Tia chớp trong thực tế thì có màu trắng, ngẫu nhiên cũng có màu tím, nhưng chưa bao giờ có màu đen. Hôm nay, ở bãi cỏ bên ngoài Thư Viện, mọi người lại được chứng kiến một “tia chớp màu đen” thực sự.
Các thí sinh nhìn về phía con hắc mã vọt ra khỏi đàn ngựa giống như một mũi tên bén nhọn trong chớp mắt, sau đó nó dùng tốc độ cực kỳ kinh khủng chạy như điên về phía trước. Nhớ đến những thí sinh lúc trước đau khổ dưới vó nó ra sao, nhớ tới hình ảnh thiếu nữ mặc áo đỏ nước mắt còn vương trên má, sắc mặt ai cũng hiện lên một nỗi khiếp sợ không tên.
Ánh mắt của bọn hắn vô thức dõi theo tia chớp màu đen kia, chỉ thấy thân thể tên thiếu niên Ninh Khuyết giống như một chiếc lá bay lơ lửng trong gió. Không ai hiểu được hắn đã làm gì với con hắc mã mà nó lại trở nên ngoan ngoãn, nghe lời như vậy, hơn nữa, nó còn thể hiện ra thực lực kinh khủng như thế.
Bãi cỏ xung quanh Thư Viện không biết rộng tới nhường nào, nhưng khu vực được rào lại thì không rộng lắm. Lúc này, mọi người vẫn còn đang ở trạng thái khiếp sợ, vị thiếu nữ áo đỏ kia còn vừa mới nâng tay che miệng lại vì kinh ngạc. Môn cưỡi ngựa này cuối cùng cũng sắp kết thúc, đáng chú ý nhất là con hắc mã dùng tốc độ kinh hoàng, không thể hình dung kia vượt qua các thi sinh khác về đích sớm hơn tới một nửa thời gian.
Ninh Khuyết nhảy xuống lưng ngựa, lau mấy giọt mồ hôi trên trán, quay lại vỗ vào cổ con hắc mã một cách đầy thỏa mãn, vuốt ve bộ lông của nó mấy cái rồi phất tay bảo nó đi đi.
Con hắc mã thấy sắp được rời đi, cảm giác sợ hãi nãy giờ của nó cũng giảm bớt. Giống như được trở về với cuộc sống hạnh phúc, nó hí lên sung sướng, kêu lên mấy tiếng “xi xi” rồi cọ sát đầu vào vai của Ninh Khuyết như nịnh nọt. Sau đó bốn vó tung bay, nó tranh thủ chạy đi thật nhanh, cũng không dám quay đầu nhìn lại, tốc độ so với lúc nãy dường như còn nhanh hơn đôi chút.
Mấy thí sinh đứng bên hàng rào không nói gì mà lặng lẽ đi tới bên cạnh Ninh Khuyết, nhìn hắn giống như thấy quái vật. Rất nhiều người muốn hỏi tại sao hắn có thể làm được như vậy, nhưng lại khiếp sợ sự quỉ dị mà hắn vừa thể hiện nên cũng không dám mở miệng.
Cảm nhận được ánh mắt khác thường từ bốn phía, Ninh Khuyết khẽ chau mày, mắt hơi cụp xuống, sau đó đi đến phần sân diễn ra môn thi bắn cung. Khiến cho tất cả thí sinh, và cả giáo thụ chú ý không phải là điều hắn muốn, kiểu hư vinh như vậy hắn không hề thích. Hắn biết rõ kết quả thi ba môn Âm nhạc, Lễ nghi, Thi từ sẽ rất tệ, nếu như hai môn cuối cùng này không đạt được điểm cao nhất, thì có thể hắn sẽ không được nhận vàoThư Viện.
Hắn đã chuẩn bị nhiều năm, tập trung tất cả tinh thần, tiền bạc, rời bỏ cả thảo nguyên ngàn dặm để trở về Trường An. Nếu cuối cùng không thể vào được Thư Viện thì nó giống như việc đem những tình cảm chôn giấu sâu kín viết thành một khúc ca bi thảm vậy. Dù là thế nào, hắn cũng không chấp nhận được kết quả như vậy, một chút danh tiếng kia thì đáng là gì chứ?
