Tướng Công Ngoắc Ngoắc Triền

Chương 2

Tuy rằng diện mạo của Ôn Học Nhĩ có khi cực dễ dàng làm cho người ta xem nhẹ hắn thật là thân nam nhi, nhưng hiện tại hắn trình diễn màn trần trụi như trẻ mới sinh muốn làm cho người ra xem nhẹ hắn là nam tính quả thật hơi bị khó.

Cố gắng khắc chế dục vọng muốn hét toáng lên, Đường Bình Bình cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân mới có thể giữ cho âm điệu của mình nghe có vẻ bình ổn, “Ngươi định tắm nắng luôn sao?”

“Là một đề nghị không tồi nha.” Hắn cười hì hì gật đầu, nhìn đến Đường Bình Bình đang cố gắng trừng hắn, hắn nhún vai, “Giúp ta chà lưng đi.” Sau đó liền nằm sấp xuống mặt đá trơn bóng.

Vặn vẹo miếng vải bố ở trong tay, Đường Bình Bình bàn tay run run hướng về phía kẻ đang ghé người nằm ở trên mặt đá, hít vào một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn lại nhịp tim đang đập quá nhanh của mình.

“Ngươi có phải đột nhiên nhận thấy bộ dạng của ta quá mức tú sắc khả cơm, muốn từ sau lưng xuống tay không?” Ôn Học Nhĩ đột nhiên quay đầu quăng cho nàng một ánh mắt bí hiểm.

“Kiếp sau đi.” Đường Bình Bình có chút nghiến răng nói, hung hăng ra sức chà xát tấm lưng bóng loáng của hắn, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải chà cho đến khi bong ra một tầng da mới thôi, hắn hắn — rất đáng giận!

Chà này chà này, thẳng đem làn da trắng như tuyết của hắn chà cho đổi sang màu trứng tôm luộc vẫn chưa chịu dừng tay –

“A a a…. Đường huynh, không cần chà tiếp, ta thật hoài nghi chính mình có mối thù giết cha đoạt thê với ngươi….”

Dưới ánh mặt trời, một tiếng hét kinh thiên động địa theo gió vọng khắp núi rừng.

“Bùm” một tiếng, Ôn Học Nhị rốt cuộc tránh khỏi mối nguy hiểm bị nhân lột sống một tầng da, núp trong thủy đàm, một bên tiếp tục ai oán ngó kẻ khởi xướng, “Đường huynh, ngươi tại sao lại đá ta một cước?” Hắn vừa tính muốn nhảy xuống nha, cư nhiên vẫn trốn không thoát kết cục bị người ta một cước đá xuống nước.

Đường Bình Bình vẻ mặt bình thường, một chút chột dạ hối hận cũng tìm không thấy, “Ngươi thật làm bại hoại thuần phong mỹ tục quá lâu, nếu ta không đá ngươi xuống, ta sợ ngươi cứ như vậy tiếp tục mê man dẫn sói đến.”

Là thế? Ôn Học Nhĩ nghẹn họng trân trối nhìn hắn nói ra một phen lý do thoái thác, rất…. đặc biệt!

Đợi cho cái miệng của hắn rốt cuộc có thể phát ra âm thanh, hắn hứng thú nhướn mày nói, “Đường huynh chính là đầu sói đó sao?”

Đường Bình Bình sợ run một chút, rõ ràng không dự đoán được hắn sẽ hỏi câu đó, vẻ xấu hổ hiện lên trong mắt.

Ngay sau đó, Ôn Học Nhĩ liền cười phá lên, dị thường thoải mái.

Đường Bình Bình không thèm nói lời nào xoay người nhặt lên y phục của hắn, sau đó nhanh chóng phóng người lên bờ.

“A, y phục của ta….” Người nào đó rốt cuộc hậu tri hậu giác phát hiện một sự kiện vô cùng trọng đại, y phục của hắn bị nhân xách chạy mất, vậy hắn muốn trở về bằng cách nào?

Tiếng cười sung sướng vọng lại ở trong rừng.

Ô! Tiếng cười của Đường Bình Bình kỳ thật cũng không khó nghe, lõa thân ngâm mình ở thủy đàm nam tử lộ ra chút giật mình.

Nhìn đến thiếu gia thần thanh khí sảng tiêu sái tiến vào sân, Tam Mộc vô cùng phấn khởi nhảy tới nghênh đón, “Thiếu gia, ăn cơm đi, ta hảo đói.”

Hắn biết ngay, Đường Bình Bình vô lực gật đầu, thư đồng Tam Mộc này duy nhất tinh thông chính là sức ăn đại kinh người, hắn lúc trước không biết ma xui quỷ khiến gì lại đi thu nhận hắn, quả thật chính là tự gây khó khăn cho hầu bao của mình.

“Thiếu gia, quần áo trên tay cậu hình như là của Ôn thiếu gia thì phải.” Tam Mộc nhịn không được ghé sát vào bộ y phục màu trắng trên tay của thiếu gia, thật sự càng nhìn càng giống.

“Là của hắn.” Hắn cũng không giấu giếm.

