Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta

Chương 83

Liệt nữ sợ triền lang (hạ)

“Này, đêm hôm khuya khoắt, ngươi dẫn ta tới đây làm gì?”

Liễu cô nương thấy ba chữ ‘Nguyệt lão’, cả người liền không được bình thường, dường như sợ sẽ phát sinh chuyện gì, cũng không lo Vệ Vân Nhiễm sẽ ngăn cản, xoay người muốn rời đi.

“Ta muốn trở về.”

Đừng trách nàng nghĩ nhiều, thật sự địa điểm này không thể không khiến người ta nghĩ nhiều.

“Ấy, đừng đi ah, ta có lời muốn nói!”

Vệ đại tiểu thư không ngờ cô nương lại không cho nàng mặt mũi như vậy, chân còn chưa đứng vững đã liền muốn đi, ở đâu sẽ để cho nàng bỏ trốn dễ như vậy? Đừng có đùa! Bởi vì lời tiếp theo ta muốn nói, cũng là những lời ta đã tập luyện rất lâu.

“Ngươi muốn nói, nhưng ta lại không muốn nghe.”

Liễu Trì xoay người rời đi, nhưng lại bị Vệ đại tiểu thư gắt gao nắm tay không buông, có vẻ cũng nóng nảy, cũng không để ý Vệ Vân Nhiễm sẽ làm sao, trực tiếp đánh rơi tay người ta, vì do dùng sức quá lớn Vệ đại tiểu thư trực tiếp bị bỏ rơi về sau ba bước.

Vệ Vân Nhiễm thấy Liễu Trì nhẫn tâm hất tay nàng ra, cũng biết khí lực của nàng yếu không bắt được nàng ấy lại, dứt khoát ôm chầm lấy cái eo nhỏ nhắn của Liễu cô nương, gắt gao siết chặt, không buông.

“Không nghe cũng phải nghe, dù sao ta chính là không buông tay.”

Vệ đại tiểu thư vì đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào, đùa bỡn vô lại gì đó, chỉ cần có thể giữ người nọ lại, nàng không ngại.

Liễu Trì muốn tránh thoát, nhưng lo ngại người sau hăng hái bám chặt lấy quá, muốn dưới tình huống hất nàng ra mà để không bị thương quả thật không dễ dàng, nàng cũng không còn cách nào khác ngoài giãy giụa.

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Liễu cô nương chỉ cảm thấy trong lòng phiền muốn chết, giống như chuyện nàng không muốn biết, cũng không nên biết đang dần nổi lên trên mặt nước vậy, dòng nước ngầm ẩn tàng sâu trong đáy lòng nàng đang không ngừng đánh vào gông xiềng, chuyện này khiến nàng cảm thấy bất lực bội phần.

Muốn chạy trốn, nhưng lại hoàn toàn không trốn được.

Tựa như đang trong ngực của người lúc này, rõ ràng nàng có thể rút người ra, nhưng chính là không nỡ dùng sức.

“Điều ta muốn nói là ——”

Vệ Vân Nhiễm hít sâu một hơi, vai thẳng tắp, chẳng qua hai tay đang hơi run rẩy của nàng đã bán đứng nỗi sợ của nàng, dù đang ôm Liễu Trì, nhưng khí lực cũng đã yếu đi không ít.

“Cô gả cho ta đi!!!”

Vệ đại tiểu thư nói rất lớn tiếng, không chỉ Liễu cô nương bị kinh động, ngay cả người qua lại xung quanh cũng kinh hãi.

Canh ba nửa đêm nửa hôm cầu hôn, quả thật đúng là hiếm thấy.

Cô nương này dở hơi sao?!

Dù nói nguyệt lão vị trí có lệch đi chút, nhưng vì hôm nay là ngày nữ đế lên ngôi, lại hủy bỏ giới nghiêm, nên trên con đường này cũng không ít người qua lại, dù không nhiều như trên phố lớn, những cũng tuyệt đối không ít.

Cử động này của Vệ đại tiểu thư lập tức thu hút người qua lại vây xem.

