Tước Tích

Chương 73

Editor: SuraChan

***

Note: Cuối tuần ta sẽ cố xả nốt chương bảy để kết thúc phần một của TTLHN, tí nữa mn đọc sẽ thấy bắt đầu có sự xuất hiện của Địa Nguyên, đánh dấu bước chuyển sang phần hai:3 Phần một coi như là để phô trương lực lượng =)))) đừng vội kết luận vì ta cảm thấy chìa khoá bí mật còn nằm ở đằng sau:)) Thứ lỗi cho ta up truyện muộn:( ta còn phải vừa học vừa làm, thời gian này có quá nhiều cuộc thi cùng bài kiểm tra =((( Xin thứ lỗi.

[Diệp Sắt thành, Phía Đông Ngải Nhĩ Đế Quốc]

Trong không khí nhàn nhạt hương hoa, tòa thành màu trắng hùng vĩ đặc biệt thu hút. Khác với những địa phương khác của Đế Đô Áo Đinh Duy Á, địa hình ở đây chủ yếu là núi cao, dù có vào giữa mùa hạ cũng sẽ có mây trắng phiêu đãng. Nhìn từ những trấn xa trong Ngải Nhĩ, nơi này dường như tòa lâu đài ngự trị giữa tầng mây. Đông tới, cũng bởi vì cách xa trung tâm hồn thuật của Hỏa Nguyên, bất đồng với Đế Đô hoa tươi bốn mùa nở rộ, giá rét từ phương Bắc tràn về, cộng thêm địa thế đặc hữu, tòa thành lại càng giống như một tòa thánh điện được bao phủ bởi băng giá. Lúc này, từ phía xa trông lại, cung điện tinh xảo so với hoàng cung ngập tràn hoa tươi có chút ảm đạm thất sắc.

Huyền Thiên Đế Cơ nhẹ nhàng thưởng thức hương hoa, nhận ra đó là [Tuyết Vũ Băng Mân] mình quen thuộc nhất. Mùi hương cao quý như đến từ vườn hoa của thần giới, khiến kẻ nào ngửi thấy cũng cảm giác như có một trận gió xuân mát mẻ mớn trớn trên da mặt, hương thơm theo hô hấp từ từ thấm vào nơi sâu thẳm nhất của linh hồn. Không sai, đó chính là loài hoa mà nàng yêu thích nhất. Nhưng chúng tuyệt nhiên không thể xuất hiện ở nơi này, ngoài hoa uyển của hoàng cung, loài Tuyết Vũ Băng Mân mong manh yếu ớt không thể sinh trưởng ở nơi nào khác, đừng nói đến tòa thành lạnh giá này.

Huyền Thiên Đế Cơ ngẩng đầu lên, hướng đến Sứ đồ đang ngồi đối diện mình bằng ánh mắt đặc hữu của một công chúa hoàng tộc. Đồng tử màu xanh nhạt trong sạch tinh khiết của nàng có thể ví như đồng tử của thiên thần. Sứ đồ hiểu được ý tứ trong đôi mắt, nhẹ nhàng di chuyển ngón tay. Tấm rèm xe ngựa không có gió mà tự động bay lên, tựa như có một thị thần vô hình theo lệnh của Huyền Thiên Đế Cơ vén màn lên.

Huyền Thiên Đế Cơ nhìn thiếu nữ xinh đẹp trong y phục bằng lụa mỏng, nhẹ nhàng thở dài một cái. Sứ đồ của nàng, bất kể là hồn lực hay ngoại hình, Huyền Thiên Đế Cơ đều hết sức hài lòng, phải nỗi nàng ta không thích nói chuyện, dù là với Vương Tước của mình cũng không nói quá một câu.

