Tướng Công Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 21

Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Trạm thần thái sáng láng, tinh thần tỏa sáng, Thanh Liễu lại có chút ỉu xìu, làm tầm mắt Tiết thị không ngừng qua lại giữa hai người. Trước khi ăn cơm đã kéo Lâm Trạm nhỏ giọng giao đãi, bảo hắn kiềm chế chút, đừng quá ép buộc Thanh Liễu.

Lâm Trạm lơ ngơ, hắn ở trong mộng ép buộc nương tử hắn, nương hắn cũng biết?

Thời gian này, Lâm lão gia đã dò xét gần hết các cửa hàng một lần, hôm nay không dự định ra ngoài, chỉ sai sử Lâm Trạm.

Tiết thị nói: “Vừa vặn, Thanh Liễu đến nhà chúng ta lâu như vậy, trừ về nhà mẹ đẻ cũng chưa ra khỏi cửa một lần. Hôm nay đã là Trạm nhi muốn vào trong huyện xem, không bằng mang theo nàng đi.”

Thanh Liễu có chút động tâm, lớn như vậy nàng chỉ từng đi trấn Thanh Bình mấy lần, ngay cả thị trấn cũng chưa từng đi. Nhưng nàng biết mỗi lần Lâm lão gia Lâm Trạm ra ngoài đều là cưỡi ngựa đi, nàng lại không biết cưỡi, đi theo chỉ có thể thêm phiền, liền nói: “Nương, A Trạm là đi làm chính sự, mang theo ta có phải không tiện lắm không?”

Tiết thị nói: “Không có việc gì, cũng không được coi là chuyện đứng đắn gì, có điều sản nghiệp tổ tông để lại, ít nhiều cũng phải cho bọn họ thường xuyên đi xem, cũng thuận đường dẫn con đi xem một cái. Cửa hàng trong nhà trước ta cũng định cho con biết, chỉ là trong chốc lát chưa tìm được thời điểm, hôm nay vợ chồng son các con đi ra ngoài, vừa vặn để A Trạm nói với con.”

Thanh Liễu nghe vậy liền không chối từ nữa.

Tiết thị cho người chuẩn bị xe, Lâm Trạm không để xa phu đi theo, định tự mình đánh xe.

Tiết thị không yên tâm lắm, “Con nhớ đi chậm một chút.”

Lâm Trạm nói: “Không sao đâu, trước kia ta uống rượu còn có thể đưa người về cơ mà.”

Tiết thị nghe vậy càng thêm lo lắng, bởi vì lúc trước mấy người bạn kia của hắn bị hắn đưa về, về đến nhà ai cũng bị xóc xưng mặt xưng mũi, ngày hôm sau liền đến tìm bà cáo trạng tố khổ.

Lâm Trạm không biết nương mình lo lắng, rung rung dây xương mang theo thê tử xuất phát.

Xe ngựa chạy ra khỏi đại trạch Lâm gia, xuyên qua vùng đồng ruộng dưới chân núi Tiểu Diêu chạy về phía trấn Thanh Bình.

Gia đình nông dân trong nhà nếu có một con lừa đã được coi thành bảo bối. Nếu có trâu thì càng quý, bình thường gần như muốn cung, hầu hạ cẩn thận, trông cậy vào nó mùa màng có thể làm nhiều việc hơn. Về phần loại động vật đắt tiền như ngựa, vừa không thể giúp làm việc còn phải nuông chiều, toàn bộ Lý gia câu cũng chỉ có nhà Lâm đại thiện nhân có ngựa.

Cho nên bình thường ở trong thôn vừa thấy xe ngựa mọi người liền biết là người Lâm gia ra cửa.

Lập tức có không ít người thẳng người dậy, híp mắt trông xe đi qua.

Đánh xe chính là Lâm gia đại công tử đúng không? Mười mấy năm trước ta đã thấy hắn, xem vẫn còn mấy phần bóng dáng năm đó.

Hắn chính là đại công tử chết lại trở về đấy à? Nhìn cũng không có gì khác nhau mà.

