Tướng Công Khờ Của Nương Tử Đẹp

Chương 29

Edit: hongheechan

Buổi tối hôm đó, Tô Lão Đa đưa Tô Tĩnh Nhã về gian phòng rồi rời đi, trong phòng có một bồn gỗ lớn, bên trong nước đang bốc hơi nóng, hôm nay mặc dù không quá nóng, nhưng gần ba ngày không tắm vẫn cảm thấy khó chịu, vì trên chân có dược cao, không thể tắm rửa, chỉ có thể dùng nước xoa thân thể một chút.

Cởi áo khoác, quần áo trong, khi đang chuẩn bị cởi cái yếm xuống, cánh cửa vang lên, vừa quay đầu lại, Nhị Khờ đang sững sờ nhìn chằm chằm ngực của nàng.

"A!" Thét lên một tiếng, vội vàng lấy y phục lên che kín ngực: "Ngươi. . . . . . Ngươi đến phòng ta làm gì?" Buổi tối muộn như này, một đại nam nhân như hắn sẽ không kiêng dè, nhưng nếu truyền đi thì một cô nương như nàng còn gặp người ta như thế nào?

"Ta. . . . . ." Không nghĩ tới gặp được một cảnh đẹp như vậy, sửng sốt một chút, Lý Dục mới nhớ tới lý do chính của mình: "Ta tới giải thích với ngươi một ít chuyện".

Tô Tĩnh Nhã còn chưa kịp mở miệng, ngoài cửa liền truyền đến Tô Lão Đa khẩn trương hỏi: "Nha đầu, làm sao rồi?" Nhìn bộ dáng là bị tiếng thét chói tai kia hấp dẫn tới rồi.

Nếu để cho Tô Lão Đa biết mình ở trong phòng của cô nương, vậy là xong rồi, thử hỏi người nào sẽ gả nữ nhi của mình cho một người nửa đêm vào trong khuê phòng của nữ nhi chứ, nghĩ tới đây, Lý Dục chặn ngang lại cửa phòng.

Ngoài cửa Tô Lão Đa không đẩy được cửa phòng, cách cửa phòng hỏi: "Nha đầu, đã xảy ra chuyện gì?".

Mặt Lý Dục khẩn trương nhìn Tô Tĩnh Nhã, Tô Tĩnh Nhã mặc quần áo tử tế lại giả vờ không nhìn thấy, ôm cánh tay xoay mặt sang một bên: Có cam đảm vào khuê phòng bản cô nương, ngươi còn biết sợ sao?

"Nha đầu?" Ngoài cửa Tô Lão Đa còn gọi là một tiếng, đồng thời gia tăng sức lực đẩy cửa.

Lý Dục nóng nảy, cung kính đưa tay về phía Tô Tĩnh Nhã, làm tư thế làm ơn, chuyện thâu hương thiết ngọc (*) còn chưa kịp làm mà, sẽ để cho nhân cho phát hiện, mình tại sao như vậy năm hạn bất lợi?

(*) thâu hương thiết ngọc: trộm hương ban đêm đó .

Nhìn thấy hắn đã chịu thua, Tô Tĩnh Nhã mới mở miệng: "Phụ thân, không có việc gì, chỉ là khi lau người con trượt một phát, hiện tại không sao rồi".

"Vậy sao, con mở cửa đi, phụ thân vào xem một chút." Nếu như thực sự không có chuyện, làm sao đến bây giờ mới ra tiếng, Tô Lão Đa không yên tâm nói.

"Con đã khóa cửa lại rồi, không sao đâu phụ thân, chân con không tiện, mở cửa rất phiền toái, người đi ngủ đi, không có chuyện gì." Tô Tĩnh Nhã giống như bảo đảm lần nữa nói.

Nữ nhi cũng nói như vậy rồi, Tô Lão Đa cũng không kiên trì nữa: "Vậy phụ thân đi về ngủ trước, có chuyện thì kêu một tiếng".

"Dạ."

Một hồi tiếng bước chân rời đi ngoài cửa phòng, cho đến khi không nghe được tiếng đông nữa, Lý Dục mới xem như là thở phào nhẹ nhõm.

"Ngươi cũng biết sợ sao? Biết sợ ngươi còn dám tới?" Tô Tĩnh Nhã ngồi ở trên giường tức giận nói, toàn thân cái tên Nhị Khờ này đều mờ ảo, khiến nàng không nhìn thấu chỗ nào cả, rồi lại cố tình bị tò mò muốn chết, càng tò mò, thì càng muốn biết chân tướng, lúc không chiếm được chân tướng, thì trong lòng có một loại ảo não không nói ra được, cho nên hiện tại, nhìn thấy người khác, trong lòng Tô Tĩnh Nhã chỉ có một đốm lửa vô danh, thỉnh thoảng muốn trào lên trên.

"Ta không đến, cô nương có thể an tâm sao?" Là mình đuối lý, xông vào khuê phòng của nàng, nàng đánh yểm trợ cho mình, có phải nói rõ trong lòng nàng tự nhiên như thế hay không? Lý Dục vẫn còn đang vui vẻ suy nghĩ, thuận tiện tìm cái ghế, dời đến bên giường, ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt Tô Tĩnh Nhã.

"Cái gì gọi là ta có thể an tâm, bản cô nương không có làm chuyện chuyên tâm, thì sao không an tâm?" Nếu như thực sự không an tâm , chỉ sợ cũng là ngươi thôi, hai nhà Lâm Vương sụp đổ vì ngươi, ngươi đã yên tâm thoải mái sao?