Ngay khi hắn định rời khỏi trường thi cưỡi ngựa, bỗng nhiên có một thiếu nữ nhảy ra cản đường. Thiếu nữ này mày dài, mắt to, xem như cũng có chút nhan sắc, trên người mặc một bộ tiến bào đỏ thẫm (áo bào hình mũi tên), đai lưng buộc nơi eo, quần áo ôm chặt lấy thân thể, nhìn qua rất nhanh nhẹn, chỉ là vệt nước mắt trên bờ má khiến nàng ta trở nên rất đáng yêu.
- Tại sao ngươi làm được? Thiếu nữ áo đỏ tức giận hỏi: “Vì sao nó không nghe lời ta?”
Ninh Khuyết ngẫm nghĩ, trả lời nghiêm túc:
- Có lẽ do nhân phẩm ta tốt hơn chăng?
- Nhân phẩm? – Thiếu nữ mặc tiến bào ngẩn người, tức giận nói:
- Ngươi có ý gì?
- Ý nói là do ta may mắn hơn.
Ninh Khuyết dang hai tay ra, cười vô tội, sau đó lễ phép xin nàng nhường đường, rồi hướng về phía trường thi bắn cung chạy vọt đi.
Thiếu nữ mặc tiến bào ngẩn người, nàng vốn là con gái của tướng quân Vân Huy, dáng vẻ xinh đẹp, tính tình cởi mở, trong thành Trường An không ai không biết, không ai không hiểu, không có ai dám trả lời câu hỏi của nàng qua loa như thế. Cho nên sau khi Ninh Khuyết chạy đi xa nàng mới giật mình tỉnh lại, quay đầu nhìn bóng lưng thiếu niên đằng xa, nàng ta oán giận dậm chân hỏi:
- Tên kia là ai?
Lúc này xung quanh trường thi có một đám thí sinh đang nhao nhao tranh luận về Ninh Khuyết, một gã thanh niên trong đó tiến tới nói:
- Vừa rồi ta có xem qua danh sách, thiếu niên nọ tên là Ninh Khuyết, lai lịch có lẽ cũng bình thường, Tư Đồ tỷ không cần để ý đến hắn làm gì.
Thiếu nữ áo đỏ nói không vui:
- Không có lai lịch gì, vậy tại sao hắn có thể thu phục con hắc mã kia?
- Có lẽ…hắn thật sự may mắn? – Vị công tử kia xấu hổ trả lời.
Một thiếu nữ khác đi tới, nàng ta nhíu mày nhìn thiếu niên đứng ở sườn núi xa xa, lắc đầu nói:
- Quân bộ đề cử, tới từ biên ải, tinh thông cưỡi ngựa bắn cung cũng không có gì kỳ lạ, chỉ kỳ lạ là các ngươi đều nói lai lịch hắn bình thường, nhưng ta không tin. Mấy trăm thí sinh hôm nay chỉ có một mình hắn là dẫn thị nữ đi cùng, lại dám làm cho thân vương điện hạ xấu hổ, rõ ràng thiếu niên này bình thường quen thói kiêu ngạo, nói không chừng là đệ tử của thế gia vọng tộc nào đấy ở quận Thanh Hà.
- Quận Thanh Hà thì giỏi sao? Đây cũng không phải lúc Thái tổ hoàng đế trị vì. – Chân mày lá liễu dựng lên, thiếu nữ gọi Tư Đồ nói:
- Vô Thải muội muội, điều tra chi tiết người kia cho ta, ta cần biết tường tận.
Mấy quý nữ, tiểu thư thành Trường An đứng cách đó không xa, xung quanh là hơn mười người do Quân bộ đề cử đứng lẻ loi, trong đó có một gã khoảng ba mươi tuổi, đến từ biên cảnh phía Tây Nam, vốn là giáo úy xuất ngũ, hắn nói với mọi người xung quanh:
- Cái đó cũng không phải may mắn, thiếu niên kia cũng giống như ta, được Quân bộ đề cử ra thì chắc chắn trước đây có tòng quân tại biên ải, quanh năm thân cận cùng chiến mã thì tự nhiên sẽ có vài “thanh đao” trong người, chỉ có điều tuổi của hắn thật sự rất nhỏ.
Như để chứng minh cho suy luận của người này, trong trường thi cưỡi ngựa bỗng vang lên một âm thanh “xi xi…” dữ dội, tiếp theo là mấy tiếng la hét kinh hoảng. Chỉ thấy con hắc mã vốn vô cùng nghe lời, dễ bảo như một thị nữ lúc đi cùng Ninh Khuyết lại trở nên ngang ngược, hung tợn, một gã thí sinh khác bị nó đá một cái thật mạnh đang đau đớn bò trên bãi cỏ, sắc mặt cực kỳ xấu hổ.