“Ôn thiếu gia đâu?” Tam Mộc trong nháy mắt trở nên hưng phấn, có thể hay không thiếu gia rốt cuộc quyết định vươn lộc sơn chi trảo (*) đối với mỹ nam tuyệt sắc kia, sau đó hủy thi diệt tích.

(*) Móng vuốt của An Lộc Sơn: là một điển cố, An Lộc Sơn nhận Dương Ngọc Hoàn làm nghĩa mẫu, thường xuyên ra vào cung đình, có một lần “mẫu tử” hai người trong tiệc rượu suồng sã, An Lộc Sơn làm ầm ĩ muốn ăn sữa mẹ, vô ý cào trúng vú của Dương Ngọc Hoàn một đạo vết thương, hai người e sợ Huyền Tông hoàng đế biết, nhờ Cao lực sĩ giúp đỡ, nói là do động vật nhỏ làm bị thương mới có thể che lấp. Từ đó về sau người ta dùng “Lộc sơn chi trảo” làm phép ẩn dụ ý chỉ hành vi sử dụng thủ đoạn dơ bẩn để thu được ích lợi bất chính.

“Còn trên núi tắm.”

“A, vậy à?” Tại sao lại không giống với hắn tưởng tượng chút nào.

“Trong đầu ngươi tưởng tượng ra cái gì?” Đường Bình Bình rất nhàn tình hỏi.

“Ta nghĩ đến thiếu gia rốt cuộc nhịn không nổi hắn ăn chùa ở chùa, đem hắn tiền dâm hậu sát, sau đó hủy thi diệt tích….”

Đường Bình Bình ngạc nhiên trợn mắt nhìn vị thư đồng có bao tử khổng lồ của mình, trong đầu của Tam Mộc mỗi ngày rốt cuộc chứa cái gì ở trong đó a?

“Tam Mộc, ngươi không đói bụng thì phải?” Hắn thử hỏi, y theo hắn nhìn thấy nếu Tam Mộc còn có tinh thần nghĩ bậy nghĩ bạ, khẳng định là không quá đói.

“Ai nói, ta mau đói chết.” Ngay sau đó, Tam Mộc liền ôm chặt thùng cơm.

Đường Bình Bình bưng lên chén cơm trắng của mình, trong lòng nhịn không được than nhẹ, hắn là chủ tử nha, đáng tiếc mỗi bữa đều chỉ có thể ăn một chén cơm, cho dù ngẫu nhiên tâm tình không tệ, muốn ăn nhiều thêm một chén cũng không có, lẫn lộn cho tới mức này cảm giác có chút bi thảm.

“Ăn xong cơm, đem quần áo đưa qua cho hắn đi.” Ăn vào mấy khẩu cơm, Đường Bình Bình rốt cuộc vẫn khuất phục trước lương tâm của mình.

Tam Mộc một bên gật đầu, một bên liều mạng gắp đồ ăn bỏ vào trong bát, e sợ cho ăn ít một ngụm.

Đường Bình Bình quay đầu lại bởi vì bị một luồng mắt mãnh liệt đến mức không thể bỏ qua nhìn trừng trừng, sau đó một tay cầm bát, một tay cầm đũa, miệng khẽ nhếch trợn mắt nhìn hướng đại môn.

Tam Mộc phản ứng trực tiếp nhất, miệng đầy cơm đương trường phun ra ngay tại chỗ.

Anh tuấn như trước Ôn Học Nhĩ, duy nhất đại bất đồng với hình tượng chói lọi ngày thường chính là phần eo quấn quanh một nhánh cây bện thành hình chiếc váy, vừa vặn che đậy bộ vị yếu hại của thân thể, trừ chỗ đó ra hắn trên người hoàn toàn trống trơn.

Không kịp để cho chủ tớ bọn họ có thêm thời gian chiêm ngưỡng, hắn phi thân trốn vào thư thất.

Khinh công hảo, có khi thật sự là một sự kiện đáng ăn mừng.

Thở dài, quay đầu lại nhìn đến Tam Mộc đang liều mạng lùa cơm vào miệng, Đường Bình Bình chỉ có thể thở dài. Tam Mộc một ngụm cũng không muốn chừa lại cho Ôn Học Nhĩ, nhưng hắn thật hoài nghi chuyện Tam Mộc có khả năng trước khi Ôn Học Nhĩ ra khỏi phòng đem hơn phân nửa thùng cơm giải quyết hết.

“Tam Mộc đáng chết, ngươi thực tính bỏ đói chết ta, liều chết nhét hết vào bụng của ngươi hả?”

Một trận lốc xoáy từ thư thất một đường thổi quét tới.

“Ôn….” Hỏng bét miệng nhét quá nhiều vừa mới mở miệng liền phun ra, hơn nữa còn phun cả vào thùng cơm.

“Tam Mộc đáng chết –” Có nhân phát điên.

Đường Bình Bình ở một bên lắc đầu, có điểm không rõ vì sao mỗi khi hai người kia ngồi vào bàn cơm là hỏa hoa văng bốn phía.

Đây là tình huống gì?

Trơ mắt nhìn một bàn tay to cướp lấy bát cơm cùng đôi đũa trên tay mình, lấy thu phong tảo lạc diệp chi thế (gió thu quét lá vàng) nuốt vào trong bụng.