Có nàng dâu trẻ tuổi mới gả vào trong thôn không biết chuyện mười năm trước, có điều hai ngày nay toàn thôn đều đang thảo luận chuyện Lâm gia nên nàng cũng có chút tò mò.

Phụ nhân ban đầu nói: “Đó là ngươi không biết Lâm gia có bao nhiêu sản nghiệp. Mọi người đều nói Lâm đại thiện nhân có tiền, nhưng cuối cùng có bao nhiêu tiền ai cũng không nói chắc được. Ta từng nghe bà bà ta nói, bà ấy cũng là nghe từ người trước nói đến, Lâm gia vốn là sơn dân trong núi Đại Diêu, sau này cưới cô nương trong thôn chúng ta mới an gia ở Lý gia câu. Nghe nói sơn dân kia võ nghệ vô cùng tốt, từng làm tiêu sư, sau này mở võ quán trên huyện, không bao lâu nương tử hắn lại mở tú trang, chỉ mấy năm nhà bọn họ liền phát đạt.

Ngọn núi Tiểu Diêu trước mặt chúng ta, còn có một khoảnh ruộng lớn dưới núi này đều là của Lâm gia, hàng năm chỉ riêng ruộng cho thuê đã thu không biết bao nhiêu kho thóc. Nghe nói trong huyện cùng trấn trên còn có mấy cửa hàng, tiền thu một năm ta cũng không dám nghĩ.

Nghe xem Lâm gia đại trạch, một tòa nhà lớn như vậy, bên trong chỉ hạ nhân phục vụ đã có mười mấy người. Chúng ta quanh năm suốt tháng không nỡ ăn một bữa cơm tẻ, mặc một bộ quần áo tốt, trong tòa nhà lớn kia, hạ nhân bữa nào cũng có cá thịt, trên người mặc đều là vải bông thượng hạng.

Ngươi lại nhìn khuê nữ nhà Lý Đại Sơn, từ khi đến Lâm gia, có lần nào ra ngoài mà không phải như thiếu phu nhân, cả người lăng la tơ lụa? Điều kiện nhà mẹ nàng còn nghèo hơn nhà ngươi đấy! Lần này là thật bay lên đầu cành. Aiz, mỗi người một số.”

Phụ nhân trẻ tuổi nghe bà nói như vậy cũng nổi lên chút diễm mộ.

Chuyện của khuê nữ của Lý gia nàng cũng đã nghe nói qua, biết lúc trước nàng là vì trị chân của cha nàng mới gả đi Lâm gia, không nghĩ tới vận khí tốt như vậy, mới qua cửa ba tháng Lâm gia đại công tử liền sống trở về.

Hơn nữa nhìn bộ dáng kia, đại công tử cũng không do nương tử này không phải hắn cưới vào cửa mà sinh lòng không vui, ngược lại trở về ngày thứ ba đã mang nưởng tử về nhạc gia, đủ để chứng minh sự coi trọng của Lâm gia đối người con dâu này.

Gió nhẹ thổi qua vén lên rèm xe, bên trong xe bóng dáng một cô nương như ẩn như hiện, xem tuổi hẳn là khuê nữ của Lý gia.

Phụ nhân trẻ tuổi nhìn qua, trong lòng cũng có chút ghen tị.

Khuê nữ của Lý gia này, điều kiện nhà mẹ đẻ kém hơn nhà nàng ta, nghe nói còn phá tướng, từng bị người lui hôn, tuổi cũng không nhỏ, rõ ràng mọi thứ không bằng nàng ta, cố tình lại có vận khí tốt như vậy, vào cửa Lâm gia. Bây giờ ra ngoài có xe ngựa đưa đón, mặc chính là lăng la tơ lụa, ăn chính là sơn hào hải vị.

Lại nhìn lại mình, rõ ràng cũng là cô dâu mới qua cửa mấy tháng nhưng phải mặc áo vải bố, phải ra đồng làm việc, thật sự làm người ta khó dằn lòng.

