Tướng Công Khờ Của Nương Tử Đẹp

Chương 42

Edit: hongheechan

Cửa thành, người đến người đi rất náo nhiệt, nông dân đi ra ngoài trồng trọt, công tử xuất ngoại du ngoạn, thương nhân nơi xa tới, cưỡi ngựa, đi bộ, đều là cảnh tượng vội vã, nhàn nhã duy nhất là hai tên ăn xin áo lam, ngồi ở cửa thành ngủ gật.

Vừa qua buổi trưa, một hồi tiếng động hỗn hợp đánh thức hai tên ăn xin, chỉ thấy bụi bậm cuồn cuộn ngoài thành, người đi hai bên đường nghị luận lẫn nhau, hình như là xảy ra một ít chuyện.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Tên ăn xin lớn tuổi hỏi tên ăn xin trẻ tuổi.

"Không biết. . . . . ." Tên ăn xin trẻ tuổi vừa nói xong, bên dò đầu nhìn bên ngoài, ở trong tro bụi đó, ba con ngựa cao to chạy ra, người cưỡi ở phía trên đều là người mặc quan phục: "Lão đại, mau nhìn, là quan binh. . . . . ."

Tên ăn xin lớn tuổi vừa nhìn, đúng vậy, người trên ba con ngựa cao to đó đều uy phong lẫm lẫm, nhìn quan phục, dẫn đầu phía trước là một vị tướng quân, hai người phía sau chắc là Phó tướng gì gì đó, phía sau ba người, binh lính ngay ngắn chỉnh tề xếp thành bốn hàng cầm thương theo sát phía sau, đông nghẹt, chiếm hết cả con đường, đội ngũ càng không thấy được đuôi, nhưng chắc chắn có thể khẳng định là người, nhất định rất nhiều: "Những binh lính này tới nơi này làm gì?"

"Không biết, chúng ta có phải bẩm báo chuyện này cho tiền trạm sử hay không?" Tên ăn xin trẻ tuổi nói.

"Nhìn lại một chút đi, chuyện còn chưa biết rõ, lúc bẩm báo nếu tiền trạm sử có nghi vấn gì, chúng ta không trả lời được, còn không phải là bị mắng sao?" Tên ăn xin lớn tuổi nói.

"Dạ, vẫn là lão đại nghĩ chu đáo." Vẻ mặt của tên ăn xin trẻ tuổi đồng ý, đội ngũ thật sự rất dài, từng đội từng đội, đâu vào đấy, cũng đến nửa giờ rồi, toàn bộ mới đi vào cửa thành, như vậy có thể thấy được, nhân số của đội binh lính này nhiều đến cỡ nào, hai người theo phía sau đội ngũ, đi theo không nhanh không chậm, sau khi đội ngũ vào cửa thành, cũng không đi huyện nha, cũng không dừng lại chút nào, mà là trực tiếp đi về phía sau núi.

"Bọn họ đến sau núi làm cái gì?" Tên ăn xin trẻ tuổi hỏi.

"Một khoảng thời gian trước, không phải tiền trạm sử thường dẫn người đến phía sau núi sao? Chẳng lẽ phía sau núi có đồ vật gì đó?" Tên ăn xin lớn tuổi cũng buồn bực.

"Chúng ta làm thế nào đây?" Tên ăn xin trẻ tuổi hỏi.

"Chúng ta đi xem một chút." Nói xong, liền lôi kéo tên ăn xin trẻ tuổi đi lên núi, như trong dự liệu, đến chân núi thì bị ngăn lại, một tiểu đội binh lính cầm trường thương chỉ vào bọn họ: "Người nào?".

"Chúng ta là người đáng thương không có nhà để về, vẫn ở trong sơn động trên núi, binh gia, xin ngài thương xót, để chúng ta về nhà đi." Tên ăn xin lớn tuổi đáng thương nói.

"Bây giờ phía sau núi bị quân đội trưng dụng, phải diễn luyện quân sự ở chỗ này, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần, các ngươi nhanh rời đi một chút." Một tiểu Đầu Mục lớn tiếng nói.

"Không được, quân gia, chúng ta vẫn ở trên núi, ngươi đuổi chúng ta đi, trước hết cũng nên để cho chúng ta trở về cầm đồ của mình đi chứ?" Tên ăn xin lớn tuổi làm khó nói: "Chúng ta là ăn xin cũng chỉ có chăn rách, nếu không có vật kia, buổi tối chúng ta sẽ chết rét mất."

"Không cho phép, bây giờ núi đã bị cô lập, bất kỳ người nào không có nhiệm vụ thì không được đi vào, đi mau lên." Tiểu Đầu Mục không cho qua chút nào, rút đao ra, ý tứ rất rõ ràng, nếu không đi, sẽ không khách khí.

Hai tên ăn xin cũng không dám cứng chọi cứng, thấy tình thế không được, vội vàng chạy, mới vừa đi hai bước, thì thấy một đội binh lính khác, kéo mười mấy cái xe gì đó đi về phía sau núi, trên xe đắp mành mỏng, nhưng hai người nhìn qua khe hỏ thấy bên trong là các loại xẻng, cuốc sắt gì đó.

Ẩn nấp ở trong nhà, Lâm Khải Thái nhận được tin tức tức giận đến mức quăng ly trà xuống đất: "Nhanh đi gọi Lâm Tu Văn tới cho ta."

Lâm Tu Văn đang dục tiên dục tử với Diệp nương ở trên giường nghe thấy có người gọi hắn ngoài cửa, không chút suy nghĩ liền mắng người đến một trận, người tới tự nhiên bị bẽ mặt, lại bẩm báo chuyện như sự thật cho Lâm Khải Thái.