“Kia là cơm của ta a….” Đường Bình Bình kêu lên, cúi đầu nhìn hai bàn tay trống trơn, vì sao từ sau khi Ôn Học Nhĩ đến đây hắn thường chỉ có thể ăn được nửa chén cơm? Hơn nữa hôm nay hắn chỉ mới ăn được non nửa bát, ngay cả nửa bát cũng chưa tới.

“Tam Mộc, còn bánh bao không?”

“Thiếu gia, ta đã ăn sạch hết.”

Đường Bình Bình nghẹn họng nhìn thư đồng, ngay cả khí lực phát giận cũng không có, bao tử của hắn rốt cuộc có đáy không đây?

“Chờ ta ăn xong lại đi làm.” Tam Mộc trịnh trọng nói, còn không quên ôm chặt thùng cơm.

“Vậy ta trở về phòng đọc sách.” Đường Bình Bình quyết định tạm thời đi tìm kiếm mỹ thực cao lương ở trong sách.

Đợi cho thân ảnh của thiếu gia biến mất ở thư thất, Tam Mộc mới bất mãn trừng hướng mỗ cá nhân đang điên cuồng xướng vai thực khách, “Ôn thiếu gia, ngươi làm sao có thể lần nào cũng cướp cơm của thiếu gia ăn?”

“Ai kêu ngươi lần nào cũng ăn sạch cơm.”

“Hôm nay cơm trong thùng vẫn còn nha.”

“Ngươi làm dơ nó.” Ôn Học Nhị vẻ mặt oán giận nói.

Tam Mộc chần chờ, sau đó rốt cuộc vẫn quyết định nói ra, “Nhưng ngươi ăn cũng là cơm thiếu gia đã ăn qua, giống nhau không phải đều bị chạm qua sao.” Chẳng lẽ cơm hắn ăn thừa cùng với của thiếu gia hương vị không giống?

Ôn Học Nhĩ lâm vào sửng sốt, sau đó ngữ khí đông cứng nói, “Ta chính là thích ăn cơm hắn đã ăn qua, ngươi quản được sao?”