Sau đó nàng ta lại nghĩ, nhà chồng của mình nghèo thì nghèo, nhưng đàn ông không tiền mới thành thật. Khuê nữ của Lý gia kia cũng không phải đẹp lắm, nhà mẹ đẻ lại yếu thế, sớm muộn gì giữ không được Lâm gia đại công tử.

Nghĩ đến sau này khuê nữ nhà Lý gia có thể sẽ bị hưu về nhà, nàng ta lại nhìn xe ngựa kia trong lòng mới không thấy chua xót lắm.

Xe ngựa chạy ra khỏi Lý gia câu Thanh Liễu liền nhịn không được vén rèm lên nhìn ra bên ngoài. Mấy lần trước lên trấn đều là đi bộ, ngay cả xe bò hai văn tiền một chuyến nàng cũng không nỡ ngồi, không nghĩ đến có một ngày có thể ngồi xe ngựa đi qua con đường này.

Tuy là mùa xuân nhưng bên ngoài mặt trời chói chang, mặt trời cũng không nhỏ, nàng buông mành, lại vén rèm cửa lên nói với Lâm Trạm: “Huynh có nóng không? Ta quạt gió cho huynh nhé?”

Xe ngựa chạy, nghênh diện còn có gió thổi đến Lâm Trạm không thấy nóng lắm, chỉ là một người ngồi bên ngoài đánh xe có chút nhàm chán, hắn quay đầu nhìn vợ mình, thấy nàng ngó đầu ra khỏi xe thăm dò, nghiêng đầu thân thiết nhìn hắn, rất làm người ta thích. Vợ mình thật đúng là tri kỷ nhu thuận, khóe miệng Lâm Trạm nhịn không được nhếch lên.

Hắn nói: “Ta không nóng, nàng ngồi dịch ra đây nói chuyện với ta đi.”

Thanh Liễu liền dịch ra ngoài, ngồi bên cạnh xửa xe, nàng thấy tâm trạng Lâm Trạm hình như không tệ liền hỏi ra vấn đề đã nín cả đêm, “Tối hôm qua huynh tức giận à?”

Tối hôm qua? Nghĩ đến tối hôm qua trong đầu Lâm Trạm liền trào ra một đống hình ảnh mang màu sắc, hắn khụ hai tiếng liên tiếp, đè nén bản thân đừng nghĩ nhiều, vẻ mặt tế nhị lắc lắc đầu.

Thanh Liễu ở phía sau nhìn không tới vẻ mặt hắn, thấy hắn lắc đầu liền thả tâm, lại hưng trí bừng bừng nói: “Huynh biết không, con đường này ta đã đi một mình mấy lần, đây là lần đầu tiên ngồi xe đấy.”

Lâm Trạm nghĩ nghĩ cảnh tượng đó, vợ hắn một mình cô đơn đi trên con đường này, thân thể nho nhỏ ra sức bước đi, khuôn mặt đỏ rực, đầu đầy mồ hôi ngực liền có chút chua xót, hắn nói: “Đi vào trấn làm gì?”

Thanh Liễu nói: “Phần lớn thời gian phải đi bán túi lưới, mua dây bện. Trấn trên có tú trang kia ông chủ rất tốt, túi lưới của ta bán cho hắn, một cái cũng có thể bán được năm đồng tiền, nếu có kiểu dáng mới hắn còn nguyện ý tăng giá, phúc hậu hơn quán buôn bán nhỏ và người bán hàng rong nhiều.”

Lông mày Lâm Trạm nhíu lại, nếu hắn nhớ không nhầm trấn trên hình như chỉ có một tú trang, là sản nghiệp của nhà bọn họ, ông chủ trong miệng vợ hắn hẳn là chưởng quầy trong cửa hàng.

Có nên nói với vợ hắn chuyện này không đây?

Thôi, trước không nói cho nàng, lát nữa mang nàng đến cửa hàng, biểu cảm trên mặt nàng hẳn là sẽ rất thú vị.

Lâm Trạm trong lòng có mong đợi, huýt sáo lên.

