Hai người không muốn cả ngày phải ở nhà nấu cơm chăn lợn, cũng không muốn xuống ruộng lao động chân tay, lại càng không nguyện hàng ngày phải nghe tiếng cha chửi bới, liền bỏ lại một câu tụi con đi tìm thử, xem có tìm được nhà Thu Nghiên không? Lưu lại Thu Thủy ngồi một chỗ tiếp tục không ngừng lải nhải, bọn họ chạy ra ngoài.
Qua vài ngày, hai người quang minh chính đại ở xung quanh tìm ca ca, nếu không biết từ trước thật đúng là bị hai người này cảm động, nhiệt tâm hỗ trợ tìm kiếm.
Tìm thêm mấy thôn trấn nữa cuối cùng bọn họ thực sự tìm được thôn của Mạc Thiên Hàm, hai người chạy đến hỏi người từng quan phối cho Mạc Thiên Hàm cùng Thu Nghiên – chính là Hồng sao sao, mới hỏi được cụ thể nhà Mạc Thiên Hàm.
Chỉ là lúc bọn y tìm theo chỉ dẫn đến căn phòng tranh của Mạc Thiên Hàm ngày trước, đứng ngoài nhìn vào, cả căn phòng tựa như tùy thời đều có thể sụp xuống, khẳng định không phải chỗ này. Vì vậy lại tiếp tục nơi nơi hỏi thăm, cuối cùng tìm được trưởng thôn, bọn y nói mình là đệ đệ của Thu Nghiên, muốn tới thăm nhưng lại lạc đường, trưởng thôn thấy hai người trước mặt không giống đang nói dối, hơn nữa nhà Mạc Thiên Hàm trong rừng thực đúng là rất hẻo lánh khó tìm, bèn dẫn người đến.
Không chút e dè bước vào nhà, trên đường tới đây bọn họ đã nghe ngóng rất nhiều, hán tử lợi hại Mạc Thiên Hàm kia hẳn là đã lên núi rồi, trong nhà ngoại trừ Thu Nghiên cũng không còn ai khác.
Vừa vào cửa liền láo liên ngó chung quanh, trong khoảng sân nhỏ trước nhà được trồng ngay ngắn gọn gàng có đủ các loại rau xanh, xen kẽ ở giữa là từng hàng đá để chia khoảng, trên hàng rào thấp thấp trước nhà bò đầy giàn đậu que cùng dưa chuột xanh mướt, căn lầu trúc hai tầng đứng lặng yên, cửa sổ trong nhà đều mở rộng, bên phải là nhà kho chứa đồ đạc thực phẩm, dưới mái hiên còn treo mấy xâu thịt khô đang đung đưa.
"Uống ly nước đi." Tuy rằng không tình nguyện nhưng dù gì cũng là hai đệ đệ y trông nom từ nhỏ đến lớn, Thu Nghiên đưa hai người vào phòng khách ở tầng một, rót cho mỗi người một chén trà.
"Thu, a, ca ca, đây là nhà ngươi à? Thật đẹp!" Vu Nguyên Nguyên vốn thuận mồm định gọi "Thu người què" giống lúc còn ở nhà, nhưng chợt nhớ đến mục đích bọn họ đến đây mới đúng lúc dừng lại, đổi giọng gọi Thu Nghiên "ca ca".
"Ừ, đều là tướng công ta xây."
"A, mà ca phu đâu?" Vu Nguyệt Nguyệt biết rõ còn cố hỏi.
"Hắn lên núi rồi, hôm nay tới có việc gì không?" Đối với hai người huynh đệ trước mặt này, Thu Nghiên hiểu bọn họ có khi còn hơn họ hiểu chính mình, dù gì hai người cũng là một tay Thu Nghiên chăm nom từ nhỏ đến lớn, biết rõ phẩm hạnh cả hai không tốt, đối với việc họ đến nhà mình cũng không dễ chịu, nhưng thói quen sinh hoạt nhiều năm khiến y lựa chọn nhẫn nhục chịu đựng.
"Không, chỉ là dạo này rảnh rỗi không có việc gì làm, tới nơi này du ngoạn, lại nghe được mọi người nói có một ca tử gọi là Thu Nghiên, bọn ta cảm thấy hẳn là ca ca, mới tới xem có đúng không, thật khéo đúng là ca ca mà."
"Trong nhà hiện tại hẳn là đến lúc cày rồi, sao không ở ruộng hỗ trợ cuốc đất?"
"Cha không để chúng ta làm mấy việc nặng nhọc như vậy đâu!" Vu Nguyệt Nguyệt lập tức chu môi, tay y đều bị mài đến nổi bóng nước lên rồi, đau đến mức y cầm đũa cũng không nổi nữa.
"Cũng đúng!" Hai người này quen được nuông chiều từ nhỏ đến giờ, Thu Nghiên cũng chỉ lớn hơn 2 người có một chút, vậy mà mỗi ngày xuống ruộng làm đồng không tính, còn phải múc nước chẻ củi nấu cơm cho đám người này.
Thấy Thu Nghiên cúi đầu không nói gì, một bộ dáng nhẫn nhịn, Vu Nguyệt Nguyệt nội tâm đầy kiêu ngạo, ha, gả cho tướng công tốt thì sao chứ? Ở trước mặt chúng ta vẫn không ngóc đầu lên được! So với ngày trước ở nhà có gì khác nhau đâu!
Vu Nguyệt Nguyệt không biết, kỳ thực chỉ vì Thu Nghiên không muốn thấy cái loại thần sắc lên mặt này của bọn họ, y là hài tử không cha không phụ thân, từ nhỏ không ai thương không ai xót, càng không có ai quan tâm y có làm nổi những việc nặng nhọc kia hay không.
Vu Nguyên Nguyên nhân lúc Thu Nghiên còn đang cúi đầu khẽ nháy mắt ra hiệu với Vu Nguyệt Nguyệt: "Ca ca, trên lầu là gì thế? Phòng ngủ của hai người sao?"