"Ta biết rõ, có một số việc cô nương rất tò mò, như vậy đi, chỉ cần cô nương đồng ý gả cho ta, bây giờ trở lại kinh thành với ta, ta lập tức tháo gỡ toàn bộ nghi ngờ trong lòng cô nương, có được hay không?" Không phải không để cho nàng biết, chỉ sợ sau khi nàng biết sẽ đổi ý, di ennda nnlle qu yydo n cũng có rất nhiều nữ nhân muốn vào Hào Môn, tính tình cô nương vốn thoải mái, sợ rằng không hề muốn tham dự vào nơi đó, hắn cho rằng nữ nhân trước mắt này, còn do dự với hắn, điểm này hắn có thể tinh tường cảm nhận được, hôn ước chỉ là ước định ngoài miệng, nếu nàng muốn đổi ý mình cũng có thể rút lui, cho nên hắn nghĩ tất cả phương pháp giấu diếm thân phận của mình, chỉ muốn khi nàng yêu mình sẽ nói ra toàn bộ, không muốn lại xảy ra cái nhiễu loạn gì trên đường cả.

"Vì sao ngươi phải nói những lời này? Thân phận ngươi là gì mà không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chẳng lẽ ngươi nghèo rớt mồng tơi, sợ ta biết sẽ không lấy ngươi?" Tô Tĩnh Nhã tức giận nói, không hiểu rõ hắn một chút nào, nàng có thể dễ dàng đồng ý không? Đây là chuyện quyết định cả đời của nàng đó.

"Thân phận ta đúng là không thể lộ ra ngoài ánh sáng, lật đổ Lâm gia Vương gia, ta còn nghèo rớt mồng tơi, còn nuôi nhiều thủ hạ như vậy sao? Nàng nghĩ đi nơi nào rồi." Lý Dục lắc đầu nói.

"Vậy thì vì cái gì? Chẳng lẽ thê thiếp trong nhà ngươi thành đoàn, sợ ta biết hả?" Tô Tĩnh Nhã nói ra một khả năng khác mình có thể nghĩ ra.

"Làm sao có thể, ta muốn thành thân, vậy đâu còn có tư cách cầu hôn nàng?" Lý Dục kinh ngạc nói, chẳng lẽ nàng quan tâm những thứ này? Vậy mấy tiểu thiếp trong kinh thành kia phải mau đuổi đi xong, nếu không về sau chắc chắn gặp chuyện không may.

"Vậy rốt cuộc là vì cái gì?" Tức giận quay mặt, còn nói là muốn để cho mình an tâm, không nói cái gì cả, có thể an tâm sao?

Lý Dục biết nàng buồn bực, cũng biết sự lo lắng của nàng, đi lên trước, cầm tay của nàng, không để ý giãy giụa của nàng, nắm thật chặt trong tay nói: "Hoàn cảnh kia của ta có hơi phức tạp, có vô vàn vinh quang cũng có âm u không nói ra được, có lúc, bản thân ta muốn rời khỏi nơi sinh ra đó, không muốn ngây ngốc ở lại nơi đó nữa, mà ta không thể, nghĩ đến nhờ vả của phụ thân lúc lâm chung, còn có huynh trưởng nể trọng và đệ đệdựa vào, ta thật sự không thể tách rời rồi lại cảm thấy mệt mỏi muốn chết, thật sự rất muốn tìm một người có thể đối xử với ta thật tâm, trò chuyện với ta, bước đi với ta".

Bị bất đắc dĩ và mỏi mệt trong giọng nói của hắn đả động, Tô Tĩnh Nhã quay đầu lại thấy thâm tình tràn đầy trong mắt hắn.

"Ta đã nhận định nàng, nhưng nàng thì sao? Trong lòng của nàng có vị trí của ta hay không, ở trong lòng của nàng ta có bao nhiêu phân lượng? Không nói cho nàng thân phận của ta, ngoại trừ sợ trách nhiệm trong lòng nàng, cũng muốn mượn cơ hội lần này để cho mình nghỉ ngơi thật tốt, ta thật sự cảm thấy mệt quá." Lý Dục nói xong, tựa vào trên bả vai Tô Tĩnh Nhã: "Đồng ý ta, trong khoảng thời gian này, hãy chú ý vào con người của ta, đừng đi nghĩ đến những thứ thân phận địa vị kia là gì được không? Cứ coi như là cho một nam nhân bình thường có cơ hội theo đuổi ngươi, có được hay không?".

"Ta từ nhỏ đã theo cha, chỉ lúc sáu tuổi mới gặp qua mặt nương, khi đó nương ta đã đến thời gian cuối cùng, nàng nói cho ta biết, một nữ nhân, nam nhân có thể cho nàng hạnh phúc có thể không có dung mạo tuấn mỹ, không có thân phận hiển hách, tài phú địch quốc, nhưng không thể không có một tấm lòng, nếu như ngươi thật sự yêu ta, ta có thể thử tiếp nhận ngươi, nhưng ngươi phải đồng ý với ta, khi tâm ngươi tâm không có ở trên người của ta, nhất định phải nói cho ta biết, đừng làm cho một mình ta ngây ngốc, được không?" Nàng cũng không nhớ quá rõ ràng chuyện xưa với mẫu thân, nhưng nhiều năm như vậy nàng cũng đoán được một chút, lần thứ nhất nương đã lựa chọn sai lầm, nếu không ờ thời điểm sau cùng cũng sẽ không lưu lại cho mình câu nói như vậy, nếu như người đàn ông này thật lòng với mình, nàng nguyện ý xông núi đao biển lửa với hắn, nhưng mà, nàng cũng sợ, thật lòng của nam nhân có thể duy trì cả đời sao?

"Ta cam đoan với nàng, sẽ không có một ngày như vậy." Lý Dục nói.
Bình Luận (0)
Comment