Đoạn đường từ Lý gia câu đến trấn Thanh Bình đi bộ cần một giờ, ngồi xe bò cũng phải nửa canh giờ, Lâm Trạm chạy xe ngựa chỉ thời gian ăn một bữa cơm đã đến.

Xe trực tiếp dừng ở tú trang, Thanh Liễu đỡ tay Lâm Trạm nhảy xuống, nhìn trái nhìn phải một cái, hỏi: “Sao lại dừng ở đây? Huynh muốn mua hàng thêu à?”

Lâm Trạm không nói chuyện, buộc dây ngựa, kéo nàng đi vào trong.

Trước công chúng bị hắn kéo như vậy Thanh Liễu lập tức đỏ mặt xấu hổ, lại kéo không ra chỉ phải cúi đầu vội vàng đi theo phía sau hắn.

Chưởng quỹ của tú trang nghe thấy thanh âm chạy ra nghênh ở cửa, cười ha hả nói: “Đại công tử đến rồi.” Lại thấy người phía sau Lâm Trạm, hắn tự nhiên là có ấn tượng với Thanh Liễu, ồ lên một tiếng nói: “Vị cô nương này lâu rồi không thấy tới.”

Lâm Trạm nói: “Cô nương nào, đây là thê tử ta.”

Dù là chưởng quỷ ngày thường mồm mép nhanh nhẹn lúc này cũng cứng họng, đứng ngây tại chỗ.

Thanh Liễu nghe được cách xưng hô của chưởng quỹ đối Lâm Trạm cũng sững sờ.

Mãi đến khi vào trong phòng rồi hai người mới trở lại bình thường.

Chưởng quỹ vội nói: “Là ta có mắt không nhìn thấy thái sơn, vậy mà lại không nhận ra đại nãi nãi.”

Thanh Liễu cực ngượng ngùng, cuống quít xua tay, “Ngài đừng nói như vậy…”

Chưởng quỹ trong lòng may mắn, cũng may trước đây đối xử khách khí với cô nương này, không có chỗ đắc tội, bằng không nếu nàng thổi gió bên gối với đại công tử, chính mình sẽ chịu không nổi. Lại nghĩ, ai có thể dự đoán được chim sẻ thật có thể bay lên đầu cành, xem ra sau này mở cửa đón khách phải cẩn thận hơn nữa mới được.

Lâm Trạm bảo chưởng quỹ mang sổ sách tháng này ra cho mình xem rồi cho hắn đi ra ngoài.

Không bao lâu sau, chưởng quỹ lại sai tiểu nhị bưng nước trà điểm tâm tiến vào.

Lâm Trạm bảo Thanh Liễu ăn chút đồ, chính mình nhanh chóng lật sổ sách.

Gian cửa hàng này là đời cụ truyền xuống, có lịch sử trên trăm năm, xem như cơ nghiệp tổ tông để lại, cho nên trong nhà đặc biệt quan tâm, gần như cứ mấy ngày sẽ đến cửa hàng tuần tra một lần, xem xét sổ sách.

Lâm Trạm mặc dù không luôn luôn đi theo cha mình xử lí sản nghiệp trong nhà như đệ đệ, nhưng từ nhỏ đã tiếp xúc với nó, cho nên đối tính toán cũng rất thành thạo.

Thanh Liễu cầm một khối bánh ngọt phù dung lên cắn chút một, vẫn có chút không thể tin được gian cửa hàng đã qua lại nhiều năm chính là san nghiệp của Lâm gia.

Khó trách người khác gọi Lâm lão gia là đại thiện nhân, chỉ nhìn biểu hiện của chưởng quỹ gian cửa hàng này là ra được, người Lâm gia làm buôn bán quả thật phúc hậu.

Lúc trước lần đầu tiên nàng đến tú trang hình như là mới mười ba tuổi, vô cùng nhát gan, đứng ngoài cửa hàng bồi hồi một lúc lâu mới dám đi vào, căng thẳng đến nói không rõ, lắp ba lắp bắp.

