Tước Tích

Chương 55

Editor: SuraChan

***

[Nơi hoang vu phía đông Hỏa Nguyên Ngải Nhĩ đế quốc]

Thương Tẫn nhìn chăm chú vào gương mặt anh tuấn đang tràn đầy nghi ngờ và hoảng sợ kia, giống như chiêm ngưỡng một món đồ sứ hoa mỹ tinh xảo của hoàng tộc. Đất trời bốn phía màu huyết đậm nồng nặc sát khí nhuộm đỏ cả ánh mặt trời. Người phía trước Glanz bây giờ truyền đến một cảm giác kì lạ, không khác gì tử thần đang đứng ngay trước mặt chào mời.

"Nếu ngươi còn không mau phát động thiên phú [Tứ Tượng Cực Hạn] ta buộc lòng phải sử dụng thiên phú[Vận Mệnh Thẩm Phán]với ngươi" Thương Tẫn tùy ý hăm dọa, căn bản không có ý cho Glanz cơ hội để trả lời.

Mấy chữ [Vận Mệnh Thẩm Phán] truyền vào tai khiến Glanz không khỏi run sợ, hồn lực vừa mới mất đi lại khôi phục, ngay lập tức sử dụng sẽ đem mỗi tấc thần kinh trên thân thể mình dày vỏ thiêu đốt! Anh nghĩ không ra, rốt cuộc là thiên phú như thế nào mới xứng với cái tên đầy khí phách như vậy. Thiên phú của Vương Tước là do Bạch Ngân Tế Ti ban cho, ý nghĩa cái tên cùng thực lực nhất định phải có liên quan, thiên phú cấp bậc càng cao, tên gọi lại càng cao quý. [Vận Mệnh Thẩm Phán] trong nhận thức của Glanz phải nói là vạn phần cao quý.

Glanz đứng lên nhìn thẳng vào mắt Thương Tẫn, hy vọng từ ánh mắt của hắn lần ra ít đầu mối. Anh muốn nhìn kĩ xem hắn là loại quái vật gì, có thể dùng ánh mắt gạt người chỉ có loài ma quỷ bị nguyền rủa nơi tận cùng địa ngục. Sự thật chứng minh Glanz đã sai lầm.

Hai mắt hắn tựa như ánh trăng trong suốt, nơi đáy mắt lộ ra một tia xanh da trời phảng phất như biển xanh phía xa xa, tinh khiết như thiên sứ khiến người ta phải quyến luyến. Hắn lúc nào cũng mang trên mặt nụ cười dịu dàng như gió xuân, ẩn sâu trong linh hồn vẫn là một loại ôn nhu, để lại ấn tượng sâu sắc rằng yêu thương trong mắt hắn là chân thật.

Nhưng...

Loại ánh mắt này không phải là ánh mắt một kẻ sát nhân nên có, huống chi còn là Vương Tước giết chóc lãnh khốc vô tình.

Glanz cúi đầu, giống như bị yêu thương trong mắt Thương Tẫn lây sang, vô số ký ức "ngủ say" như gió lốc ùa về quẩn quanh tâm trí, Một gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng như băng tuyết quen thuộc hiện ra trong đầu. Chính là hắn, người quan trọng nhất với Glanz, so với chính mạng sống của bản thân, anh còn coi trọng hơn.

"Thương Tẫn Vương Tước, dù có thế nào hôm nay ta nhất định phải..." còn chưa kịp kết câu, một lần nữa nhìn vào trong mắt Thương Tẫn, nỗi sợ ngay lập tức lấn át lí trí của anh.