Bất luận là ở thời đại nào, thích xem náo nhiệt cũng đã là bản tính của con người rồi, nếu là thời đại sung túc, thì không có ai mà không muốn xem cả.

Liễu cô nương chỉ cảm thấy đầu óc như bị búa tảng đập vào liên tục, trong chớp mắt nàng như thể chưa nghe thấy điều gì.

Nhưng sự thật lại chính là, nàng biết nàng đã nghe thấy.

Nàng cơ bản không biết phải trả lời như thế nào, hoặc nên nói, nàng ngay cả năng lực nói chuyện cũng tựa như đã mất đi, không dám quay đầu lại.

“Ta biết ta trước kia đã làm những chuyện rất quá đáng với nàng, thật sự không phải là chuyện con người nên làm. Những chuyện đã xảy ra ta cũng không có biện pháp thay đổi, ta có thể làm được chẳng qua chỉ là hết sức đi bù đắp lại những tổn thương của nàng. Dĩ nhiên, ta muốn kết hôn với nàng cũng không hoàn toàn chỉ vì ta muốn bù đắp, thật ra, ta thật sự rất thích nàng ——”

Vệ Vân Nhiễm trong đời đây là lần đầu tiên nàng tỏ tình, nếu để cho nàng đối mặt Liễu cô nương chưa chắc nàng đã nói ra miệng được, những lời này có chút quá để lộ tình cảm chân thành, đối với giáo điều của thời cổ đại, để nói ra những lời này cần dũng khí rất lớn, huống hồ đây còn là đang ở trước mặt rất nhiều người.

“Tình cảm dạng này cũng không phải ta có thể khống chế. Ta thích nàng là ta liền thích, trước kia ta lãng tử không ai quản được, nhưng nàng không giống, ta cảm thấy chúng ta ở chung rất hợp với nhau, nàng có thể quản được ta, ta cũng nguyện ý vì nàng quay đầu. Không phải có câu nói rất đúng hay sao, lãng tử quay đầu vô cùng quý giá. Ta cảm thấy dựa trên bản chất mà nói, ta thật sự không đến nỗi nào đâu, nàng có muốn gả cho ta, thử xem sẽ như thế nào?”

Đại khái Vệ đại tiểu thư quả thật đã khẩn trương quá mức rồi, chuyện lập gia đình, có thể thử xem sao?

Liễu cô nương nghe thấy trái tim mình đang đập loạn nhịp, bên trong hình như có con nai con đang muốn liều mạng nhảy ra bên ngoài bỏ trốn, trái tim như muốn theo cổ họng nàng nhảy ra khỏi miệng.

“Ngươi đang nói xằng bậy gì vậy? Ta nghe không hiểu ngươi nói gì cả, thôi được rồi, chúng ta trở về đi.”

Liễu cô nương nhìn ánh mắt người xung quanh, chỉ cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ muốn bỏ trốn.

Đối với lời Vệ Vân Nhiễm, tâm nàng loạn như ma, cơ bản không biết nên trả lời thế nào, chỉ muốn vờ như không nghe thấy để nhanh rời khỏi nơi này.

Đáng tiếc, Vệ đại tiểu thư thật vất vả mới gom góp đủ dũng khí để tỏ tình, làm sao có thể không nhận được câu trả lời nào liền bỏ qua cho nàng như thế? Nếu lần này không thành công, lần sau còn không biết là có lần sau nữa hay không đây!

“Nàng không cho ta câu trả lời, hôm nay chúng ta cũng đừng hòng trở về ——”

Vệ Vân Nhiễm quyết tâm muốn ỷ vào Liễu cô nương, hai tay siết chặt người trong ngực, sâu kín nói.

“Nếu nàng nghe không hiểu, ta sẽ lập lại một lần, chúng ta thành thân đi! Nếu nàng vẫn nghe chưa hiểu, ta sẽ tiếp tục nói tiếp. Dù sao ta cũng không ngại để cho mọi người nghe thấy.”

“Ai dô, cô nương này người ta đã có thành ý như vậy, cô đáp ứng nàng đi.”

Quần chúng vây xem không nhìn được, ồn ào nói.

“Thành thân! Thành thân! Thành thân!”