Chưởng quỹ lại không hề có chút không kiên nhẫn nào, hơn nữa chính là hắn đưa ra đề nghị cho nàng, nói túi lưới truyền thống bán không tốt lắm, bảo nàng tốt nhất là làm ít túi lưới mới mẻ độc đáo đa dạng, giá cao hơn, nguồn tiêu thụ cũng tốt. Cho nên sau đó nàng mới bỏ ra công sức nghiên cứu.

Lâm Trạm đang đối sổ sách ngẩng đầu lên nhìn một cái, thấy nàng đang cầm khối bánh ngọt phù dung như gà mổ thóc cắn từng tí một, hắn nhìn lại muốn véo mặt nàng.

Hắn nghiếng răng nhịn, há miệng thở dốc, “Đút ta một cái.”

Thanh Liễu nghe lời cầm một khối lên đưa đến bên miệng hắn mới nhớ đến không ổn, vội nhìn ra bên ngoài thấy không có người nhìn vào mới thoáng yên tâm, mặt đỏ rực đưa vào trong miệng hắn.

Lâm Trạm nhìn khuôn mặt đỏ rực của nàng, không chỉ ngứa tay, ngay cả răng cũng ngứa, thầm nghĩ tiến lên cắn một cái.

Nhưng không được, đây là đang ở bên ngoài, nếu chọc vợ khóc không thiếu được phải dỗ dành, nếu để người khác nghe được cho là hắn sợ vợ thì làm sao?

Hắn cũng không thể giống cha hắn, gánh vác cái danh sợ vợ.

Nghĩ đến đây, hắn nhịn.

Thanh Liễu thấy hắn ăn khối bánh phù dung nghiến răng nghiến lợi, vội rót chén trà đưa đến trong tay hắn, “Bị nghẹn à? Uống chén trà đi.”

Lâm Trạm liếc nàng một cái, bĩu bĩu môi, “Đút ta.”

Thanh Liễu chỗ nào không biết xấu hổ, chỉ nhỏ giọng từ chối: “Làm ướt sổ sách thì phải làm sao, huynh uống mau đi.”

Lâm Trạm liền gấp sổ sách lại đẩy qua một bên, khoanh tay nói: “bây giờ có thể rồi.”

Huynh… Lúc này Thanh Liễu xem như hiểu, hắn là cố ý, tối qua cũng vậy, vô duyên vô cớ liền nhéo má nàng, người này, tuổi cũng không nhỏ, trước đó thấy tính tình coi như tốt, sao giờ đột nhiên lại trở nên không tốt vậy đây?

Lâm Trạm thấy nàng nói không ra lời, trong lòng hơi nghĩ lại, chẳng lẽ yêu cầu của hắn quá phận? Nhưng hắn lại không bảo vợ làm gì, chẳng phải chỉ là đút nước thôi sao… Được rồi được rồi, không đút thì không đút, tự hắn uống.

Ai bảo đây là vợ hắn, cũng không thể thật sự chọc nàng giận.

Thanh Liễu thật cũng không giận, chỉ hơi buồn bực chút, đang chuẩn bị thuận theo ý hắn đút nước cho hắn thì đã thấy hắn tự uống. Nàng nhẹ nhàng thở ra.

Lâm Trạm uống nước xong, lại tốn khoảng thời gian nửa chum trà đối chiếu xong sổ sách còn lại liền mang theo Thanh Liễu rời khỏi.

Thanh Liễu thấy hắn đánh xe ngựa đi về phía ngoài trấn liền nói: “Không xem mấy cửa hàng khác nữa à? Ta nhớ hình như nương từng nói qua, trấn trên không chỉ có một gian cửa hàng này mà.”

Lâm Trạm nói: “Còn có một cửa hàng vải, một cửa hàng bạc, hai ngày trước cha đã đi tuần tra rồi, hơn nữa đó là cửa hàng sau này mới mở, hôm nay chúng ta chỉ xem sản nghiệp tổ tiên để lại.”

Bằng không gian nào đều tuần tra, hai ba ngày cũng tra không hết.

