Nào biết người trước nay để người ta nắm mũi dẫn đi, lúc này nhưng lại bất ngờ dứt khoát lắc đầu, làm Mộ Dung Tinh cảm thấy kỳ quái.
“Tề Nghiên, ngươi không thích đi ngắm hoa sao?” Nhẹ cười hỏi, không có chút nào tức giận.
“Mẫu đơn tỷ tỷ còn chưa có đến.” Tề Nghiên lắc đầu cười ngây ngô, tựa hồ nghĩ nếu nói như vậy, người khác sẽ nghe hiểu được.
Nhưng Mộ Dung Tinh cho dù là thông minh như thế nào đi nữa, cũng thật sự bị câu nói “Từ trên trời rơi xuống” này của hắn làm cho hồ đồ.Quay đầu nhìn về phía Tiểu Cửu, cũng thấy hắn mờ mịt lắc đầu tỏ vẻ không biết, đành phải hướng ánh mắt về.
“Mẫu đơn tỷ tỷ còn chưa có đến với việc chúng ta đi ngắm hoa có gì quan hệ?” Phi thường không ngại học hỏi kẻ dưới, âm thầm buồn bực Mẫu đơn tỷ tỷ này là thần thánh phương nào?
“Mẫu đơn tỷ tỷ chưa có tới, chưa ra hoa!” Hắn còn thật sự giải thích, lại đổi lấy ba gương mặt mê muội đưa mắt nhìn nhau.
Mộ Dung Tinh ngây cả người, ngẫm nghĩ câu nói của hắn có ý gì, sau đó thử cười hỏi: “Ý của ngươi là nói mẫu đơn ở Thiên Hương Uyển còn chưa có nở hoa, cho dù đi cũng không có hoa để ngắm?” Hẳn là ý tứ này đi? Về phần “Mẫu đơn tỷ tỷ” kia, chắc là hắn - chính mình tưởng tượng là hoa tiên, nghĩ là hoa tiên không có tới, mẫu đơn sẽ không nở hoa rồi.
“Đúng!” Gật đầu thật mạnh, hắn cười đến thực vui vẻ.
Buồn cười ho nhẹ một tiếng, Mộ Dung Tinh không chê hắn suy nghĩ tự như đứa trẻ, lập tức đành phải ôn hòa cười yếu ớt, “Tề Nghiên, bây giờ là mùa hoa mẫu đơn, không có khả năng không có hoa để ngắm.” Mẫu đơn Lạc Dương đứng đầu thiên hạ, tùy tùy tiện cũng sẽ có mấy khóm hoa mẫu đơn nở sớm có thể ngắm, làm sao có thể ngay cả một đóa đều không có?
“Nhưng là...... Nhưng là mẫu đơn tỷ tỷ nói muốn trễ vài ngày mới nở...... A Tinh, ta không lừa ngươi......” Thấy hắn không tin chính mình, Tề Nghiên sốt ruột, lắp bắp muốn làm sáng tỏ.
Xem bộ dáng hắn lo lắng, quạt nan xếp gọn gàng lại liền gõ một cái lên trán hắn, trong sáng cười nói: “Tề Nghiên, chúng ta đi! Hiện tại phải đến Thiên Hương Uyển nhìn một cái xem hoa mẫu đơn đến tột cùng có nở hay không? Nếu là nở, xem ta có gõ lên trán ngươi mấy chục cái không!”
Dứt lời, không chút ngại ngùng nào giữ chặt tay hắn, trực tiếp đưa hắn kéo đi tới Thiên Hương Uyển để chứng minh. Nào biết còn chưa đi được bước nào, phía trước đột nhiên xuất hiện hai gã thư sinh lắc đầu khó hiểu nói chuyện với nhau......
“Này thật đúng là quái! Đã đến mùa hoa từ lâu, nhưng vẫn không thấy mẫu đơn ta trồng nở hoa, vốn tưởng rằng chính mình trồng phương pháp không đúng, nên mới không thấy động tĩnh gì. Định đơn giản đến Thiên Hương Uyển ngắm hoa, không dự đoán được ngay cả vườn mẫu đơn Thiên Hương Uyển to như vậy, nhưng lại cũng không thấy một đóa nở rộ, thật sự là khiến người ta buồn bực!”
“Đúng vậy! Mấy hôm nay, ta hôm nào cũng đến Thiên Hương Uyển chỉ thấy cả vườn toàn nụ hoa, không thấy hóa hoa nào chịu nở, giống như chúng có ước định, thật là kỳ dị!”
“Đúng a! Trước kia ít nhất có vài cây sẽ nở hoa trước, nhưng năm nay lại vẫn như cũ chỉ thấy nụ hoa, không thấy động tĩnh gì......”