Ánh mắt ôn nhu vừa nãy đã hoàn toàn biến mắt, đôi mắt của hắn bây giờ chuyển thành màu vàng kim, không có lòng trắng cũng không có con ngươi, chỉ độc một màu hoàng kim thuần túy, tựa như ngay tức khắc hồn vụ hoàng kim trong mắt Thương Tẫn đã một mực sôi trào. Đồng thời, Glanz cũng cảm nhận được hồn lực cực đại của Thương Tẫn đã bắt đầu lưu động nhưng biểu cảm trên mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ ôn nhu như cũ. Hoa văn trên thân thể vô cùng phức tạp và tinh vi, khác xa tất cả những người Glanz từng biết. Cảm giác bí bách tức thời như một thanh chùy ngàn cân đập vào ngực Glanz, anh cảm thấy trái tim mình trong nháy mắt sẽ bị moi ra ngoài, giống như bị đem ra hiến tế vậy"Ta nhận được lệnh là: Chỉ cần ngươi mất kiểm soát, lập tức kết liễu ngươi" thanh âm của Thương Tẫn cũng phảng phất hồn vụ hoàng kim, từng câu từ chữ lạnh lùng như băng khiến Glanz không khỏi rùng mình, trong không khí phảng phất hơi thở rữa nát của tử thần. "Cho nên ta mong ngươi ở lại"

Thương Tẫn bước vài bước đến gần Glanz, lúc này giống như chuẩn bị đem mặt mình dán lên mặt anh. Khoảng cách gần đến mức Glanz thậm chí có thể cảm nhận được nhịp hô hấp của Thương Tẫn. Bất quá, Glanz không có thời gian để ý mấy thứ này, bởi vì khi hắn ở gần như thế, anh cảm thấy như lồng ngực mình sắp nổ tung. Bí bách trong lòng trong một thời gian ngắn nhân lên gấp bội. Đây là uy hiếp bằng thực lực áp đảo, giống như lời mời gọi của tử thần. Lí trí của Glanz trong phút chốc tan biến, bản năng cuồng dã chiếm lấy linh hồn biến anh thành một con ác thú kinh khủng nhất thế gian. Thanh đao trong tay như một tia chớp màu trắng hướng tới người trước mặt mà lao đến.

Ở cự li đó, không một nhà hồn thuật nào có thể tránh được, kể cả có là thiên thần cũng không ngoại lệ. Lần tấn công này Glanz căn bản đã sử dụng hồn lực cực hạn. Nếu như trên thế gian này tồn tại người có thể chống đỡ được, tính mạng của hắn gần như là vĩnh hằng không thể tước đoạt. Trong đại lục Odin, làm được điều này chỉ có Bạch Ngân Tế Ti mà thôi.

Lạ thay sát khí cuồng bạo nuốt chửng lí trí của Glanz bỗng nhiên biến mất. Khi anh tỉnh lại, đôi mắt hoàng kim đáng sợ ban nãy của Thương tẫn đã khép lại, vẻ mặt hắn vô cùng bình yên, dáng vẻ lúc này thật giống một nàng công chúa đang say ngủ. Trông thấy vẻ mặt như thế, Glanz trong lòng có chút thê lương, hận không biết tại sao vừa rồi mình lại nhảy bổ về phía Thương Tẫn. Khi nãy đột nhiên xuất hiện có một loại cảm giỗ không thể nào kháng cự, bản thân như một pho tượng gỗ bị ác ma giật dây.

Mới biết Thương Tẫn một thời gian ngắn ngủi, Glanz cảm thấy hắn thực ra là một người rất hiền lành dịu dàng, đặc biệt là ánh mắt yêu thương kia cực kỳ giống với người quan trọng nhất trong lòng Glanz. Có lẽ ở đâu đó trong thế gian này cũng có một người coi trọng Thương Tẫn hơn sinh mạng của chính mình.

Nhưng lại là do chính mình giết chết...

"Ngươi nhất định phải đi sao?" giọng nói ôn nhu một lần nữa vang lên, Glanz lúc này đang ngập chìm trong bi thương cùng ân hận ngẩng đầu nhìn Thương Tẫn.

