Tướng Công Không Bằng Cha

Chương 16

“Nương tử, ngươi không nghĩ nhanh tìm được cha ngươi sao?”

“Có a!”

“Vậy mau thu thập hành lý, chúng ta hiện tại liền đi.”

“Nhưng là, tiểu oa nhi hắn……”

“Mặc kệ nó!”

Tức chết đi được, còn không có xử lý xong nhạc phụ của hắn, hiện tại lại xuất hiện một cái tiểu quỷ tranh nương tử cùng hắn. Nguyên bản ngày hôm sau nên ra đi , nhưng hiện tại đã là ngày thứ năm , vì tiểu quỷkia, Vô Vi vẫn không chịu khởi hành.

Từ sau khi gặp được Vô Vi võ nghệ giỏi giang, tiểu oa nhi liền bám theo sau nàng, nói muốn học cái gì võ công. Còn trái một tiếng tỷ tỷ, phải một tiếng tỷ tỷ. Tiểu quỷ này lớn lên tinh xảo đáng yêu, hơn nữa hắn lại ngọt ngào thanh âm, không khuất phục mới là lạ. Chính vì  Vô Vi đã bị hắn chinh phục , hành trình mới bị trì hoãn như vậy.

Lăng Liệt thật sự chịu không nổi tiểu quỷ kia vẫn quấn quít lấy thê tử của hắn, vì thế mới mau chóng thúc giục Vô Vi lên đường. Ai biết nương tử của hắn lại một bộ vạn phần không muốn. Thật sự là tức giận a! Mới quen vài ngày a, nàng liền như vậy thích tiểu quỷ kia.

“Thùng thùng –” Tiếng đập cửa đánh ngắt quãng hai người tranh luận.

“Tiến vào.” Lăng Liệt căm tức hướng cửa kêu.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân.” Phúc bá tiến vào, phát hiện không khí có điểm không thích hợp, lại không thể lui ra ngoài nên có điểm xấu hổ.

“Có chuyện gì sao, Phúc bá?” Vô Vi hỏi.

Phúc bá lúc này mới bình thường lại, nói:“Thiếu phu nhân, ta nghĩ cùng ngài nói về chuyện của tiểu oa nhi. Ngài biết ta tuổi lớn, lão bà có bệnh, trông nom tiểu oa nhi cũng có chút lực bất tòng tâm . Hắn hiện tại tuổi còn nhỏ, như vậy đi theo chúng ta thật không có biện pháp. Ai!” Phúc bá thở dài.

Này, Phúc bá muốn làm gì? Không phải là…… Lăng Liệt thầm kêu không ổn.

Quả nhiên, Phúc bá tiếp theo nói:“Ta xem hắn cùng thiếu phu nhân cực hợp ý, không bằng về sau khiến cho hắn đi theo thiếu phu nhân đi, coi như để hầu hạ thiếu phu nhân.”

“Không được!” Lăng Liệt nhảy ngay ra phản đối. Hắn biết ngay sẽ là như vậy,“ý cậu ta là hắn còn nhỏ như vậy, đi theo chúng ta sẽ khiến hắn mệt, khổ hắn ra.” Hắn cũng không thể nói, hắn không cần tiểu quỷ kia đến tranh nương tử cùng hắn đi? Cũng không ngẫm lại, ngày hôm qua tiểu quỷ kia còn tuyên bố chờ hắn trưởng thành muốn kết hôn Vô Vi tỷ tỷ làm vợ.(địch thủ đáng gờm:)) )

“Đại thiếu gia, tiểu oa nhi là cái đứa nhỏ số khổ, hai năm này cái gì khổ đều trải qua hắn cũng không sợ .” Phúc bá lòng chua xót nói,“Hai năm trước, hắn cùng cha mẹ đi qua đây, bất hạnh gặp phải sơn tặc. Cha mẹ hắn đều đã chết, hắn lúc ấy bị ngất đi thôi, thế mới may mắn còn sống sót. Tỉnh lại sau, hắn cái gì cũng đã quên, ngay cả chính mình gọi là gì cũng không nhớ rõ . Ngài cũng biết, ta tìm được việc làm, trong nhà lại có cái ấm sắc thuốc ( nói bà vợ đây mà!), hắn đi theo chúng ta cũng là bữa no bữa đói..”

Nói xong, Phúc bá lệ rơi tung hoành.

Đều đến mức này , hắn còn có thể cự tuyệt sao? Lăng Liệt rốt cục nói ,“Phúc bá, ngài cũng đừng khổ sở , sau này tiểu quỷ kia liền để đi theo chúng ta.”

“Cám ơn thiếu gia, cám ơn thiếu phu nhân.” Phúc bá vừa buồn vừa vui. Vui là tiểu oa nhi không cần đi theo hắn chịu khổ , buồn là do đứa nhỏ dù gì cũng đã ở chung với hắn hai năm sẽ rời đi, trong lòng thật sự là luyến tiếc.