Huyền Thiên Đế Cơ di chuyển một chút, theo hướng rèm mở nhìn ra ngoài, nụ cười so với Tuyết Vũ Băng Mân còn mê người hơn hiện ra trên gương mặt tôn quý. Ở phía sau xe ngựa, hai hàng [Thái Dương Điện Kỵ Sĩ] dài đến nỗi không thấy được điểm dừng đang xếp đội ngũ chỉnh tề đi theo hộ giá. Mỗi một kỹ sĩ đều mang trên mình chiến giáp bằng bạc trắng, được mặt trời soi rọi phản chiếu ánh sáng khiến người ta phải chói mắt. Bọn họ vóc người khôi ngô, ai cũng cho thấy vẻ đẹp hùng tráng như thánh thần. Huyền Thiên Đế Cơ vô cùng tò mò, mỗi người bọn họ có giống như truyền thuyết anh tuấn đến độ có thể làm bất cứ cô gái trên thế gian này đảo điên hay không, đáng tiếc, tất cả đều mang chiếc mặt nạ giống nhau như đúc. (Toàn giai đẹp, hức hức T.T   không phải một mà là nguyên bầy =))))

Tuy nhiên, điều đó cũng không có làm giảm bớt khí chất cao quý, ngược lại còn khiến họ càng trông giống những vệ thần anh tuấn. Tất cả đều đem theo chiến mã màu lông trắng tinh khiết không có một chút tạp chất, trên đầu chúng mới được treo thêm túi thơm màu đỏ tươi. Mùi hương của [Tuyết Vũ Băng Mân] từ những túi thơm này tản ra trong không khí, thổi một làn gió xuân lãng mạn vào tòa thành bị băng tuyết bao phủ.

Nhìn những kỹ sĩ kia, nụ cười sáng lạn của Huyền Thiên Đế Cơ đem đến cho nàng khí chất công chúa đặc hữu, thoạt nhìn sẽ lầm tưởng là nụ cười của thiên sứ. Nếu không phải bây giờ nàng đeo mạng che mặt, vẻ đẹp ấy nhất định sẽ khiến [Thái Dương Điện Kỵ Sĩ] cho rằng họ đã gặp được nữ thần đích thực. Ngày nhỏ mỗi lần có chuyện không vui hoàng huynh nhất định sẽ nghĩ ra cách làm cho nàng vui vẻ, cho dù bây giờ đã là đế vương cao quý nhất Hỏa Nguyên Ngải Nhĩ, Người vẫn không chịu thay đổi.

"Hoàng huynh thật là hào phóng, ngay cả [Thái Dương Điện Kỵ Sĩ] của mình cũng phái tới" Huyền Thiên Đế Cơ nhìn quân đoàn tinh nhuệ của Hỏa Nguyên, trong mắt tràn đầy tự hào và cao ngạo.

"Không! Công chúa điện hạ, người nhầm rồi, Hỏa Hoàng không chỉ cứ đi [Thái Dương Điện Kỵ Sĩ] đâu" thanh âm ôn nhu như nước của nam nhân truyền vào tai Huyền Thiên Đế Cơ.

Huyền Thiên Đế Cơ nhìn theo hướng âm thanh, thân ảnh của một thiếu niên trong bộ trường bào màu xanh da trời lọt vào tầm mắt. Khác với vóc người khôi ngô của [Thái Dương Điện Kỵ Sĩ], thân thể yêu kiều, tứ chi mảnh khảnh khiến cho hắn nhìn chẳng khác gì một thiếu nữ quý tộc cả ngày chỉ biết ngắm hoa bắt bướm.  Bất quá gương mặt của hắn lại vô cùng tinh xảo, hàng lông mày như được tô vẽ bởi người họa sĩ tài hoa nhất, nếu như để những thiếu nữ kia nhìn thấy, không biết sẽ lại có thêm bao nhiêu người mất ngủ (sao ta thấy bản thân mình trong đó vậy =))))

"Ngươi là ai?" ngữ khí của Huyền Thiên Đế Cơ vô cùng xa cách, tựa như không hề có để hắn vào mắt.

"Bẩm công chúa điện hạ, tên ta là Tạp Nặc Tác Đạo Cách Lạp Tư, phụ trách trấn thủ vùng Tây Nam đế quốc, là người của Tạp nặc Tác Gia Tộc." giọng nói của Đạo Cách Lạp Tư hết sức êm ái, phảng phất bóng dáng của một thiếu nữ yếu ớt.