...
...
Ninh Khuyết cũng không biết mấy thí sinh khác đang bàn luận về mình bên trường thi cưỡi ngựa, mà nếu biết có vị “đồng đội” tán dương hắn có vài thanh đao, có lẽ hắn sẽ tự đắc trong lòng: ta có tới ba thanh đao.
Ngoại trừ mã đao thì chính là cung tiễn - thứ hắn am hiểu nhất trên đời này, đơn giản vì sinh tồn ở nơi rừng núi, thảo nguyên mà hắn rèn luyện được những kĩ năng đó. Dựa vào đơn đao và cung tên, hắn có lòng tin giao thủ với mấy người tu hành có cảnh giới Động huyền hạ phẩm mà vẫn còn sống. Chính vì thế mà việc thi bắn cung này đối với hắn quả thật mà một chuyện cực kỳ đơn giản.
Bắn cung với cưỡi ngựa khác nhau, không cần so sánh cũng như bình luận giữa các thí sinh. Cho nên lúc thi cưỡi ngựa hắn đã dốc toàn lực, cố gắng vượt mặt, bỏ xa các thí sinh khác càng nhiều càng tốt. Giờ là thi bắn cung, giương cung, lắp tên, bắn mục tiêu ngoài trăm bước chân cũng chẳng khiến hắn bận tâm nhiều, chỉ cần mỗi mũi tên đều xuyên tâm là được.
Hàng hóa so với hàng hóa, thua thì sẽ bị vứt bỏ, người đấu với người, thua tất phải chết. Nếu để những thí sinh người đang đầy mồ hôi, cánh tay còn đang run rẩy giương cung biết họ bị yêu cầu bắn tất cả mũi tên đều xuyên tâm, có lẽ sẽ bị dọa cho chết đi sống lại.
Nhưng Ninh Khuyết lại thích như thế, hắn giương cung, lắp tên, theo tiếng dây cung bắn ra, mũi tên lông vũ quen thuộc của binh sĩ Đại Đường bắn “véo” một tiếng, rất chuẩn xác ghim ngay hồng tâm.
Trước khi mũi tên trúng hồng tâm, hắn đã rút ra mũi tên thứ hai từ sau lưng. Lặp lại động tác lắp tên, kéo cung, mũi tên bằng gỗ tùng một lần nữa “vù vù” vút qua chiếc nhẫn nơi tay, sau đó không ngoài ý muốn đâm thẳng vào hồng tâm.
Động tác bắn cung của hắn cũng không nhanh, bắn mục tiêu bên ngoài trăm bước chân cũng không có xuất hiện chuyện thần kỳ như một tên bắn thủng bia, hoặc mũi tên sau chẻ đôi mũi trước… Hắn cứ thong thả bắn từng mũi một, nhưng lại tạo nên một tiết tấu gì rất kỳ diệu, tiếng dây cung “ong ong” giống như đang chậm rãi tấu lên một bản nhạc trong gió.
Sắc mặt tỉnh táo, đứng đúng tư thế, khống chế tiết tấu, căng dây cung vô cùng chính xác, tất cả như một thứ nghệ thuật được thể hiện cực kỳ nhuần nhuyễn. Ba mươi mũi tên trong bao ngày càng vơi đi, động tác của hắn ngày càng thu hút được sự chú ý của người khác. Không biết từ khi nào đã có rất nhiều người tụ tập sau lưng hắn, có thí sinh, giáo thụ, còn có cả hai vị tướng lĩnh Quân bộ đến đây thị sát.
Lúc này trong mắt mọi người, tên thiếu niên đứng giương cung bắn tên trên bãi cỏ dường như biến thành một người chiến sĩ dày dặn kinh nghiệm sa trường, cho dù có ngàn vạn thiết kỵ tiến tới như sấm sét cũng không thể khiến hắn chớp mắt một cái.
Vị tướng lĩnh nhìn Ninh Khuyết bắn mũi tên cuối cùng xong, quay sang tên tùy tùng bên cạnh nói:
- Tra cho ta vị thiếu niên kia là do vị tướng quân nào dạy dỗ, nếu như lần này không được nhận vào Thư Viện, phải để hắn trở lại quân đội ngay.