“Tiểu oa nhi, tiến vào.” Phúc bá ngừng lệ, gọi đứa bé trai tránh ở ngoài cửa.“Lại đây gặp qua thiếu gia, thiếu phu nhân. Về sau ngươi liền đi theo thiếu gia, thiếu phu nhân, hảo hảo hầu hạ.”

Bảy tám tuổi tiểu hài tử có thể hiểu được chuyện gì? Nhưng hắn nghe được về sau có thể đi theo tỷ tỷ lợi hại, lòng liền tràn đầy vui mừng đã chạy tới, kêu:“Thiếu gia, thiếu phu nhân.”

Vô Vi vội vàng ngăn cản nói,“Nhỏ như vậy, đáng yêu như vậy làm sao có thể cho làm nô tài?”

Nghe nàng nói như vậy, hai người trong lúc nhất thời không hiểu nàng định làm gì.

“Ta muốn nhận tiểu oa nhi làm con nuôi.” Nàng cao giọng tuyên bố,“Lúc trước nương ta cũng là nhận nuôi ta, hiện tại ta cũng muốn nhận nuôi tiểu oa nhi.”

Thu dưỡng? Đến lúc này Lăng Liệt mới biết được một sự thật khác, nhạc mẫu của hắn cũng không phải là mẹ đẻ của Vô Vi. Nói cách khác, nàng và cha nàng không hề liên quan, trừ bỏ trên danh nghĩa là quan hệ cha và con gái! Hắn bị chuyện này dọa sợ ngây người. Mà Vô Vi thì cho là hắn trầm mặc tức là đồng ý.

“Tiểu oa nhi, mau gọi cha, nương a!” Phúc bá cười ha ha thúc giục .“Đến, kính trà cha mẹ.” Phúc bá lưu loát rót hai ly trà đệ đưa tiểu oa nhi.

Tiểu nam hài thuận theo quỳ gối trước mặt hai người,“Cha, uống trà, nương, uống trà!”

Tiếp nhận trà, Vô Vi vui vẻ kéo tiểu quỷ,“Ta có con nha! Ha ha! Nên đặt cho ngươi cái tên thế nào đây?” Nàng suy tư.“Tên của ta là do nương đặt , đặt theo tư tưởng của Lão Tử ‘Vô Vi mà đều bị vì’. Ta đây dùng tư tưởng ‘nhân ái’ của Khổng Tử gọi ngươi là Nhân nhi, thế nào?”

“A Liệt, kêu con Nhân nhi được không?” Nàng cao hứng hỏi Lăng Liệt đang ngốc ở một bên.

Lăng Liệt thế này mới lấy lại tinh thần.“Tốt, Lăng Nhân, Lăng Nhân.” Như thế nào như vậy kì quái? Lăng Nhân, Lăng Nhân? Cả vú lấp miệng em?

“Không phải Lăng Nhân, là Tiêu Nhân!” Vô Vi sửa. Nàng thu dưỡng con, đương nhiên phải theo họ nàng .

“Ta là tướng công của ngươi, là cha hắn, hắn đương nhiên nên theo họ ta.”

“Họ Tiêu!”

“Họ Lăng!”

“Nhân nhi, ngươi nói, ngươi muốn theo họ ai?” Vô Vi hỏi tiểu quỷ, nàng cũng không tin Nhân nhi sẽ nguyện ý cùng họ hắn.

Tiểu quỷ không chút do dự nói:“Ta muốn cùng họ với nương.”

“Nha! Ta đã nói mà.” Nàng thắng lợi hoan hô.

Lăng Liệt thực không vừa ý hỏi tiểu quỷ:“Ngươi xác định? Theo họ ta, đã kêu Lăng Nhân; theo họ nàng, ngươi kêu Tiêu Nhân. Là Tiêu Nhân! Tiêu Nhân nga!”

Tiêu Nhân, Tiêu Nhân, đó không phải là tiểu nhân sao? Không phải tiểu quỷ này nghe không hiểu đi?

Tiểu quỷ khó chịu quay mặt đi,“Ta muốn họ Tiêu. Bởi vì cha không lợi hại bằng nương. Cho nên ta sẽ họ Tiêu, kêu Tiêu Nhân.”

“Nha!” Vô Vi vui vẻ hôn một cái ở trên mặt tiểu quỷ,“Thật sự là đứa con có hiếu của ta.”

Buồn bực! Nàng làm sao có thể hôn tiểu quỷ kia? Cho dù là con cũng không được. Hắn tức chết mà. Còn có tiểu quỷ kia, cư nhiên đỏ mặt! Trời ạ, ai tới giúp hắn a.

Nương tử của hắn nói “Tướng công không bằng cha”, hiện tại lại có đứa con nói “Cha không bằng nương”! Hắn ngày sau này thật không dám tưởng tượng!
Bình Luận (0)
Comment