"Ngươi dám nói ta sai lầm, là đã mắc tội gì?" Huyền Thiên Đế Cơ nghe được bốn chữ "Đạo Cách Lạp Tư], cười khinh miệt. Tuy bình thường nàng căn bản không có để Vương Tước hay hồn thuật sư vào mắt, nhưng về Bát Đại Gia Tộc Hỏa Nguyên cũng hiểu biết đôi chút. Mà gia tộc của Đạo Cách Lạp Tư cấp bậc hồn lực so với [Thái Dương Điện Kỵ Sỹ] cũng không bằng, là quý tộc hạ đẳng nhất hồn thuật giới.

"Thần không dám!" gương mặt trắng nõn như con gái của Đạo Cách Lạp Tư không hiểu tại sao lại xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, hắn đột nhiên chỉ tay xuống mặt đất "Không biết, món lễ vật này có thể làm công chúa điện hạ bớt giận?"

Huyền Thiên Đế Cơ cúi xuống nhìn mặt đất, phát hiện cả xe ngựa đang ngồi lẫn hàng trăm kỵ sĩ không có đi trên mặt đường đá thông thường của [Diệp Sắt] thành mà là đi trên thảm đỏ phủ. Đây cũng chính là lí do vì sao nàng ở trong xe không nghe thấy bất kì tiếng vó ngựa nào.

"Nghe nói công chúa điện hạ ghét bụi bặm, ta liền cho mười vạn công nhân tới lát thảm trên đường vào [Diệp Sắt] thành. Hy vọng Người hài lòng" Đạo Cách Lạp Tư nhẹ nhàng nói, nụ cười hết sức nho nhã.

Huyền Thiên Đế Cơ không khỏi sinh ra chút hảo cảm với vị quý tộc này, cho dù ở Đế Đô làm vậy cũng hết sức xa xỉ, không nghĩ hắn lại vì mình mà phí hết tâm tư.

Huyền Thiên Đế Cơ lướt mắt qua hai bên đường, trên con đường thông vào trung tâm thành phố [Diệp Sắt] vô cùng rộng rãi, ngoài đoàn người của nàng còn có rất nhiều quần chúng nhân dân đứng xem. Trong đó, một phần là người Hỏa Nguyên, một phần là người Địa Nguyên. Bởi vì tính chất đối lập mà biểu lộ cũng chia làm hai loại. Người Hỏa Nguyên nhìn thấy kỵ sĩ tinh nhuệ của quốc gia mình mà tự hào lẫn cao ngạo, trong mắt của người Địa Nguyên lại có một loại u buồn sâu thẳm như bóng đêm. Một quý tộc hỏa nguyên mang nhiều kỵ sĩ hồn thuật tới tiếp quản nơi này, rốt cuộc có ý đồ gì?

(@SuraChan thành [Diệp Sắt] thuộc Địa Nguyên giống như trấn Hạp Hợp của Ngân Trần là nơi tranh chấp giữa HN, PN và TN ấy, HTĐC đến là để tiếp quản thành phố này, chắc là Địa Nguyên đã trao nó lại cho Hỏa Nguyên 0.0)

Huyền Thiên Đế Cơ phất phất tay, động tác không vì thế mà kém phần ưu nhã. Gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành lại một lần nữa thu hồi vào bên trong xe ngựa, Nụ cười sáng lạn nở rộ như hoa tươi, hai tròng mắt xanh biếc giống như [Nước mắt của Hải Thần] lấp lánh trong ánh mặt trời. Vẻ ung dung của thiếu nữ hoàng tộc này có thể so với thiên sứ hoàn mỹ nhất.

"Công chúa điện hạ, ta có việc cần bẩm báo" nam tử ôn nhu uyển chuyển như một đóa lan, nhẹ nhàng vuốt ve tai trái của con ngựa mình đang cưỡi. Bạch Mã y lệnh đến gần xe ngựa của Huyền Thiên Đế Cơ. Đạo Cách Lạp Tư chậm chạp nâng cánh tay xinh đẹp vén lên tấm rèm, gương mặt nhã nhặn của hắn một lần nữa phản chiếu lên tròng mắt trong suốt thâm thúy của Huyền Thiên Đế Cơ.

