Thu nhập từ đồng ruộng không thay đổi nhiều, việc đồng áng dựa vào sắc mặt ông trời cơ hồ thu hoạch tương đối cố định, có bao nhiêu mẫu đất sẽ ra bấy nhiêu lương thực rồi bán mấy lượng bạc mà thôi; bất động sản tương đối co lại, bởi vì bọn họ mở quán rượu cùng khách điếm chiếm mất mấy chỗ bất động sản đang cho thuê, những bất động sản khác vẫn đang cho thuê, tiền thuê thực ổn định, không tăng không giảm.
Báo cáo xong, tiếp theo là tiên sinh phụ trách sổ cái mua bán, Điền Kim Tùng có mấy cửa hàng mặt tiền, đồ vật đủ loại, nhỏ có son phấn lớn có đồ cổ, mức giao dịch rất khác nhau nên báo cáo tương đối rườm rà.
Cuối cùng là tiên sinh phụ trách sổ cái kinh doanh, vị nhân viên tài vụ này tương đối hưng phấn đứng dậy, lớn tiếng báo cáo sổ sách của hắn, làm cho mọi người càng nghe càng kinh sợ, ngoại trừ Mạc Thiên Hàm, bởi vì hắn vẫn chưa hài lòng với con số này, nếu là hắn ở kiếp trước, có con đường truyền thông hỗ trợ, doanh số tăng gấp đôi cũng là chuyện dễ.
Nhưng người khác lại vô cùng vừa lòng, đặc biệt là Điền Kim Tùng.
Khi mọi người đều báo cáo xong liền có một tiên sinh là tâm phúc của Điền Kim Tùng tập hợp tất cả sổ sách giao cho hai người, sau đó mọi người lui ra ngoài, Điền Kim Tùng thấy không còn ai, cửa cũng đóng lại, lập tức liền nhảy dựng lên: "Mạc đại ca!"
"..."
Mạc Thiên Hàm mở ra đôi mắt hơi mơ hồ, nhìn Điền Kim Tùng đang hưng phấn, kiếp trước hắn đã tham gia rất nhiều hội nghị tổng kết cuối năm thế này nên một khi họp hắn liền mệt rã rời, vốn nghe báo cáo sắp ngủ gà ngủ gật đột nhiên bị người ngồi bên cạnh làm giật cả mình.
"Chúng ta, chúng ta kiếm lời thật nhiều!" Đem sổ sách trong tay dán đến trước mặt Mạc Thiên Hàm, làm cho hắn nhìn kỹ con số bên trên.
"Ừ ừ! Ta biết ta biết!" Vươn tay đem sổ lấy xuống: "Ngồi xuống! Ngồi xuống!" Làm cho con người đang hưng phấn ngồi xuống: "Đều trong dự đoán không phải sao? Hưng phấn cái gì! Được rồi! Vui vẻ, nhưng cũng không có gì, nếu sang năm thuận lợi, tiền lời tăng mấy lần cũng không phải việc khó, phải vững vàng, phải hào phóng! Hiểu chưa?" Người này quá dễ dàng thỏa mãn! Chút lợi ích như vậy liền sướng đến mức này, ngày sau núi vàng núi bạc, lỡ bị chảy máu não thì sao?
"Đúng! Đúng! Hồ đồ!" Điền Kim Tùng nghĩ đến kế hoạch kia liền bình tĩnh lại, tuy rằng trên mặt vẫn đầy vẻ hưng phấn.
Sau đó Mạc Thiên Hàm cùng Điền Kim Tùng tính toán tiền hoa hồng của từng người, cuối cùng Mạc Thiên Hàm được chia năm vạn lượng, Điền Kim Tùng cũng là năm vạn lượng, dư lại đều là tiền hoa hồng của Thái Tử điện hạ.
