Tước Đăng Tiên

Chương 7


“Đi lên.”
Mộng Xu hừ một tiếng, quay đầu dùng sức dụi dụi mắt nhìn lần nữa, vẫn không thấy bóng dáng tiểu tiên quân đâu, vẻ mặt nghi hoặc hỏi Phong Uyên: “Ở đâu vậy?"
Phong Uyên nhàn nhạt nói: "Cá tới."
Mộng Xu: "..."
Tinh Như lặn xuống đáy hồ Thái Huyền, bên tai y không còn âm thanh nào nữa, một mảng âm âm u u, y là người sống duy nhất ở đây, như thể đã trở lại lúc y còn chưa thoát ra khỏi vỏ của mình.

Thật tốt a.
Tinh Như nhắm mắt lại, hai tay dần dần mở ra, Thiên Âm Châu trong tay vô thanh vô tức trượt xuống.

Nhiều lần ở trong Vô Tình Hải, y cảm thấy cuộc đời này quá dài, thầm nghĩ nếu như cùng điện hạ chết ở Hi Minh năm thứ mười sáu thì tốt biết bao.
Chỉ là Tinh Như chưa bao giờ được may mắn như vậy.

Vào năm Hi Minh thứ mười sáu, y không biết điện hạ đã không còn, nên mới cố gắng xoay sở sống sót, y muốn đợi đến 76 năm sau, khi cấm chế của Lan Tháp yếu đi, lúc đó mới có thể vào cứu lấy điện hạ.
Tinh Như đợi tròn 76 năm, không tìm được điện hạ của y, đợi tiếp trăm năm ở Biển Vô Tình, y cũng không tìm được hắn, cho đến hôm nay, hắn cũng không biết toàn bộ chuyện xưa này.
Hơn một trăm bảy mươi năm cũng không có gì đặc biệt trong cuộc đời dài đằng đẵng của vị Thượng Thần kia, có lẽ chỉ bằng một giấc ngủ say.

Hắn từng trải qua một kiếp nạn, từng có một giấc mộng, sau khi từ trong mộng tỉnh lại, đạp tuyết vô ngân.*
*đạp tuyết vô ngân: dấu bước chân trên tuyết sẽ nhanh chóng biến mất vì tuyết rơi lấp vào.


Câu này ý chỉ biến mất không còn vết tích.
Vạn vật trên đời luôn là như vậy, tụ tán ly hợp, bất quá chỉ là một khoảnh khắc.

Y cho rằng đời này thật dài, thực ra cũng chỉ là một khắc hoa nở rồi tàn trong đất trời.
Hoa nở duyên khởi, hoa tàn duyên diệt.
Đều là như thế.
Nhưng, ở Cửu U giới, Phong Uyên lại một lần nữa biến thành dáng vẻ Cơ Hoài Chu, liệu có còn cơ hội không?
Đã chờ đợi nhiều năm như vậy rồi, lại đợi thêm một chút nữa đi, Tinh Như.
Chờ một chút nữa, điện hạ sẽ trở lại thôi.
Tinh Như mở mắt ra, cuối cùng cũng nổi lên khỏi mặt nước, y ngâm mình ở hồ Thái Huyền ba bốn canh giờ.

Nước hồ Thái Huyền càng ngày càng lạnh, y ngâm đến hoa mắt chóng mặt, tứ chi nhũn cả ra.

Hoàng hôn phía chân trời rải xuống mặt nước một mảng ngân quang lấp lánh, ánh lên mặt y thêm chút huyết sắc, Tinh Như bồng bềnh trên ngọn sóng, giống như hải yêu bước trên mặt nước.
Khi Tư Tuyền Thượng Thần đi qua, thấy Tinh Như toàn thân ướt sũng đứng trên bờ, hai mắt đờ đẫn, vẻ mặt vô vọng, vài sợi tóc nhỏ trên đỉnh đầu rũ xuống, liền hỏi: “Đây là làm sao vậy?"
Tinh Như cúi đầu, yếu ớt trả lời: "Phong Uyên Thượng Thần đánh rơi Thiên Âm Châu xuống hồ, ta đang giúp Thượng Thần vớt chúng lên."
Tư Tuyền liếc nhìn Phong Uyên còn đang câu cá, cười nói: “Chỉ là mấy viên Thiên Âm Châu mà thôi, cần gì phải phiền toái như vậy?”
Nói xong, hắn giơ tay lên, Thiên Âm Châu dưới hồ Thái Tuyền dường như được triệu tập tới, từng viên một bay ra khỏi hồ, lần lượt rơi trên tay hắn.
Tư Tuyền đặt những hạt Thiên Âm Châu này lên bàn, tiếng hạt châu va vào nhau rất dễ nghe, Phong Uyên ngẩng đầu liếc Tư Tuyền một cái: "Ngươi đối với hắn thật tốt.".


