Ánh trăng bị mây đen cuồn cuộn che phủ, chỉ tỏa ra một quầng sáng lờ mờ đằng sau những tầng mây dày đặc. Gió đong đưa trên những ngọn cây cao, phát ra từng tiếng rì rào vi vút, nhẹ nhàng bất tận như một hoang mạc đang di động trên đỉnh đầu, tô điểm thêm cho màn đêm tịch mịch.
Trong gió, có thể cảm nhận hàm ý rõ rệt rằng mùa đông sắp sửa bắt đầu, thông qua những hạt tí hon bồng bềnh trong không khí, là giọt sương hay vụn băng cũng không rõ, chỉ là lúc chạm vào da tay sẽ làm sởn lên một cơn ớn lạnh nho nhỏ.
Kỳ Linh trợn mắt, hơi thở trở nên dồn dập vì lo lắng. Gã nhìn Ngân Trần đang lõa thể đứng quay lưng về phía mình, chẳng thể thốt được thành lời.
Trong bóng đêm, trừ gương mặt ra, thịt da trên toàn bộ thân thể như lưng, đùi, cánh tay, cổ... của Ngân Trần đều hiện ra những mạch máu màu vàng rõ rệt, vô số đóm sáng vàng chầm chậm di chuyển dọc theo những đường dẫn trông như gân lá, sau đó không ngừng hội tụ tại vị trí Tước Ấn ở đốt xương cụt. Phảng phất như lưu vực của một dòng sông khổng lồ, nhánh rẽ chằng chịt, phân bố khắp toàn thân Ngân Trần.
Tước Ấn ấy giống như một trái tim mạnh mẽ, thình thịch đập mạnh, chất lỏng màu vàng thông qua nó không ngừng tuần hoàn chảy khắp thân thể.
Trong luồng sáng vàng lung linh mờ ảo, phập phồng như hơi thở ấy, Ngân Trần xoay người lại, gương mặt của y dưới làn hào quang xinh đẹp đến mức khiến người ta phải nghẹn thở, y hướng về phía Kỳ Linh nói:
- Bản chất của Hồn Thuật chính là vận dụng Hồn Lực ẩn giấu trong cơ thể. Mỗi người khi sinh ra đều sở hữu Hồn Lực, tuy nhiên sở hữu bao nhiêu thì khác nhau tùy người. Có vài người học được cách vận dụng Hồn Lực nên bọn họ trở thành Hồn Thuật Sư. Có vài kẻ lại không biết cách sử dụng, như cậu trước đây, đó chính là những kẻ bình thường. Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn phương cách vận hành Hồn Lực khác nhau mà trước mắt, thuật vận hồn của bảy vị Vương Tước sử dụng chính là bảy loại phương thức vận hồn mạnh nhất trong đất nước chúng ta, và cũng là độc nhất vô nhị, không hề giống nhau. Thứ mà ta ban cho thân thể của cậu chính là đường mạch linh hồn giống hệt với phương thức Hồn Thuật của bản thân ta, cậu có thể đơn giản tưởng tượng toàn bộ dây thần kinh, mạch máu, huyết quản trong thân thể mình là ống dẫn, tiếp theo thử tưởng tượng Hồn Lực của cậu là nước, cho nó di chuyển trong những đường mạch Hồn Lực tựa như ống dẫn ấy, từ đó phối hợp nhịp nhàng với các loại nguyên tố bên ngoài như nước, gió, đất, lửa mà sản sinh ra nguồn sức mạnh to lớn.
Trong bóng tối, Kỳ Linh nhìn thân thể tràn đầy những đường mỏng màu vàng đang di chuyển của Ngân Trần mà quên cả nói năng. Trong lỗ tai gã chỉ còn lại giọng nói trầm thấp đầy thu hút của Ngân Trần, tựa như một cú đấm không nặng không nhẹ liên tục gõ vào ngực mình.
- Còn cách thức sử dụng Hồn Thú cũng là dùng Hồn Lực tác động mà thành. Lúc cậu giải phóng Hồn Thú trong lúc đang chiến đấu thì sức mạnh của Hồn Thú lớn hay nhỏ được quyết định bởi hai yếu tố, một mặt là mức độ Hồn Lực của bản thân Hồn Thú ấy, mặt khác là cách sử dụng của cậu đối với Hồn Thú. Chúng ta thông qua nguồn Hồn Lực liên tục vận hành của bản thân mà tác động vào Tước Ấn, mỗi lần tác động, sức mạnh của cả ta và Hồn Thú đều sẽ tăng lên, giống như gõ chuông vậy, Tước Ấn của cậu chính là chiếc chuông còn Hồn Lực là thanh gõ, va chạm vào Tước Ấn càng nhiều lần thì sức mạnh càng lớn, như vậy tiếng chuông lại càng vang rền.