Dừng lại một chút, vị tướng lĩnh lại thấp giọng nói:
- Chú ý, nhớ giữ bí mật chuyện này, nếu lộ ra thì hắn sẽ bị triệu về đơn vị cũ. Vũ Lâm Quân chúng ta cần phải lén lút giành lấy.
...
...
Hoàng hôn đã từ từ buông xuống, hoàng đế cùng hoàng hậu tất nhiên phải trở về thành Trường An, chỉ còn thân vương điện hạ cùng toàn bộ quan lại chủ trì ở lại. Sáu môn thi cuối cùng cũng đã xong, đã đến lúc công bố kết quả.
Mấy trăm tên thí sinh đứng lặng yên ở khoảng đất rộng trước tấm bình phong bằng đá, nhón nhón chân cố gắng quan sát xem có bóng dáng vật gì được dán lên bước tường kia không. Khung cảnh lúc này giống hệt mấy trăm con ngỗng bị đói bụng lâu ngày, dài cổ chờ người cho ăn.
Vài vị giáo thụ chậm rãi đi ra, bọn hắn hướng về phía thân vương điện hạ khẽ cúi người vấn an. Sau khi để cho mấy vị quan viên cùng nhau xác nhận, mấy vị giáo thụ bước lên cái bàn gỗ, kéo một thùng mễ tương ra rồi cầm một tờ giấy đỏ thẫm dán lên trên tường.
Một biển âm thanh hứng khởi vang lên, mấy trăm tên thí sinh như đàn ngỗng đói cuối cùng cũng đã được cho ăn, bọn hắn không kìm chế được sự phấn khích mà cứ nhào về phía trước
Ninh Khuyết nắm bàn tay hơi lạnh của Tang Tang, lách trái, lách phải, nhưng cuối cùng cũng phải ra sức xông thẳng về phía trước. Cố gắng chen đến chỗ bức bức tường, đầu tiên đưa mắt nhìn về bảng kết quả của hai môn Lễ nghi và Thi từ.
Hắn thấy tên mình ở phía dưới cùng của tờ kết quả.
“Ninh Khuyết – Đê Đinh”
Điểm số của môn “Thi từ” cũng tương tự.
Hắn cảm thấy hơi tức giận, khẽ thì thào tự nhủ:
- Không phải tệ thế chứ, cứ cho là ta viết linh tinh đi, nhưng ta đã viết rất nhiều chữ, chữ lại đẹp như thế, không lẽ chấm bài ta là nữ giáo thụ sao?
Phía sau hắn có người nhịn không được cười khì khì, nói châm chọc:
- Còn tưởng Tam công tử Nam Tấn là nhân vật thiên tài như thế nào, hóa ra cũng chỉ là kẻ thùng rỗng kêu to, COCC mà thôi.
Người đang cười nhạo chính là thiếu nữ mặc tiễn bào lúc trước, có lẽ do nàng ta không cam lòng, cho nên lúc kết quả được dán, nàng liều mạng cố chen tới gần Ninh Khuyết dù phải cách xa mấy công tử, tiểu thư đi chung. Nàng muốn tận mắt nhìn xem kết quả thi của hắn ra sao.
Ninh Khuyết cũng không biết vị quý nữ này chính là con gái của tướng quân Vân Huy, tên là Tư Đồ Y Lan. Hắn đưa mắt nhìn nàng ta không chút hứng thú, sau đó xoay người nắm tay Tang Tang lách ra bên ngoài.
Thiếu nữ kia cảm thấy kinh ngạc, nàng xoay người nhìn theo bóng lưng của hắn rồi la lớn:
- Ngươi không ở lại xem thành tích à?
Ninh Khuyết cũng không quay đầu lại, bình tĩnh nói:
- Thượng giáp.
Thiếu nữ mặc tiến bào cùng mấy người xung quanh nghe lời này xong suýt ngã ngửa trên đất vì khiếp sợ. Trong lòng nghĩ thầm tên này chẳng biết là nhân vật từ đâu nhảy ra, sao lại có thể tự tin, kiêu ngạo như thế, chưa xem kết quả mà đã dám khẳng định được thượng giáp sao?
Tang Tang ngẩng mặt lên, nhìn hắn một cách đầy hoài nghi.
Ninh Khuyết cười cười nhìn nàng rồi giải thích:
- Về mặt ra vẻ lạnh lùng, bọn hắn không thể bằng ta.