Lão Triều Xuân Phong đình không biết trong tay có bao nhiêu sản nghiệp như ở ngõ Bốn Bảy, ngày xưa hắn gặp gỡ không biết bao nhiêu kiêu hùng lẫn quan to, tính ra nếu như phải rời khỏi thành Trường An thì người mà nhân vật ấy đến chào ắt không phải là lão bản của cái cửa hàng trong ngõ Bốn Bảy. Nhưng hôm nay, trước khi rời đi hắn lại cố ý tới ngõ Bốn Bảy, ôn tồn chào từ biệt vị lão bản của cửa hàng này, ở trong mắt các quý nhân quyền cao chức trọng của đế quốc thì đại khái sẽ cho rằng việc người đàn ông trung niên này tới ngõ phố của Xuân Phong đình chính là để cảnh cáo rằng, sau khi ta đi rồi các ngươi cũng chớ có đến mà làm xằng.
Chỉ có Ninh Khuyết hiểu rằng đó tuyệt đối không phải là lý do thực sự của việc hắn đi tới đây, hắn muốn tới đây để tự mình từ biệt người bạn đã từng kề vai chiến đấu trong đêm mưa xuân, cùng hắn ăn bát mì trứng tươi kia, chỉ vì Ninh Khuyết muốn che giấu thân phận thị vệ trong cung của mình, nên người đàn ông ấy mới đến cửa hàng của hắn để chào một tiếng, hòng tránh làm cho những kẻ hữu tâm trong thành Trường An chú ý tới sự tồn tại của hắn.
Nghĩ như vậy, mặc dù Ninh Khuyết luôn tự nhận mình tính tình lạnh lùng nhưng cũng không khỏi cảm thấy trong lòng ấm áp, nhìn người đàn ông trung niên mặc áo mỏng đang mỉm cười đứng giữa dòng người càng lúc càng gần mình, hắn lại thoáng cảm thấy không biết nên làm sao.
Đi tới cửa Lão Bút Trai, Triều Tiểu Thụ liền nhìn thiếu niên và tiểu thị nữ bên trong nhà, mìm cười chắp tay thi lễ nói: “Ninh lão bản, xin chào.”
Ninh Khuyết nhìn cái cửa đổ xiêu vẹo, bên ngoài lại đứng không biết bao nhiêu người chỉ trỏ bàn tán rất náo nhiệt, cười chua chat, hắn cũng học theo hắn làm bộ nghiêm trang chắp tay đáp lễ, ôn tồn nói: “Chào Triều nhị ca.”
Ba chữ Triều nhị ca là hắn nghe được từ chỗ Phó thống lĩnh Sùng Sơn, vốn cho rằng cách xưng hô này vừa thân thiết lại tôn kính, rất phù hợp, nhưng không ngờ lại khiến cho Triều Tiểu Thụ thấy nao nao trong dạ, sau đó lộ ra một tiếng cười khó nén, mấy hán tử khí thế bức người đi sau lưng Triều Tiểu Thụ chỉ biết lắc đầu liên tục, ánh mắt nhìn Ninh Khuyết không khỏi có mấy phần vui vẻ, người trong thành Trường An gọi hắn là lão Triều Xuân Phong đình, huynh đệ trong Ngư Long bang thì gọi hắn là Bang chủ hoặc Đại ca, người biết cách xưng hô Triêu nhị ca thì cực kì hiếm, Ninh Khuyết vô tình lại để lộ ra.
- Ta phải rời khỏi thành Trường An ngay bây giờ nên mang các huynh đệ trong bang đến cho lão bản biết mặt, Ninh lão bản nếu sau này có việc cần thì cứ đến tìm bọn họ. Đương nhiên ta tin Ninh lão bản chỉ cần chuyên tâm kinh doanh thì chẳng mấy chốc mà phất lên mây nhanh chóng, rồng lượn mây xanh, đến lúc đó xin chớ quên giúp đỡ mấy vị huynh đệ này của ta chút ít nhé.