truyện ngôn tình
Tư Tuyền cười cười, không có phản bác, hướng Phong Uyên nói: "Vậy ta dẫn hắn đi."
Chờ hắn cùng Tinh Như rời đi, Mộng Xu nhìn chằm chằm Phong Uyên một lúc, cảm thấy hắn hôm nay có chút không bình thường, chọt chọt cánh tay hắn: "Ngươi đây là làm sao vậy?"
Phong Uyên lại như xuất thần, không nhúc nhích.

Mặt trời đã lặn, bóng người trên tường ẩn hiện trong bóng tối, vài ngôi sao trên trời đêm phản chiếu nơi mặt nước, mặt nước gợn sóng lăn tăn.

Mộng Xu vội gọi: "Uy uy uy! Cá đều cắn câu rồi! Cắn câu rồi!"
Cần câu trong tay Phong Uyên biến thành một quả cầu màu trắng hư hư ảo ảo, phân tán vào màn đêm.

Mộng Xu thất vọng thở dài, sau đó nghe Phong Uyên hỏi hắn: "Hôm nay ngươi đến tìm ta có việc gì?"
Mộng Xu rên rỉ một tiếng, cũng có chút mơ hồ, một lúc sau mới nhớ ra, hắn dùng sức nắm chặt bên môi, ho nhẹ một tiếng: "Hình như ta tìm ngươi đánh Bài Cửu*…"
*Bài Cửu hay còn gọi là Bài Cẩu, là một dạng đánh bạc ở Trung Quốc.
Phonh Uyên liếc hắn một cái, đứng dậy đi hướng Trường Thu Cung, Mộng Xu xấu hổ sờ sờ mũi, cũng lắc lư rời khỏi Tử Vi Cung.
Vũng máu trước Thiên Mệnh Văn Thư trong Trường Thu cung vẫn còn đó, không biết vì sao chưa khô cạn, Phong Uyên đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, đột nhiên cảm thấy trong vũng máu tản ra một cỗ khí tức quỷ dị.

Mùi thơm ngào ngạt khiến hắn ma xui quỷ khiến thế nào lại ngồi xổm xuống, đưa tay ra, dùng ngón tay chấm một chút rồi quệt lên môi.


Đến khi hắn ý thức được mình đang làm gì thì vết máu trên môi cũng đã biến mất.
Hắn nhíu mày, nâng tay đem vết máu trên mặt đất hủy thi diệt tích, vẻ mặt âm trầm đến lợi hại.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng trong như nước, một hạt Thiên Âm Châu màu tuyết ở đáy hồ Thái Huyền chậm rãi lăn xuống dưới.
‐-------------------------------------
Tư Tuyền đã mang Tinh Như trở lại Thiên Đào Viên.

Hắn hỏi Tinh Như trên đường đi: "Ngươi vẫn nghĩ rằng Phong Uyên là người mà ngươi đang tìm kiếm sao?"
Tinh Như suy nghĩ một lúc mới trả lời, "Chỉ thỉnh thoảng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ta cảm thấy như vậy."
Nhưng chẳng mấy chốc, y đã tỉnh táo lại.
Ví dụ, vào ngày nọ, Phong Uyên tổ chức một bữa tiệc trong Tử Vi Cung để làm lễ thu nhận đồ đệ mới.

