Tối hôm nay thành Trường An bảo đảm rất náo nhiệt, trải qua trận chiến vừa rồi Ninh Khuyết cảm thẩy rất mệt mỏi, nhưng ánh đao trong đêm mưa mang theo máu tươi khiến hắn cảm thấy rất hưng phấn, tưởng tượng lại tất cả quá trình xảy ra trong phường thị, lại suy đoán tới át chủ bài của Triều Tiểu Thụ, lại căng đầu phỏng đoán mai sẽ được đưa tới nơi nào, nhưng dù suy nghĩ ra sao, dùng cách gì cũng không khiến hắn ngủ được.
Đem cách hắn không xa Tang Tang lay tỉnh cùng hắn trò truyện một lúc, nói một hồi hắn cũng chẳng nghĩ thông thêm được chút nào, Tang Tang nhìn hắn thần sắc tiều tụy nhưng không ngủ được, nghiêng đầu nghĩ một lát sau đó choàng kiện áo mỏng bước xuống đất, khi trở lại đã cầm theo một vò rượu mạnh, hai người ngồi hai góc giường bắt đầu uống. Cũng giống nhiều lần trước, đa số rượu đều trôi tuột vào bụng của Tang Tang, Ninh Khuyết chỉ uống vài ngụm tranh luận vài câu, cuối cùng cũng đã thiếp đi.
Buổi sáng ngày thứ hai, mưa rả rích nhiều ngày tới hôm nay bỗng tắt, bầu trời cao xanh dần hiện ra từ những đám mây u ám, mặt trời nhô cao chiếu những tia nắng tung tăng như những chú chim non xuống ngọn cây xanh mướt, một chiếc xe ngựa lặng lẽ không tiếng động dừng tại trước cửa Lão Bút Trai, một tên sai vặt trong bộ dáng thiếu niên tuấn tú đi xuống. Hắn không gõ cửa tiếng nào liền lập tức đẩy cửa gỗ đang khép hờ tiến vào, nhìn chủ tớ hai người đang nằm trên giường, hắn hơi ngưỡng cằm lạnh lùng nói:
- Đi thôi.
Vậy ra đây là kẻ mà Triều Tiểu Thụ bảo tới đón mình, Ninh Khuyết nhìn tên sai vặt trước mặt, chú ý tới vẻ mặt có vẻ an hòa nhưng lại lộ ra vài phần ngạo khí của đối phương, từ thế đứng cùng cục hầu nơi cổ có chút khác biệt so với người thường, hắn có thể phán đoán ra tên này hẳn là một tên tiểu công công nào đó trong nội cung.
Đã biết rõ chân tướng hậu trường của Triều Tiểu Thụ đêm qua, hôm nay lại có một tên thái giám tới đón mình, Ninh Khuyết tự nhiên sẽ không cảm thấy quá khiếp sợ, hắn chỉ đang suy nghĩ có hay không đi nhét ít hồng bao mà thôi.
Từ những câu chuyện tiểu thuyết mà hắn đọc được, trong ấn tượng của hắn luôn cho rằng câu “hoàng đến không vội thái giám vội” có một ý tứ khác, chính là hoàng đế còn dễ chọc, nhưng thái giám tuyệt đối khó dây vào. Nhân vật trong truyện xưa, bất kỳ ai phàm là gặp thái giám, không quan trọng là Tổng quản đại nhân, hay là tiểu dịch chấp sự đều phải lựa chọn thời điểm “không có khói lửa”(hào vô yên hỏa khí) mà đưa ra mấy tờ ngân phiếu, hoặc thậm chí là mấy thứ đồ chơi có màu sắc lung linh, điều phân vân lớn nhất của hắn là trên người mấy tên kia làm sao có nhiều chỗ để cất bạc như vậy?
Ninh Khuyết nhíu mày nhìn Tang Tang liếc qua một cái, ánh mắt vội thăm dò có phải cần chuẩn bị một chút gì đó hay không, Tang Tang trước giờ vốn vẫn là một người cực kỳ tích của, keo kiệt nên liền nghiêng đầu đi, tựa như không hề thấy gì. Lại nói, thiếu gia của nàng cũng không phải người hào phóng cho lắm, nên đắn đo một lúc nàng liền quyết định giả ngu, ít bạc dù gì vẫn là bạc.