Kỳ Linh trông có vẻ ngơ ngơ ngác ngác, miệng gã mấp máy chẳng biết đang nói gì, theo ý thức bước vài bước về phía Ngân Trần, tựa như bị luồng sáng vàng chói lọi trước mắt làm cho mê dại...
- Cứ thong thả, sau này ta sẽ dạy hết cho cậu, dù sao chúng ta... - Ngân Trần đột nhiên như nhớ ra điều gì liền không nói tiếp nữa. Y chầm chậm mặc lại y phục, khoác vào tấm áo choàng màu trắng, sau đó xoay người nói với Kỳ Linh: - Còn một chuyện nữa không thể không nhắc cậu...
- Chuyện gì vậy... - Kỳ Linh mở to hai mắt, lặng yên nhìn vào đôi đồng tử của Ngân Trần, hơi thở thấp trầm nhưng lại dồn dập.
- Đó chính là, những người có đường mạch linh hồn giống nhau, giữa họ sẽ bị đối phương... nói thế nào nhỉ… thu hút! - Ngân Trần mặc lại quần áo, vươn tay về phía gương mặt Kỳ Linh phất nhẹ, một lớp sương giá lạnh như băng chớp mắt ngưng tụ lại trên mặt gã. Kỳ Linh bị cái rét ập đến đột ngột này khiến cho gã hít vào một hơi lạnh, tinh thần lập tức tỉnh táo trở lại.
Kỳ Linh nhăn mày:
- Ngài nói sao? Sẽ bị đối phương hấp dẫn à? Đừng có đùa chứ, hai người đàn ông với nhau, thật là kỳ quặc quá đi…
Kỳ Linh vừa nói vừa không nhịn được phải nhíu mày ngắm nghía Ngân Trần, trong lòng nghĩ thầm: "Cho dù có bị hấp dẫn thì cũng do ngài quá sức thanh tú, trắng gì mà còn trắng hơn cả con gái ở trấn Phúc Trạch, chắc vì ngài không phải phơi nắng cày ruộng như họ đây mà!"
- Đó là vì những người sở hữu đường mạch linh hồn giống nhau mà cụ thể ở đây là quan hệ Sứ Đồ - Vương Tước. Bản thân giữa Sứ Đồ và Vương Tước có một mối quan hệ tin tưởng trung thành sống chết, tình cảm này so với tình yêu của nhân loại cũng không khác biệt lắm, người này xem người kia là duy nhất, hy sinh tất cả vì nhau.
Ngân Trần nhìn Kỳ Linh đang trợn mắt há mồm, thở dài tiếp tục:
- Hơn nữa dựa theo Hồn Lực mà nói, bản thân Hồn Thuật Sư sẽ sinh ra dục vọng chiếm hữu đối với nguồn Hồn Lực mạnh mẽ, Hồn Lực mãnh liệt nhất đại diện cho mỹ cảm tối cao nhất, sức hấp dẫn chết người nhất. Còn đối với người có đường mạch linh hồn giống mình, sức hấp dẫn này sẽ càng mạnh mẽ hơn, chí mạng hơn, so với tình dục của nhân loại cũng không khác mấy...
- Giết tôi đi...
- Đừng lo lắng, cảm giác này chỉ là lúc ban đầu thôi. Đợi khi cậu dần quen với loại tình cảm này, sự mê luyến do Hồn Lực đồng nhất từ đường mạch linh hồn giống nhau sản sinh ra sẽ từ từ biến mất, hơn nữa thứ tình cảm ban đầu tương tự như tình dục hay yêu thương ấy sẽ dần chuyển hóa thành một loại tình cảm chân chính ẩn sâu bên trong linh hồn. Đến lúc ấy, loài người các cậu có thể phân tách thứ tình cảm này ra khỏi tính dục, thoạt nhìn thì rất giống nhau nhưng trên thực tế thì hoàn toàn khác biệt... Có điều trong giai đoạn này, loài người các cậu rất dễ lẫn lộn hai sự khác biệt ấy...
- Được rồi, được rồi, ngài đừng có một câu loài người các cậu, hai câu loài người các cậu nữa... Cứ như thể ngài không phải là con người vậy... - Kỳ Linh vò lấy tóc, gương mặt tỏ vẻ khó chấp nhận.
