Tương Du Nữ Quan

Chương 19

Chuyển ngữ: Mic

Tới trung tuần tháng năm, khí trời phương Bắc bắt đầu dần trở nên nóng bức.

Lần trước tại Quỳnh Lâm yến Văn Tố biểu hiện không tệ, được hoàng đế bệ hạ ban thưởng không ít, vì thế liền chọn ra một cuộn lụa mỏng cùng vài thước vải nhẹ giao cho tú nương trong Vương phủ may thành hai bộ y phục mùa hè, một cho Phó Thanh Ngọc, một cho chính mình.

Nghe nói Nhiếp chính vương dạo gần đây khẩu vị không tốt, nàng liền đem thức ăn trân quý cùng mỹ tửu hoàng đế ban thưởng gửi qua. Ngoại trừ Bình Dương vương thì Triệu Toàn, một vài quan viên thường hay lui tới trong triều, thậm chí hai thị nữ tùy thân cùng với nhóm bà tử quản gia trong phủ, gần như hoặc nhiều hoặc ít đều nhận được.

Một đống vật phẩm ban thưởng cơ hồ đều bị chia sạch, Văn Tố đương nhiên đau lòng, nhưng đây cũng là đổi lấy mối quan hệ tốt cho nàng.

Tiêu Tranh một ngày nọ hồi phủ muộn, thấy quản gia cầm đèn lồng đứng đợi ở cửa, cảm thấy ngạc nhiên, vừa hỏi mới biết ra là đang đợi Văn Tố.

Lúc đó hắn liền cười nói với Triệu Toàn: “Nha đầu này trời sinh khôn khéo nhanh nhẹn, thuận lợi mọi bề đây…..”

Đối với việc này, Triệu Toàn được hưởng lộc bày tỏ vô cùng tán đồng.

Quan hệ buôn bán giữa hai nước Thanh Hải quốc và Lương quốc vẫn chưa hoàn thành, ba vị sứ thần đều vẫn chưa rời đi. Văn Tố mấy ngày nay đi sớm về khuya ra vào Hộ bộ, dáng vẻ hệt như là một quan to đại thần.

Diễn kịch đúng thật rất mệt, huống chi đối với quan trường nàng hãy còn là lính mới, lại là nữ nhi, mới bắt đầu ứng phó liền gặp phải một vài khó khăn.

Có điều lính mới cũng không chỉ một mình nàng, Lưu Kha cũng vậy.

Lưu Kha hiện giờ đã nhậm chức Giảng học sĩ Hàn Lâm Viện, vị trí không cao không thấp nhưng rất được hoàng đế coi trọng, trong triều trái lại cũng có chút địa vị.

Hai người lúc ở trên triều cũng có cơ hội chạm mặt, gật đầu một cái rồi liền đi. Áng chừng chuyện trò mấy ngày này cộng lại cũng không nhiều bằng một đêm Quỳnh Lâm Yến ấy. Nhưng dù gì cũng là quen biết cũ, dù lời không nhiều nhưng cũng không cảm thấy xa lạ, cộng thêm hai người tuổi tác tương đương, thường xuyên qua lại liền bỏ đi quan hàm, trực tiếp xưng hô bằng tên.

Nhưng ngay cả như vậy, Văn Tố đối với giới hạn giữa hai người vẫn nhận thức vô cùng rõ ràng.

Lời nói đêm đó của Nhiếp chính vương hãy còn văng vẳng bên tai, chỉ cần tân chính còn chưa kết thúc thì nàng vẫn là thuộc hạ của Nhiếp chính vương, chính là phải  giữ một khoảng cách nhất định với Lưu Kha thuộc phái bảo hoàng.

Chẳng qua khoảng cách phải xuất phát từ hai bên, nàng ở bên này duy trì, không đại biểu cho việc người ta sẽ không chủ động rút ngắn.

Thế nên nàng hiện giờ đang rất muốn thở dài.

Nói ra cũng khéo, nàng đang chuẩn bị tới dịch trạm tiếp sứ thần Thanh Hải quốc, vừa ra cửa đã đụng mặt Lưu Kha tới bái phỏng.

“Triều Khanh đây là từ đâu mà tới?” Văn Tố khẽ mỉm cười, thân thiết gọi hắn, nhưng lại hơi hơi nghiêng người kéo ra chút khoảng cách để tránh tai mắt người khác.