Tên tiểu thái giám tùy tý đưa tay kiểm tra, đánh giá đồ đạc bên trong một lần, tựa như lão nhân gật đầu một cái, rồi bằng một giọng trong trẻo, hắn mở miệng nói:
- Nghe nói nơi này có không ít chữ đẹp, hôm nay tới nhìn quả nhiên không tệ. Vị quý nhân trong cung muốn nhìn ngươi viết chữ, vậy nên ngươi nên tranh thủ rửa mặt rồi mau chóng theo ta đi thôi.
Ninh Khuyết nghĩ thầm “Dùng cái lý do này quả thật không tồi”, đồng thời hướng tên thái giám chắp tay thi lễ, vừa cười vừa nói:
- Ngày thường ta vẫn cứ như thế này mà đi, thư sinh nghèo, lại hủ lậu như ta đâu còn phải cứ rửa mặt là được để ý đâu chứ. Đi thôi.
Bản thân hắn có chút bận tâm việc đối phương không thu được ít hồng bao có liệu có gây khó dễ cho bản thân mình không, nhưng lại thấy vị tiểu công công này ngược lại có phần lơ đễnh, mỉm cười giống như có phần ưa thích cách ăn nói của hắn, hướng về phía hắn gật đầu một cái, cả hai liền bắt đầu tiến ra cửa.
Trong xe ngựa hơi chật chội, từ đầu đến cuối tiểu thái giám đềm nhắm mắt dưỡng thần, nhìn biểu hiện lúc mới xuất hiện ở ngõ Bốn Bảy hẳn là đối với Ninh Khuyết không có gì bất mãn, cũng không phải hắn khinh thường nói chuyện cùng Ninh Khuyết, mà đó là thói quen cẩn thận thông thường khi ra ngoài cung.
Ninh Khuyết ngược lại cảm thấy rất thanh tĩnh bèn vén rèm xe nhìn cảnh trí phố phường, dưới ánh mặt trời rực rỡ, dân chúng Trường An ai cũng mặt mày hăm hở đi lại, các cửa hàng mở sớm sinh ý dường như rất thịnh, thỉnh thoảng còn nghe đâu đó tiếng bằng hữu gọi nhau í ới, còn đâu có nửa điểm bóng dáng giang hồ chém giết đầy máu me đêm hôm qua
Không biết trải qua bao lâu, tới khi hai hàng liễu dọc đôi bờ che đi ánh sáng mặt trời chói chang, một mảng bóng râm mát mẻ che hết cả con đường bằng đá xe ngựa đang đi, bóng mát không phải đến từ hàng liễu, mà đến từ thành cao hào sâu nơi hoàng thành.
Đại Đường chính là đế quốc số một thiên hạ, thành Trường Anh chính là hùng thành số một thiên hạ, hoàng thành số một đi kèm chính là cung điện hùng vĩ số một. Để hình dung hoàng cung, chỉ có thể dùng hai chữ “hùng vĩ” để miêu tả, hoàng cung Đại Đường nhân lấy sự sùng bái qua hàng ngàn năm của người dân hiện lên một khí độ hùng tráng, bao la. Tường thành màu đỏ dày chắc, kiên cố, mái hiến màu vàng tựa như những đạo kiếm khí vừa túc mục, vừa trang trọng nào có chút giống nơi tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần quý phái sáng tối phong lưu, tụ hội mà giống như một tòa thành hùng cường đứng sừng sững nơi quan ải Đại Đường
Ninh Khuyết ngửa đầu nhìn về hoàng thành một cách trang nghiệm, ánh mắt theo những bức tường thành màu đỏ cực cao nhìn về những điểm đen giống như những binh sĩ Vũ Lâm Quân Đại Đường nơi đầu tường, hắn tuy bên ngoài bình thường nhưng trong lòng lại yên lặng tán thưởng.
Chiếc xe ngựa không tiến vào theo cổng Chu Tước, cổng chính hoàng thành, mà theo sông đào đi quanh nửa vòng, rồi theo cửa hông tiến nhanh vào bên trong. Xe ngựa tiến vào hoàng cung chậm chạp di chuyển trên con đường cũng không rộng lắm, cũng không biết vòng vo bao nhiêu ngoặt, ánh mắt hắn toàn bộ bị những bức tường cao, những mái hiên cong vút che chắc, có chăng chỉ xem được hình ảnh những mái hiên cắt nát bầu trời, hắn căn bản không có nhìn bao quát được hoàng cung, chỉ cảm thấy nơi nầy rất rất cao.