Nhìn theo thân ảnh của hắn bị tức giận rời đi, tiểu thư đồng hoang man gãi gãi đầu, lẩm bẩm, “Sở thích của Ôn thiếu gia cũng thật đặc biệt.”

~~~~~

Nửa đêm canh ba, mặt trăng treo cao, quầng sáng bạc theo ánh trăng lạc xuống đại địa.

Trong thôn gà chó đều say ngủ, yên tĩnh không một tiếng người, chỉ có thản nhiên tiếng gió núi thổi qua, mang đến không khí tươi mát trong lành của viễn sơn.

Một thân ảnh lặng yên không tiếng động tiếp cận phòng ngủ của tư thục tiên sinh thôn Hòe Thụ, mở ra cánh cửa đóng chặt cơ hồ không phát ra một tiếng động.

Màn giường buông xuống, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hô hấp nhợt nhạt.

Giá áo bên cạnh giường treo y phục của chủ phòng, đôi mắt của người tới hiện lên một tia quỷ dị, đưa tay thu hết quần áo vào trong lòng, sau đó lặng lẽ rời đi.

Nửa đêm thức dậy đi nhà xí Tam Mộc hoài nghi xoa xoa cặp mắt nhập nhèm buồn ngủ của mình, vừa rồi hắn hình như là thấy có bóng người lẩn vào thư thất. Lại nhìn chăm chú một lần nữa, bốn bề đều vắng lặng, chỉ có tiếng gió thổi vi vu, chắc chắn là bị hoa mắt rồi.

Tảng sáng ngày hôm sau, Tam Mộc thức dậy đến giếng nước bên cạnh múc nước, sau đó phát hiện Ôn Học Nhĩ kẻ lúc nào cũng rời giường trễ nhất, lúc này lại y quan chỉnh tề xuất hiện ở trong sân, hắn vội vàng ngước đầu lên nhìn xem mặt trời có phải mọc lên từ đằng Đông rồi không.

“Tam Mộc huynh đệ, hôm nay thức dậy trễ nha.”

“Là ngươi dậy sớm.” Tam Mộc ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ.

“Thiếu gia nhà ngươi sao còn chưa thức dậy? Chẳng lẽ bị bệnh?”

“Quạ đen miệng, ngươi dám rủa thiếu gia nhà ta, cẩn thận về sau không có cơm cho ngươi ăn.”

“Chẳng lẽ trước kia mỗi ngày ngươi có cho ta ăn cơm no sao?” Nếu không phải hắn tự lực cứu tế, chỉ sợ đã sớm bị chủ tớ bọn họ bỏ mặc cho chết đói từ đời nào rồi.

“Ít nhất ngươi vẫn còn sống tới giờ.” Tam Mộc không chút nào chột dạ hất hàm lên.

Cho đến ngày hôm nay, Ôn Học Nhĩ rốt cuộc hiểu được câu chủ nào tớ nấy, nhìn xem cách nói chuyện ngữ khí thần thái của Tam Mộc, chính là bản sao ngày thường của Đường Bình Bình.

Tiếng cánh cửa mở ra hấp dẫn ánh mắt của cả hai người, Đường Bình Bình ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi phòng.

“Ngươi mặc quần áo.” Người nào đó ngẩn ngơ nói.

Luồng mắt quỷ dị của Tam Mộc bắn xuyên qua, thiếu gia nhà hắn đương nhiên là mặc quần áo.

Đường Bình Bình thần sắc tự nhiên liếc người nào đó một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Đúng nha, tổng không thể giống Ôn huynh hôm qua cứ thế xuất môn gặp người.”

Tiếu lí tàng đao (đồng nghĩa khẩu phật tâm xà), tuyệt đối là tiếu lí tàng đao, Ôn Học Nhĩ bắt đầu hoài nghi tiểu sư muội nhà mình kỳ thật còn có huynh đệ thất lạc nhiều năm.

Tam Mộc chạy đến trước mặt chủ tử, thần thần bí bí ghé đầu sát lại, nhỏ giọng nói, “Thiếu gia, ta hiểu được, nguyên lai kẻ có khả năng nhất thời xúc động cường bạo nam nhân chính là Ôn thiếu gia, không phải cậu.” Xem ánh mắt vừa rồi của Ôn thiếu gia, rõ ràng là xem thiếu gia nhà hắn là miếng thịt béo nằm sẵn ở trên thớt.

Khóe miệng của Đường Bình Bình trệ xuống.

Ôn Học Nhĩ khóe mắt bắt đầu co giật, cái tên Tam Mộc chết tiệt, cư nhiên dám bôi nhọ nhân cách của hắn, hắn làm sao có thể bụng đói quàng ăn đi cường bạo nam nhân a, cho dù hắn xem Đường Bình Bình phi thường thuận mắt đi nữa cũng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngay cả cầm thú cũng không bằng.

“Ta đi rửa mặt.” Đánh hơi được mùi hỏa dược Đường Bình Bình quyết định nhanh chóng chạy lấy người.

Dây thừng cột gàu múc nước còn chưa kịp buông, thì nghe thấy tiếng gào cực kỳ thảm thiếu của Tam Mộc, Đường Bình Bình quyết định tạm thời coi như mình bị điếc. Chuyên tâm múc nước, sau đó rửa mặt, súc miệng, chờ ăn điểm tâm.

Mà mỗ vị đáng thương tiểu thư đồng bị mỗ khách nhân vô lại nhà mình tấu cho hai mắt bầm tím, chân bị đạp sưng vù còn phải chịu nhục đi làm điểm tâm, có thể tưởng tượng trong lòng có bao nhiêu uất ức.

Nhìn người nào đó tinh thần sáng lán đi tới, Đường Bình Bình nói, “Ngươi không sợ hắn hạ độc trong cơm?”

“Hắn dám?”

“Cẩu nóng nảy sẽ cắn người.” Hắn phân tích.

“Hắn có độc sao?” Hắn đổi cách nói.

Đường Bình Bình nhíu nhíu mày, “Có lẽ có không chừng.” Hắn không biết bản thân có điểm lo lắng hơi thái quá?

“Ta đây sẽ chờ,” Ôn Học Nhĩ thần sắc thản nhiên nói, “Ta sợ hắn ngay cả chủ tử của mình đều cùng độc chết.”

“Vậy thì không chắc.” Thần sắc của hắn thật khó lường.

Không hề e ngại dùng nước mà Đường Bình Bình vừa mới rửa mặt, rửa sạch mặt mình xong lại túm lấy khăn Đường Bình Bình đang cầm trong tay lau khô mặt mình, trong khi Đường Bình Bình từ đầu tới cuối chỉ có thể bị động trừng mắt nhìn hắn.

“Đúng rồi, ngày hôm qua ta rõ ràng đều đem y phục của ngươi cầm đi, hôm nay ngươi làm thế nào còn có thể quần áo chỉnh tề xuất hiện?”

Đường Bình Bình trừng hắn, “Ngươi cho là ta sẽ nói cho ngươi sao?” Ti bỉ vô sỉ tiểu nhân, cư nhiên ăn miếng trả miếng, nếu không phải ngày hôm qua hắn đem một bộ y phục để ở dưới gối nằm đè lên, hôm nay chẳng phải muốn cho nhân chế giễu.

“Ta rất ngạc nhiên nha.”

“Hừ.” Có quỷ mới nói cho hắn.

~~~~~

Gần đây Tam Mộc luôn nhíu mày lo lắng nhìn thiếu gia nhà mình, làm sao cho phải, làm sao cho phải đây!

Ngươi hỏi hắn tại sao ưu sầu? Còn không phải bởi vì hành vi gần đây của cái tên vô lại Ôn thiếu gia kia phi thường làm cho người ta giận sôi, mỗi thời mỗi khắc đều có ý đồ đen tối với thiếu gia nhà hắn, làm cho thân là thư đồng của thiếu gia như hắn ăn ngủ cũng không yên.

“Ê, Tam Mộc, ngươi lại rình coi thiếu gia nhà ngươi nha.” Một đạo thanh âm trêu tức chui vào trong tai của mỗ tiểu thư đồng đang ưu sầu.

“Kẻ rình coi là ngươi mới đúng.” Tam Mộc nghiến răng nghiến lợi trừng hắn.