Triều Tiểu Thụ mỉm cười nhìn hắn nói, tay phải chỉ sang mấy hán tử khí thế bức người ở phía sau, nói:
- Tế Tứ thì ngươi đã gặp rồi, còn đây là Thường Tam Lưu Ngũ, Phí Lục và Trần Thất, đều là những huynh đệ ta tin tưởng.
Cái gọi là chuyên tâm kinh doanh chắc chắn phất lên tận mây ấy, Triều Tiểu Thụ cũng đã nói ở những cửa hàng khác, nhưng nói với Ninh Khuyết như vậy nhất định còn có ẩn ý khác, Ninh Khuyết dĩ nhiên hiểu, những nam nhân nơi cửa Lão Bút Trai cũng hiểu, Thường Tam Lưu Ngũ liếc nhìn nhau một cái, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt người kia, sau đó bước một bước về phía trước, trầm mặc hành lễ với Ninh Khuyết.
Bọn họ biết chuyện gì đã xảy ra dưới mưa xuân đêm ấy, cho nên vốn rất có cảm tình với Ninh Khuyết dù chưa từng gặp mặt này, đồng thời họ cũng biết Triều Tiểu Thụ đánh giá thiếu niên này rất cao, chỉ có điều không ai nghĩ là lại đánh giá cao đến thế, thậm chí trong lời nói còn loáng thoáng vẻ trịnh trọng muốn giao phó nữa.
Thường Tư Uy nhìn Ninh Khuyết ôn hòa nói:
- Ninh lão bản, nếu sau này có việc không ổn, chắc có khi lại phải tới quấy rầy ngài rồi.
Sau cái lần nói chuyện trong cung đêm ấy, bây giờ Ninh Khuyết đã hiểu rõ những nam tử trước mặt đều là những thị vệ ngầm của hoàng đế Đại Đường được phái xuống ẩn thân trong dân gian, bây giờ nếu lộ thân phận ra, có khi chỉ dăm bữa nữa là có thể tiến cung nhậm chức, hắn dĩ nhiên sẽ không chậm trễ, chỉ là nghe những lời này lại cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Thường Tam lạnh lùng, Tề Tứ ngoan độc, Lưu Ngũ cố chấp, Phí Lục hung dữ, Trần Thất âm hiểm, đây là đánh giá về mấy vị đại tướng đang giúp Ngư Long bang ổn định phố phường trong thành Trường An này, chỉ là lúc này nhìn thần thái ôn hòa của Thường Tư Uy, Ninh Khuyết không có cách nào tìm ra mối liên hệ giữa hắn và chữ “lạnh lùng” cả, càng không ngờ được sâu trong lòng nam tử này đã đưa mình vào tính toán.
Nếu muốn che tai mắt người đời thì Triểu Tiểu Thụ tự nhiên không thể đứng nói chuyện phiếm ở Lão Bút Trai quá lâu, sẽ gây chú ý, cho nên sau mấy câu hàn huyên không mặn không nhạt, Triều Tiểu Thụ mỉm cười nhìn Ninh Khuyết nói hai chữ:
- Đi nhé.
Lại một trận mưa xuân rả rả rich rich, nhỏ và rất dịu, đa số người đi đường đều mang nón che, Ninh Khuyết yên lặng đứng ở đầu ngõ Bốn Bảy, nhìn bóng người càng lúc càng xa kia, nhìn bóng lưng vẫn tiêu sái như trước của người đàn ông trung niên bận áo mỏng ấy, đột nhiên trong lòng lại dâng lên một chút cảm giác tiếc nuối.
- Chuyện kết huynh đệ này dĩ nhiên là cần phải có thời gian để chứng minh, ngươi nói muốn làm huynh đệ thì ta đồng ý làm huynh đệ ngươi liền, như vậy chẳng phải ta kém thế quá sao? Ta vốn định qua mấy năm nữa nếu như ta đã không tồi thì làm huynh đệ với ngươi cũng không sao, nhưng ngươi cứ phủi đít quay đi như vậy thật khiến cho ta có chút mất mặt rồi.