Tại xa có thể thấy một phòng tạp vụ gần một hồ nước, vị tiểu công công kia cùng Ninh Khuyết xuống ngựa bắt đầu đi bộ, hai người ven theo những khóm trúc mọc dày đặc xung quanh hồ đi tới, uớc chừng sau thời gian vài chum trà đã đi xuyên qua hàng loạt những cột trụ cao lớn màu hồng nâng bên trên là một vòm sảnh cực kỳ rộng lớn rồi dừng lại trước một tiểu điện nhỏ. Ở nơi này hắn không hề chứng kiến bất kỳ thị vệ, thậm chí là cung nữ hay thái giám nào, điều này khiến hắn có phần nghi hoặc.
Vị tiểu thái giám kia xoay đầu lại, sắc mặt không biểu tình nói:
- Nơi này chính là Ngự Thư Phòng, ta chỉ có trách nhiệm mang ngươi tới đây, bây giờ ngươi ở nơi này chờ, sau khi gặp mặt xong tự khắc có người mang ngươi rời đi.
Ninh Khuyết căn bản không hề chú ý, hắn chắp tay phía sau hăng hái nhìn mấy thứ kỳ hoa dị thảo mọc khắp nơi, nhìn thuyền hoa trên hồ được liễu rù mờ mờ che phủ, đang định muốn tới gần xem thử có gặp mấy vị cung nữ xinh đẹp nào không thì chợt nghe ba tiếng “Ngự Thư Phòng” khiến thân thể hắn có chút cứng đờ, hắn quay người, nhìn một cách khiếp sợ gian phòng phía sau.
Nơi bí ẩn nhất của nam nhân không phải là phòng ngủ, mà chính là thư phòng.
Sáng sớm mùa đông hắn có thể trốn ở thư phòng xem sách cấm, đến hoàng hôn mùa hè lại có thể xem tranh tươi mát, trưa xuân ấm áp có thể trốn trong đó viết thư tình ám muội, đêm thu khuya khắt có thể vẽ vài thiếu nữ xinh tươi đem vuốt ve nơi ngực.
Tai đây không có thiếu phụ đứng tuổi có chồng quấy rầy, lại khống có bọn con nít quấy rầy ầm ĩ, tất cả sự tình khoái hoạt đều có thể mặc sức vẽ vời quang minh chính đại mà không sợ người quấy rầy.
Hoàng đế cũng là nam nhân, vậy nên Ngự Thư Phòng tự nhiên chính là nơi thần bí nhất của hắn, trong lịch sử có không biết bao nhiêu chuyện đại sự, bao nhiêu chuyện uế sự trong cung đình đều phát sinh nơi này, nếu không phải thân tính của hoàng đế hoặc được giao phó trách nhiệm, tuyệt đối không có khả năng tiến vào nơi đây.
Võ Tắc Thiên tiến vào Ngự Thư Phòng, Trương Cư Chính tiến vào Ngự Thư Phòng, Ngụy Trung Hiền tiến vào Ngự Thư Phòng, Vi Tiểu Bảo tiến vào Ngự Thư Phòng...Ninh Khuyết kinh ngạc nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, hắc xúc động thầm nghĩ, có bao nhiêu vị nữ nhân vĩ đại, bao nhiêu bậc tiền bối quyền thần uyên thâm đều vì được tiến vào căn phòng này mà thăng quan tiến chức rất nhanh, bất khả tư nghị không thể tưởng tượng được loại cơ hội này lại có lúc rớt xuống trên đầu mình.
Đêm qua phỏng đoán hậu trường của Triều Tiểu thụ là vị nào trong nội cung, mà đã ở trong nội cung thì rất có khả năng chính là hoàng đế, nhưng mà phán đoán cùng với thực tế là hai việc khác nhau, mười sáu năm sống lang bạt, sinh tồn gian nan khiến Ninh Khuyết chợt phát hiện ra hắn dường như đã có cơ hội lên đời, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút rung động. Hắn rốt cuộc hiểu rõ tại sao Triều Tiểu Thụ đêm qua ngoài ngân lượng còn muốn đề cập tới vấn đề này, cái này quả thật là một cái đùi cực lớn đó nha.