Hai gã thư sinh rõ ràng mới từ Thiên Hương Uyển đi ra dần dần đến gần sau lại đi xa, nhưng tiếng đàm luận nghi hoặc kia từng câu từng chữ bay vào trong tai Mộ Dung Tinh, làm cho nàng quả thực không thể tin được, chỉ có thể hơi giật mình xem xét cái người đang cười ngây ngô......
Không thể nào? Thực sự là hắn nói trúng rồi! Mẫu đơn Thiên Hương Uyển quả thực còn chưa có nở!
“Tề Nghiên, ngươi đi Thiên Hương Uyển rồi?” Cho nên mới sẽ biết bên trong mẫu đơn còn không có nở! Mộ Dung Tinh hoài nghi nhìn.
“Không có a!” Lắc đầu, vẫn như cũ cười đến thực hồn nhiên vô tội.
Kia có lẽ là hắn từng trong lúc vô tình nghe người ta nhắc tới, cho nên liền ghi tạc trong lòng! Nhún vai, Mộ Dung Tinh thầm đoán, không muốn hắn nghĩ nhiều liền thuận miệng đổi đề tài. “Nếu Thiên Hương Uyển mẫu đơn còn không có nở, chúng ta tìm nơi khác chơi đi......”
“Cô lỗ!”
Đang nói, một thanh âm từ bụng người nào đó bổng dưng vang lên, chẳng những cắt ngang lời nói của Mộ Dung Tinh, cũng khơi mào ánh mắt cười như không cười của nàng.
“Ngươi đói bụng?”
“Ân!” Cũng không biết ngượng ngùng, Tề Nghiên lại thoải mái gật đầu thừa nhận.
“Thiếu gia, người đói bụng như thế sao không nói sớm?” Một bên, Tiểu Cửu trừng mắt, đột nhiên nghĩ đến hắn ở hoa viên vừa tưới nước vừa xúc đất, sau lại chạy trên đường lớn tìm người, trải qua này một phen “vận động”, đồ ăn sáng hẳn là cũng tiêu hao xong rồi, lúc này không đói bụng mới là lạ!
Sờ sờ bụng, hắn lại cười ngây ngô, đôi mắt đen bóng hồn nhiên nhìn Mộ Dung Tinh.
Thấy thế, Mộ Dung Tinh biết hắn đang đợi quyết định của chính mình, lập tức không khỏi mím môi cười khẽ, quạt nan lại hướng cái trán hắn gõ xuống, sang sảng nói: “Đi thôi! Đói chết ngươi, Tiểu Cửu sợ sẽ dùng ánh mắt đem ta lăng trì đó!” Dứt lời, dẫn đầu cất bước hướng tiệm cơm mà đi.
“A, A Tinh, đợi ta với...... Chờ ta......” Vui vẻ ôm cái trán đau, Tề Nghiên tươi cười thật tươi đuổi theo sát.
Trong lúc nhất thời, chỉ thấy hắn giống như đứa trẻ ở bên người Mộ Dung Tinh vòng tới vòng lui, giống như con chó nhỏ đáng yêu lấy lòng chủ nhân, chọc Mộ Dung Tinh nhịn được lại ngứa tay lấy quạt gõ lên trán hắn, trên mặt cười khanh khách.
“Ách...... Thiếu gia nhà ngươi giống như bị thiếu gia nhà ta ăn sạch nha!” Phía sau, Hồng Đậu theo đuôi hai vị “Chủ”, vừa đối “tớ” bên cạnh nói một câu kết luận đầy đồng tình.
“Rất nhiều người đều đem thiếu gia nhà ta ăn sạch!” Tiểu Cửu ai oán khóc, thấy cái trán thiếu gia nhà mình lại bị “công kích”, không khỏi quay đầu trừng người bên cạnh. “Tiểu Đậu Tử, có thể hay không nói thiếu gia nhà ngươi đừng động tí lại gõ trán thiếu gia nhà ta a? Cũng không phải đang chọn dưa hấu!”
“Ta...... Ta chỉ là cái nô bộc, nào có tư cách ở trước mặt chủ tử nói cái gì......” Bị trừng thật vô tội.
“Ngươi......” Mở to trừng đôi mắt vô tội, biết hắn nói không sai, hạ nhân quả thật không có tư cách nhúng tay vào chuyện chủ tử, Tiểu Cửu nhất thời chán nản, lại không thể phát tác, chỉ có thể oán hận cắn góc áo......
Đáng giận! Đáng giận! Lại gõ nữa! Cứ gõ tiếp như vậy, thiếu gia sẽ càng ngày càng ngốc!