- Trước đây quả thật ta là con người... - Ngân Trần cười nhạt, trên mặt tỏa ra một quầng sáng trắng nhè nhẹ, thoạt trông vô cùng xinh đẹp.
- Ngài nói trước đây ngài là con người... - Tóc gáy Kỳ Linh dựng hết cả lên, giật lùi về sau một bước: - Vậy còn bây giờ?!
- Ta cũng không biết chúng ta được xem là gì nữa. Có người nghĩ chúng ta là thần, có người lại xem chúng ta là ác ma, cũng có kẻ cho rằng chúng ta thật ra không tồn tại, có kẻ lại cảm giác chúng ta là quái vật... - Ngân Trần nhìn Kỳ Linh, mặt không lộ cảm xúc, thản nhiên nói lên mấy câu này.
Trái tim Kỳ Linh nhẹ nhõm lại, gã nhìn Ngân Trần trước mắt, trên gương mặt lạnh lùng và anh tuấn của y chẳng ngờ lại toát lên một nét buồn thương chất chứa. Chẳng lẽ một Vương Tước tựa như thần linh cũng có chuyện ưu phiền hay sao? Kỳ Linh lắc lắc đầu, nghĩ mãi không ra.
- Vậy sau này tôi không phải chỉ thích mỗi đàn ông chứ? Tôi không muốn thế đâu... Mẹ tôi còn chờ ẵm đứa cháu bụ bẫm mà tôi dẫn về đấy... - Kỳ Linh ho khan hai tiếng, xấu hổ nhỏ giọng nói tiếp: - Mặc dù mẹ tôi đã qua đời rồi...
- Không phải là cậu thích đàn ông, mà là cậu thích ta. - Đôi mày sắc lẹm của Ngân Trần lo lắng nhướng lên, trong lòng y nghi ngờ chỉ số thông minh của chàng trai đang đứng trước mặt này, nhìn tướng mạo cũng tuấn tú lịch sự mà đầu óc không phải bị chạm mạch chứ?
- Vậy thì có khác gì đâu! - Kỳ Linh khổ sở quỳ mọp xuống đất, giơ tay hét lớn: - Tôi đã làm điều ác gì cơ chứ...
- Cậu cũng không hẳn là thích ta, ta chỉ mượn thứ tình cảm như vậy để cho cậu dễ hình dung mà thôi! - Ngân Trần nhấc tay lên, tiếng la hét của Kỳ Linh ngay lập tức im bặt, thay vào đó miệng gã ngốn đầy vụn băng nhưng đôi mắt vẫn nhướng qua nhướng lại tỏ vẻ "bất hạnh".
- Tình cảm giữa Vương Tước và Sứ Đồ hết sức phức tạp, không giống tình thân cũng không giống tình bạn. Nói trắng ra, người ban đầu tiếp xúc sẽ cảm nhận được một loại tình cảm có tính chất chiếm hữu, hủy diệt, đến chết không đổi kiểu như tình yêu vậy. Thứ tình cảm này trước nay chưa hề tồn tại trong cảm xúc loài người nên ta cũng chỉ có thể mượn tình yêu và tình dục để làm ví dụ cho cậu... Tóm lại, nói chính xác có thể gọi thứ tình cảm này là "đồng điệu tâm hồn" thì hợp lý hơn, giống như suy nghĩ tương thông hay cảm xúc hòa hợp vậy.
Ngân Trần nhìn cái miệng bị lấp đầy băng không tài nào nói chuyện được nhưng mặt mày vẫn đang nhăn nhó của Kỳ Linh, y thở dài ngồi xuống giơ tay vuốt lên môi Kỳ Linh, băng trong miệng gã liền hóa thành dòng nước suối ấm áp. Sau khi Kỳ Linh nuốt ực một hơi xong, câu đầu tiên thoát ra khỏi miệng gã là:
- Vậy tôi có phải kết hôn với ngài không?!
Ngân Trần mặt không biến sắc đứng phắt dậy, liếc mắt phất tay, trong miệng Kỳ Linh lại bị cả đống vụn băng lấp kín.
Ngân Trần xoay người, đầu không ngoảnh lại, đi về phía một gốc cây có tán xòe rợp trời, tìm lấy một hốc cây phủ rêu dày đặc được những chùm rễ to lớn quấn quanh mà nằm xuống. Rêu vào tiết đầu đông đều đã héo úa, hóa thành một lớp thảm khô lù xù, lót bên dưới người hệt như một tấm đệm nhung ấm áp và thoải mái.