“Ta?” Ôn Học Nhỉ chỉ chỉ chính mình, vẻ mặt mờ mịt, “Ta vì sao rình coi hắn?”

“Rõ ràng là ngươi mấy buổi tối gần đây đều núp vào phòng của thiếu gia, sáng hôm sau lại một bộ sắc lang đứng chờ sẵn ở cửa.” Tam Mộc lớn tiếng nói ra kết quả mấy ngày gần đây chính mình quan sát được.

Ôn Học Nhĩ sắc mặt đương trường đen hơn một nửa.

“Khụ.” Có nhân phát ra tiếng ho khẽ.

Tam Mộc xoay người nhìn thấy thiếu gia nhà mình bước ra từ thư thất.

“Tam Mộc, không phải như thế.” Thật muốn thở dài, muốn như thế nào nói với hắn, nói rằng mọi chuyện bởi vì có mỗ vị nam nhân tâm nhãn cực nhỏ không cam lòng muốn báo lại mối thù lõa thể ngày đó, mới vắt hết óc tìm mưu kế trộm đi hết thảy quần áo thay đi giặt của hắn, sau đó sáng hôm sau canh giữ ở cửa chờ nhìn hắn mất mặt.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tam Mộc khăng khăng muốn biết đáp án.

Đường Bình Bình nâng tay áo che miệng, giả bộ không lưu tâm sửa sang lại đai lưng, “Tam Mộc, tóm lại không phải như ngươi tưởng tượng.”

“Đúng, tuyệt đối không phải.” Ôn Học Nhĩ ở một bên phụ họa.

Hướng mắt về phía kẻ vẫn không cam lòng từ bỏ ý định, Đường Bình Bình thở dài, “Ôn huynh, ngươi quấy rầy đã lâu, chuẩn bị khi nào thì rời đi?” Hắn thật sự không muốn trục khách, hắn chỉ không muốn cùng ngươi nào đó chơi trò ngươi giấu ta tìm thôi, thật sự rất mệt a.

“Nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, thôn dân lại chất phác, ta trụ phi thường vui vẻ, vì sao phải đi.”

Hắn đây chính là nói rõ không đạt mục đích thề không bỏ qua, Đường Bình Bình trong lòng rầu rĩ, nếu có thể hắn cũng rất muốn thành toà hắn, nhưng hắn thật sự bất lực nha.

“Thiếu gia, chúng ta dọn đi thôi.” Tam Mộc lớn mật đề nghị.

“Ta cũng có chân.” Có nhân ngay lập tức dội cho hắn một gáo nước lạnh hạ nhiệt.

“Tùy ngươi.” Đường Bình Bình khoát tay, lười nói tiếp.

Ôn Học Nhĩ nhảy đến trước mặt hắn, khoát tay ôm lấy vai hắn, cười nói, “Đường huynh, chúng ta cùng nhau tắm được không?”

Hắn quả nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định, Đường Bình Bình nhìn thẳng vào đôi con ngươi tươi cười của hắn, “Ôn huynh, ngươi tốt nhất vẫn là đánh mất ý niệm này trong đầu đi, như thế đối với ngươi ta đều có lợi.”

“Như bây giờ cũng tốt lắm.” Hắn ôm vai hắn kéo gần sát người, không phải hắn muốn nói, người này không tiếc nhường cho tiểu thư đồng ăn, nhưng chính bản thân hắn lại gầy nhom, ngay cả eo cũng ôm không tới một vòng.

Như vậy thật không tốt, Đường Bình Bình rất muốn đối với hắn thực ngôn tương cáo (nói thật), nhưng cân nhắc một hồi vẫn là nhịn xuống.

“Hai đại nam nhân, không có việc gì không cần ôm ôm ấp ấp cùng một chỗ.” Tam Mộc đột nhiên vọt tới, ra sức tách hai người bọn họ ra, lấy một bộ tư thái bảo vệ đứng chắn ở trước mặt thiếu gia nhà hắn.

Lần đầu tiên Đường Bình Bình cảm thấy lúc trước thu lưu Tam Mộc là quyết định chính xác.

Chống lại Ôn Học Nhĩ mây đen đầy mặt, Tam Mộc nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, trong lòng có chút hoảng, “Cái kia….”

Nhìn Tam Mộc muốn nói lại thôi, thần sắc luân phiên biến đổi, ngập ngừng rồi lại ngập ngừng hé miệng, Ôn Học Nhĩ đột nhiên có dự cảm không tốt.

“Nếu Ôn thiếu gia ngươi thật sự muốn cường bạo nam nhân vậy đối với ta xuống tay đi, cơ thể của ta so với thiếu gia cường tráng hơn.”

Hai điều bóng người đương trường bỏ mình trước lời tuyên bố “dõng dạc” hiến thân của tiểu thư đồng.

Vô cùng thê thảm chật vật từ dưới đất bò lên, Ôn Học Nhĩ ánh mắt tăm tối trừng tiểu thư đồng vẫn còn chưa biết tử kỷ sắp buông xuống, chậm rãi đi tới gần.

Đường Bình Bình lấy tốc độ nhanh nhất từ dưới đất bò dậy, sau đó phóng nhanh trốn hồi phòng ngủ, loại tình hình này đương nhiên phải trốn, hơn nữa nhất định phải trốn càng xa càng tốt.

