Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 39

Sáng sớm, khó được là do Thu Nghiên làm cơm sáng, Mạc Thiên Hàm vội vàng chuẩn bị đồ đạc để ra cửa, hắn bỏ thêm than vào hai lò sưởi hình trụ, đợi đến lúc bọn họ xuất phát, trong xe liền ấm áp, lại tìm ra hai lò sưởi tay kích cỡ siêu to đặt làm vào lần đi huyện thành trước, bỏ than lửa vào, cho Thu Nghiên ôm một cái, dưới chân để một cái.

Lần ra cửa này, cũng là Mạc Thiên Hàm một tay sửa soạn, mà Thu Nghiên lại một lần làm búp bê mặc hắn đùa nghịch.

Cho Thu Nghiên mặc vào áo bông cùng quần bông thật dày, bên ngoài cũng là áo ngoài cùng váy làm từ vải bông rắn chắc kháng lạnh, giày cũng là giày da giữ ấm nhất, áo choàng là nhất định phải có, Mạc Thiên Hàm thích ngụ ý của áo choàng, cho dù là ở nhà, hắn cũng phủ lên cho Thu Nghiên hàng ngày, đi ra ngoài thì càng đừng nói, cuối cùng càng là mặc cho Thu Nghiên một chiếc áo khoác hắn đặc biệt làm cho Thu Nghiên, là loại áo khoác có túi che đầu làm từ lông thỏ trắng như tuyết.

"Tới, ôm cái này!" Đưa cho Thu Nghiên một cái lò sưởi tay, Thu Nghiên ngoan ngoãn nhận lấy ôm chặt.

"..."

Mạc Thiên Hàm bế lên Thu Nghiên đã mặc chỉnh tề, không chút ngoài ý muốn nghe được tiếng kinh hô, khóe miệng cong cong, âm thầm ước chừng trọng lượng, quả nhiên tăng thêm chút thịt, là hơi nặng hơn một chút so với lúc họ thành thân.

Bế Thu Nghiên lên xe ngựa, Thu Nghiên lập tức đỏ mặt, chính mình ngoan ngoãn bò vào trong xe, trước đó Mạc Thiên Hàm cũng đã sớm buông vải mành che cửa xe xuống.

Lúc vén rèm lên, Thu Nghiên hơi sửng sốt, Mạc Thiên Hàm đẩy đẩy y, lập tức liền ngoan ngoãn bò vào, bên trong thực ấm áp, rãnh sưởi hai bên tỏa ra hơi nóng hôi hổi, Mạc Thiên Hàm cũng chui vào, cởi bỏ áo khoác cho Thu Nghiên, vung tay lên, liền che trên đùi cho y: "Trong này hẳn là không lạnh, áo khoác liền đắp chân đi, đỡ cho chân bị lạnh."

"Dạ." Thu Nghiên đã quen với việc tướng công quan tâm cẩn thận tỉ mỉ từng chút khác hẳn với tướng công nhà người khác.

"Còn có cái này, cũng để giữ ấm." Cầm lên một lò sưởi to bằng bàn tay khác, nhét vào dưới chân Thu Nghiên, làm cho hai chân y dán vào lò sưởi, như vậy dù Thu Nghiên không nhúc nhích, tay chân y cũng sẽ không bị lạnh.

"Dạ." Có chút bất đắc dĩ lại rất cảm động, Thu Nghiên đối với an bài của Mạc Thiên Hàm luôn là ngoan ngoãn nghe theo, hiện tại y cảm thấy mỗi ngày đều như đang sống trên mây.

An trí Thu Nghiên xong, buông mành vải xuống, lại đóng cửa trúc vào, tránh cho lúc xe ngựa di chuyển sẽ có gió lạnh lùa vào, chỉ chừa hai cửa sổ hai bên thùng xe được dán vải mỏng để thông khí cùng lấy sáng, Mạc Thiên Hàm mới mặc lên người một chiếc áo khoác dày, đội mũ da cùng bao tay vải bông, lại dùng khăn quàng cổ che khuất miệng mũi, chỉ để lại một đôi mắt, bắt đầu lái xe ngựa lên đường.

Áo khoác của y dày hơn của Thu Nghiên nhiều, chỉ giống là đều làm từ da thỏ, áo của hắn còn may thêm một tầng bông, mặc rất nặng, mũ cùng bao tay là do hắn vẽ hình dáng, Thu Nghiên làm vật thật, khăn quàng cổ cũng là Thu Nghiên làm cho hắn, mấy thứ này bên ngoài không có bán, cho dù có bán, Mạc Thiên Hàm cũng coi thường, sao có thể đẹp bằng phu lang nhà hắn làm.

Đường trơn khó đi, bọn họ đi rất chậm, may mắn hai phu phu có rất nhiều thời gian, lúc tới huyện thành tự nhiên là tới nhà Lý đại phu trước.

"U a, hôm nay sao lại mang phu lang tới?" Lý đại phu tò mò hỏi Mạc Thiên Hàm, từ lúc mùa đông bắt đầu, Mạc Thiên Hàm vào thành đều là một người đi, Lý gia phu lang từng hỏi sao Thu Nghiên không tới, Mạc Thiên Hàm trả lời là trời lạnh, hắn sợ Thu Nghiên bị lạnh!

Lời nói yêu thương phu lang như vậy làm cho Lý gia phu lang hâm mộ không thôi, đối Mạc Thiên Hàm càng thêm ưu ái, thật là một hán tử tốt a!

"Không phải sắp ăn Tết sao? Mang Nghiên nhi đi xem chút hàng Tết." Chui vào trong xe, vươn tay mặc áo khoác lại cho Thu Nghiên, xác nhận gió sẽ không lùa vào, mới ôm Thu Nghiên từ trên xe xuống, cũng không có trực tiếp buông xuống đất mà là ôm vào phòng thuốc của Lý đại phu.
Bình Luận (0)
Comment