Một người nói xong, liên tiếp nhiều người cũng nói theo, cho đến khi bốn năm tiếng nói sau, trong lời đều là kêu lên ‘thành thân’.

Vệ đại tiểu thư nhìn thấy cũng mắt chữ O mồm chữ A, từ lúc nào dân chúng Tây Phượng quốc yêu thích náo nhiệt như vậy?! Có điều, lần này các ngươi nói quá tốt.

Đời này Liễu Trì chưa từng gặp phải chuyện lúng túng như vậy, nàng cảm thấy bản thân như là con gia súc đang đợi mang đi làm thịt, toàn bộ thế giới đều có ác ý với nàng.

“Ta không thích ngươi!”

Liễu cô nương bị ép bức, dứt khoát trực tiếp la lên.

“Một chút cũng đều không thích!”

Phải nói một chút cũng đều không thích, vậy khẳng định là gạt người, chẳng qua chuyện giữa các nàng quá phức tạp, nếu xem như không có chuyện gì, Liễu Trì không cam đoan bản thân có phải trong cuộc sống chung đụng về sau sẽ trở nên thích nàng hay không, thậm chí là sẽ yêu nàng.

Dù là bây giờ, Liễu cô nương cũng không dám vỗ ngực nói, nàng đối với Vệ đại tiểu thư một chút cảm giác cũng không có.

“Không sao, ta thích nàng cũng đủ rồi.”

Vệ Vân Nhiễm nghe thấy câu trả lời của Liễu Trì, trái tim tựa như bị con dao hung hãn đâm vào vậy, gượng cười nói.

“Nếu không phải lưỡng tình tương duyệt, ta cũng sẽ tìm cách để thích người ấy cả đời. Nàng, chính là người ấy.”

Nàng cũng còn không tin, vào đến trong chén của nàng, còn có thể không thích nàng?!

“Gương mặt ta ——”

Liễu Trì đại khái không nghĩ tới Vệ đại tiểu thư có thể không cần thể diện như vậy, đến bước bế tắc, nàng chỉ đành dùng đòn sát thủ sau cùng.

“Đã hủy hoại rồi.”

Vết thẹo nổi bật như vậy, há có thể không thấy tự ti?! Nàng ban đầu một đao hạ xuống, liền đoạn tuyệt với suy nghĩ lập gia đình. Bởi vì, không ai sẽ thích một nội tử mà trên mặt có vết thẹo như thế.

“Ta không quan tâm, thời điểm ta gặp nàng nàng đã như vậy, ta đương nhiên biết.”

Vệ Vân Nhiễm cảm thấy lý do này cơ bản không được xem là một lý do, mắt nàng cũng đâu có mù, làm sao không nhìn thấy?

“Ngươi con người này ——”

Liễu Trì bị lời nàng làm cho thẹn thùng cũng ngại ngẩng đầu nhìn người.

“Đại gia khuê tú trong kinh thành thích ngươi có rất nhiều, ngươi tội gì phải thích ta một người nửa tàn nửa phế như vậy?”

“Nếu chỉ vì ba cái chuyện này, nàng trở thành nửa tàn nửa phế, vậy ta tay không nhấc nổi vai lại càng không thể chống, há chẳng phải ta càng tàn phế hơn sao? Khí lực ta còn không có sức lớn như nàng, ban đầu ta còn chẳng phải bị nàng hành hạ quá mức hay sao.”

Liễu cô nương luôn cảm thấy lời này nói ra khen nàng, nhưng sao cứ giống như đang tổn thương nàng a?!

“Vệ Vân Nhiễm, lỗ tai ngươi điếc rồi phải không, ta đã nói chúng ta là không thể được!”

“Tại sao, lẽ nào nàng đã có người trong lòng?”

“… không có.”

“Vậy có gì mà không thể được, nàng liền cùng ta cũng được mà.”

Trong cuộc sống này, có thể cũng được sao? Được rồi, Liễu cô nương hoàn toàn bất đắc dĩ, người này làm sao đều nói không hiểu chữ nào vậy?