“Ôn…. Ôn thiếu gia…. ngươi…. của ngươi…. mặt….” Oa oa oa, giống như Dạ Xoa từ địa ngục trồi lên đòi mạng a.

“Ngươi đã nghĩ muốn bị cường bạo tới vậy, ta quyết định thành toàn ngươi.” Từng chữ từng nét, tự tự huyết lệ lên án chậm rãi tới gần.

Đằng sau cánh cửa khép hờ, Đường Bình Bình lo lắng nhìn sắp hy sinh oanh liệt thư đồng, trong lòng thầm than, Tam Mộc à, không nên trách thiếu gia ta, thiếu gia nhà ngươi thật sự không phải cao thủ, không phải cao thủ a!

“Oa…. không cần, cứu mạng…. có hái hoa tặc….” Ngay tức khắc một trận kinh thiên động địa quỷ khóc sói gào nổ vang ở trong sân, phóng xạ ra bốn phương tám hướng.

Vô hạn bội phục nhìn theo thư đồng lấy siêu tốc độ trước nay chưa từng gặp qua phóng vọt đi mất dạng, Đường Bình Bình khóe môi nhịn không được giương lên.

~~~~~

“Đi làm cơm.”

“Ta?” Vẻ mặt khó tin chỉ vào mũi mình, Ôn Học Nhĩ cơ hồ nghĩ đến chính mình bị lãng tai.

Ánh mắt của Đường Bình Bình đảo qua, vẻ mặt đương nhiên, “Ngươi dọa Tam Mộc chạy mất, đương nhiên ngươi phải nấu cơm.”

“Ta là nam nhân.” Thanh âm của người nào đó bất đầu the thé.

“Tam Mộc cũng vậy.”

“Ta không biết làm.”

“Ta lại càng không biết.”

“Ta đi tìm người đến làm.” Quên đi, hắn tự nhận không thể nào đối diện với ánh mắt trầm ổn của Đường Bình Bình một lúc lâu, vẫn là nhấc tay đầu hàng đi.

“Mau đi đi.”

Gì chứ? Không phải chứ, hắn cứ như vậy phất tay áo tiêu sái không mang theo một mảnh áng mây trở lại lớp học? Ôn Học Nhĩ sửng sốt đứng sững ra một lúc, sau đó sờ sờ mũi, xoay người đi tìm đầu bếp nữ tạm thời thay thế. Lần sau hắn sẽ nhớ rõ không cần khiến cho Tam Mộc bị áp lực tinh thần quá lớn.

Bằng vào tự thân mị lực mê người, Ôn Học Nhĩ thành công đưa tới ba cô nương tay nghề cao siêu đảm đương miễn phí nữ đầu bếp, hơn nữa còn tự mang nguyên liệu đến nấu ăn.

Trong ba mươi sáu kế mặc dù không có mỹ nam kế, nhưng kế này vừa xuất chiêu lần nào cũng hiệu quả.

Từ trong cửa sổ phòng học không có màn che nhìn ra là có thể thưởng thức hình ảnh của người nào đó giống như đại gia được hầu hạ chu đáo thoải mái, trái tim của Đường Bình Bình đột nhiên cảm thấy bị bóp nghẹt, có một loại thôi thúc muốn rống người.

Giống như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hắn, Ôn Học Nhĩ giơ lên chén trà trong tay, xa xa hướng hắn cười, “Đường huynh, nếu không có việc gì không ngại cũng đến uống một ly đi.”

Luồng mắt lập tức theo bên ngoài thu hồi, chuyên tâm xem đệ tử luyện tự.

“Ôn công tử, thích ăn thịt heo chưng mơ không?”

“Thích.”

“Vậy còn canh bát bảo.”

“Cũng thích.”

“Vậy còn cá trích hấp thì sao?”

“Tất cả đều thích.”

“Chúng ta đi làm đây.”

Không muốn nghe, thật sự không muốn nghe, nhưng thanh âm cứ vô tình bướng bỉnh chui vào trong tai, điều này làm cho Đường Bình Bình càng thêm phiền muộn. Đảo mắt qua đệ tử đang chuyên tâm luyện tự, hắn buông xuống quyển sách trong tay đi ra phòng học.

“Nè, Đường huynh, rốt cuộc quyết định muốn trộm phù sinh nửa ngày nhàn (*) sao?”

(*): nguyên văn ‘Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn’, trích từ một bài thơ Đường, tác giả Lý Thiệp.

“Chung nhật hôn hôn túy mộng gian

Hốt văn xuân tẫn cường đăng sơn

Nhân quá trúc viện phùng tăng thoại

Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn.”

‘Phù sinh’ có nghĩa là sống trôi nổi trên mặt nước.

Ý nghĩa nôm na chính là trong cuộc sống bận rộn hoặc mơ mơ màng màng, ngẫu nhiên trộm chút thời gian để nhàn rỗi, làm chuyện mình muốn làm, nhân sinh như thế mới thú vị.