Lâm Khải Thái vừa nghe, die nda nl eq uyd on lửa càng nổi lên, giận đùng đùng đi tới viện của Lâm Tu Văn, một cước đạp cửa phòng, Lâm Tu Văn ở trong phòng đang muốn nổi giận thì phát hiện người tới là thúc thúc của mình, lập tức chết đứng ở đó, Lâm Khải Thái nhìn Diệp nương đang cưỡi trên người Lâm Tu Văn còn có cháu trai lộ ra vẻ mặt hưởng thụ của mình, cực kì giận, bưng lên một chậu nước lạnh trên kệ, cùng hắt ở trên người của hai người.

Hai người đang nóng bị nước lạnh tưới một lượt, lạnh đến run lên, không còn dục vọng gì nữa, nhìn sắc mặt tái xanh của người đứng đầu, không còn dám nói cái gì, tự chia ra đi tìm y phục của mình mặc vào, đứng ở sau lưng Lâm Khải Thái.

"Ta hỏi ngươi, ngươi xác định tấm bản đồ chỉ có một phần?" Lâm Khải Thái hỏi.

"A. . . . . . Chắc là vậy." Lâm Tu Văn cũng không dám khẳng định, dù sao đồ ở trong hoàng cung lâu như vậy, cũng có thể bị người ta chép một phần.

"Ta muốn đáp án khẳng định." Lâm Khải Thái vỗ bàn kêu to, Lâm Tu Văn bị sợ đến giật mình.

"Đúng vậy thúc thúc, nếu hoàng cung còn có một phần khác, thì Tề vương kia cũng sẽ không bám chất nhi mãi không thả." Nghĩ tới Tề vương không muốn sống mà đuổi theo mình như vậy, Lâm Tu Văn đánh cuộc.

"Bốp ——" Một cái tát đánh vào trên mặt Lâm Tu Văn: "Ngươi suy nghĩ kĩ rồi nói, hôm nay thám tử trong thành báo lại, có hàng loạt quan binh phong tỏa phía sau núi, còn chở không ít công cụ đào móc đi vào, ngươi còn muốn gạt ta." Nếu trong tay quan binh không có vị trí cụ thể của kho báu này, làm sao có thể không đi đâu cả, đã chạy thẳng tới phía sau núi?

"Này. . . . . . Có lẽ là trùng hợp thôi, thúc thúc, ngươi phải tin tưởng ta, đồ của ta là phần độc nhất." Lâm Tu Văn quỳ xuống, ôm lấy bắp đùi Lâm Khải Thái, trong lòng hắn rất rõ ràng, trên thế giới này, mệnh người vụng về, người hậu đậu là tiện nhất.

"Trùng hợp? Chỉ mong là vậy." Lâm Khải Thái cười lạnh: "Người tới, giam người này lại." Vốn định cứ như vậy mà xử tử, sau đó nghĩ lại, ngộ nhỡ thật sự trùng hợp, không phải thua cả ván bài rồi sao? Chuyện phát hiện bảo tàng này đã bẩm báo cho Đại Kim, nếu có chuyện gì xảy ra, thì nói với phía bên kia thế nào? Hay là cứ giữ lại cái mạng này của hắn trước, nhìn kỹ rồi nói.

Trụ tử đi ra ngoài chọn mua đồ chậm hơn so với bình thường nửa tiếng mới trở về, vừa vào cửa, liền chạy thẳng tới Tô Tĩnh Nhã, đoạt lấy bàn tính của nàng, vội nói: "Cô nương, có chuyện ly kỳ, có rất nhiều binh lính tới nơi này của chúng là, là một đội rất dài đó." Trụ Tử khoa tay múa chân nói.

"Binh linh? Binh lính nào?" Tô Tĩnh Nhã nổi hứng tò mò, trong thành này, vẫn luôn rất an tĩnh, đột nhiên có nhiều người đến như vậy, đúng là chuyện lạ nha.

"Không biết, có ba người cưỡi ngựa dẫn đầu, sau là một đội rất dài, phải nửa canh giờ mới đi qua đường đó xong, hơn nữa kỳ quái là người đến không đi huyện nha, trực tiếp chạy đến phía sau núi, cô nương, ngươi nói một chút, bọn họ đến sau núi làm gì?" Trụ Tử nói.

"Phía sau núi sao?" Vừa nghe đến hai chữ này, Tô Tĩnh Nhã cũng nhớ tới sơn động đầy vàng, không phải là đi tới mỏ vàng kia chứ? Nhưng mà làm sao bọn họ biết chuyện mỏ vàng này?

"Đúng vậy, phía sau núi, bọn họ còn mua hết tất cả sắt thép trong tiệm sắt, còn làm theo yêu cầu làm mấy ngàn cây xẻng sắt đó, cô nương, ngươi nói bọn họ muốn làm gì, không phải là đi đào kho báu trên núi chứ?" Trụ Tử nói: "Cô nương, chúng ta cũng hay đi núi này, thật sự có kho báu sao?".

Tô Tĩnh Nhã không có nghe hết lời nói của Trụ Tử, bỏ quyển sách lại, vội vàng chạy tới hậu viện, chuyện cái mỏ vàng đó, trừ mình ra, cũng chỉ có Lý Dục và tên họ Lâm đó biết, quan binh tới đào trắng trợn như vậy, chắc chắn sẽ không phải là họ Lâm, như vậy thì chỉ còn lại hắn.

Đẩy cửa phòng ra, bên trong trống rỗng, trên bàn cũng có một lớp bụi rơi xuống, bởi vì chuyện tình Triệu Tử Tiêu, giận hắn, không để ý hắn, xem ra, hắn đã rất lâu chưa trở về ở rồi, trong lòng có một hồi mất mác nhàn nhạt, hắn, thật cứ buông tha mình, không để ý đến mình như vậy sao?
Bình Luận (0)
Comment