“Nếu ngươi đã nói như vậy, ta cho ngươi cơ hội ——”

Liễu Trì liếc nhìn đại thụ sau lưng miếu nguyệt lão, cây kia chưa đến ngàn năm cũng đã mấy trăm năm, vừa cao lại thô, cũng có thể cho là “cây nhân duyên” kết hợp các đôi tình lữ hữu tình có thể trở thành quyến thuộc.

“Nếu ngươi có thể cột dây đỏ vào nhành cây cao nhất trên kia, ta sẽ đáp ứng ngươi.”

Vệ đại tiểu thư nhìn theo ánh mắt Liễu Trì, trời, cao như vậy ta trèo lên được sao? Răng thật đau.

Bóng đêm dần bao phủ, cây đại thụ kia cần phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ hết được, độ cao tối thiểu phải mười mấy người cộng lại.

Nếu là người có võ công, giống như Liễu cô nương, thì việc đi lên tất nhiên không cần bao nhiêu khí lực, nhưng đối với Vệ Vân Nhiễm, độ khó kia cũng không phải như đếm một hai vậy.

Nói khó nghe chút, leo đến nửa chừng té xuống chỉ có con đường chết.

Giờ khắc này, Vệ đại tiểu thư chỉ hận bản thân không giống muội muội tập võ từ bé, đọc nhiều sách như vậy có thể dùng sao? Có thể đưa nàng bay lên trên đó sao?!

“Sao hả, sợ rồi?”

Liễu Trì thấy Vệ Vân Nhiễm ngơ ngác nhìn cái cây ánh mắt sững sờ, thở phào nhẹ nhõm đồng thời vừa có một cỗ nhàn nhạt mất mác.

“Nếu sợ, sau này ta không muốn ngươi nhắc lại việc này.”

Quần chúng cũng bị Liễu cô nương dọa cho sợ, nhìn cánh tay bắp chân nhỏ xíu của Vệ Vân Nhiễm, sẽ té chết đi?!

Có người không nhìn được, khuyên giải nói.

“Đại muội tử suy tính đi, chân trời ở đâu không có mẫu đơn, cần gì phải lấy tính mạng mình ra làm trò đùa.”

“Đúng vậy đúng vậy, dáng dấp cô nương này cũng không dễ xem, trên mặt còn có vết sẹo, cố để làm chi chứ?!”

Trong đám người có người nói những lời này, dù nói rất nhỏ, nhưng mọi người vây xem, nói chuyện ít, nên Vệ đại tiểu thư liền nghe thấy.

Liễu Trì tất nhiên không thèm để ý cười cười, trên mặt phần nhiều là ý giễu cợt.

“Ai nói, là ai vừa nói, mấy lời vừa rồi là ai nói?!”

Vệ Vân Nhiễm nghe thấy chói tai, lập tức liền mất hứng.

“Các ngươi thì biết cái gì, nếu lấy nương tử chỉ cần xem mặt, ta không vẽ một bức họa rồi ôm nó mà ngủ đi! Người ta thích, người khác há có thể tùy tiện hiểu được!”

Vệ đại tiểu thư nói khẳng khái sục sôi, chính nghĩa nghiêm từ, rốt cuộc khi đối mặt không kiên nhẫn trên nét mặt Liễu cô nương, liền héo xuống.

“Chẳng phải chỉ là leo lên một cái cây thôi sao, có thể khó khăn thế nào! Nếu ta làm được, nàng không được ăn gian!”

“Tuyệt không nuốt lời.”

Ta đâu phải là ngươi, tất nhiên nói được làm được.

Liễu Trì không cho Vệ Vân Nhiễm có thể làm được, nếu nàng ấy làm được, vậy nàng cũng nhận mệnh.

Dưới tàng cây nhân duyên có một cái giỏ đựng dây đỏ, mặt trên còn có cái hộp cho người ta bỏ tiền cào.

Một dây đỏ ba văn.

Vệ Vân Nhiễm móc trong túi ra ba văn tiền ném vào trong hộp, nhìn dây hồng trong lòng bàn tay, án lực bội phần.

Trên cây nhân duyên dây đỏ chập chùng, nhánh dưới càng nhiều dây đỏ hơn, rậm rạp chằng chịt, đếm cũng không đếm hết.