Hắn không đáng để ý tới.

“Hà tất phải lạnh nhạt như thế? Cho dù hại ngươi điểm tâm không ăn, nhưng ta cam đoan sẽ bồi thường cho ngươi một bữa cơm trưa phong phú, không phải tốt sao!”

“Nếu Tam Mộc không trở lại?”

“Hắn sẽ không sao?” Cái tên tiểu thư đồng tham ăn kia khẳng định sẽ không vứt bỏ một chủ tử hào phóng như Đường Bình Bình!

“Nếu không thì sao?” Đường Bình Bình kiên quyết không cho hắn bất kỳ giả thiết có tính khả năng nào.

“Được rồi,” Hắn thừa nhận, “Ta cam đoan sẽ không để cho ngươi bị đói.” Tưởng hắn đường đường là song tuyệt thư sinh, cư nhiên lại có thể lưu lạc đến tình cảnh hôm nay, thật sự là thượng thiên không có mắt a!

“Vậy thì tốt rồi.”

Lại kinh ngạc nhìn người nào đó nhàn nhã đi qua trước mặt hắn, Ôn Học Nhĩ cơ hồ nghĩ chính mình đã biến thành trong suốt, hơn nữa càng ngày càng có đủ tư cách làm thánh nhân.

Khi mùi thức ăn mê người phiêu lãng trong không khí, khói bếp lượn lờ ở mỗi nhà, một thân ảnh lén lút chậm rãi tới gần tiểu viện.

“Ha, rốt cuộc cũng đợi được ngươi.”

Tam Mộc cứng ngắc quay đầu lại, nhìn kẻ không biết khi nào thì xuất hiện sau lưng.

“Ta đối với nam sắc không có hứng thú.” Phải nói chính xác là đối với loại mặt hàng như ngươi căn bản không có hứng thú, Ôn Học Nhĩ vụng trộm bổ sung ở trong lòng.

“Thật sự?” Tam Mộc vẻ mặt sung sướng.

“Đương nhiên.” Vì sao kể từ lúc gặp được chủ tớ Đường thị, nhân cách của hắn vẫn luôn bị nghi ngờ nha?

“Thiếu gia, ta đã trở về.” Ngay sau đó, Tam Mộc liền cao hứng phấn chấn phóng vào trong sân, thanh âm sáng sủa đầy sức sống lại tràn ngập tiểu viện.

Cửa thư thất bỗng nhiên mở ra, thanh âm của Đường Bình Bình mang theo mấy phần vui sướng, “Tam Mộc, đã trở lại à!”

“Ô, thiếu gia….” Tam Mộc đột nhiên xông tới, bổ nhào vào trong lòng của thiếu gia kêu khóc.

Thân mình của Đường Bình Bình nhất thời có chút cứng ngắc, ngay cả thần sắc cũng có chút mất tự nhiên, “Khụ! Tam Mộc, không có việc gì không có việc gì.” Hai tay ngấm ngầm đẩy hắn ra, hơn nữa lặng lẽ lui về phía sau vài bước, tách ra một khoảng cách nho nhỏ an toàn.

“Thiếu gia, cậu chắc là đói bụng lắm? Ta đi nấu cơm.” Lau khô nước mắt, hắn quyết định lập công chuộc tội.

“Là ngươi đói bụng lắm mới đúng?” Ôn Học Nhĩ trêu ghẹo chậm rãi tới gần.

Hai hàng lông mày của Đường Bình Bình hơi nhướn lên, con ngươi hiện lên ý cười.

“Chẳng lẽ ngươi không đói bụng sao?” Tam Mộc tức giận nói.

“Đói a, cho nên ta đã tìm người đến giúp chúng ta nấu cơm.”

Sắc mặc của Tam Mộc nhất thời thảm biến, “Thiếu gia…. Ô, cậu không cần Tam Mộc sao….”

“Các nàng chỉ là tạm thời hỗ trợ, ai kêu ngươi không kịp gấp trở về làm cơm.” Hắn có chút bất đắc dĩ nói.

“Vẫn là thiếu gia tốt nhất.”

Mắt thấy Tam Mộc có xu hướng lại nhào tới, Đường Bình Bình lập tức né sang bên.

Có điểm ý tứ! Một bên âm thầm quan sát đôi mắt của Ôn Học Nhĩ lóe lên hồ nghi, mày kiếm nhíu lại, đã nhiều ngày hắn luôn luôn hoài nghi một chuyện, đáp án tựa hồ sẽ rất sinh động.

“Đường huynh, đi thôi, đi ăn cơm.” Hắn vòng tay ôm lấy người đang đứng bên người, cảm giác được thân mình của đối phương lại cứng ngắc, khóe môi không khỏi nhẹ nhàng nhếch lên.

“Rất phong phú nha!” Nhìn đến trên thạch bàn bày biện rất nhiều những món ngon đủ màu sắc, nước miếng của Tam Mộc không khỏi cuồn cuộn như hồng thủy.

Ôn Học Nhĩ mau tay mau chân đoạt lấy thùng cơm, dưới cái nhìn chằm chằm cực độ ai oán của Tam Mộc, múc ba chén cơm tràn đầy phóng tới trước mặt mình.

Đường Bình Bình thấy thế, nhịn không được muốn cười.

“Ăn đi.”