Kỳ Linh rung rung đầu lưỡi cứng đơ của mình, trong lòng oán hận nghĩ: "Đi ngủ thôi mà cũng phải chọn một chỗ thoải mái như vậy mới chịu, đồ điệu đà!"
Gã sảng khoái lăn kềnh ra đất, tùy tiện nằm hướng lên bầu trời, bày ra tư thế chữ "Đại" (大).
Bóng đêm trập trùng hệt như một dòng thủy triều lạnh lẽo, rì rào khe khẽ lay động khu rừng rậm rạp yên tĩnh này. Thị trấn nhỏ Phúc Trạch đương vào buổi đầu đông, cảm giác như tuyết sắp rơi vậy.
Kỳ Linh nằm trên mặt đất cứng lạnh như băng mà cắn chặt răng, qua một hồi sau gã cuối cùng cũng hết chịu nổi cái lạnh buốt xương này bèn hét với về phía Ngân Trần:
- Tôi có thể đến cạnh ngài ngủ được không? Lạnh quá xá rồi!
- Không được! - Ngân Trần vẫn nhắm nghiền mắt không cử động, đáp khẽ trả lời.
- Vì sao? - Kỳ Linh ngồi dậy, mái tóc đen khỏe mượt mà trở nên rối tung trên đầu gã.
- Bởi vì ta bây giờ, với cậu mà nói... - Ngân Trần nhẹ nhàng lắc đầu, bộ dáng như đang tỏ vẻ vô cùng nuối tiếc: - ...là vô cùng cám dỗ.
- ... Ngài có biết xấu hổ hay không vậy! - Kỳ Linh đột nhiên nổi giận, trở người ngã về phía sau, vừa nằm xuống thì lại bật dậy: - Vậy ngài đưa cái áo khoác kia cho tôi làm chăn đi!
- Cũng không được!
- Tại sao?! - Hai mắt Kỳ Linh xếch lên, hàm răng trắng tinh nghiến chặt, - Chẳng lẽ cái áo khoác bỏ đi ấy của ngài cũng cực kỳ cám dỗ nữa à?!
- Áo khoác thì không cám dỗ… - Ngân Trần đổi sang một tư thế thoải mái hơn, rút người vào trong áo khoác của mình, nhìn qua cứ như y đang nằm trong một chiếc túi ngủ dễ chịu: - Nhưng trên áo khoác có mùi của ta, mà mùi của ta lúc này đối với cậu mà nói, là hết sức cám dỗ.
- ...Ngài có biết xấu hổ là gì không chứ! - Kỳ Linh phẫn nộ trở người nằm xuống.
Gã vừa đặt người xuống chợt nghe vang lên một trận âm thanh rì rầm. Từ lòng đất sâu thẵm bên dưới người gã, một bức tường băng mỏng manh nhưng vững chải trồi lên khỏi mặt đất, hệt như một cái kén tằm, giăng lên trên vùng trời của gã một tấm lều bạt. Căn phòng băng nho nhỏ bao phủ lấy gã, khiến cho gió lạnh xung quanh không tài nào thổi vào được, còn nhiệt độ trong toàn bộ không gian nhỏ hẹp này cũng được nhiệt độ cơ thể của gã làm cho ấm dần lên.
Kỳ Linh nằm trong căn phòng nhỏ do Ngân Trần tạo ra cho mình, trong lòng mang một cảm giác ấm áp.
Từ nhỏ đến lớn, bản thân luôn là cô nhi, mình đã quen với việc không ai thèm quan tâm đếm xỉa, tuy Ngân Trần và mình chỉ mới quen biết nhau được một ngày nhưng đã có một thứ cảm giác vô cùng thân thuộc. Mặc cho y đối xử với mình có vẻ vô cùng lạnh lùng, nói chuyện cũng hết sức nghiêm nghị, nhưng ẩn bên dưới khuôn mặt lạnh như băng ấy vẫn có thể nhận ra sự lo lắng của y dành cho mình. Là ấm áp! Có lẽ đúng như Ngân Trần nói, giữa Vương Tước và Sứ Đồ thật sự tồn tại một thứ tình cảm không thể phân định, giống như giờ đây y dựng nên căn phòng băng này cho mình, dẫu cho là hàn băng lạnh lẽo nhưng lại có thể mang đến một đêm ấm áp... Mình đã yêu y rồi sao?- Ngân Trần, tôi xin ngài! Chừa cho tôi một khe hở để thở với! Ngài tạo ra căn phòng hay là quan tài vậy!? Ngài có còn nhân tính hay không!