Lưu Kha ngượng ngùng cười, “Bệ hạ ban ân cho ta chọn đất dựng nhà, ta ở trong thành đi dạo một vòng nhưng vẫn chưa có thu hoạch gì, đúng lúc ngang qua phủ Nhiếp chính vương nên liền tới bái phỏng Vương gia.”

Văn Tố tức thì đỏ mắt, đúng là vận tốt quá đi, trời ơi, nàng cũng có thể giả mạo tới mức được một tòa nhà thì tốt quá!

Đương nói chuyện thì quản gia vào thông báo đã trở ra, hành lễ với Lưu Kha, tỏ ý hắn theo mình vào trong.

Văn Tố định bụng ra cửa thì quản gia lại đột nhiên nói: “Văn đại nhân dừng bước, Vương gia căn dặn, mời Văn đại nhân cũng đi cùng.”

“……………….” Chuyện gì đây?

Nơi bái kiến không phải thư phòng của Nhiếp chính vương mà là ngôi đình giữa hồ.  Điều này khiến Văn Tố cảm thấy giữa Nhiếp chính vương và Lưu Kha không có một chút kẽ hở, cứ như bằng hữu gặp mặt, thân thiết hữu hảo. Nhưng trong triều chỉ cần là người có một chút nhĩ lực đều biết trước đây chính là Nhiếp chính vương đem Lưu Kha từ vị trí Trạng nguyên kéo xuống.

Thế nên tình này huống này liền khiến nàng cảm thấy có chút phập phồng bất an.

Xung quanh chiếc bàn đá trong đình có hai người ngồi, chính là thúc cháu Tiêu Tranh và Tiêu Đoan. Trên bàn còn bày bàn cờ, rõ ràng là thế cờ chơi được một nửa thì bị gián đoạn. Một bên có người đứng dâng trà, chính là Phó Thanh Ngọc.

Văn Tố hơi chép miệng, người thanh cao như Phó Thanh Ngọc lại nguyện ý làm chuyện của người hầu, xem ra đúng thực là đã động lòng với Nhiếp chính vương.

Nhưng Nhiếp chính vương dường như đối với việc này lại thập phần bình thường, thần sắc không có lấy một chút khác lạ, như thể người đứng một bên chỉ là một thị nữ trong phủ.

“Thần Lưu Kha tham kiến Nhiếp chính vương, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Còn chưa vào trong đình, chỉ mới ở bên ngoài, Lưu Kha liền dừng lại hành đại lễ, dáng vẻ thập phần nho sinh, lễ nghĩa chu toàn.

Tiêu Đoan tựa như đối với việc này có chút khinh thường, nâng chén trà lên hớp một ngụm, môi hé cười, nhưng ánh mắt lại rất bễ nghễ.

“Triều Khanh mau miễn lễ.” Tiêu Tranh tự mình đứng dậy chào đón, ánh mắt như có như không quét qua Văn Tố đứng sau lưng hắn.

Lưu Kha lại hành lễ với Tiêu Đoan, vừa mới cất bước vào đình thì đã xấu hổ nói: “Vi thần lỗ mãng, quấy rầy nhã hứng của nhị vị Vương gia, vạn mong thứ tội.”

“Không sao.” Tiêu Tranh khoát tay, vẻ mặt ôn hòa, “Triều Khanh quá khách sáo rồi, ngồi đi.” Vừa nói vừa vẫy tay một cái với Văn Tố, “Văn khanh cũng qua đây ngồi đi.”

Văn Tố ngẩn người, tâm tư thét gào liếc Phó Thanh Ngọc một cái, người đứng sau lưng rũ mắt, không trông được thần sắc.

Bốn người ngồi xuống xung quanh ngược lại nhất thời không có đề tài, Tiêu Tranh liền cười hỏi Lưu Kha sao lại rảnh rỗi tới đây. Lưu Kha lập tức nói lý do, không khác là mấy những lời đã nói với Văn Tố.

“Bệ hạ có hảo ý, có điều Bổn vương lại cảm thấy có chút không thỏa đáng.”

Tiêu Tranh vừa nói vậy, Văn Tố liền cảm thấy hơi bất ổn, kế tiếp sẽ không phải ra về chẳng vui vẻ gì chứ?

Tiêu Đoan ở một bên cũng nhướn mi, bộ dạng xem kịch hay.

Lưu Kha trái lại không nhạy cảm đến thế, chỉ hiếu kỳ hỏi: “Vương gia cảm thấy có gì không thỏa đáng?”

