*V*
Thấy mọi người không ai dám có ý kiến gì nữa, Đường Thiên mới thỏa mãn vẫy tay với người giúp việc đang bưng khay trà đã chuẩn bị từ lâu, người hầu liền bưng khay có hai chén trà đi tới đứng bên cạnh ghế shopha mà Đường Hữu Tông ngồi, nhưng Thẩm An Hoa dường như bị sự thay đổi tình huống quá bất ngờ này dọa cho kinh hoảng, nhất thời ngồi im không động đậy gì nổi.
Đường Thiên nhìn hình ảnh ấy, trong lòng vừa thấy buồn cười lại có chút đắc ý, liền mở miệng gọi cậu: “An An, cha chờ em dâng trà kìa, dâng trà xong, em sẽ chính thức là nàng dâu của Đường gia đó.” Đường Thiên càng nói càng đắc ý, đuôi cũng vẫy cao đến tận giời rồi.
Thẩm An Hoa cuối cùng cũng hiểu ra, chỉ một giờ ngắn ngủi gặp mặt, chuyện này đã được thu xếp trở nên tốt nhất với mình, không có oán trách, không có đánh mắng, không có bị đuổi ra khỏi nhà, Thẩm An Hoa lần đầu tiên với năng lực của Đường Thiên (không phải năng lực về cái mặt kia đâu nha =v=) cảm thấy nghẹn họng trợn mắt.
Liếc mắt nhìn mọi người, Thẩm An Hoa đi tới trước mặt Đường Hữu Tông, bởi vì một tay ông đang bận ôm Thẩm, à không, hiện giờ hẳn nên gọi bé là Đường Quân Hòa rồi, vì vậy nên sau khi Đường Hữu Tông một tay nhận chén trà, nắp chén là do người hầu mở.
Nhấp một ngụm trà Long Tỉnh thượng hảo hạng, Đường Hữu Tông bưng trà nói:
“An Hoa à, Đường Thiên từ nay giao cho con quản, các con phải hạnh phúc đó.”
Thẩm An Hoa nhìn những nếp nhăn nhỏ cạnh mắt của Đường Hữu Tông, ngực xót xa gật gật đầu, nói “Ân”.
Sau đó Thẩm An Hoa hướng sang bên cạnh, cũng như trước cung kính dâng trà cho Chung Mỹ Hương, Chung Mỹ Hương tiếp nhận trà, nhấp ngụm trà xong miễn cưỡng lộ ra nụ cười nói:
“Chúc các con trăm năm hảo hợp.”
Dâng trà xong, Thẩm An Hoa bế Đường Quân Hòa ngồi trở lại bên cạnh Đường Thiên. Tiếp theo đó nhị thiếu gia Đường Ương, tứ thiếu gia Đường Vân, lục thiếu gia Đường Phong cùng tiểu thư duy nhất của Đường gia Đường Nguyệt lần lượt theo tuổi tác gọi người anh em Thẩm An Hoa trước đây của mình một tiếng chị dâu lấy lễ.
Sau đó mọi người bắt đầu ngồi tán gẫu chuyện nhà, trò chuyện mấy việc linh tinh, cũng không ai hỏi Đường Thiên cùng cha con Thẩm An Hoa rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Dù sao họ cũng không dám chống lại đại ca của mình. Người anh em đã cùng sống mười năm dưới một mái nhà, đột nhiên sống với anh cả thì chưa tính, lại còn có thêm một đứa con, nghĩ đến đây thôi cũng biết là chuyện không thể hỏi bừa được.
Cứ như vậy, không khí giữa mọi người tuy không được tính là hòa thuận vui vẻ, nhưng cũng không tính là gượng gạo. Nói xong, đến giờ ăn trưa, đầu bếp của Đường gia đã sớm chuẩn bị các món ngon, chỉ chờ chủ nhân ngồi vào bàn là có thể bê lên.
Theo vai vế ngồi xuống vị trí, Đường Thiên và Đường Vân trò chuyện một vài sự tình trong công ty, Đường Ương gọi bảo mẫu bế bé con đi chỗ khác để Thẩm An Hoa có thể thoải mái ăn. Thẩm An Hoa hướng Đường Ương cười cười cảm ơn, Đường Ương đáp lại một ánh mắt “không cần cần khách sáo”. Đường Thiên đã nhận ra sự giao lưu của hai người, giơ vuốt sói lên cái eo mẫn cảm của Thẩm An Hoa, nhéo nhéo coi như nghiêm phạt, bị Thẩm An Hoa không chút lưu tình đẩy ra, Đường Thiên nhịn không được cười cười.