Khi biết Điền Kim Tùng sẽ lên kinh, lại chuẩn bị vài thứ nhờ hắn mang cho tiểu đệ, còn có một lá thư nhà, Điền Kim Tùng đều nhận lấy, đây đều là bùa bảo mệnh của hắn a! Hắn không chăm sóc được gì, còn nhờ người ta giải quyết vấn đề, nếu chuyện này chủ thượng biết được, còn không lột da hắn? Có mấy thứ này nơi tay, cũng dễ có cơ hội xin tha a!
Tới gần cửa ải cuối năm, Thịnh Kinh tuyết lớn tung bay, trừ khi là chuyện quan trọng phải ra cửa bằng không phần lớn người đều lựa chọn ở trong nhà, ngay cả triều đình đều bởi vì sắp nghênh đón năm mới cùng tuyết lớn chặn cửa mà cho nghỉ việc sớm.
Vào chiều tối lúc tuyết lớn tung bay, ở phủ đệ của Đồng Viêm Tu, Điền Kim Tùng được bái kiến người hắn tận trung, Thái Tử điện hạ đương triều.
Theo lệ thường hồi báo chuyện năm qua, cũng trình lên triều cống, Điền Kim Tùng thấp thỏm đứng một bên cúi đầu, bộ dạng vô cùng kính cẩn nghe lời, hôm nay là ở phủ đệ của ân sư, lại có ân sư bên cạnh, nếu chủ thượng có gì bất mãn ắt hẳn cũng không quá làm khó hắn, hắc hắc.
"Ngươi nói, này đó đều là do Mạc tiên phong ra chủ ý kiếm tiền?" Thái Tử nhìn xấp ngân phiếu trên tay, so với trước kia, triều cống năm nay đúng là nhiều gấp đôi, mà nguyên nhân của việc nhiều lên lại làm hắn thật chấn động.
"Đúng vậy, Mạc gia còn có kế hoạch khác, đợi sang năm liền thực hiện." Điền Kim Tùng cung kính đáp lời, kế hoạch của bọn họ thực khổng lồ, một khi thực hiện, đủ để chống đỡ cho Thái Tử điện hạ!
"Lúc trước không phải đã nói các ngươi chỉ cần chăm sóc âm thầm sao?"
"Điện hạ, Mạc gia và ngài có quan hệ đặc biệt, lại có tâm làm chuyện giải quyết ưu phiền cho ngài, cần gì phải từ chối? Lại nói, điện hạ ngài cũng phải suy nghĩ cho Mạc gia, một người tài giỏi như vậy, quy ẩn núi rừng không phải là phí của sao? Ngày sau ngài muốn tìm cơ hội minh oan cho Mạc gia, thì ít ra Mạc gia cũng phải có nắm chắc, không thấp kém hơn người khác quá nhiều!" Đồng Viêm Tu ngồi bên cạnh khuyên lơn, ông rất xem trọng Mạc Thiên Hàm.
"Nhưng nếu có chuyện xảy ra, hiện tại hắn chỉ là bình dân, một chút bùa hộ mệnh cũng không có, nếu có người muốn gây chuyện với hắn, vậy bổn cung.." Nhíu mày, hắn thật sự không muốn huynh trưởng trong lòng hắn sẽ vì hắn mà gặp chuyện không may.
"Điện hạ! Điền Kim Tùng đột nhiên lên tiếng:" Điện hạ, tuy rằng tiểu nhân ở cạnh Mạc gia không đến một năm, nhưng tiểu nhân cho rằng, Mạc gia không phải người đơn giản như điện hạ suy nghĩ, Mạc gia vô cùng thông minh, tâm tư kín đáo còn hơn cả người làm thương nhân như tiểu nhân, tài trí của hắn cũng được ân sư khen không ngớt, huống chi, Mạc gia đã từng nói với tiểu nhân, mặc kệ như thế nào, ngài là đệ đệ hắn nhận định, bảo vệ ngài, là hiển nhiên. "Mạc Thiên Hàm là một giúp đỡ mạnh mẽ, Điền Kim Tùng không muốn Thái tử điện hạ vì nguyên nhân cá nhân mà từ bỏ trợ lực này.
