Tướng Công Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 19

Hóa ra vừa rồi Thanh Tùng chạy đi, vừa lúc bị Vương thị tóm gáy.

Toàn bộ Lí gia câu chỉ lớn như vậy, chiếc xe ngựa kia chạy ra từ Lâm gia, sớm đã có người nhìn thấy. Chờ thấy xe kia dừng trước cửa nhà Lý Đại Sơn, mọi người liền cho là khuê nữ nhà ông đã trở lại. Nhưng không nghĩ xuống xe là một nam tử cường tráng, nam tử kia lại cực kì thân mật đỡ khuê nữ nhà Lý Đại Sơn xuống xe.

Có một số người còn nhớ rõ bộ dáng Lâm Trạm, lại nhớ lại hai ngày trước có một nam nhân cả người chật vật vào cửa Lâm gia, hai lần một liên tưởng, trong đầu lập tức có một ý tưởng hoang đường: Chẳng lẽ con lớn nhất của Lâm gia không chết, lại đã trở lại?

Lập tức có người đi nhà Lý Đại Hà đại ca của Lý Đại Sơn hỏi thăm tin tức.

Cả nhà Lý Đại Hà cũng lơ ngơ, Vương thị lập tức đến cửa xem, trùng hợp giữa đường gặp Thanh Tùng liền hỏi rõ ràng, biết được quả nhiên đại công tử Lâm gia đến, bà lại vội vàng trở về thay quần áo.

Thanh Tùng thấy bộ dáng bà muốn đi qua nhà mình, gãi gãi đầu, cũng không để ý trở về sẽ bị cha đánh, vội vàng chạy về báo tin.

Sau khi Lý Đại Sơn biết tin liền không yên tâm lắm, bởi trước đó Chu thị đã nói với ông, đại tẩu ông hình như cố ý bảo Thanh Liễu tìm việc làm cho cháu ông, ông lo lắng lát nữa cả nhà đại ca đến đây, đại tẩu lại nhắc đến việc này làm Lâm Trạm không thoải mái, cũng làm Thanh Liễu khó xử. Vì thế vội xin lỗi với Lâm Trạm rồi vội vàng chạy qua nhà đại ca mình.(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện – Chống tệ nạn “copy-tặc” đang hoành hành )

Khi ông đến nơi, đám người Vương thị đã mũ nón chỉnh tề chuẩn bị ra cửa, Lý Đại Sơn ngăn cản nói: “Nương, mọi người muốn đi đâu vậy?”

Vương thị thấy ông, có chút không vui, “Lão Tam, nam nhân của Thanh Liễu còn sống, chuyện lớn như vậy sao ngươi cũng không nói với trong nhà một tiếng?”

Lý Đại Sơn cũng không có ý muốn giấu, theo sự thật nói: “Con rể hắn hôm kia mới trở về, chúng ta cũng là ngày hôm qua mới nhận được tin.”

Vương thị nói: “Vậy tối hôm qua ngươi nên đến nói với ta một tiếng, chú rể mới đến cửa cũng không thể thất lễ.”

Lý Đại Sơn nói: “Ở nhà Nhu nương đang làm bàn tiệc, nương, ta biết nên làm như thế nào, ngài không cần vất vả đi một chuyến đâu.”

Vương thị lúc này mới nghe ra ông không có ý muốn bà đi qua, sắc mặt lập tức khó coi.

Trương thị ở một bên vội hỏi: “Tam thúc nói lời này là không đúng rồi, chú rể mới đến nhà, nương là nãi nãi, ta là đại nương, dù thế nào cũng phải đến cửa nghênh đón mới đúng, làm sao có thể kêu vất vả?”

Lý Đại Sơn cũng không muốn ngăn đón nương mình, nhưng chuyện lần trước Vương thị chuẩn bị bán hai nữ nhi của ông, thật sự khiến trong lòng ông xuất hiện bóng ma. Ông tình nguyện mình cả đời liệt ở trên giường cũng không muốn vợ con chịu khổ.

Thanh Liễu có phúc vận, người đã chết lại trở lại, bằng không thủ tiết cả đời, không có con cái không có nơi dựa vào, há lại là nói giỡn? Mắt thấy ngày đau khổ của con gái kết thúc, ông thật sự sợ những người trong nhà này lại nổi lên tâm tư khác, kéo nàng mệt mỏi.

Vương thị nói: “Lão Tam, có phải ngươi oán ta lúc đầu quá nhẫn tâm hay không?”