Tuy nhiên hành động vừa rồi của hắn lại khiến công chúa sinh ra chán ghét. Vị hoàng tộc thiếu nữ đại khái rất không thích người lạ tiến đến quá gần mình.

Huyền Thiên Đế Cơ lặng lẽ điều chuyển hồn lực, từng hoa văn màu hoàng kim ẩn hiên trong tròng mắt như đuôi cá vẫy vùng. Trên mặt vẫn là nụ cười mê người ấy, nhưng chỉ cần Đạo Cách Lạp Tư còn dám nhích lại gần một chút, nàng ta sẽ không do dự tiễn vị quý tộc này lên hiến tế đài.

"Điện hạ, ta phát hiện dấu hiệu hồn lực hệ thổ của hồn thuật sư cấp bậc Sứ đồ." Đạo Cách Lạp Tư nhỏ giọng nói.

Hàng mi lá liễu của Huyền Thiên Đế Cơ hơi nhíu lại, nhìn sang Sứ đồ ngồi đối diện. Ánh mắt nhu hòa của nàng ta sinh ra một loại cương nghị nàng chưa từng thấy qua, lạnh lẽo như sắt thép. Xem ra nàng đã quá sơ suất.. Đôi môi Huyền Thiên Đế Cơ hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười hết sức thâm thúy. Nàng quan sát người đang cưỡi ngựa cung kính chờ đợi ở bên ngoài, đột nhiên cảm giác được trên người hắn ta có gì đó mình nhìn không thấu. Có thể nhìn ra dấu hiệu hồn lực của hồn thuật sư cấp bậc Sứ đồ, hồn lực của Đạo Cách Lạp Tự cũng không yếu như nàng tưởng. Bất quá....

Huyền Thiên Đế Cơ phất tay, giống như thiếu nữ trêu đùa một tiên điệp, nhưng là có một vòng sáng màu vàng kim từ bàn tay trắng nõn khuếch tán ra "Đi điều tra rõ ràng, không được để lộ"

Thân ảnh màu xanh lao đi như một tia chớp, trong nháy mắt từ xe ngựa biến mất.

Đạo Cách Lạp Tư ngạc nhiên mở to mắt, nụ cười sáng rõ trên gương mặt nhu nhược của hắn lộ ra. Không nghĩ tới bên cạnh Huyền Thiên Đế Cơ lại có một cận thần hồn lực trác tuyệt như thế, càng không nghĩ tới sẽ là một bé gái khả ái.

Đôi mắt của Đạo Cách Lạp Tư hiện ra ánh sáng trong suốt, khóe miệng ưu nhã nhếch lên. Nếu có một Sứ đồ giỏi giang đến vậy bảo vệ Huyền Thiền Đế Cơ, nhiệm vụ Hỏa Hoàng giao cho hắn cũng không cần quá khẩn trương.

Dĩ nhiên hắn không biết, nếu như hắn đến gần thêm chút xíu thôi, vị cận thần này nhất định sẽ xuất thủ trước, trong nháy mắt biến hắn thành đống xương.

[Phía Đông Hỏa Nguyên, Vong Linh Đạo]

Hai dãy núi cực lớn cao vút đến tận tầng mây như hai thanh đao ngập ngụa máu tanh chém lên trời cao, Trong không gian chỉ có một lối đi hẹp dài bốc mùi tanh tưởi. Dù là ban ngày hay đêm khuya, người bước vào không thể cảm nhận được giá rét. Bất cứ lúc nào cũng có những sóng nhiệt điên cuồng cùng mùi hôi thối từ thi thể rữa nát xộc vào mũi, khiến cho kẻ đó không thể nhịn nổi phảidừng bước ngồi trên mặt đất, phun ra lục phủ ngũ tạng để bản thân dễ chịu hơn đôi chút.