Hai tay dâng lên lá thư được dán kín kẽ:" Đây là thư nhà mà Mạc gia cùng Mạc phu lang đưa cho tiểu nhân mang cho ngài. "
Thái Tử điện hạ nhận lấy, gấp gáp muốn mở ra xem, nhưng bận tâm chỗ này dù sao cũng đang xử lý chính sự, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
" Bên ngoài còn có hai túi đồ vật, đều là mang cho điện hạ ngài, khi ngài về cung có thể mang đi! "Điền Kim Tùng thấy chủ thượng tuy bắt đầu có chút không vui nhưng hắn nói rõ ra liền không còn tức giận, hơn nữa còn có ân sư ở bên cạnh hỗ trợ đâu.
Thái Tử điện hạ đúng là như Điền Kim Tùng suy đoán, vốn không muốn liên lụy Mạc Thiên Hàm, nhưng hiện tại Mạc Thiên Hàm chủ động giúp hắn, lại rất có hiệu quả, số tiền này, đã đủ chống đỡ hắn tiêu dùng đấu sức trong một năm với Tam hoàng tử.
Dùng một buổi trưa xử lý xong mọi việc, Thái tử điện hạ mới về cung, hôm nay lý do ra cung là bái phỏng Thái Tử Thái Phó Đồng Viêm Tu, cho nên sẽ không có người khả nghi.
Sau khi trở lại chốn hoàng cung hoa lệ mà không chút ấm áp, thỉnh an Hoàng đế xong, liền quay về Đông Cung, vẫy lui tất cả mọi người, một mình ngồi trong phòng, bắt đầu đọc thư nhà.
Trong thư, Mạc Thiên Hàm viết ra tất cả các chuyện lớn đã xảy ra sau khi hai người chia tay, hơn nữa bởi vì biết bức thư này trừ khi là Điền Kim Tùng chết nếu không sẽ không có người khác nhìn thấy nên hắn không chút kiêng dè nói ra tính toán của hắn, chủ yếu là làm cho Tiểu Hoàng đệ đệ yên tâm, chẳng sợ tương lai tranh vị thất bại, dựa vào thế lực bọn họ sáng tạo ra, tuyệt đối có thể bảo vệ hắn bình an.
Hốc mắt nóng lên, đây là người đầu tiên tính đường lui cho hắn, mọi người, bao gồm cả Thái phó Đồng Viêm Tu, vẫn luôn kêu hắn nỗ lực, đối với thất bại, đều cam chịu một kết quả, nhưng ca ca của hắn không giống vậy, ca ca vì đệ đệ đang đi trên băng mỏng như hắn, chuẩn bị một đường lui có thể sống sót, vậy là đủ rồi.
Trong thư bày ra tính toán cho hiện tại và tương lai, dù rất mịt mờ, nhưng Thái Tử điện hạ làm trữ quân mười mấy năm, tự nhiên có thể nghĩ đến, nếu thật sự dựa theo kế hoạch của Mạc Thiên Hàm mà làm, đến lúc đó đừn nói là Tam hoàng tử, chẳng sợ là vị phụ hoàng cao cao bên trên kia cũng phải kiêng kị ba phần.
Thu Nghiên cũng viết thư nhà cho Tiểu Hoàng đệ đệ, bên trong nói y đang học nhạc khúc, chờ lần sau Tiểu Hoàng đệ đệ lại đến nhà chơi liền có thể tự mình đàn một khúc cho hắn nghe; còn hỏi hắn có ca nhi vừa ý chưa, thư của Mạc Thiên Hàm đều là chuyện nghiêm túc, Thu Nghiên lại viết rất bình thường, giữa những hàng chữ đều lọ ra sự bình đạm và ấm áp trong cuộc sống, Thái Tử điện hạ càng xem càng luyến tiếc không muốn gấp thư lại.