Thương Tẫn mở mắt ra, đã khôi phục lại trạng thái ban đầu. Ánh mắt như dòng suối mát lành hướng về Glanz mà chảy tới, nhẹ nhàng xoa dịu vết thương sâu trong trái tim anh.

"Ta ban đầu cho là [Tứ Tượng Cực Hạn] có thể khiến cho ngươi sử dụng được cùng lúc cả bốn nguyên tố lửa, gió, đất, nước. Nhưng xem ra cơ quan tình báo [Phong Ngữ]* của Hỏa Nguyên chúng ta đã đưa thông tin sai lệch rồi, bọn họ đánh giá quá cao thực lực của loại thiên phú này. [Chiến Thần Ngưng Thị] của ta có thể coi như một dạng uy hiếp với các nhà hồn thuật, với hồn thuật sư Hỏa Nguyên chỉ là cảnh cáo nhưng với hồn thuật sư khác hệ chính là khiêu khích của tử thần, khiêu khích họ đến nổi điên mà tấn công không tự chủ. Ngải Nhĩ đế quốc chúng ta đóng cửa với thế giới quá lâu, bây giờ trên thế gian này đã xuất hiện những loại thiên phú quái dị gì không thể nắm rõ. Ngươi ngay cả [Chiến Thần Ngưng Thị] cũng không đối phó nổi thì tốt hơn hết là ở lại đây đi,bước ra ngoài một bước thôi cũng đã đủ chết mấy lần rồi" Thương Tẫn nói bằng giọng rất nhẹ nhàng nhưng đến tai bất kể hồn thuật sư nào cũng có thể khiến họ hồn bay phách tán. Trong mắt hắn dường như đã trông thấy trước vận mệnh bi thảm của Glanz nếu anh liều mạng rời đi. Thật hợp với tên gọi thiên phú của hắn [Vận Mệnh Thẩm Phán]*không thấy ai thắc mắc nhỉ =.= "Phong" trong [Phong Ngữ] không có nghĩa là gió, từ phong này thuộc bộ hỏa, chỉ khói lửa dùng để ra hiệu. Giải thích là ngày xưa ở trong đồn thấy giặc đến thì ra hiệu bằng cách đốt lửa, gọi là "phong"

(Mọi chú thích là của người edit)

"Đúng rồi, Glanz" liếc nhìn gương mặt trắng bệch như tờ giấy của anh, nhắc nhở anh một chuyện long trời lở đất "Tình báo Thủy Nguyên chẳng nhẽ lại không cho ngươi biết không có bất kì một hồn khí dạng kim loại nào có thể gây tổn hại đến Vương Tước Hỏa Nguyên?"

Hai mắt Glanz trống rỗng như vừa bị quỷ trộm mất linh hồn, đờ đẫn nhìn cánh tay phải của Thương Tẫn. Trong nháy mắt thời gian như ngừng trôi phẳng lặng như mặt hồ, anh rõ ràng đã trông thấy chuyện động trời nhất từ trước đến nay.

Cánh tay phải của Thương Tẫn tiếp nhận nhát chém toàn lực của Glanz, quang cảnh thật đáng sợ. Nhát kiếm kinh người cùng hồn lực hùng hậu như vậy cho dù là chiến giáp cứng rắn nhất của Thủy Nguyên cũng sẽ nát bấy nhưng Thương tẫn lại dùng chính da thịt của mình mà chống đỡ. Tuy nhiên hình như Thương Tẫn không phải cứ như vậy mà tiếp nhận, đao chém xuống trong nháy mắt dừng lại ngay trước khi chạm vào thân thể hắn như đụng phải bộ giáp cứng rắn ngang với kim cương. Nhưng kì tích sau đó mới thực sự bắt đầu! Những hoa văn màu vàng kim lập tức hiện ra trên cánh tay phải của Thương Tẫn, cách một lớp bao tay trắng muốt vẫn có thể nhìn ra màu vàng lóng lánh, giống như có hàng ngàn con nhện bò chằng chịt trên bao tay dệt nên thứ hoa văn quỷ dị. Thứ này không có chút nào giống mạch hồn thông thường, theo thời gian dần dần chuyển sang màu đỏ tươi, tản ra thứ ánh sáng chói mắt.