Gió thổi một cái, một rừng dây đỏ đung đưa, trông rất đẹp mắt.

Vệ đại tiểu thư chà hai lòng bàn tay vào nhau, thật may lúc còn bé nàng đã từng trèo cây không đến nổi một chút cũng không biết.

Vệ Vân Nhiễm trèo rất chậm, kỹ thuật không mấy thông thạo.

Liễu cô nương đứng dưới ngẩng đầu nhìn, trên mặt không buồn cũng không vui.

Không biết đã qua bao lâu, mắt thấy Vệ đại tiểu thư sắp lên đến chóp cây, nếu không phải thị lực Liễu Trì tốt, cũng sắp không nhìn thấy được thân người Vệ Vân Nhiễm.

Nếu nói trong lòng không cảm thấy rung động là nói đối, thời điểm Vệ Vân Nhiễm trèo lên, nhiều lần xém chút là rơi xuống, nếu không phải Vệ đại tiểu thư cơ trí, phỏng chừng thân người cũng ngã thành tàn phế luôn.

Phù, còn một chút nữa, một chút nữa ta liền sẽ cột lại.

Vệ đại tiểu thư cơ bản không dám nhìn xuống, chỉ sợ nhìn một cái chân sẽ mềm nhũn.

Nàng là một thư sinh, vốn không có bao nhiêu khí lực, hôm nay cũng không biết có thần linh trợ giúp hay không, mà để cho nàng leo lên được đến chóp cây, thật sự không thể tin được.

Không ngờ hôm nay dáng người nàng lại tốt như vậy, không gặp khó khăn gì đã leo đến đỉnh.

Mắt thấy thắng lợi ở ngay trước mắt, nàng làm sao có thể không hưng phấn?!

Thật vất vả run cầm cập cột xong sợ dây vào nhành cây, Vệ Vân Nhiễm cũng xem như thở phào nhẹ nhõm.

“Ta làm được! Ta làm được thật rồi!”

Có đôi lời gọi là hỉ quá sanh bi, Vệ đại tiểu thư hiển nhiên đã quá mức cao hứng, một cước đạp vào không trung, cả người lộn nhào rớt xuống.

“A ——”

Lúc này chết chắc, đầu này rơi xuống, còn không phải bể tan tành sao?! Mạng ta xong rồi.

Vệ Vân Nhiễm đang cảm khái cho vận mệnh bi thảm của mình, không ngờ thân thể chỉ cảm thấy nhẹ nhàng, thân người cứ vậy rơi vào trong lồng ngực mềm mại.

Mở mắt ra liền thấy gương mặt không cảm xúc của Liễu cô nương.

“Còn không xuống, chết luôn ở trong ngực ta hay sao!?”

“Hả? Ờ ờ.”

Vệ đại tiểu thư lập tức cũng không phản ứng kịp, ngơ ngác gọi mấy tiếng.

Đợi chân đứng được trên mặt đất mới phát hiện nàng sớm đã quên mất chuyện quan trọng nhất.

“Ta cột được rồi.”

Ngón tay chỉ lên cây, nói.

“Ta biết.”

Liễu cô nương nhìn người trước mắt trán đều đầy mồ hôi, lòng bàn tay cũng trầy xước không ít, trên mặt cũng dính vài vết, tỉnh bơ nói.

“Ta đáp ứng, về thôi.”

Nói xong, cũng không nhìn quần chúng vây xem cùng người nào đó đang kích động, xoay người rời đi.

Nàng đứng dưới tàng cây bị một đám người xây xem, sớm đã cả người người không được bình thường, chỉ muốn nhanh lên chút rời khỏi chỗ thị phi này.

Còn việc, gả cho Vệ Vân Nhiễm, bỏ đi, gả liền gả.

Nàng đã nói, cho tới nay đều sẽ không đổi ý.

“Uyển Như, chúng ta đi đâu?”

Vệ đại tiểu thư vui cực, càng nhìn càng thấy Liễu cô nương đẹp mắt.