Cả vung đất hoang vu không có chút màu xanh của cây lá, cho dù là sa mạc cũng không sánh bằng. Hang động sâu hun hút không thấy được cửa ra, mặt đất màu đen kịt chính là những vết máu bị thiêu cháy mà thành. Bất luận là chỗ nào cũng tràn ngập hơi thở chết chóc mãnh liệt

Vô số hài cốt trắng bệch kèm theo những chông đá lởm chởm bén nhọn mọc la liệt ở cửa hang. Trong đám thi thể có cái đã không nhận ra được hình dạng, thậm chí còn vương lại cục thịt còn chưa phân hủy hết, tỏa ra mùi tanh hôi khiến người khác hận không thể chặt gãy mũi mình.

Ở nơi xa hai thân ảnh nhỏ bé dần dần hiện ra, một người đó mặc chiến bào màu đỏ tung bay phần phật trong sóng nhiệt như cánh sen màu đỏ rực nở rộ. Mái tóc dài che nửa khuôn mặt nhưng nụ cười tà khí tôn quý cùng khí chất tiêu sái không thể nào che giấu được. Ở giữa hàng thi thể, trông hắn vừa giống như ác ma địa ngục mang dáng vẻ thần thánh của thiên sứ. Mà phía sau hắn, một thiếu nữ tóc vàng mặc y phục màu hồng nhạt, khi nhìn thấy đám xác chết không còn ra hình thù từ từ lùi về sau thiếu niên. Gương mặt ngây thơ viết đầy sợ hãi. Nếu nhìn kĩ, tròng mắt tinh khiết như nước hồ của nàng giờ phút này đã ánh lên chút lệ quang.

"Hỏa Hạ Y Lạc, ngươi không phải muốn dẫn ta đến thành [Diệp Sắt] sao? Tại sao lại đến đây?" Thiếu nữ nhỏ giọng hết mức có thể, sợ sẽ đánh thức đám thi hài dưới chân.

Hỏa Hạ Y Lạc liếc mắt nhìn Anh Ly hoảng sợ sau lưng, đưa ngón trỏ nhẹ nhàng búng lên chóp mũi con bé một cái "bây giờ Diệp Sắt thành vẫn là lãnh địa của Địa Nguyên, nhiệm vụ của chúng ta là âm thầm bảo vệ Huyền Thiên Đế Cơ, hộ trợ nàng tiếp quản nó, Theo lí thuyết, nhiệm vụ này rất đơn giản, bất quá ta cảm thấy có chút kì quặc"

"Tại sao?" Anh Ly mở to đôi mắt màu xanh nhạt, như muốn để cho người khác nhìn thấy tâm tư của mình.

"Bảo vệ hoàng tộc tiếp quản một thành phố vốn là đại sự. nhưng mấu chốt nằm ở Huyền Thiên Đế Cơ, chuyện này liền có chút kì quặc" Ánh mắt của Hỏa Hạ Y Lạc hơi run rẩy "Nửa năm trước, Huyền Thiên Đế Cơ thay thế Vương Tước Cấp Bảy, nàng bây giờ vừa là hoàng tộc vừa là Vương Tước, Bạch Ngân Tế Ti công khai phái một Hỏa Tước đến Địa Nguyên Ái Nhĩ Tư tiếp quản, khó tránh khỏi Địa Tước sẽ hành động. Huống chi thiên phú của nàng lại có uy hiếp cực lớn với Địa Tước"

Hỏa Hạ Y Lạc nhìn Anh Ly vì hoảng sợ mà thống khổ đến tuyệt vọng, đột nhiên nghĩ rằng đáng ra ban đầu nên cương quyết để nàng ở lại nơi đó, bây giờ còn có thể tiếp tục cùng hoa tươi và tiên điệp chơi đùa. Mà khi đến tòa thành kia, ai biết được sẽ phát sinh những gì?

Hỏa Hạ Y Lạc cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân, vô số thi hài hỗn loạn sắp bị thiêu đốt thành tro. Mùi hôi thối trong không trung tản ra dấu hiệu hồn lực hỏa nguyên tố cực kỳ tàn bạo, tựa hồ không lâu trước mới xảy ra cuộc chém giết đẫm máu. Khó có thể đếm hết được số vong linh trong Vong Linh Đạo chờ thiên sứ đến cứu chuộc.