"Tốt lắm, đến lượt ta" Thương Tẫn đột nhiên nắm chặt tay phải đã sớm biến thành màu đỏ rực, hướng về phía Glanz. Anh rõ ràng trông thấy thanh đao của mình bị bẻ cong. Thương Tẫn từ từ thả lỏng tay, một nửa thân cây đao biến thành bụi đỏ rơi đầy trên mặt đất, phát ra tiếng vang khe khẽ.

Sự sợ hãi trong lòng Glanz bây giờ như muốn xé toạc linh hồn anh, không để anh thốt ra một câu nào. Glanz không nhịn được mà liếc nhìn thanh đao của mình, nỗi sợ kia nhanh chóng tăng lên như màn đêm nuốt chửng ánh trăng yếu ớt, dập tắt chút hi vọng cuối cùng.

Thanh đao trong tay chỉ còn lại phần chuôi, phần lưỡi hẹp dài sắc bén đã chỉ còn là đám bụi đỏ trên mặt đất, thậm chí còn có chút bụi than trắng bạc đọng lại. Chẳng lẽ đó thực sự là lưỡi đao của mình sao?

Glanz không thể nào tin đây là sự thật, ngẩng đầu nhìn Thương Tẫn, gương mặt cắt không còn một giọt máu trắng bệch như tờ giấy. Khuôn mặt anh tuấn bây giờ đã bị sợ hãi lấn át, ánh nhìn tiều tụy hướng về phía Thương Tẫn hồn lực mạnh mẽ đến dữ tợn.

Đây là hồn khí của mình cơ mà, trên thế gian này có người lại mạnh đến mức có thể phá hủy hồn khí của người khác!

Glanz bất chợt trợn mắt lộ ra những tia máu đỏ ngầu, hai con ngươi trống rỗng. Trên đùi truyền tới một trận đau nhức như có vô số cây kim nhỏ dài đâm vào. Định cúi đầu nhìn xuống liền phát hiện toàn thân không cử động được dù chỉ là một cái chớp mắt. Glanz mơ hồ nhận ra hàng ngàn chông băng nhỏ dài liên tiếp phun ra trên cơ thể, tâm thần phế liệt đến thống khổ, lục phủ ngũ tạng giống như bị hàng ngàn con côn trùng nhỏ gặm cắn. Cổ họng không thoát ra nổi một âm thanh nào, những chông băng từ từ di chuyển lên trên mặt. Gương mặt đẹp đẽ nhanh chóng bị đâm toạc, máu tươi phun ra dọc theo chông băng chảy xuống, rơi xuống đám bụi màu đỏ. Không khí bốn phía xung quanh bốc mùi tanh tưởi phát buồn nôn. Cuối cùng thứ băng này khép lại như cánh hoa, biến Glanz thành một bức tượng đá thực sự.

Anh phát hiện không những thân thể mình bất động mà ngay cả vận dụng một tia hồn lực cũng không làm được, duy chỉ có cảm giác thống khổ còn sót lại. Thân thể dường như đã không còn là của mình nữa mà biến thành một đại lao giam giữ hành hạ linh hồn bên trong. Nghĩ kĩ một chút rốt cục cũng chấp nhận bản thân đã bị Thương Tẫn kiểm soát hoàn toàn. Trong trí nhớ của anh, chưa từng có người nào đạt đến trình độ này, kể cả Vương Tước của mình cũng không bao giờ đạt tới.

"Glanz, đây chính là thiên phú của ta [Vận Mệnh Thẩm Phán]" Thương Tẫn hướng về phía tượng đá bị máu nhuộm đỏ, trong mắt tràn đầy ý không đành lòng. Hắn lại nâng tay phải lên, một dòng hồn lực tinh thuần như nước sông cuồn cuộn chảy vào cơ thể anh "Bây giờ, ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là ở lại đây. Hai là chết ngay tức khắc."