Liễu cô nương nghe thấy sau lưng đều run lên, ‘Uyển Như’ hai chữ này làm sao từ trong miệng Vệ Vân Nhiễm phun ra, nàng liền cảm thấy nổi da gà vậy chứ?

“Ngươi vẫn là gọi ta Liễu Trì đi.”

‘Uyển Như’ xưng hô này, ta không có phúc thụ hưởng. Huống hồ, nàng sớm đã không còn là Liễu Uyển Như của ngày xưa nữa.

“Vậy Trì nhi, chúng ta đi đâu?”

“…”

Liễu Trì trước cách gọi “Uyển Như” và “Trì nhi” đều cảm thấy quấn quít, thầm chấp nhận cách gọi sau.

“Về nhà.”

“Ờ. Trì nhi, đợi ta một chút.”

Liễu Trì dừng bước, quay đầu nhìn Vệ Vân Nhiễm, không hiểu nàng lại có trò gì nữa.

Vệ đại tiểu thư cười cười, lấy cây trâm mua lúc nãy trong ngực ra, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Liễu Trì, cắm cây trâm vào tóc Liễu Trì.

“Ta liền biết nó rất hợp với nàng. Gần bùn nhưng chẳng hôi tanh mùi bùn, xinh đẹp nhưng không hề yêu hoặc.”

Lời này vẫn là nàng nghe được từ Tịch Phi Nghiêu, lúc đó nàng cực kỳ thích đã âm thầm ghi nhớ, sau đó luôn cảm thấy lời này rất giống với Liễu Trì. Dù vì do hận thù, đã biến nàng thành con người khác, trong tay cũng lây dính không ít máu người, nhưng trái tim nàng vẫn giữ được tinh khiết vô ưu, chỉ điểm này Vệ đại tiểu thư rất chắc chắn.

Việc lúc trước bản thân nàng đã gây nên, dù có gϊếŧ nàng đi cũng không có gì quá đáng.

Nhưng mà, nàng vẫn sống được thật tốt.

Cơ hội muốn gϊếŧ một người không thể nào luôn không có, nàng không tin Liễu Trì một lần cũng không tìm được.

Bên ngoài hung hăng, nhưng bên trong cũng rất ôn nhu.

Đây chính là Liễu Trì, Liễu Uyển Như, người nàng thích.

Liễu Trì lẳng lặng nhìn Vệ Vân Nhiễm, gió thổi qua, những lọn tóc tản mạn theo gió, lượn lờ cùng nhau.

Những lọn tóc này, có phải cũng giống như hai người họ, cùng vờn quanh, đến cuối cùng vẫn là quấn thành một khối?!

Đột nhiên trên đỉnh đầu truyền tới tiếng nổ ‘đùng đoàng’, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bầu trời ngũ quang rực rỡ của pháo bông, rối rít rơi xuống như mưa.

Khói lửa rơi xuống, đôi mắt dường như càng rực rỡ hơn so với pháo bông, từng chút từng chút, tràn đầy tình ý.

Giờ phút này, Liễu cô nương như nghe thấy được, âm thanh của hoa nở.

Bỏ đi, cả đời này liền cùng người này dây dưa một chỗ đi.

Vẫn tốt hơn là cô đơn lẻ bóng, thiên hạ rộng lớn, nhưng không chốn dung thân.

Hơn nữa, Liễu cô nương cảm thấy, thật ra như vậy mới là cách báo thù tốt hơn đối với nàng.

Sau khi thành thân, muốn có cơ hội báo thù còn nhiều mà.

Cũng không thể cho không nàng đè mình một lần vậy được nhỉ?!

Cường công cường thụ, lửa cháy sẽ lớn lắm đây.

Vệ đại tiểu thư và Liễu cô nương, cặp đôi này nhất định là một đôi oan gia, đời này không cách nào tránh khỏi rồi.

***

Tác giả có lời muốn nói: Hạ chương chính là phiên ngoại của hai nữ đế nha~~

Mông lười: *mắt lóe sáng*

Nhân tiện, ta có cảm xúc giống như Tết đến ngồi edit ba chương này vậy, haha

*^ v ^*~o
Bình Luận (0)
Comment