Từ lúc Thái tử rời đi, cuộc sống của phu phu Mạc Thiên Hàm và Thu Nghiên lại khôi phục như trước, đương nhiên, từ sau khi Thu Nghiên không thích canh gà nữa, Mạc Thiên Hàm đã thay đổi thành canh cá, mùa hè mà, trong suối có rất nhiều cá trích, người dân nơi này lại không biết nhiều cách chế biến cá, nhà hắn cách suối không xa nên việc hằng ngày bắt cá về nấu canh liền rất dễ dàng.
Canh cá trắng sữa phối hợp với rau dưa tươi mát, quả nhiên thỉnh thoảng thay đổi món Thu Nghiên liền hợp tác hơn, uống hết một chén canh bổ.
Vì vậy hôm thì hắn vào trong huyện đến hàng thịt mua một ít xương đem về hầm canh xương bổ sung canxi, hôm lại xuống suối bắt mấy con cá làm canh cá, có hôm lên núi gặp gà rừng hắn cũng bắt về hầm canh gà cho thêm nấm thành món mới, các loại canh bổ dưỡng thay phiên xuất hiện trên bàn cơm nhà hai người.
Mà Thu Nghiên được Mạc Thiên Hàm bồi bổ cẩn thận, khí sắc ngày càng tốt, thân thể cũng khỏe mạnh hơn trước, gương mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng hồng hào.
Mấy con thỏ trong nhà được Thu Nghiên ngày càng dụng tâm chăm sóc, y hy vọng chúng nó có thể béo mập một chút, bán được nhiều tiền lo đỡ phần nào chi phí trong nhà, để tướng công không cần khổ cực như vậy.
Sáng nay, như mọi khi Mạc Thiên Hàm đi lên núi xem bẫy rập, xem có bắt được con mồi nào hay không, dạo này con mồi bắt được có phần giảm bớt so với trước, bất quá hắn cũng không quá để ý, ngọn núi này là chỗ ngoài cùng của dãy núi, bên trong có người nói rất rộng lớn, nhưng trước giờ chưa có ai dám tiến vào, hắn cũng không có lòng hiếu kì ham thám hiểm, hàng ngày ở trong núi đi quanh, bắt mấy con gà rừng hoặc thỏ nọ kia, thỉnh thoảng đặt bẫy bắt được một hai con sói, cuộc sống gia đình trôi qua đơn giản nhưng rất ấm áp, hắn sẽ không vì hiếu kì nhất thời mà bỏ lại Thu Nghiên ở nhà một mình đâu.
Thu Nghiên ở nhà cho thỏ ăn xong, chợt nhớ tới áo khoác của Mạc Thiên Hàm hai ngày trước mắc vào cành cây bị rách, hiện tại cũng rảnh không còn việc gì làm, y liền lấy bộ kim chỉ ra chuẩn bị vá áo cho tướng công nhà mình.
Đang mải may vá, chợt có tiếng người gõ cửa.
Thả y phục trong tay xuống, đi đến cạnh cửa, ghé mắt nhìn người gõ một chút, đến khi thấy rõ tâm Thu Nghiên không khỏi run lên, y rất không muốn mở cửa ra.
Nhưng y không thể không mở, bên ngoài còn có cả trưởng thôn đến đây.
"Trưởng thôn." Cuối cùng cửa vẫn mở, Thu Nghiên đứng ở cửa nhìn người bên ngoài.
"Mạc ca tử, đây là người thân của ngươi sao? Bọn họ nói không tìm thấy nhà ngươi cho nên mới đến nhờ ta dẫn đường, ngươi biết bọn họ không?"
"Ta biết, là người nhà thúc thúc ta."
"Vậy thì được rồi, các ngươi vào nhà nói chuyện đi, ta phải đi trước, trong nhà còn có chút việc a." Lão trưởng thôn thấy Thu Nghiên nói y có biết hai người này, nên để hai tiểu ca nhi lại nơi này về trước.
"Thế nào? Không muốn cho hai chúng ta đi vào sao? Ca ca?" Hai chữ "ca ca" này nghe vào tai Thu Nghiên thực sự là vô hạn châm chọc.
"Vào đi."
Người đến là ai? Chính là hai ca nhi nhà Thu Thủy, theo thứ tự là Vu Nguyên Nguyên 16 tuổi và Vu Nguyệt Nguyệt 14 tuổi.
Từ lúc Thu Nghiên về thôn làm lễ lại mặt, cả nhà Thu Thủy bị người trong thôn cười nhạo một thời gian dài, thật vất vả mới an tĩnh được một chút, nhưng đến năm mới phát hiện Mạc Thiên Hàm thế nhưng mang theo một đống lớn lễ vật đến chỗ Cổ sao sao, Thu Thủy liền nổi giận. Hơn nữa tháng giêng lúc Mạc Thiên Hàm dẫn theo Thu Nghiên về thôn, y cùng với mấy người ba hoa nói khẳng định bọn họ sẽ đến nhà y, nói như thế nào cũng là thúc thúc ruột, tháng giêng quay về thăm người thân thì cũng chỉ có nhà y mà thôi, thế nhưng trái chờ phải chờ, mãi vẫn không thấy Mạc Thiên Hàm cùng Thu Nghiên tới cửa, mãi cho đến hết tháng giêng ngay cả một cái bóng cũng không thấy.
Thu Thủy vô lực, thấy ai nhìn y cũng có cảm giác bị người ta cười nhạo sau lưng, khiến cả người y liền không sao thoải mái nổi.