[Ly hồn vực phía đông Ngải Nhĩ đế quốc]

Ánh nắng tinh khiết phủ lên đại điện trống trải một màu trắng nhàn nhạt, bốn phía không có lấy một cây cột, xung quanh hoàn toàn trống vắng đem đến cảm giác thần bí khó diễn tả thành lời. Nhìn lên không thấy trần cung điện tinh xảo xa hoa hay màu xanh lam thường thấy của bầu trời tự nhiên, trong không gian là một loại màu sắc khó có thể hình dung, giống như ánh trăng trong sạch thanh khiết đến tột cùng, lại sáng rỡ như tròng mắt thiếu nữ. Thứ ánh sáng này chỉ có thể chiêm ngưỡng không thể nào chạm tới, là một phần của thế giới thần thánh đặc hữu. Không nghi ngờ gì chúng thuộc về nơi ở của thiên thần, tuyệt đối không phải kẻ nào cũng có tư cách trông thấy. Cho dù là Vương Tước áp đảo chúng sinh của Hỏa Nguyên Ngải Nhĩ đế quốc cũng không đủ.

Nghĩ tới đây, Hỏa Hạ Y Lạc trong lòng có chút rạo rực. Mấy phút trước mở mắt ra còn tưởng đã rơi vào ngục tối vĩnh hằng. Nhưng khi hắn cảm thấy khối băng trên người mình biến mất, thứ giá rét phun ra từ bóng đêm không còn thay vào đó là ánh mặt trời ấm áp thư thái, hắn biết mình đã lầm, không những không có rơi vào địa ngục mà còn được đưa đến nơi cao quý nhất của Hỏa Nguyên.

"Tá Chi Cách Hỏa Hạ Y Lạc Vương Tước" từ lòng đất phát ra thanh âm không có chút cảm xúc nào, truyền đến cảm giác vô cùng huyền bí.

"Bạch Ngân Tế Ti" Hỏa Hạ Y Lạc ngay lập tức quỳ một gối trên đất, mặc dù không biết Bạch Ngân Tế Ti ở nơi nào nhưng bản năng khiến hắn ngay lập tức phải hành lễ. Bản mặt thiếu niên bướng bỉnh bất trị kia sớm biến mất, thay vào đó là gương mặt nghiêm túc đẹp đến động lòng người, cho dù là võ sĩ đã trải qua bão táp phong sương cũng không khí khái bằng "Ta ở trong hành lang gặp công kích của hồn thuật hệ nước cho nên tới đây có trễ một chút"

"Ngươi nhầm rồi, Hỏa hạ Y Lạc. Công kích ngươi không phải hồn thuật hệ nước mà là tấm phòng ngự mạnh mẽ nhất của Hỏa Nguyên [Ly Hồn Y Diễm] và [Cố Hữu Lĩnh Vực]" trong giọng nói của Bạch Ngân Tế Ti vẫn không có chút cảm xúc, vẻ tôn quý thần thánh sánh ngang với mặt trời.

"[Ly Hồn U Diễm] và [Cố Hữu Lĩnh Vực]?" Hỏa Hạ Y Lạc không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi lại, hắn không tin là Hỏa Nguyên lại có thể sử dụng hồn thuật đóng băng người khác.

"Hai thứ này có thể tước đi linh hồn của vật thể" Lần này thanh âm có phảng phất một tia lạnh lẽo, giống như đem Hỏa Hạ Y Lạc dìm xuống đáy biển băng giá ánh mặt trời vĩnh viễn không thể nào chạm tới."Tước đi linh hồn của vật thể?" Con ngươi màu đỏ Hỏa Hạ Y Lạc run rẩy không ngừng sau khi nhận ra ý tứ trong câu nói của Bạch Ngân Tế Ti.