Ninh Khuyết lắc đầu, thở dài một tiếng, quay đầu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tang Tang đi về giữa phố, những cành đào trên phố hoa đang nở rộ, chẳng biết lúc nào đã bị mưa xuân cuốn mất mấy mảng, đôi cánh hoa thưa thớt rời cành nhẹ nhàng rơi trên nền đá lát.
Chỗ đá lát nơi cửa thành hoa đào rụng xuống, mặc kệ những quán rượu khác, Triều Tiểu Thụ và những huynh đệ vào sinh ra tử cùng mình nhiều năm lấy hoa đào thành Trường An làm thức nhắm, cùng sảng khoái uống một chén rượu rồi cáo biệt.
…
…
Mưa xuân từng cơn trải xuống, người vừa gặp vừa quen phút chốc thành sinh ly tử biệt, thiếu niên cùng tiểu thị nữ của hắn mới đến ở kinh đô của Đế quốc này mới đó đã tròn một tháng, sau đó rốt cuộc cũng tới ngày quan trọng nhất kia, nếu như không tính tới cái sự kiện thời điểm sống chết ấy.
Hôm nay Thư viện khai giảng, quả đúng như vậy, Thư viện thật sự khai giảng, bởi là ngày đầu tiên Thư viện khai giảng nên đồng thời cũng tổ chức kỳ thi vào trường, nếu ai có thể vượt qua cuộc khảo hạch nhập trường này thì lập tức sẽ trở thành một học sinh danh giá của Thư viện thành Trường An, mà cho dù không thể vượt qua được kỳ thi vào trường ấy thì ít nhất bọn họ cũng đã từng được nhìn thấy nghi thức khai giảng trang nghiêm ra sao, thấy được khung cảnh chân thật của Thư viện, chắc chắn sau này đó sẽ trở thành một đoạn hồi ức khó quên trong cuộc đời, cũng coi như là an ủi.
Sáng sớm canh năm, Ninh Khuyết và Tang Tang đã dậy khỏi giường, bắt đầu rửa mặt chải đầu sửa soạn dùng điểm tâm. Đối với đế quốc Đại Đường, thậm chí với toàn thiên hạ mà nói thì việc Thư viện khai giảng là một sự kiện vô cùng trọng đại, còn riêng dân chúng thành Trường An thì đã trông ngóng sự kiện này từ nhiều ngày nay, những người bán hàng rong đã bắt đầu mở hàng từ sớm nên chủ tớ hai người rất may mắn được ăn một chén canh ngon.
Ninh Khuyết không ngừng ngáp dài, ánh mắt có vẻ lờ đờ, rõ ràng là đêm qua ngủ không được ngon giấc, quầng mắt của Tang Tang lại càng thâm và sâu hơn, nhìn bộ dạng còn căng thẳng hơn thiếu gia nhà nàng mấy phần.
Lễ bộ có xe ngựa đưa đón thí sinh nhưng vì Ninh Khuyết muốn mang Tang Tang đi cùng nên phải thuê một cỗ xe riêng để đi tới, gã đánh xe dĩ nhiên biết thân phận của vị khách này nên không dám chậm trễ, nửa đêm đã đỗ xe đầu ngõ chờ đợi, vì thế chủ tớ hai người bọn họ vừa ra khỏi Lão Bút Trai liền lập tức khởi hành về phía nam.
Lúc ở Đông thành thì bình thường, nhưng khi xe ngựa vừa vào Nam thành thì một bước cũng khó tiến, lúc này đang là bình minh, trên phố Chu Tước còn đôi chút âm u, mấy trăm cỗ xe ngựa chen chúc nhau chắn cả con phố, trên trời mưa bụi bay bay, không thể đếm hết trên nền đá ướt sũng ấy có bao nhiêu bánh xe đang chuyển động, có bao nhiêu móng ngựa đang gõ gõ vào nước mưa.