Ngay lúc Đường Vân hỏi “Đại ca anh cười gì?” thì người giúp việc đã bưng lên một bát thịt kho tàu, gương mặt Thẩm An Hoa đột nhiên tái nhợt đi, sau đó tựa như kiềm chế cái gì mà mím chặt môi. Đường Thiên cũng đã nhận ra cậu không ổn, vừa muốn hỏi, Thẩm An Hoa đẩy ghế ra, ôm miệng lảo đảo lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh, sau đó âm thanh tiếng nôn khan được truyền ra.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, Đường Thiên lo lắng bật người chạy sát theo sau, Đường Ương bình tĩnh sai người giúp việc gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân nhà họ Đường.
Lúc Đường Thiên dìu được Thẩm An Hoa miễn cưỡng không nôn khan nữa vào phòng nghỉ, bác sĩ đã tới nơi.
Ngoại trừ Đường Thiên trong phòng cùng Thẩm An Hoa, người Đường gia đều chờ ở phòng khách (bị Đường Thiên đuổi ra…), một lát sau, bác sĩ nhã nhặn trầm ổn liền đi ra, cầm theo hòm thuốc bước thẳng tới trước mặt Đường Hữu Tông cười nói:
“Chúc mừng Đường lão gia a, đại thiếu phu nhân đã có thai rồi, bất quá 7 tháng nữa, ngài có thể bế cháu đó.”
=______________________________=
Nhất thời, ngoại trừ Đường Hữu Tông và Đường Phong còn nhỏ, tất cả mọi người trong phòng khách đều rơi cằm xuống đất. Còn bác sĩ như trước cười tít mắt, tựa như không biết bọn họ kinh ngạc cái quái gì.
Từ nhỏ lớn lên bên cạnh các thiếu gia và tiểu thư họ Đường, Dịch Thủy đã quen thuộc với Đường gia thảnh thơi ngồi vào chỗ cũ mà Đường Thiên vốn ngồi, người giúp việc thông minh đã nhanh nhẹn tiếp nhận hòm thuốc cất đi, rồi bưng lên cho Dịch Thủy một cốc café.
Dịch Thủy nhấp một ngụm café, thấy mọi người trước mắt vẫn chưa kịp hoàn hồn, nghĩ lại lúc mình mới đến, vô thanh vô tức nhếch khóe môi, anh nghĩ, thời gian tới, xem ra có nhiều thứ thú vị đây.
[Quay lại thời điểm mọi người bị đuổi ra, Dịch Thủy nhận được điện thoại…]
Tại phòng khám nhận được cú điện thoạitừ số của lão gia chủ nhân họ Đường gọi tới, Dịch Thủy cầm hòm thuốc từ phòng khám đi thẳng đến tòa nhà to lớn của Đường gia. Trong điện thoại người giúp việc dùng ngữ khí vội vã nói là đại thiếu phu nhân bị bệnh, yêu cầu anh tới nhanh. Dịch Thủy vừa lái xe vừa suy nghĩ, đại thiếu phu nhân? Đường Thiên kết hôn lúc nào thế, sao anh lại không biết nhỉ?
Tới Đường gia, Dịch Thủy vừa xuống xe, người giúp việc đưa thẳng anh tới phòng Đường Thiên, bước qua phòng khách anh chỉ kịp gật đầu ra hiệu với Đường Hữu Tông. Nhìn thấy trận thế trong phòng khách, nhìn vẻ mặt khẩn trương của đám người giúp việc, Dịch Thủy lại càng muốn biết, rốt cuộc thì nhân vật thế nào đã giáng lâm Đường gia vậy.
Người giúp việc dừng bước trước cửa, bước vào phòng, Dịch Thủy liếc mắt đã thấy Đường Thiên nắm tay người trên giường ân cần hỏi han tràn đầy lo lắng, anh tập trung nhìn kỹ, người sắc mặt tái nhợt nằm trên giường kia không phải Thẩm An Hoa đã dọn ra ngoài ở đó sao? Sao lại nằm trong phòng Đường Thiên, nhìn vẻ quan tâm của Đường Thiên, chẳng lẽ Thẩm An Hoa là vị đại thiếu phu nhân kia sao?
Dich Thủy đứng đần tại chỗ, còn Thẩm An Hoa từ trên giường thấy anh bước vào nói: “Bác sĩ Dịch tới rồi, anh mau buông em ra.”Rồi có ý muốn rút tay ra khỏi tay Đường Thiên.
Đường Thiên dùng một tí lực, nắm chặt tay Thẩm An Hoa, khiến cho tay cậu không thể động đậy được, sau đó không kiên nhẫn quay đầu kêu lớn:
“Dịch Thủy, cậu còn không cút ra đây xem An An bị làm sao!”
Dịch Thủy lúc này mới hồi phục lại tinh thần, đi tới giường, nhìn Thẩm An Hoa đang có chút thẹn thùng, sau đó vẻ mặt cổ quái nhìn Đường Thiên, hỏi:
“Đại thiếu phu nhân?”