Hỏa Hạ Y Lạc đưa năm ngón tay mảnh khảnh chạm lên gò má tuấn mĩ, đầu ngón tay truyền tới cảm giác suýt nữa khiến cho hắn đứng không vững, có lẽ nói hắn đang đứng không đúng lắm. Trên đầu ngón tay không truyền đến xúc giác, Hỏa Hạ Y Lạc không có cách nào chạm tới mặt mình. Bàn tay phải trắng nõn trực tiếp xuyên qua, tựa như đang chạm vào ảo ảnh. Hỏa Hạ Y Lạc nâng tay lên phía trước con ngươi màu đỏ, tay phải vẫn như cũ chân thật, những hoa văn mạch hồn cũng không có khác thường. Hắn lại nhích tay đến gần mắt mình, trong nháy mắt lí trí liền tiêu biến, hai tay bắt đầu run rẩy không ngừng.

Tay phải của hắn xuyên qua mặt mình, trực tiếp lọt vào trong thân thể không một chút trở ngại. Đồng thời nơi tiếp xúc lóe lên những tia màu trắng phảng phất ánh sáng ma thuật.

"Không cần sợ hãi" Bạch Ngân Tế Ti lại lần nữa lên tiếng "Ngươi bây giờ đang ở dạng linh hồn, thân thể đang ở trong [Cố Hữu Lĩnh Vực]. Chờ một chút là lại có thể trở lại thân xác thôi."

"Tạ ơn Bạch Ngân Tế Ti!" Hỏa Hạ Y Lạc cố đè xuống sự sợ hãi trong lòng, nhịn xuống ý chất vấn sao Bạch Ngân Tế Ti lại làm thế. Tạm coi như Vương Tước bình thường chỉ là thứ công cụ, cớ sao người được Bạch Ngân tín nhiệm nhất là mình lại bị đối xử như vậy, "Xin hỏi nhiệm vụ lần này của ta là?"

" nhìn xuống! "

Hỏa Hạ Y Lạc cúi đầu, thấy rõ dưới chân mình là một lớp thủy tinh trong suốt không có bất kì một khe hở nào, tồn tại như một thiên thần viễn cổ không có dấu vết của tháng năm, bị bao trùm bởi vẻ thần bí vĩnh hằng. Nó lớn đến nỗi Hỏa Hạ Y Lạc cảm giác mình đang đứng trên một mặt hồ bát ngát giữ trời đông giá rét. Tuy nhiên khác với mặt băng bình thường không thể nào nhìn xuyên thấu, lớp thủy tinh này lại để ánh sáng lọt qua không chút trở ngại. Hắn âm thầm ước lượng khoảng cách nhưng thất bại, không cách nào nhìn thấy đáy, giống như bản thân đang đứng trên núi cao ngước nhìn bầu trời xanh biếc vô tận. Chưa biết chừng bên dưới đó là suối nguồn hồn thuật bị chôn dấu của Ngải Nhĩ Đế Quốc.

Hỏa Hạ Y Lạc nhìn chăm chú như đang đối diện với tử thần, con ngươi hắn nhíu chặt, gò má khẽ co giật.

Tấm thủy tinh to lớn dưới chân đã mất đi vẻ tinh khiết ban đầu, hiện ra trước mắt Hỏa Hạ Y Lạc cảnh tượng hắn chưa bao giờ thấy qua.

Vô số hồn vụ hoàng kim giống như hơi nước điên cuồng tụ lại một điểm bằng tốc độ kinh người. Trong không gian xuất hiện một lốc xoáy khổng lồ như muốn xé rách tấm lá chắn của toàn bộ thế giới hồn thuật, rung chuyển cả đất trời. Có thể thấy rõ ở trung tâm cột lốc vì ngưng tụ quá nhiều hồn vụ hòa kim mà sôi sục như nham thạch, khung cánh tráng mỹ khiến bất kì nhà hồn thuật nào cũng cảm thấy khó thở. Ngay chính giữa khu vực trung tâm lại có một khoảng hư vô, không có bất kì dấu hiệu tồn tại của hồn vụ hoàng kim, tựa hồ như có một thứ đến từ tận cùng địa ngục tham lam đem tất cả nuốt vào trong bụng.