Nhìn đến một chén cơm trắng thật to đặt ở trước mặt mình, Đường Bình Bình giật mình sửng sốt một chút, hồ nghi nhìn qua.

Ôn Học Nhĩ thần sắc thong dong nói, “Ngươi rất gầy, ăn nhiều một chút đi!”

Trách không được Đường Bình Bình muốn lưỡng lự, bởi vì bình thường người nào đó luôn cướp cơm của hắn, khó được hôm nay lại có hảo tâm.

“Ta cũng không có béo nha!” Tam Mộc ở một bên xen vào.

“Cho ngươi ăn thuần túy chính là lãng phí lương thực.” Ôn Học Nhĩ ném cho hắn một cái trừng mắt, “Cả ngày ăn nhiều như vậy cũng không thấy tăng thêm chút thịt nào, thật sự nhìn liền muốn nổi giận.”

“Nha.” Tam Mộc quyết định ngoan ngoãn ăn cơm, cơn tức của Ôn thiếu gia tựa hồ còn chưa hoàn toàn tiêu, hắn phải cẩn thận một chút mới được, không thể châm ngòi khiến cho hắn lại bạo phát.

Ớt ớt…. quét lần mặt bàn, một chút bóng dáng của ớt cũng tìm không thấy, Đường Bình Bình nhất thời cảm thấy khẩu vị có chút suy giảm. Đương nhiên rồi! Nhóm ái mộ của Ôn Học Nhĩ đương nhiên muốn y theo khẩu vị của hắn làm thức ăn.

Tam Mộc đột nhiên nhảy lên chạy vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau liền cầm theo một đĩa ớt xào đi ra.

Cặp mắt của Đường Bình Bình trong nháy mắt sáng lên.

Tam Mộc chết bầm! Người nào đó đích thị tiểu nhân trong lòng nguyền rủa mỗ thư đồng tốt nhất là ăn cái gì cũng mất ngon.

“Thiếu gia, hôm nay thị trấn dưới núi có họp chợ, chúng ta đi dạo chợ được không?”

“Tốt, vừa vặn ta cũng muốn chọn mua một ít giấy và bút mực.” Đường Bình Bình vui vẻ nhận lời.

Nguyên lai chỉ cần có ớt ăn, hắn liền dễ dàng thỏa mãn a, Ôn Học Nhĩ đột nhiên cảm thấy có chút lạc vị, hắn tốt xấu gì cũng là một mỹ nam nha! Cư nhiên có thể bị người ta nhìn như không thấy đến mức độ này, thật là đủ buồn bực!

“Ôn huynh muốn cùng đi không?”

“Muốn, muốn, đương nhiên là muốn.” Chỉ trong chốc lát hắn tâm hoa nộ phóng (đồng nghĩa mở cờ trong bụng, nở gan nở ruột), vội vàng gật gật đầu. (Cesia: Cute!!! )

Tam Mộc ánh mắt phòng bị nhìn vẻ mặt quá mức hưng phấn của Ôn Học Nhĩ, trong lòng âm thầm quyết tâm, nhất định phải cố hết sức mình vì sự trong sạch của thiếu gia.

“Tam Mộc, ngươi không muốn ăn cơm sao?” Cặp mắt của Ôn Học Nhĩ nheo lại, ngữ khí hàm chứa uy hiếp.

“Ta mới ăn có hai chén mà thôi.” Tam Mộc dùng sức đè lại đệ tam chén cơm, nhất định phải giữ chắc mới được.

Mà thôi? Khóe mắt của Ôn Học Nhĩ không khỏi run rẩy, bọn họ ngay cả nửa chén còn chưa ăn xong, tiểu thư đồng này đã ăn đến hai chén, vậy còn nói mà thôi?

Hắn không nhìn thấy, không nhìn thấy, Đường Bình Bình không ngừng tự thôi miên chính mình.

Trên bàn ăn long tranh hổ đấu, tuyệt đối tuyệt đối phải triệt để làm như không thấy.

“Đường huynh, chúng ta xuống thị trấn tắm bồn đi?”

Một câu làm cho bầu không khí hài hòa của bữa ăn trong nháy mắt tan thành tro bụi.

Tam Mộc hung tợn trừng mỗ nhân tâm đáng bị tru kia.

Đường Bình Bình trong lòng thở dài, khó hiểu hắn vì sao cố chấp đến thế?

“Nghe nói Quần Phương Quán ở thị trấn có rất nhiều cô nương xinh đẹp, không bằng chúng ta sau khi tắm xong đi tiêu khiển một chút đi!”

Đường Bình Bình chậm rãi nuốt xuống thức ăn trong miệng, từ tốn mở miệng nói, “Nếu Ôn huynh muốn đi ôn nhu hương, tiểu đệ tuyệt không quấy rầy nhã hứng của Ôn huynh.”

Ôn Học Nhĩ không khỏi sửng sốt.

“Vậy cùng đi đi!” Miệng hắn phun ra đáp án không ngờ tới.

Tam Mộc nghe vậy, chiếc đũa trong tay rớt xuống đất, nhưng không chút nào phát hiện.

Mà Ôn Học Nhĩ sắc mặt từ từ chuyển sang xanh mét.
Bình Luận (0)
Comment