Đường Thiên đắc ý nói:
“Ha ha ~ đúng vậy, là bà xã của tôi đó, hâm mộ đi ~”
Nhìn bộ dạng đắc ý vênh váo đến mất cả hình tượng của anh, Thẩm An Hoa trừng mắt lườm, sau đó ngẩng đầu nói với Dịch Thủy:
“Bác sĩ Dịch, cái này, thực ra tôi cũng không sao cả, chỉ là dạ dày có chút khó chịu thôi.”
Đường Thiên lập tức vội vã theo chân:
“An An sao em nghĩ thế được, bây giờ chỉ là một xíu bệnh nhỏ thôi, nếu như cứ không để ý, vạn nhất nó biến thành bệnh to thì sao bây giờ? Anh sẽ đau lòng chết mất.”
Nghe câu này, má của Thẩm An Hoa chợt chuyển sang màu hồng nhàn nhạt, cậu hơi hơi sẵng giọng:
“Anh muốn tốt cho em hay trù em thế? Còn không mau buông tay ra, bác sĩ Dịch đang nhìn đó.”
Đường Thiên cười “hắc hắc” hai tiếng nói:
“Anh đương nhiên là muốn tốt cho em, bà xã của anh.”
Nói xong mấy câu buồn nôn này, Đường Thiên mới buông tay ra ngồi sang bên cạnh, giục Dịch Thủy nhanh nhanh xem Thẩm An Hoa thế nào.
Dịch Thủy ngồi xuống, cùng nói chuyện với Thẩm An Hoa mấy câu rồi mới lấy ống nghe giúp Thẩm An Hoa khám, trong đầu nhớ lại trước đây cũng nghe nói hai người có qua lại, nhưng sau đó hình như Thẩm An Hoa không chịu nổi sự lăng nhăng của Đường Thiên mà dọn ra ngoài ở, xem bây giờ mà coi, chả lẽ hai người này đã tu thành chính quả rồi sao?
Đột nhiên, biểu tình trên gương mặt Dịch Thủy khẽ biến đổi, ngờ ngợ hỏi gần đây Thẩm An Hoa ăn những thứ gì, vẻ mặt anh theo những câu trả lời của Thẩm An Hoa mà dần dần nghiêm trọng, hai người đều bị anh dọa cho chết khiếp, đang muốn hỏi rốt cuộc thì có vấn đề gì nghiêm trọng lắm không, Thẩm An Hoa dường như nghĩ ra cái gì đó.
Cậu kinh hô một tiếng:
“Lẽ nào, lẽ nào…”
Phản ứng này của Thẩm An Hoa khiến mắt Dịch Thủy lóe ra một tia sáng.
“Đây là sự thực sao? Cậu thực sự có thể?”
Cuộc đối thoai quỷ dị của hai người khiến cho không hiểu đầu cua tai nheo gì, Đường Thiên lo lắng hỏi:
“Vậy cuối cùng có chuyện gì, An An, em phải nói rõ cho anh đó nha!”
Thẩm An Hoa nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Đường Thiên liếc mắt rồi cúi đầu, dùng tay xoa xoa bụng mình, nhẹ nhàng nói:
“Em có thai rồi.”
“A, nga, thì ra là mang thai à, anh còn tưởng… Cái gì?! EM CÓ THAI RỒI!!”
Câu cuối cùng của Đường Thiên tựa như là rống lên, sau đó anh nhào tới bên giường, ôm Thẩm An Hoa vào lòng:
“Em có thai rồi, anh cũng vừa muốn Quân Quân có em trai đây, em lại mang thai rồi, ha ha ha ha ~~~ bảo bối của anh ~”
Nói xong, Đường Thiên cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại của Thẩm An Hoa, nhiệt tình hôn hít biểu đạt niềm vui như điên trong lòng.
Nhìn đôi tình nhân đã hoàn toàn lâm vào vui sướng trước mắt, Dịch Thủy sờ sờ mũi, thức thời cầm hòm thuốc chuẩn bị ra ngoài thông báo cho mọi người tin này. Nhưng lúc đó anh vô tình nhìn thấy ánh mắt Thẩm An Hoa nhìn mình đầy biết ơn và tin tưởng, Dịch Thủy ngẩn người, lập tức hồi đáp một nụ cười chúc phúc rồi xoay người lui ra ngoài.
____________
*tâm trạng fan gơ theo từng dòng mầng – ing: Đường Đường, đuôi kìa, lộ đuôi rồi kìa ~ =.=~
An An, ai dám đánh em?!! Ai dám mắng em?!! Ai dám đuổi em ra khỏi nhà?!?! *lăm le muốn ôm vào lòng* ~ yên tâm đi, Đường Đường kia rồi, không ai dám làm gì em đâu~
*tung tăng* ~ mang thai a~ lại có baby nữa rồi ~ XD~
Mình type chữ Đường Quân Hòa sao thấy nó iêu iêu a ~ XD~~