Đồ đệ của hắn tên Tập Cốc, là người được hắn thu dưỡng từ Vô Tình Hải.
Khi Tinh Như lần đầu tiên lên trời, rất nhiều tiên quân đều đang nói về cuộc hội ngộ kinh điển giữa Phong Uyên Thượng Thần và Tập Cốc tiên quân trong Vô Tình Hải.
Vì Phong Uyên Thượng Thần nợ Tập Cốc một món nợ tình duyên nên trời cao đã cho họ cơ hội, giữa hàng trăm ngàn người, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy nhau, sợi tơ hồng định mệnh đã quấn lấy đầu ngón tay họ, kể từ đó, vị thần như sinh ra từ băng tuyết bị kéo vào vạn trượng hồng trần.
Nhóm tiên quân còn nói, nếu Phong Uyên Thượng Thần đã nợ ân tình, Tập Cốc tiên quân tương lai nhất định có thể bước vào Tử Vi Cung.

Mặc dù trong thiên giới không có tiền lệ để tham khảo, nhưng trong sách của phàm nhân luôn viết như vậy nha.
Vào ngày Phong Uyên đưa Tập Cốc lên thiên giới, tất cả các vị tiên quân đều bắt đầu bí mật điều tra về mối quan hệ giữa hai người.

Khi họ nghe nói rằng đây là một món nợ tình duyên mà Phong Uyên Thượng Thần đã nợ khi lịch kiếp dưới trần gian, ai cũng kinh ngạc đến suýt chút nữa nhảy vào Đăng Tiên Đài, lập tức lan truyền tin tức.


Chỉ trong nửa ngày, toàn thiên giới đều biết Phong Uyên Thượng Thần – cây cổ thụ này sắp nở hoa rồi.
Các tiên nhân vốn cho rằng Phong Uyên Thượng Thần sắp thành hôn, nhưng mấy ngày sau lại truyền ra tin tức Thượng Thần muốn thu Tập Cốc tiên quân làm đồ đệ.

Trên đời thường nói một một ngày làm thầy, cả đời làm cha, có thể thấy Thượng Thần muốn chơi một trò chơi đặc biệt kích thích nha.
Khi đó Tinh Như không biết Phong Uyên chính là điện hạ, mừng cho Tập Cốc tìm được người định mệnh, mặt dày mang một cây bút trúc làm quà mừng, hứng thú bừng bừng tham dự yến tiệc, trong lòng thầm nghĩ tìm một cơ hội xem xem Thiên Mệnh Văn Thư nằm ở đâu.
Vì muốn tìm được Thiên Mệnh Văn Thư, trước khi yến tiệc bắt đầu, y lén lút mang theo hai vò rượu, lẻn ra khỏi Minh Quang Điện, đi vòng ra phía sau.

Phía sau Minh Quang Điện có một gốc Mễ Cốc cao lớn, thân cây to đến mức mấy người ôm mới hết, cành lá xanh tươi, vươn lên như chiếc lọng cao vút.

Hai bên tường cung treo đầy hoa tử đằng, đài hoa từng chùm rũ xuống, hương thơm kỳ lạ.

Tinh Như nhẹ nhàng nhảy lên cây, nhìn Tử Vi Cung to lớn phía xa xa, đoán chắc Thiên Mệnh Văn Thư ở Trường Thu hoặc Vong Ưu, một trong hai tòa cung điện này.

Chỉ là làm thế nào để lấy được Thiên Mệnh Văn Thư mà không làm kinh động đến Thượng Thần, y vẫn cần phải quay về tính toán cẩn thận.
Sau khi âm thầm ghi nhớ bố cục của cung điện, Tinh Như cũng không có vội vàng đi xuống, vô thức bẻ mấy nhánh cây mảnh khảnh, ngắt đi bốn năm chiếc lá, đến lúc phản ứng lại, y mới ý thức được mình đang muốn làm tổ.

Y đành dở khóc dở cười nhìn chằm chằm tổ chim đã thành hình...
Một lúc lâu sau, y từ cành Mễ Cốc nhảy xuống, ngồi dựa vào gốc cây, hai bầu rượu mang theo trong bữa tiệc chỉ chốc lát đã an vị trong bụng.
Sắc trời dần tối, yến tiệc cũng tan, cách đó không xa có thể nghe thấy mấy vị tiên nhân trò chuyện cười nói.
Tinh Như say sưa ngồi dưới gốc cây, ngước nhìn vầng trăng sáng trên đầu, không biết hôm nay là hôm nào.
Tiếng tiên nhân dần dần nhỏ đi, y nhắm mắt, khóe miệng nhếch lên, cũng không biết chính mình đang cười cái gì..

Bình Luận (0)
Comment