Lý Đại Sơn cúi thấp đầu không dám nhìn bà, “Nương, con chỉ oán chính mình không có năng lực. Bây giờ cuộc sống của Thanh Liễu tốt hơn là phúc của nàng, không có chút quan hệ nào với trong nhà cả.”(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện – Chống tệ nạn “copy-tặc” đang hoành hành )“Hay, hay,” Vương thị cười lạnh, bà sao có thể không nghe ra, con trai mình đây là sợ bà hút máu cháu gái! Bà tự hỏi mình đối đứa con trai này cũng là móc tim móc phổi, lại đổi lấy hoài nghi như vậy, lập tức lòng thấy đau xót, nước mắt tràn mi, chính là không muốn để bọn tiểu bối thấy, ngước đầu nói: “Lão Tam, ngươi đã nói như vậy, vậy nương liền không đi, dù sao đã phân nhà, ta sống với đại ca ngươi, cửa nhà các ngươi cao, gót ta bước không nổi!”

Nói xong bà liền bước vào nhà, Trương thị gấp không ngừng xoay quanh, bà còn tưởng để Vương thị nói giúp mình, tìm cho con bà một phần việc làm tốt, nào dự đoán được lòng dạ bà cao như vậy, nói không đi là không đi. “Này, này như vậy làm sao được? Tam thúc tụi nó, bằng không ta theo ngươi đi xem?”

Lý Đại Hà vẫn luôn không nói chuyện, lúc này trừng phụ nữ nhà mình một cái, nói: “Bà xem náo nhiệt cái gì, mau về nhà đi!”

Trương thị không cam lòng, lại không dám không thuận theo, chỉ phải dậm chân cũng đi vào.

Lý Đại Hà nhìn Lý Đại Sơn một cái, nói: “Tam đệ, là đại ca không tốt, để đệ khó xử, tâm tư của đại tẩu đệ ta biết, nàng chỉ là một phụ nhân biết cái gì, đệ đừng chấp nhận với nàng.”

Lý Đại Hà là con trường trong nhà, Lý Đại Hà đối ông tự nhiên có mấy phần kính trọng, vội nói: “Đại ca, ta biết. Thật ra theo đạo lý chúng ta đều là người một nhà, nhà ai cuộc sống tốt tự nhiên muốn giúp người khó hơn. Nhưng là tình huống của Thanh Liễu không giống vậy, nhà chúng ta kém Lâm gia quá nhiều, vốn bị người lời ong tiếng ve, nói chúng ta với cao. Nếu ta lại xin Lâm gia giúp đỡ, vậy địa vị của Thanh Liễu ở nhà chồng càng thêm xấu hổ, nàng là đứa bé hiếu thuận, vì ta có thể đánh bạc nửa đời sau, ta đây làm cha đã hủy nàng một lần, làm sao có thể lại kéo chân sau của nàng?”

Lý Đại Hà gật gật đầu, “Thanh Liễu đúng là một đứa bé ngoan, nhưng là Tam đệ, nương cũng là mẹ ruột của đệ mà. Đệ tự nghĩ lại xem, trước kia đệ gãy chân, là ai giúp đệ chu toàn khắp nơi? Sau này không có biện pháp, tuy nói là tính bán hai đứa bé Thanh Liễu Thanh Hà, nhưng bà có chút tư tâm nào không? Bà làm vậy cũng là vì đệ. Từ nhỏ bà đã thương đệ nhất, những lời vừa rồi là thật sự làm tổn thương đến bà.”

Lý Đại Sơn cúi thấp đầu không nói chuyện, đối với nương mình, ông không dám có oán, bởi vì bà làm cũng là vì ông, vừa nói ra những lời kia, trong lòng ông cũng không dễ chịu gì. Nhưng là đối Thanh Liễu, ông vừa xấu hổ lại thương yêu. Trong lòng ông cũng thật rất khó xử.

Lý Đại Hà thấy ông như vậy, thở dài nói: “Đệ đi về trước đi, không phải nói chú rể mới còn ở à, dù sao cũng không tốt để hắn đợi lâu, chỗ nương ta sẽ giúp đệ khuyên một lời.”

Thanh Liễu từ chỗ Lâm Trạm biết được Lý Đại Sơn đi ra ngoài, lại tìm Thanh Tùng hỏi kỹ mới biết rõ ngọn nguồn. Nàng đã làm xong chuẩn bị lát nữa đám người Vương thị Trương thị muốn đến cửa, không nghĩ tới qua hồi lâu lại chỉ có mình cha nàng trở lại.

Lý Đại Sơn thấy Thanh Liễu chờ ở cửa, miễn cưỡng cười cười, nói: “Đứng đây làm gì? Mau vào nhà đi.”

Thanh Liễu nhìn phía sau ông, hỏi: “Cha, nãi nãi và đại bá đâu?”