Thanh Liễu gật đầu, trong lòng kinh thán gia nghiệp của Lâm gia, lại hỏi: “Bây giờ chúng ta muốn đi đâu?”

Lâm Trạm nói: “Đi vào huyện, tuần tra thêm một gian võ quán với một gian tú trang, cũng là tổ tiên để lại.”

Xe ngựa vào trong huyện thì đã gần trưa, Lâm Trạm dừng xe trước một gian tửu lâu, nói: “Chúng ta ăn cơm trước.”

Thanh Liễu ngẩng đầu nhìn tửu lâu cao ba tầng này, vừa kinh thán lại có phần lo lắng không đủ. Lớn như vậy, nàng ngay cả quán cơm nhỏ trấn trên cũng chưa từng vào chứ đừng nói là đại tửu lâu trong huyện thành. Nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy phòng ốc cao như vậy, ở trong này ăn một bữa nhất định là tốn không ít bạc?

Nghĩ đến đây nàng lại có chút không nỡ, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Lâm Trạm, nhỏ giọng nói: “Nơi này có phải rất đắt không? Chúng ta chuyển qua nhà khác đi?”

Lâm Trạm cúi đầu nhìn dáng vẻ nàng đứng sát bên mình, vỗ ngực một cái, đắc ý nói: “Không sao, tướng công có bạc, mời nàng ăn ở đại tửu lâu.”

Tiểu nhị trong tửu lâu thấy có người đứng ngoài cửa quán, ngay lập tức cơ trí chạy đến, giúp Lâm Trạm buộc ngựa, lại có một người khác ở cửa mời hai người vào trong.

Thanh Liễu lần đầu tiên đến chỗ như này có chút không được tự nhiên, theo thật sát bên người Lâm Trạm.

Lâm Trạm liền kéo tay nàng. Thanh Liễu tuy rằng vẫn cảm thấy ngượng ngùng nhưng không có ý muốn tránh ra.

Đây chính là quán cơm, đại sảnh tầng 1 có không ít người đang uống rượu ăn cơm, ầm ĩ huyên náo, Lâm Trạm hỏi tiểu nhị: “Trên lầu còn phòng trống không?”

Tiểu nhị vội nói: “Có, nhã gian lầu hai, ghế lô lầu ba cũng có phòng trống, khách quan muốn dùng cơm ở đâu?”

Bọn họ chỉ có hai người không cần phải chạy lên lầu ba, Lâm Trạm liền nói: “Lầu hai đi, tìm cho ta vị trí gần cửa sổ.”

Được, mời hai vị qua bên này. Tiểu nhị chạy ở phía trước dẫn đường.

Đi đến một nửa cầu thang là có thể nhìn thấy quy cách lầu hai, đều là một dãy nhã gian dùng bình phong bằng gỗ che chắn, trên bình phong khắc hoa văn rỗng, loáng thoáng có thể nhìn thấy người trong nhã gian nhưng lại không thấy rõ hẳn.

Thanh Liễu có chút tò mò quay đầu nhìn xem chung quanh, dưới chân không chú ý bước trượt một bậc thang.

Lâm Trạm đi ngay bên cạnh nàng lập tức vươn tay ôm thắt lưng nàng.

Thanh Liễu kinh hô một tiếng, sau khi phản ứng kịp mặt đỏ tận mang tai, chỉ cảm thấy dọa người, bị hắn ôm vào trong ngực ngay cả mặt cũng không có ý muốn ngẩng lên.

Lâm Trạm nhân cơ hội nhéo nhéo vòng eo trong tay, quả nhiên như hắn suy nghĩ, thắt lưng vợ hắn tuy mảnh, nhìn không có thịt, nhéo lên cũng là mềm nhũn. Về phần chỗ nhiều thịt khác, nhất định mềm hơn nữa.

Người nào đó nhịn không được miên man bất định.

Tiểu nhị kia chỉ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, toàn bộ làm như không nhìn thấy.

Tiểu nhị nhảy lên đá lăn thức ăn cho chó: Đúng là cay con mắt!
Bình Luận (0)
Comment