Hỏa Hạ Y Lạc đưa tay kéo Anh Ly sau lưng vào tầm mắt của mình, trong ánh mắt đã không còn ngạo khí hắn dùng để đối đãi với những người khác: "Chúng ta vào sâu một chút, bên trong mới có hồn thú cao cấp hệ hỏa, ta giúp ngươi bắt một con"

Anh Ly ngẩng lên nhìn Hỏa Hạ Y Lạc cao hơn cả cái đầu, nụ cười trong sáng trên mặt lại lộ ra nhưng rất nhanh lại vụt tắt "Ta cũng không phải không muốn, nhưng Vương Tước của ta đã nói bên trong có rất nhiều hồn thú thuộc tính hỏa, cấp bậc hồn lực hết sức đáng sợ, ngay cả ngài cũng sẽ cảm thấy sợ hãi. Bao lâu nay ta còn chưa dám đặt chân vào" Anh ly ngượng ngùng cúi đầu, một cục tròn tròn màu đỏ không rõ là cái gì rơi vào tầm mắt của nàng, liền nhẹ nhàng dùng chân đá đá một cái. Một con mắt màu đỏ thắm mang theo tuyệt vọng của chủ nhân đã chết thảm của nó đối diện với hai đồng tử trong suốt của Anh Ly, Trong chớp mắt, nàng cảm thấy đất trời đảo điên, linh hồn dường như cũng sắp rời khỏi mình đi mất.

Hỏa Hạ Y Lạc nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy Anh Ly suýt té xỉu, con mắt kia ngay lập tức bị đốt thành tro bụi. Hỏa Hạ Y Lạc liếc mắt nhìn vòng hoa trên đầu con bé, mấy phút trước còn là hoa tươi bây giờ đã khô héo. Xem ra Anh Ly nói không sai, chỗ này vẫn nên là rời đi cho sớm.

"Chúng ta đi nhanh rồi về, tìm cho ngươi một con [Khế ước thú] rồi đi ngay" đôi môi của Hỏa Hạ Y Lạc tiến đến tai của Anh Ly, nhẹ giọng nói.

"[Khế ước thú] là cái gì?" Anh Ly nghiêng nghiêng mái đầu, ánh mắt vô tư nhìn thẳng vào con ngươi màu đỏ của Hỏa Hạ Y Lạc.

Hỏa Hạ Y Lạc hít sâu một hơi, mùi tanh tưởi rữa nát như nước tràn vào mũi hắn, thiếu chút nữa chính hắn cũng không nhịn nổi. Hắn nhìn gương mặt ngây thơ của Anh Ly, cố gắng nén lại câu chửi rủa Bái Đình ở trong lòng. Xem ra, Vương Tước Bái Đình thật sự cái gì cũng không dạy nàng. (Bất lực =))))))))

[Khế ước thú] chính là hồn thú loại [Nhất thi nhất ngân]. Khác với các quốc gia khác, hồn thú của chúng ta bản tính cực kì hung hãn và khát máu, hồn lực của chúng cũng kinh khủng đến độ chúng ta không thể tưởng tượng nổi, Trong bốn loại nguyên tố, hỏa nguyên tố thích hợp nhất cho tấn công. Mà ở trong Ngải Nhĩ Đế Quốc còn một chỗ gọi là [Luyện Hồn Ngục] có mật độ hồn vụ dày nhất lục địa Odin, Nghe nói hồn vụ tinh thuần tồn tại ở trang thái chất lỏng, mỗi ngày tích tụ thành mưa, rót lên hàng vạn hồn thú hung tàn bên trong [Luyện Hồn Ngục].  Cũng chính vì vậy tứ đại hồn thú của chúng ta [Giác Ngộ], [Áo Nghĩa], [Dạ Tẫn Chư Thành], [Cực Quang Kiếm Vũ] là những hồn thú có tính hủy diệt mạnh nhất. Đặc biệt là [Giác Ngộ] và [Áo Nghĩa], ngay cả Bạch Ngân Tế Ti cũng không thể phán đoán được cấp bậc hồn lực của chúng, bởi vì chúng đều vượt cả cả Tư Tế Bạch Ngân, giống như ta có thể phán đoán nhiệt độ của ngọn lửa chứ không thể nào đoán được nhiệt độ của mặt trời."