Lý Đại Sơn nói: “Bọn họ còn có chuyện khác, không tới, hôm nay chỉ có nhà chúng ta, đi thôi, đừng để con rể đợi lâu.”

Thanh Liễu cũng không tin rằng đại nương của nàng sẽ bỏ qua cơ hội xem náo nhiệt, hơn nữa ngay cả nãi nãi nàng cũng không đến, chỉ sợ là cha nàng đi nhà đại bá nói gì đó.

Nàng nhìn gương mặt có chút nặng nề của Lý Đại Sơn, không hỏi nhiều nữa, lúc quay lại phòng bếp mới nói việc này cho Chu thị nghe.

Chu thị nghe xong, vẻ mặt có chút phức tạp, một hồi lâu sau mới nói: “Không đến vậy tốt, chỉ là cha con — thôi, Liễu nhi, bưng mâm thức ăn này ra ngoài đi.”

Thanh Liễu bưng mâm thức ăn ra ngoài rất nhanh lại quay lại, nói: “Nương, ta thấy trong lòng cha không thoải mái đâu.”

Chu thị nhìn nàng, thở dài, “Cha con đối nãi nãi con vẫn luôn hiếu thuận, hôm nay không cho bà đến, chỉ sợ trong lòng cha con còn khó chịu hơn nãi nãi con.”

Vương thị Trương thị không đến, mặc dù bớt chút phiền toái nhưng Thanh Liễu cũng không cảm thấy vui, bởi vì trong lòng cha nàng khó xử, mà ông làm như vậy, nhất định là vì nàng.

Nếu nàng biết sớm hơn, nhất định sẽ ngăn cản cha nàng đi nhà đại bá.

Là con gái, tình nguyện trong lòng mình khó chịu cũng không muốn để trưởng bối khó xử.

Phần tâm ý này, nàng đối cha là như vậy, chỉ sợ Lý Đại Sơn đối Vương thị cũng là như thế. Chính là trong lòng Lý Đại Sơn áy náy đối con gái nhiều hơn, cho nên mới lựa chọn làm trái Vương thị.

Thanh Liễu nói: “Nương, lát nữa ngài khuyên nhủ cha đi, chuyện lúc trước cũng không trách được nãi nãi. Huống hồ cha hiếu thuận như vậy, nếu nãi nãi bởi vậy mà giận ông, không biết cha sẽ khó chịu đến thế nào đâu.”

Không phải Chu thị không biết đạo lý này, bà đau lòng trượng phu, nhưng là nhìn nữ nhi, lòng bà cũng không nhẫn tâm, “Cha con là sợ nãi nãi nghe lời đại bá nương con, muốn con an bài việc làm cho Thanh Du. Con nói xem, nếu trong nhà chúng ta có cửa hàng, thể nào cũng muốn cho đại đường ca con đến làm việc. Nhưng đó là nhà chồng con, đại nương con làm sao có thể mở miệng được? Nàng cũng không suy nghĩ cho con chút.”(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện / Chống tệ nạn “copy-tặc” đang hoành hành )

Thanh Liễu liền nói: “Nương, ngài và cha đều coi con như trẻ con, cho dù đại nương đến đây, thật sự nhắc lại chuyện đó, chẳng lẽ ta không thể từ chối hay sao? Ta chỉ nói ta ở nhà đó không quản việc, A Trạm lại mới trở về, chuyện trong cửa hàng chúng ta không nhúng tay được, vậy không phải là được rồi à? Nếu đại nương thật muốn càn quấy, ta thấy đại đường ca cũng không phải không hiểu chuyện, huynh ấy chưa hẳn đã nguyện ý đại bá nương an bày tiền đồ cho mình, đến lúc đó ta nói với huynh ấy chỗ khó xử của ta, huynh ấy cũng sẽ khuyên đại nương quên ý nghĩ ấy đi.

Nương, lát nữa đợi chúng ta đi rồi ngài hãy nói với cha, bảo cha đến xin lỗi nãi nãi. Bằng không ta lo lắng đêm nay cha cũng ngủ không được ngon giấc. Hơn nữa nếu chuyện cha chọc giận nãi nãi bị truyền đi, người khác không biết chuyện của đại nương, chỉ biết nói cha không hiếu thuận, ngược lại khiến nhà chúng ta trở thành đề tài câu chuyện cho người khác bàn tán.”

Chu thị nghĩ nghĩ, vốn là cái lý này, “Có điều… Nãi nãi con tính cố chấp, chỉ sợ không dễ nguôi giận như vậy.”

