Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 83

"Hừ! Không đi thì không đi! Nhìn mặt y cũng thấy phiền!" Thu Thủy bĩu môi, y cũng biết lời con lớn nói có đạo lý.

Tên thợ săn họ Mạc kia nghe nói cũng không phải người đơn giản, nếu thật sự đụng độ thì dân thường như bọn họ thực sự không thể so với Mạc Thiên Hàm được, dù sao săn tịch đều được phép trang bị đao săn gậy săn, bọn họ lại chỉ có cuốc với dao chặt thịt.

Mấu chốt nhất chính là từ ngày về lại mặt Thu Thủy liền biết Mạc Thiên Hàm đối một nhà bọn họ không hề có chút khách khí nào, nếu là có chút để tâm hẳn sẽ không trở mặt trước nhiều người như vậy, khiến bọn họ xấu hổ vô cùng nhưng lại không thể phản bác.

Mà Vu Nguyên Nguyên và Vu Nguyệt Nguyệt ngày hôm nay có thể chạy đến thôn Hạo Sơn cũng bởi thời gian này đang là lúc làm cỏ cho vụ chiêm, những nhà dư sức lao động, làm ruộng của nhà mình xong sẽ nhận làm thuê cho những nhà khác, vừa là hàng xóm láng giềng hỗ trợ lẫn nhau lại vừa có thể kiếm thêm một chút tiền cho gia đình.

Vài người còn thuê cả xe ngựa đến những vùng khác làm công, hai người bọn họ chạy tới xin đi nhờ, bấy giờ mới có thể đến được thôn Hạo Sơn, không ngờ một lần ghé qua này liền kiếm được lợi ích không hề nhỏ.

Quả nhiên, vài ngày sau lúc Mạc Thiên Hàm lên núi săn bắn, hai người lại ghé đến thăm nhà Thu Nghiên lần nữa, Thu Nghiên lúc đầu rất giật mình, thế nhưng hai người trước mặt lại cười hì hì kêu đến chơi với y, làm y cũng vô pháp đuổi bọn họ khỏi nhà. Vẫn cách phân công như lần đầu, hai anh em một người cuốn lấy Thu Nghiên, một người nhân cơ hội lấy đồ trong nhà, những thứ quý giá nhưng nhỏ nhắn đều bị lấy đi, Vu Nguyệt Nguyệt đều đem nhét trong tay áo và dây lưng, nhìn thoáng qua hẳn không phát hiện được.

Thu Nghiên cảm thấy dạo gần đây hai người đệ đệ ghé nhà mình chơi quá mức thường xuyên, cách ba năm ngày lại tới một lần, vốn y còn sợ thúc thúc cũng sẽ theo tới nhưng kì lạ là một cái bóng cũng không thấy, ngay cả thúc phụ cũng không đến, rồi lại thấy lo lắng hai đệ đệ còn nhỏ chạy đi xa như vậy gặp nguy hiểm sẽ không tốt.

Vì vậy Thu Nghiên nói lo lắng của y cho hai đệ đệ nghe, Vu Nguyệt Nguyệt vừa nghe đã phát hỏa, thế nào mới tới vài lần đã thấy bọn họ phiền? Thực sự là cho y mặt mũi còn không biết cúi đầu cảm ơn!

"Ca ca lo lắng cũng đúng, dạo gần đây bọn ta đều là ngồi nhờ xe của đám người đi cuốc thuê ngao du, thường đi qua đây nên nghĩ chạy vào xem ca ca, cũng không ngại đường xa a." Vu Nguyên Nguyên kìm lại Vu Nguyệt Nguyệt đang muốn nhảy dựng lên, uyển chuyển nói một câu với Thu Nghiên.

"Vậy thì tốt, đi đường thì đi chỗ đông người một chút, hai người các ngươi cũng không còn nhỏ, hai năm nữa là đến tuổi lập gia đình rồi, điềm tĩnh một chút mới tốt." Thu Nghiên có chút vui mừng, nói sao cũng là y tận mắt thấy hai đứa con nhà thúc phụ từ nhỏ đến lớn, cuối cùng vẫn là hy vọng có thể thấy được bọn họ hạnh phúc.

Thu Nghiên thiện lương a, y chẳng bao giờ nghĩ tới, cũng bởi mấy câu nói ngày hôm nay của y làm Vu Nguyệt Nguyệt cho là y thấy bọn họ phiền, hơn nữa đây cũng có thể là lần cuối bọn họ đi nhờ đến thôn Hạo Sơn, người ở nơi này tuy hơi thiếu nhưng cũng chỉ là cuốc vài cây cỏ, ngày mai hoặc ngày kia hẳn cũng xong, sẽ không còn xe đến nữa. Vì vậy Vu Nguyệt Nguyệt hoặc không làm hoặc làm lớn hẳn, lấy tất cả trâm trong hộp trang sức lớn nhất của Thu Nghiên, ngoại trừ hai cây mộc trâm còn lại tất cả đều lấy, trong đó có cả một đôi trâm khảm vàng cùng hai vòng bạc Mạc Thiên Hàm cố ý mua lúc thành thân cùng Thu Nghiên.

Trong phòng thêu của Thu Nghiên có một mảnh gấm lớn, đây là y cố ý vì Mạc Thiên Hàm mà thêu, chuẩn bị may thành y phục cho Mạc Thiên Hàm, hắn trước giờ đều không có một bộ đồ tử tế nào để đi gặp người, không phải quần áo vải thô thì là trang phục thợ săn, không có cái nào đẹp hết, Thu Nghiên mất hơn một tháng mới thêu xong mảnh gấm đẹp như vậy.

Lúc dùng cơm hai người cũng là ăn hết sức có thể, ăn xong liền cáo từ đi về, Thu Nghiên cũng không để tâm nhiều, thu dọn bàn ăn xong thì đi làm một ít việc vặt, rồi đi cho thỏ ăn, lại xem sắc trời, hẳn là tướng công sắp về rồi, y phải ra cửa chờ tướng công a.
Bình Luận (0)
Comment