Xe ngựa Lễ bộ đưa đón thí sinh được ưu tiên đi trước, xe ngựa đưa đón thí thí sinh thi vào trường dưới sự chỉ huy của quân lính canh cửa thành chật vật mở một lối nhỏ xếp thành hàng dài dọc về phía cổng Chu Tước, hôm nay thí sinh thi vào Thư viện thành Trường An mới là nhân vật quan trọng nhất, xe ngựa của quan viên đến tham dự khai giảng hay thậm chí là ngay cả xe của vương tôn quý tộc hoàng thân quốc thích cũng đều phải nép sang bên cạnh nhường đường, còn riêng các thư sinh nhà giàu có muốn mua vé vào cửa xem khảo thí thì khỏi nói, lập tức bị đuổi đến cuối hàng không chút khách khí.
Thí sinh còn quan trọng hơn quan viên, hơn cả đám thương nhân nộp nhiều thuế cho đế quốc, điều này nhìn qua thật có chút ngoài tưởng tượng, nhưng đúng là sự thực, hơn nữa nhìn những cỗ xe ngựa lộng lẫy đắt tiền này cùng sắc mặt như thường của đám tùy tùng hộ vệ, có thể thấy nhiều năm nay lúc Thư viện khai giảng thì đều như vậy cả.
Ninh Khuyết cùng Tang Tang ngồi ở trong xe, chốc chốc lại vén rèm cửa sổ xe lên để quan sát tình hình xung quanh, tâm tình có chút căng thẳng dần bình tĩnh trở lại, cuối cùng xe ngựa cũng chạy ra khỏi cửa Nam thành Trường An, theo dường lớn thênh thang tiến về phía Nam, nhìn lên núi cao ẩn hiện trong mây mà xuất phát, hắn thậm chí còn có tâm tình thưởng ngoạn cảnh đẹp.
Mưa xuân vẫn rả rích rơi xuống nhưng những chỗ núi cao giữa bình nguyên men theo sông lại không hề bị ảnh hưởng, khoảng trời trên núi rất trong xanh, mây trên núi nhận ánh sáng mặt trời mới lên, phản xạ vào vách, chiếu xuống thế gian từng mảnh ánh sáng lung linh, ấm áp vô cùng.
Đi xe trong mưa phùn, nhìn về ngọn núi rực rỡ ánh mặt trời phía trước, trong lòng Ninh Khuyết chợt trở nên cực kỳ yên lặng, không hiểu vì sao hắn cảm thấy nơi đó có một thứ rất cuốn hút mình, có thứ vị nào đó mà mình rất thích.
Phía nam thành Trường An, dưới chân núi lớn, chính là Thư viện.
Chính là Thư viện trải qua ngàn năm mưa gió, trước sau vẫn chẳng có tên, lịch sử của nó còn lâu đời hơn cả đế quốc Đại Đường, không biết từ nơi này đã bồi dưỡng bao nhiêu danh thần, các bậc cao nhân cho Đại Đường lẫn thiên hạ, tuy nó không thần bí nhưng địa vị nó gần như là thần vậy.
Cũng chính là nơi mà Ninh Khuyết trăm khổ vạn sở nhất định phải đi vào bằng được.
…
…
Núi lớn không tên đột nhiên nhô lên khỏi bình nguyên cùng con sông uốn lượn rồi xông thẳng vào mây trời.
Thư viện vô danh, lặng lẽ tồn tại giữa thời đại hỗn loạn đen tối ấy, sừng sững muôn đời.
Hơn mười cỗ xe ngựa lần lượt chạy về phía chân núi, tiếng nói chuyện ríu ran trong những buồng xe cũng ngừng lại, những học sinh đến đây vẫn chưa cảm nhận được bất kỳ một chút khí thế áp bức nào, chỉ vì trong lòng tôn kính mà nhất định phải im lặng.
Bên cửa sổ xe ngựa, Ninh Khuyết và Tang Tang cùng nhìn bức tiên cảnh nhân gian này,
Tang Tang ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng nhìn thiếu gia của mình, nói:
- Thiếu gia, mấy bộ đề thi vào trường…ngài đã làm xong hết thật chứ?
Ninh Khuyết trầm mặc một lúc lâu, mãi sau mới nghẹn ngào nói một câu:
- Cầu may đi! Trẻ con như ngươi có biết thế nào gọi là cầu may không?
...