Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 45

Mạc Thiên Hàm chuẩn bị là rượu gạo, loại rượu này Thu Nghiên vẫn là có thể uống một ít.

"Nghiên nhi cũng mời tướng công một ly." Rót đầy một chén rượu cho tướng công, Thu Nghiên cũng mời Mạc Thiên Hàm: "Nghiên nhi thực may mắn, có thể được quan phủ ghép cho tướng công."

Nhớ năm trước, y vẫn còn thật cẩn thận sống trong nhà thúc phụ, ngay cả cơm tất niên, cũng chỉ dám chọn chút khoai tây cải trắng gắp ăn, rất ít khi dám kẹp thịt, sợ thúc thúc tìm được lý do gây khó dễ thậm chí là một trận đòn roi, đồ y mặc đều là đồ cả nhà thúc phụ không cần hoặc đã cũ nát không thể mặc được nữa mới đến lượt y mặc, mỗi ngày đều có vô số việc đang chờ y.

Lại xem y của hiện tại, tướng công cưng chiều y lên tận trời, một thùng nước cũng không cho y múc, cho dù là ở nhà, trên người cũng khoác áo choàng, ra cửa phải mang lò sưởi tay, bên ngoài cũng phải mặc áo khoác, ăn càng là xa xỉ, bữa sáng rất ít khi là do y làm, mỗi ngày ít nhất hai bữa có thịt, lại có canh gà uống đều đặn hàng ngày.

"Tướng công cũng thực may mắn, có thể cưới được Nghiên nhi." Mỉm cười nhìn tiểu nhân nhi đối diện lại đỏ hốc mắt, người này liền có chút này không tốt, mới nói chút lời âu yếm y liền cảm động, sau đó bắt đầu rớt trân châu.

Khiến người nhìn đau lòng.

Nhớ lại chính mình năm trước, một mình ngồi trong biệt thự to đùng, xem chương trình đêm mừng xuân mỗi năm càng đa dạng phong phú hơn năm trước, ăn cơm tất niên nhạt như nước ốc, Mạc trạch vừa quạnh quẽ vừa cô đơn, cho dù kiếm lời càng nhiều tiền, có càng nhiều thành công, cũng không có người cùng hắn chia sẻ vui buồn.

Những người muốn tiếp cận hắn, đều có ý đồ riêng, bỏ qua danh cùng lợi, Mạc Thiên Hàm hắn ở trong mắt bọn họ, cái gì cũng không phải!

Hiện tại tuy rằng không có lụa là gấm vóc, không có biệt thự xe hơi, lại có một người làm bạn bên cạnh, làm quần áo mùa đông, thêu túi tiền cho hắn, lúc ra cửa sẽ dặn y chú ý cẩn thận, về nhà sẽ thấy y đứng chờ ở cửa, thật tốt, thực sự rất tốt, hắn nguyện ý dùng cuộc đời nhìn qua huy hoàng lại cô tịch của kiếp trước đổi lấy ngày tháng ngọt ngào ấm áp này.

Hai người đều sợ hãi cô độc, lại không thể không sống trong cô độc, cho nên bọn họ vô cùng quý trọng những gì đang có được, hai mắt nhìn nhau, đều dùng ánh mắt truyền đạt tầm quan trọng của đối phương đối với mình.

Trong thôn cách đó không xa liên tục có người thả pháo trúc, tiếng vang bùm bùm làm hai người sực tỉnh, Thu Nghiên đỏ mặt cúi đầu, trong lòng âm thầm trách cứ chính mình: Sao lại ngây người nhìn tướng công như vậy?

Mạc Thiên Hàm thấy Thu Nghiên cúi đầu không nói liền vội gắp sủi cảo cho Thu Nghiên: "Phu lang ăn sủi cảo nào, năm mới gặp nhiều may mắn!"

Thu Nghiên lén ngẩng đầu, thấy tướng công thực tự nhiên cười với y, chính mình cũng cười cười, thả lỏng, ăn hết sủi cảo Mạc Thiên Hàm gắp cho y, suy nghĩ một chút, học theo Mạc Thiên Hàm gắp cho tướng công một cái sủi cảo: "Tướng công cũng ăn sủi cảo, năm mới gặp nhiều may mắn."

"Được, cám ơn lời tốt đẹp của phu lang."

Tập tục của nơi này không khác kiếp trước là mấy, đêm trừ tịch đều phải đón giao thừa, hai người ăn xong cũng không đổ bỏ đồ thừa, vì sáng mùng một còn có một bữa, đến lúc đó chỉ cần hâm nóng lại là có thể ăn.

Rượu gạo cũng không uống nhiều, ăn xong rửa mặt, thay áo ngủ mềm mại, dựa vào nhau chui vào ổ chăn ấm áp chơi trò kéo búa bao, chơi chơi, Thu Nghiên rốt cục không chịu đựng được mà dựa vào trong ngực Mạc Thiên Hàm ngủ say.

Nhìn gương mặt ngủ say của Thu Nghiên, Mạc Thiên Hàm ánh mắt mềm mại.
Bình Luận (0)
Comment