều bị y lược bỏ.
Phong Uyên một tay chống cằm, đem quân cờ trong tay ném vào bát bên cạnh, thật lâu sau mới trầm ngâm nói: "Ta đối với chuyện này có một chút ấn tượng mơ hồ."
Xác thực là trăm năm trước, khi Phong Uyên ở Trường Thu Cung lật giở vài cuốn sách, bất chợt nghe nhân gian truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết, nửa chén trà trong tay sánh ra ngoài.


Ngay sau đó, một tiểu tinh quân đến bẩm báo rằng có một con tiểu yêu ở nhân gian phóng hỏa 300 dặm, khiến Lan Tháp sụp đổ, Kính Hồ khô cạn.
Lúc này, hắn đặt chén trà xuống, trong tay lại lật một trang sách, nhàn nhạt nói: "Theo Thiên luật xử lý đi."
Nơi đó không nhiều người sinh sống lắm, nhưng cấm chế dưới Lan Tháp là do Khổ Tế đại sư biến thành sau khi tọa hóa để ngăn chặn yêu ma, chứa rất nhiều công đức.

Dựa theo Thiên luật, y nên bị nhốt vào Vô Tình Hải, chịu hình phạt trăm năm.
Phong Uyên từ trong bát lấy ra một quân cờ khác, kẹp giữa hai ngón tay, trầm ngâm nói: “Hình phạt này, là bổn quân phán.”
Nói xong lời này, hắn đột nhiên cảm thấy có chút hối hận.
Không biết là hắn hối hận vì nói ra lời này, hay là hối hận vì trăm năm trước đã trừng phạt y.
Tinh Như không ngờ hắn lại đột ngột nói một câu như vậy.

Y ngơ ngác nhìn Phong Uyên trước mặt, một lát sau, đột nhiên mỉm cười.

Rất nhiều lần ở mộng chướng, y luôn bị vây trong bóng tối, tại thời khắc đau đớn nhất này, y liền nhìn thấy điện hạ, y luôn tự nhủ với mình, kiên trì một chút là có thể thấy điện hạ rồi.

Trong mộng, sau cơn mưa, bầu trời vạn dặm trong xanh, y nằm ngửa trên đồi, ngơ ngác nhìn trời, máu trong mắt hòa cùng nước mắt chảy xuống.
Mà trăm năm sau, điện hạ đã quên mất y, hắn nói cho y biết, chính hắn là người phán y trăm năm tra tấn trong Vô Tình Hải.

Thì ra, y mang bộ dạng như vậy đến gặp hắn.
Nghe thấy tiếng cười, Phong Uyên cảm thấy có chút khó chịu, hắn không rõ năm đó mình đã trừng phạt tiểu yêu thú này như thế nào, nhưng y dẫn lửa thiêu đốt 300 dặm nhân gian, phá bỏ cấm chế Lan Tháp, quả thật có chút hồ nháo.
Hắn thả quân cờ trong tay xuống, hỏi Tinh Như, tự nhiên như đã làm hàng ngàn vạn lần trước đây: “Biết sai rồi sao?”
Hồi lâu không thấy Tinh Như lên tiếng, Phong Uyên kỳ quái quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tiểu yêu thú trên giường không biết từ lúc nào đã òa khóc, nước mắt vương đầy mặt.

Ngay sau đó, y lại cúi đầu cười, tiếng cười vang vọng khắp Vong Ưu cung, thật lâu không dừng lại.
Phong Uyên nhíu mày, không biết tiểu yêu này bị cái gì kích thích.
“Ta biết sai rồi, đương nhiên là biết sai rồi.” Tinh Như thu hồi nụ cười khó coi trên mặt, ngẩng đầu nhìn Phong Uyên, thanh âm bình tĩnh, không vui cũng không buồn, chậm rãi nói: “Nếu như còn không biết sai, ta nên lần nữa rơi vào Cửu U giới."
Phong Uyên nháy mắt sững sờ tại chỗ, giống như có một trận mưa lớn từ đỉnh đầu trút xuống, hắn tựa hồ phảng phất nhìn thấy trong sấm sét có cái gì lóe lên.
Chỉ mong Tinh Như của ta, mỗi năm khỏe mạnh, ngày ngày hạnh phúc.
Tiếng gào khóc dưới Lan Tháp trăm năm trước đột nhiên vang lên bên tai hắn, thanh âm giống như u minh ma chú, nguyền rủa hắn từ nay về sau ngàn ngàn vạn vạn năm, cho đến khi thiên địa tàn phai cũng không được an bình..

Bình Luận (0)
Comment