“Triều Khanh ở trong kinh không có chỗ ở, triều đình cấp nhà vốn là điều đương nhiên, nhưng hiện giờ Đại Lương đang trong lúc nghỉ ngơi lấy sức, bất luận là mua đất thì vẫn là động thổ, đều sẽ tiêu phí một khoản không nhỏ………….” Tiêu Tranh làm bộ thở dài, bưng chén trà trước mặt, ánh mắt thế nhưng lại nhìn chằm chằm người phía trước.

Lưu Kha nghệt ra trong thoáng chốc, mặt lộ vẻ xấu hổ, “Vương gia nói không sai, là vi thần chưa suy nghĩ thấu đáo, hổ thẹn hổ thẹn.”

Tiêu Tranh cười nhạt, đối với phản ứng không kiêu không nóng này của hắn rất hài lòng.

Ánh mắt Văn Tố đảo tới đảo lui vòng vòng mấy lượt giữa hai người, thầm cười mình nghĩ nhiều rồi.

Với tính cách ôn nhuận của Lưu Kha, khẳng định sẽ không dễ gì trở mặt. Mà với sự thâm trầm của Nhiếp chính vương, sẽ lại càng không đem cảm xúc đối với người khác của mình biểu hiện ra mặt.

Ngừng một lúc, Tiêu Tranh lại nói: “Có điều chung quy cũng phải tìm một chỗ cư ngụ ổn định mới phải, theo bổn vương thấy, chi bằng chọn một tòa nhà cũ trong thành, sửa sang mới lại một chút là được, toàn bộ chi phí để bổn vương bỏ ra.”

Lưu Kha hoảng hốt đứng dậy, hành lễ nói: “Lời Vương gia nói rất phải, nhưng vi thần vạn vạn không thể để Vương gia tốn kém được.”

Tiêu Tranh cười cười, “Không có gì to tát, bổn vương sẽ để ý giúp ngươi, thấy có tòa nhà ở đâu trống sẽ báo ngươi tới là được.”

Lưu Kha vẫn muốn khéo léo từ chối, nhưng bị hắn phất tay ngăn cản, đành phải không khước từ nữa.

Cứ như vậy trao cho lợi ích tốt như thế không chút dấu vết, Nhiếp chính vương quả thật có chút thủ đoạn. Văn Tố thầm suy tính một phen, chợt nhớ ra phía đối diện hơi xéo phủ Nhiếp chính vương có một trạch viện bỏ không, cách nơi này rất gần, cơ hồ đi vài bước là đã tới.

Nàng nhướn mắt nhìn Lưu Kha, đang định nói thì đột nhiên chạm phải ánh mắt của Nhiếp chính vương.

Âm u, sâu thẳm, hàn quang bắn ra tứ phía.

Văn Tố nháy mắt liền hít một ngụm khí lạnh, bình tĩnh chút Nhiếp chính vương, hạ quan không nói, không được à? -_-///

Ai biết nàng bên này không nói, bên kia thế nhưng lại có người mở miệng: “Vương gia, phía xéo đối diện Vương phủ không phải vừa hay có một trạch viện sao? Hãy còn mới nữa, rất thích hợp với Lưu đại nhân đấy.”

Da đầu Văn Tố tê rần nhìn về phía Phó Thanh Ngọc, ánh mắt ngập tràn lo lắng. Cẩn cẩn thận thận nhìn thần sắc Tiêu Tranh, một trận sấm sét kình lôi mưa sa gió giật, thế nhưng trên mặt vẫn trầm tĩnh phẳng lặng như trước đến giờ.

“Lời của Phó Tu Soạn trái lại đã nhắc nhở Bổn vương, có điều nơi bổn vương cư ngụ vốn hẻo lánh, thượng triều hạ triều rất bất tiện, Triều Khanh thường xuyên hầu hạ bên cạnh quân vương, vẫn nên chọn một nơi gần với hoàng cung thôi.”

Lưu Kha là người thành thật, lý nào nghe ra hàm ý trong lời của Tiêu Tranh, chỉ cảm thấy ở gần chỗ này thì liền có thể tiếp cận với Văn Tố nhiều hơn, trong lòng hiển nhiên vui mừng vô cùng, lập tức đáp: “Được Vương gia yêu mến, vi thần cảm kích vô cùng, sao còn dám bắt bẻ nữa chứ? Chỉ mong Vương gia không ghét bỏ kẻ hàng xóm này là được rồi.”