Thanh Liễu cười nói: “Cái này thì dễ, nãi nãi tính nóng nảy, nhưng bà càng yêu thương cha hơn, lát nữa ngài bảo cha mang ít đồ hôm qua A Trạm mang đến qua đó, sau đó cha giả vờ đáng thương trước mặt nãi nãi, nói khổ sở trong lòng cha, nãi nãi thế nào cũng đau lòng ông hơn. Ngài đừng quên, bọn họ là mẹ con ruột, còn có thể hận qua đêm hay sao?”

Chu thị nghe xong liếc nàng một cái, nửa giận nửa cười nói: “Con nha đầu này, chủ ý tinh quái gì đấy, còn để cha con giả vờ đáng thương, thật đúng là không lớn không nhỏ.”

Thanh Liễu che miệng cười nói: “Ngài đừng nói với cha đây là chủ ý của ta nhé, ta sợ cha cảm thấy mất mặt.”

Chờ đồ ăn lên hết bàn, cả nhà vây quanh bàn, vừa ăn vừa nói, hòa thuận vui vẻ, chỉ có Lý Đại Sơn thỉnh thoảng hơi xuất thần, Thanh Liễu xem ở trong mắt, sau giữa trưa lúc cáo từ lại nhắc nhở nương nàng một lần, để bà khuyên Lý Đại Sơn đi nhận sai với Vương thị, đỡ phải trong lòng ông tự dày vò.

Sau khi hai bọn họ cáo từ, Thanh Tùng mở hồng bao, bên trong lại là hai đĩnh bạc nhỏ, xem độ nặng này, một cái ước chừng có một lạng.

Hôm nay Lâm Trạm tổng cộng cho ba cái hồng bao, cũng chính là sáu lượng bạc.

Thanh Tùng thấy nhiều bạc như vậy, nhưng lại không giữ riêng mà là giao hết cho nương mình, Thanh Hà cũng đưa của mình cho Chu thị.

Chu thị cầm mấy đĩnh bạc đó, chỉ cảm thấy bỏng tay.

Trước kia lúc mới ở riêng, cả nhà bọn họ ăn mặc tiết kiệm, sau ba năm cũng mới cất được năm sáu lượng bạc. Bây giờ bỗng chốc để Lâm Trạm tốn kém như vậy, trong lòng bà làm sao qua được.(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện – Chống tệ nạn “copy-tặc” đang hoành hành )

Có điều đây là hồng bao, lại không có đạo lý trả lại, trả lại chính là đánh mất mặt mũi của người tặng lễ.

Bà đang khó xử, Lý Đại Sơn đưa ra chủ ý, nói: “Trước thu lại, chờ sau này Thanh Liễu sinh con thì dùng nó đánh cho cháu ngoại một cái khóa trường mệnh.”

Chu thị nhanh chóng gật đầu đồng ý, lại thấy Lý Đại Sơn uống rượu có chút say liền dìu ông trở về phòng nghỉ ngơi, thuận tiện nói với ông mấy lời Thanh Liễu nói.

Một đầu khác, Thanh Liễu cùng Lâm Trạm lên xe ngựa Lâm gia.

Lâm Trạm hôm nay cũng uống không ít rượu, nhưng là ở trước mặt mọi người vẫn biểu hiện như thường, sau khi ổn định nhảy lên xe ngựa, còn kéo Thanh Liễu lên.

Thanh Liễu cho là tửu lượng hắn rất tốt, không ngờ vừa lên xe ngồi vào chỗ của mình, trên bả vai liền có một cái đầu lớn dựa qua, chóp mũi tràn ngập mùi rượu.

Lần đầu tiê cùng nam tử dựa gần như vậy, trái tim Thanh Liễu đập bình bịch, không biết là bị dọa hay bị làm sao. Muốn đỡ hắn dựa qua bên kia lại phát hiện hắn nặng như một ngọn núi, đẩy thế nào cũng không xê dịch.

Nàng gấp đến đỏ mặt, lắp ba lắp bắp nói: “Huynh, huynh còn tỉnh không? Huynh dậy dựa vào bên kia ngủ đi.”

Lâm Trạm không biết ngủ thật hay giả ngủ, tiếng ngáy rung trời.

Thanh Liễu không có biện pháp, lại thử đẩy hai lần, căn bản đẩy không được, chỉ phải mặc hắn.

Hơi thở nóng rực phun ở bên cổ, cả người nàng đều cứng ngắc, rất không được tự nhiên, chỉ muốn cách Lâm Trạm xa một chút, dưới mông liền từng chút từng chút dịch sang phía thành xe. Chỉ là nàng mới dịch xa được một chút, đầu của Lâm Trạm liền chuyển theo, nàng lại dịch, hắn lại chuyển, cuối cùng thành công bị hắn kẹp ở giữa thành xe và hắn, không thể động đậy, khóc không ra nước mắt.
Bình Luận (0)
Comment