Rốt cuộc là loài ma quỷ gì mới có thể đạt đến trình độ như vậy?

"Hỏa Hạ Y Lạc Vương Tước, cái ngươi đang thấy chính là hải vực Lôi Ân phía tây Aslan, cảnh tượng đó do một kẻ tên là [Khuy Linh] phát động. Ở nơi này xuất hiện yếu tố đủ để uy hiếp đến sự an nguy của Ngải Nhĩ đế quốc cho nên chúng ta mới khẩn cấp cho gọi ngươi tới đây"

"Xin hỏi Bạch Ngân Tế Ti, nhiệm vụ của ta là lẻn vào Aslan sao?" thanh âm của hắn có chút run rẩy khó phát hiện.

"Không phải! Nhiệm vụ ấy ta đã giao cho Vương Tước Cấp Ba rồi. Thiên phú [Tiên Tri] của hắn có thể bảo đảm tính bí mật của nhiệm vụ lần này. Bây giờ vẫn không nên để những quốc gia khác biết ý đồ của Hỏa Nguyên"

"Vậy nhiệm vụ của ta là gì?" nghe được điều này, trong giọng nói của Hỏa Hạ Y Lạc lại thêm phần nghiêm túc, phảng phất tiếng kim loại va chạm.

"Chúng ta muốn biết phản ứng của Phong Nguyên với chuyện này thế nào"

"Người muốn ta lẻn vào Phong Nguyên?" Hỏa Hạ Y Lạc có chút kích động, giọng nói có chút khẩn trương và tức giận.

"Cũng không phải! So với Hỏa Nguyên chúng ta, năng lực ứng dụng của hồn thuật của Phong Nguyên có chút ưu thế, Cho nên ta sẽ để anh trai ngươi, Vương Tước Cấp Hai Tá Chi Cách Thương Tẫn phụ trách việc này."

"Anh trai?" trong mắt hắn lóe lên ánh sáng như có như không, vô số cảm xúc phức tạp trào dâng trong lòng hắn, trầm mặc một lúc, hắn gằn từng chữ hỏi: "Nhiệm vụ của ta là?"

Bạch Ngân Tế Ti dừng lại ở đây, giống như đang suy nghĩ nên truyền đạt mệnh lệnh như thế nào. Lặng yên một hồi, giọng nói ấy lại vang lên "Phụ thân của ngươi, Vương Tước Tá Chi Cách Viêm Tín ở Phong Nguyên đã mất tích nhiều năm, Hỏa Nguyên chúng ta không thể không có Vương Tước Cấp Một."

"Nhiệm vụ của ta là thông báo cho anh trai Người sẽ thăng hắn lên làm Vương Tước Cấp Một phải không?" Hỏa Hạ Y Lạc chen vào lời nói của Bạch Ngân Tế Ti, trong thanh âm có chút bi thương cùng khổ sở.

"Nhiệm vụ của ngươi là tự mình nhắn nhủ Thương Tẫn, chúng ta sẽ phái Vương Tước Cấp Một tân nhiệm đi điều tra về Vương Tước đã mất tích. Hắn có thiên phú mạnh mẽ nhất trong lịch sử Hỏa Nguyên, cũng chính là thiên phú mạnh nhất lục địa Odin này"

Hoàn

@SuraChan cái người Glanz yêu hơn cả sinh mệnh ấy =))) tác giả hàm ý gì a?? *ôm tim quằn quéo* Ai chèo thuyền Ngân Trần-Glanz hãy cho tôi thấy cánh tay của các bạn =))
Bình Luận (0)
Comment