- Khoảng nửa canh giờ nữa sẽ có người tới nơi này, nếu có người hỏi cứ trả lời nhưu ta dặn lúc trước, nói ngươi do Lộc Cát mang tiến cung.
Cõi lòng chứa đầy cảm khái. Ninh Khuyết hoàn toàn không chú ý tới vị tiểu thái giám kia đã rời đi lúc nào, đến lúc tỉnh lại, hắn phát hiện bốn phía Ngự Thư Phòng đã không còn một bóng người.
Một mình lạc lõng giữa hoàng cung sâm nghiêm, lại không ai quen biết, không gian mát mẻ xung quanh nhất thời trở nên có chút âm trầm, cho dù là hắn có gan to nhưng cũng không khỏi cảm thấy hít thở không thông, đứng tại hành lang trong giây lát, hắn bỗng nhiên nghĩ chính mình có nên tiến vào trước hay không?
Lúc hắn và Tang Tang tiến vào thành Trường An này tựa như nhà quê lên tỉnh, lúc đó cả hai đã tán thưởng thật lâu, huống chi nơi này còn là hoàng cung, hắn căn bản không hiểu những thứ quy củ kia, chỉ dựa vào suy luận thông thường mà nghĩ, vì thế cũng cứ thế mà làm, vờ ho khan hai tiếng, chắp hai tay sau lưng giả thần giả phật đẩy cửa tiến vào bên trong.
Điều gọi là nước chảy thành sông hiển nhiên là ba xạo, cái chính là Ninh Khuyết muốn tiến vào, những năm gần đây, quan trọng nhất với hắn ngoài ăn uống sinh hoạt và minh tưởng thì chính là “thư pháp chi đạo”. Hôm nay lại có được cơ hội ngàn năm có một được tiến vào Ngự Thư Phòng, đương nhiên hắn hy vọng có thể được chứng kiến vố số những tác phẩm truyền thuyết của các vị danh gia thư pháp tại đây, loại khát vọng này trong hắn rất mãnh liệt, khiến hắn quên mất có thứ gọi là quy củ.
Đẩy cửa tiến vào, đập vào mắt hắn là hàng loạt giá sách cực cao được bố trí ngang dọc, kiểu cáng cực kỳ bình thường, đơn giản nhưng chất liệu lại vô cùng quý giá chính là “Đông tự hoàng hoa lê”, trên giá thì chằng chịt những sách vở cao thấp không đều, tất cả đều là những bản sách đơn lẻ cực kỳ quý báu, trân phẩm.
Trên bàn có để mấy tờ giấy, một cây bút lông còn đang thẫm mực nhuốm trong nghiên, mấy cây khác thì được đặt ngay ngắn trên giá, giấy ở đây là loại giấy Tuyên Châu, bút đích thị là Hoành Điểm Thuần Hào, mực là mực Thần Châu, nghiên là nghiên Hoàng Châu, bất cứ một thứ nào trong đó đều chính là cống phẩm trân quý.
Những thứ giấy, bút, nghiên, mực này nếu mang về ngõ Bốn Bảy bán thì không biết có thể kiếm được bao nhiêu nhỉ? Ninh Khuyết kinh ngạc nhìn bốn phía, trong lòng không khỏi nảy sinh ra ý nghĩ xấu xa đó, chợt ánh mắt hắn bị hấp dẫn dừng lại tại bức thư pháp treo nơi tường.
Nhìn những bức thư pháp tuyệt thế được thu vào trong cung, hắn cảm thấy cực kỳ khiếp sợ, chậm chạp di động bước chân, ánh mắt hắn rơi vào những bút tích khi thì cứng cỏi, phác chuyết, khi thì vũ mị…Còn có những dấu tay đề ấn…Tay phải trong vô thức cũng đưa lên không trung múa may, trên mặt hắn tràn đầy thần sắc vui sướng, tán thưởng.
Nhìn lại phía trên bàn, hắn để ý tới năm chữ to được viết trên giấy, nhịn không được nhíu mày thì thào
- Trình độ thưởng thức của bệ hạ có lẽ cực cao…tuy nhiên năm chữ này viết thật sự chưa đủ lớn rồi.
- ----------------------------
Hào vô yên hỏa: một câu trong truyện Khánh Dư Niên của Miêu Nị. Câu này được trích trong truyện xưa. nam chính họ Tào lấy nữ nhân gọi Sơ Du.
N