Hàng Tết gửi cho hắn cũng rất bình thường, giống như nhà ca ca tẩu ca bình thường chuẩn bị cho đệ đệ, nếu nói đặc biệt, cũng có chút, là đồ Mạc Thiên Hàm chuẩn bị riêng cho hắn.
Mở ra nhìn tất cả mọi thứ, xong rồi liền kêu hai nội thị vào, đem vật thuộc về mình đều cất đi, còn dư ra, liền đóng gói lại để ở chỗ khác.
Hôm sau tuyết ngừng rơi, nhưng trời vẫn không sáng sủa, cứ âm u xám xịt, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy áp lực.
Thái Tử điện hạ đến Điện Phụng Thiên, phía sau đi theo hai nội thị, trên tay nội thi bưng đồ có vải che lại, không thấy rõ bên trong là gì.
" Tấn công công, bổn cung muốn gặp phụ hoàng, không biết hiện tại phụ hoàng có thời gian hay không? "Đi đến trước cửa điện, liền nói chuyện với vị tổng quản này.
" Có! Có! "Tấn công công vui vẻ, vội vàng đi bẩm báo.
Ông thích nhất chính là Thái tử điện hạ, đừng nhìn là trữ quân dưới một người trên vạn người, nhưng Thái Tử đối với ai cũng rất có lễ phép, đặc biệt quan tâm đến nội thị bị thiến như bọn họ, giống với cố Hoàng Hậu đã mất, đâu giống vị Tam hoàng tử kia, đôi mắt đều dính lên bầu trời, lần nào tới cũng nhìn ông như đang nhìn ruồi bọ, hừ hừ! Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ông sẽ cho hắn biết thế nào là lễ độ!
Triều chính đã ngừng, hiện tại cũng không có tấu chương cần trả lời, Hoàng đế đương nhiên là có thời gian rảnh.
Chỉ lát sau Tấn công công liền ra tới:" Bệ hạ mời ngài vào nói chuyện! "Tự mình nâng mành vải, mời Thái Tử điện hạ vào.
" Vậy làm phiền ngài! "Sắp ăn Tết, Thái Tử điện hạ đưa bao lì xì cho Tấn công công, bên trong trực tiếp chứa ngân phiếu một ngàn lượng.
" Đây là ngân phiếu một ngàn lượng, sắp ăn tết, công công cũng mua cho trong nhà vài thứ báo bình an đi. "Thái Tử điện hạ nói ra câu nói mang theo chút ít quan tâm liền đủ để vị công công sống nửa đời người trong cung này cảm động suýt rơi nước mắt.
Ngần ấy năm, có ai sẽ quan tâm ông có trải qua cửa ải cuối năm hay không? Còn báo bình an cho người nhà? Tấn Vĩnh Xuân a Tấn Vĩnh Xuân, ngươi có tài đức gì a!
" Cảm ơn điện hạ! Lão nô đã biết! "Những lời này là do Tấn công công cam nguyện nói ra, giờ khắc này, vị tổng quản bên cạnh Hoàng Đế được nể trọng nhất này, hoàn toàn bị Thái Tử điện hạ thu mua.
" Bổn cung đi vào."Nắm nhẹ bàn tay run run của Tấn công công, Thái Tử bề ngoài mỉm cười trong lòng sung sướng đi vào!
Cách đại ca dạy quả nhiên có tác dụng! Tuy rằng ngày thường lão thái giám cũng có chăm sóc hắn, nhưng chỉ là khen tặng không phải trung thành, ánh mắt nhìn hắn lúc này của lão thái giám, đã từ khen tặng mặt ngoài dần chuyển sang chân chính tôn trọng cùng tình nguyện trung thành, có ông ở cạnh phụ hoàng, ít nhất có chút an tâm, không hề sợ người ở Tây Cung kia, vẫn luôn ở trước mặt phụ hoàng thêu dệt thị phi, gây rắc rối cho hắn!