Tiêu Tranh trái lại bị câu này nghẹn họng, buồn bực nói: “Sao có thể chứ? Có thể làm hàng xóm với tài tử phẩm đức cao thượng như Triều Khanh chính là vinh hạnh của bổn vương mới phải.”

Văn Tố lẳng lặng quan sát thần sắc Nhiếp chính vương, cố gắng nhịn cười, bả vai run rẩy đến mức mặt đỏ bừng lên.

Vương gia, đụng phải loại thần kinh thô lậu thế này, ngài cũng hết cách rồi a…….

Lưu Kha lại ngồi thêm một lúc mới đứng dậy cáo từ, Văn Tố thấp tha thấp thỏm đến tận bây giờ, cuối cùng đợi tới phút cuối hòa bình, trong lòng nhẹ nhõm.

Tiêu Tranh phân phó Triệu Toàn tiễn Lưu Kha rời phủ, người kia lễ phép vội nói không cần. Tiêu Tranh cũng không kiên trì, chỉ Văn Tố nói: “Vậy nhờ Văn khanh thay bổn vương tiễn nhé.” Lần này Lưu Kha không từ chối nữa, ánh mắt lấp lánh mấy cái, đỏ mặt đồng ý.

Bởi thế, ngay cả Tiêu Đoan cũng cảm nhận được có điều kỳ quái trong đó.

Văn Tố một đường tiễn Lưu Kha ra cổng, hai người thế nhưng suốt đoạn đường không nói lời nào, mãi tới khi sắp rời đi, Lưu Kha cuối cùng mới nói: “Tố Tố, thực ra hôm nay đến đây, ta còn có một chuyện muốn nói với nàng.”

“Hửm? Chuyện gì?”

Lưu Kha cúi đầu, mặt càng đỏ bừng, “Vô Uyên sắp tới sẽ ra ngoài làm quan, ta và Quan Viễn huynh hẹn ngày mai sẽ làm tiệc tiễn biệt huynh ấy, không biết nàng có thời gian đến không?”

Văn Tố ngẩn ra, Vô Uyên chính là thám hoa lang Tề Giản. Nàng không hiểu, tam giáp gặp nhau, một người ngoài nửa đời không quen như nàng chạy tới làm gì?

“Chuyện này……………Ngày mai ta còn phải chiêu đãi sứ thần Thanh Hải quốc, e là không có thời gian rảnh rồi.”

Lưu Kha thất vọng rũ mắt, gật đầu, cáo từ rời đi.

Văn Tố nhìn bóng lưng buồn bã của hắn, có chút không đành lòng, nhưng cũng không có cách nào, ai bảo chủ tử của huynh ấy là hoàng đế chứ?

Quay người trở về, vừa bước lên hành lang đã đụng phải Phó Thanh Ngọc sắp quay về chỗ ở. Chỉ thấy nàng ấy vẫy tay với Văn Tố một cái, thần bí nói: “Tố Tố, qua đây, ta có lời nói với cô.”

Văn Tố đúng lúc cũng muốn nhắc nhở nàng ấy về chuyện vừa rồi, liền chạy qua, còn chưa mở miệng đã bị một câu của nàng ấy cả kinh suýt nữa thì ngã sấp xuống.

“Tố Tố, cô có thấy bảng nhãn có ý với cô?”

“……………A……….Hả?”

“Hôm ấy Thám hoa lang tới Hàn Lâm Viện tìm hắn nói chuyện, vô tình có nhắc tới cô, ta mới để ý, nghe được vài lời.” Phó Thanh Ngọc nói rồi tiến tới bên tai Văn Tố thì thầm.

Văn Tố lảo đảo trong gió một trận.

Nàng cũng để ý thấy Lưu Kha đôi khi nhìn nàng sẽ đỏ mặt, đôi khi nói chuyện sẽ ấp a ấp úng, đôi khi gọi tên nàng sẽ luống cuống tay chân……….

Nhưng đấy lẽ nào không phải bởi vì tính cách thẹn thùng hay xấu hổ ư? Nàng thấy chỉ Bình Dương vương da mặt dày kia sẽ không vậy thôi!

Nhưng Phó Thanh Ngọc lại cho nàng một lý do chấn động như vậy, mà còn nói tới có lý có lẽ.

Văn Tố ngơ ngác nghe xong, trầm mặc quay lưng hướng về phía Nam, ngẩng đầu nhìn trời.

Phụ thân ơi, nữ nhi của người vậy mà lại có người nhìn trúng đấy……….
Bình Luận (0)
Comment