"Chúng còn mạnh hơn ca ca ngươi Vương Tước Thương Tẫn?" thanh âm của Anh Ly có chút run rẩy.

Hỏa Hạ Y Lạc trầm mặc một hồi, lặng lẽ gật đầu một cái, nói tiếp "Vì hồn thú của chúng ta có tính công kích, cho nên không thể để chúng làm loạn, nếu không thì cả quốc gia sẽ đứng bên bờ hủy diệt. Biện pháp tốt nhất là thu phục chúng làm hồn thú, nhưng số lượng hồn thú vượt xa số lượng hồn thuật sư. Để giải quyết vấn đề, từ xa xưa đã ra đời hồn thuật [Phách Ngân]. Thực ra rất đơn giản, chính là khi hồn thú bị trọng thương đến mức độ nào đó, hồn thuật sư sẽ dùng hồn ấn phong ấn một loại khế ước lên hồn thú, thành lập quan hệ giống như hồn thuật sư và hồn thú của họ. Bất quá, mối liên kết vô cùng mong manh, không thể giống như hồn thú đã thu phục, chỉ có thể ra lệnh cho chúng ở một địa điểm thời gian nhất định. Hơn nữa tiền đề của [Phách Ngân] là khi hồn thuật sư đến đủ gần hồn thú, thông qua một loại thần chú kích hoạt [Phách Ngân] trên cơ thể chúng mới có thể sử dụng"

Anh Ly mở to mắt giật mình nhìn Hỏa Hạ Y Lạc "Chẳng lẽ ngươi trước kia cũng tới nơi này, để lại một ít [Phách Ngân]?"

"Không có" Hỏa Hạ Y Lạc hơi nhếch môi, tia sáng màu đỏ lóe lên trong đôi mắt "Tuy nhiên, không phải [Phách Ngân] nào cũng phải tương ứng với thần chú nhất định, có lúc một loại chú văn có thể sử dụng với nhiều loại [Phách Ngân]. Ví dụ như ở một số gia tộc, tuy [Phách Ngân] khác nhau nhưng thần chú cơ bản chỉ có một. Tuy nhiên cấp bậc vô cùng quan trọng, giống như gia tộc Tá Chi Cách của ta, là một trong Bát Đại Gia Tộc, cai quản vùng cực bắc cùng [Bạch Dạ Quận] Phong Nguyên Nhân Đức Đế Quốc có liên hệ, chỉ cần là [Phách Ngân] do hồn thuật sư [Bạch Dạ Quận] phong ấn, thần chú của gia tộc đều có thể sử dụng. Mà điều đặc biệt là thần chú của Hỏa Hoàng Bệ Hạ có thể có tác dụng với tất cả [Phách Ngân] trên Đế Quốc này"

"Chẳng lẽ chưa từng có hồn thuật sư cố ý bày ra loại thần chú chỉ có mình mới có thể sử dụng sao?" Anh Ly ngây thơ hỏi.

Nụ cười sáng lạn của Hỏa Hạ Y Lạc nhất thời đơ cứng lại, màu lửa đỏ trong con ngươi tắt dần đi, hồi lâu hắn mới dùng thanh âm lạnh như băng Anh Ly chưa từng nghe qua chậm rãi nói "Trừ hoàng tộc, tất cả những ai bày ra thần chú như vậy đều bị quân đoàn [Liệp Hồn Sư] của hỏa Hoàng giết sạch"

"[liệp hồn sư]? "

"Bọn họ là những kẻ tới từ tầng cuối cùng của địa ngục, khát máu cùng cuồng bạo. Cho dù là ác ma đối diện với họ cũng bị dọa sợ mà toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Bọn họ là quân đoàn tàn nhẫn nhất cũng mạnh mẽ nhất lục địa này. Bất kì nơi nào họ đi qua, hồn thú hay hồn thuật sư đều không giữ nổi mạng, cùng họ vĩnh hằng tồn tại dưới địa ngục"
Bình Luận (0)
Comment