Huyện thành
"Đây là đồ ngươi muốn, đều chuẩn bị xong." Lý đại phu có chút đáng khinh cười đưa một bọc lớn đưa cho Mạc Thiên Hàm.
"Tiền, gặp lại sau!" Mạc Thiên Hàm ném tiền xuống liền quay đầu bước đi, tuyệt đối không chừa chút thời gian cho Lý đại phu trêu chọc hắn, lão đại phu quá không đứng đắn.
Bĩu môi, thu tiền thuốc Mạc Thiên Hàm đưa, hừ hừ: "Tiểu tử thúi, trốn được mùng một không trốn được mười lăm, có giỏi ngươi đừng để lão phu tóm được!"
Mạc Thiên Hàm thì ôm một bọc lớn lái xe ngựa đi về, trên đường liên tục chảy nước miếng, trong đầu không ngừng trình chiếu hình ảnh hạn chế tuổi.
Hắn nuôi đã lâu mới làm cho phu lang trắng trắng mềm mềm, hai ngày nữa là sinh nhật Thu Nghiên, hắn quyết định tổ chức sinh nhật hai mươi tuổi cho Thu Nghiên, sau đó cùng y viên phòng!
Kiếp trước hắn cũng từng tiếp xúc vài chuyện liên quan đến nam nam, cũng hiểu sơ sơ phải làm thế nào, lại tìm chút sách vở ở nơi đây, khụ khụ, ngươi biết sách gì là được, nghiên cứu một chút, sau đó bắt đầu làm chuẩn bị.
Thu Nghiên vẫn chưa biết mình đã bị tướng công nhớ thương, vẫn đang âm thầm buồn bực, mấy hôm nay tướng công vẫn luôn thần thần bí bí, suốt ngày chạy vào núi, tuy rằng cũng săn được con mồi, nhưng cũng không thấy nhiều hơn được bao nhiêu a?
Nếu không phải mỗi lần Mạc Thiên Hàm ra ngoài đều dựa dựa cọ cọ Thu Nghiên, Thu Nghiên đều phải cho rằng tướng công của y có người bên ngoài đâu, nhưng không có người bên ngoài thì mãi chạy vào núi làm gì? Con mồi không nhiều hơn, cũng không thấy nhiều thêm đồ gì khác a? Hành vi của tướng công, thật kỳ quái.
Sáng hôm nay, Thu Nghiên rời giường dọn dẹp chăn nệm xuống lầu ăn cơm sáng, lại phát hiện trên bàn thực sạch sẽ, cái gì cũng không có, mà tướng công nhà y lại cầm một đống quần áo đứng trước của nhà tắm chờ y.
"Tướng công?" Khó hiểu nhìn Mạc Thiên Hàm.
"Ngoan, đi tắm trước đã, mặc bộ đồ này." Đẩy Thu Nghiên vào trong phòng tắm, đợi một lát Thu Nghiên đi ra, trên người mặc là một bộ đồ chơi xuân hắn cố ý đặt cho y.
"Tướng công, Nghiên nhi tắm xong rồi."
Mạc Thiên Hàm không ra tiếng mà là kéo Thu Nghiên ra giữa viện đứng, còn hắn thì lấy ra một cặp nhẫn đã chuẩn bị trước đó, quỳ một chân xuống đất: "Ta, Mạc Thiên Hàm, chính thức cầu hôn Thu Nghiên, kiếp này chỉ nguyện cưới Thu Nghiên làm phu lang, bất luận nghèo đói hay bệnh tật, không rời không bỏ, Nghiên nhi, ngươi đồng ý không?"
Thu Nghiên ngẩn người, này, đây là làm sao vậy?
"Tướng, tướng công, ngươi đứng dậy a!" Sao lại có hán tử quỳ trước mặt phu lang a? Cho dù là nửa lễ cũng không thể a!
"Không, ngươi vẫn chưa đồng ý đâu!"
"Đồng ý, đồng ý, cái gì Nghiên nhi cũng đồng ý, ngươi mau đứng lên a!" Y kéo không động Mạc Thiên Hàm cường tráng, chỉ có thể lo lắng suông.
Mạc Thiên hàm nhân cơ hội liền đem nhẫn đeo vào ngón áp út tay phải của Thu Nghiên: "Đồng ý rồi a! Đeo nhẫn vào, ngươi liền không thể đổi ý a!"
Đứng lên, đưa một chiếc nhẫn khác cho Thu Nghiên: "Tới, đeo cho tướng công!"
Thu Nghiên có chút ngây người, mới sáng sớm, tướng công nhà y có phải là gặp được thứ gì không sạch sẽ không? Nhưng tướng công nhà y ánh mắt trong vắt, thần trí thanh tỉnh a?
Đến nỗi Mạc Thiên Hàm nói những chữ liên quan đến cầu hôn, Thu Nghiên quá khẩn trương, căn bản không có tâm tư nghe cũng không nhớ kỹ..
Cũng không biết nếu Mạc Thiên Hàm biết được kế hoạch cầu hôn và viên phòng hắn chuẩn bị tỉ mỉ lại bị tiểu phu lang đối đãi như vậy, có thể muốn đâm tường hay không..
"Tướng công? Ngươi làm sao vậy?"
"Tướng công không sao, tới, Nghiên nhi ngoan, đeo cho tướng công!"
"Nga." Ngoan ngoãn cầm nhẫn, đeo vào tay cho Mạc Thiên Hàm.
Mang nhẫn cho Mạc Thiên Hàm xong liền bị Mạc Thiên Hàm ôm lấy: "Xong rồi, phu lang ôm chặt, tướng công nhà ngươi muốn mang ngươi đi một chỗ!"