Tương Du Nữ Quan

Chương 26

Chuyển ngữ: Mic

Biết Nhiếp chính vương sắp xông pha tuyến đầu đi cứu tế, thân là người thuộc Vương gia đảng thề chết trung thành, Lục Phường thập phần sầu não.

Hắn ngồi đối diện Tiêu Đoan, vô thức đùa nghịch chung rượu trong tay, tâm tình mệt mỏi, “Bình Dương vương gia, ngài sao lại an tâm như vậy chứ? Chỗ đó tiếp giáp với hang ổ của phản tặc đấy.”

“Không sao,”Tiêu Đoan phất tay một cái, “Bên cạnh thúc thúc có ám vệ và Triệu Toàn bảo vệ, bản thân lại võ nghệ cao cường, không sợ xảy ra chuyện gì.”

“Nhưng Vương gia còn dẫn theo một nữ tử nữa.” Lục Phường thở dài, vẫn lo lắng như cũ.

Tiêu Đoan cười cười, “Thúc thúc còn không lo, ngươi lo cái gì?”

Lục Phường càng rầu rĩ, “Bình Dương vương gia hình như rất vui?”

“Vô cùng vui vẻ, bởi vì bổn vương phát hiện chuyện này càng lúc càng thuận lợi rồi.”

Lục Phường cẩn thận rà soát lại một phen lời hắn, ngờ vực nói: “Ngài nói là chuyện lợi dụng Văn Tố đả thông Vương gia? Nói thực thì, thuộc hạ tới bây giờ vẫn không hiểu ý của Ngài.”

“Nếu như dễ dàng bị ngươi nhìn thấu như vậy, cũng không có khả năng thành công.” Tiêu Đoan đứng dậy, thoáng chỉnh lại vạt áo, cất bước hướng cửa bước đi, “Nói với chư vị đại nhân, thời gian này an phận một chút, thúc thúc ra ngoài, chúng ta phải bớt phóng túng, không được sinh sự, tửu lầu này cũng tạm thời đừng đến.”

Lục Phường vội đứng dậy, “Lẽ nào Vương gia phát hiện chuyện gì rồi?”

Tiêu Đoan quay đầu, nhếch môi cười nhạt: “Ngươi vẫn cho rằng chuyện này của chúng ta có thể giấu thúc ấy được sao?”

Sắc mặt Lục Phường trắng bệch.

“Người không ngăn cản, cũng không hành động, tự có đạo lý của người, có điều………Chúng ta không thể nào biết được.” Nói tới đây, trong giọng điệu của Tiêu Đoan không khỏi chứa đựng một tia buồn bã, thở dài một tiếng, đẩy cửa bước ra ngoài.

Về tới Vương phủ thì màn đêm cũng vừa buông xuống, Tiêu Đoan vốn định đi tìm thúc thúc nhà mình nói lời tạm biệt một phen, nào ngờ lúc ngang qua hoa viên lại bắt gặp Văn Tố trong tay cầm vật gì đó, bước chân vội vàng lướt qua trước mắt mình. Hắn thoáng chựng lại, dứt khoát bám theo.

Bước chân Văn Tố rất nhanh, nhưng không bao lâu thì lại đột nhiên chậm dần, cuối cùng dừng trước một sân viện, lưỡng lự không thôi.

Tiêu Đoan quan sát sân viện đó, nếu nhớ không lầm, hẳn là chỗ ở của Phó Thanh Ngọc.

Trong lòng hắn cười thầm, chắc hẳn nàng ấy trước khi đi muốn đem sự hiểu lầm ngày đó giải thích rõ ràng đây.

Ở trước sân viện cứ do dự rồi lại chần chừ, vẫn không có dũng khi đi lên gõ cửa, Văn Tố rũ vai không ngừng thở dài.

Hôm ấy Phó Thanh Ngọc trông thấy nàng liền bỏ đi, hôm nay gặp nàng thì sẽ thế nào? Liệu có chẳng nói chẳng rằng liền đóng cửa tiễn khách không?

Thực lòng mà nói, thật sự có khả năng này lắm.

Sau lưng chợt có người túm góc áo nàng, Văn Tố quay đầu, Bình Dương vương cười tủm tỉm nhìn nàng, “Tố Tố, có cần bổn vương giúp cô đưa không?”

“Đưa cái gì?”

Tiêu Đoan hất hất cằm về phía món đồ trong tay nàng.

Đó là thư Văn Tố viết.

Nàng từng nghĩ, nếu như Phó Thanh Ngọc thực sự không muốn nói chuyện với nàng, thế thì tốt xấu gì cũng phải để lại bức thư, coi như có khai báo.

Bình Dương vương là một vương gia tốt bụng nhiệt tình, thấy Văn Tố do dự không quyết, lập tức quyết định đưa tay tương trợ, cướp lấy bức thư đó cười nói: “Cô nếu như có chỗ khó khăn, chi bằng để bổn vương chuyển giúp cô vậy.”

“Đừng!” Thực ra đề nghị này rất hay, nhưng Văn Tố nhìn gương mặt tươi cười của hắn lại cảm thấy không tốt đẹp gì, “Chuyện nhỏ nhặt, sao có thể làm phiền Vương gia đại giá.”

Tiêu Đoan nghiêng người tránh bàn tay nàng muốn cướp lại bức thư, “Bổn vương không thấy phiền, dù gì cũng là chỗ quen biết với nhau, cô khách sáo như vậy làm gì?”

Hắn càng như vậy càng khiến người ta cảm thấy đáng nghi, rảnh rỗi xía mũi vào chuyện của nàng và Phó Thanh Ngọc làm chi? Văn Tố tận lực dùng thái độ không mạo phạm bề trên tiếp tục cướp lấy bức thư.

Hai người anh tranh tôi cướp, bất tri bất giác đã hơi cách cửa viện một khoảng, sức khỏe Tiêu Đoan không tốt, không lâu sau thì đã bắt đầu thở hổn hển, Văn Tố nhân cơ hội muốn cướp lại bức thư, hắn lập tức nhấc cánh tay, ống tay áo nháy mắt tuột đến bả vai, lộ ra cánh tay trắng trẻo mịn màng.

Văn Tố dừng động tác, ngây ra.

Da thịt trên cánh tay đó trắng muốt tựa như gốm sứ, lại được ánh nến từ đèn lồng xung quanh chiếu rọi, giống như được phủ một tầng sa mỏng, dính chặt ánh mắt người khác.

Thế nhưng trên cánh tay khiến nữ tử cũng phải hổ thẹn này lại có một vết sẹo ngoằn ngoèo, kéo dài một đường từ trên bả vai xuống đến khuỷu tay, khoảng chừng một tấc, tựa như con rắn nằm vắt ngang, dữ tợn đáng sợ, có thể thấy được trước đây bị thương không nhẹ.

Tiêu Đoan cũng nhận thấy ánh mắt Văn Tố, lặng lẽ hạ tay xuống, ống tay áo rộng lập tức che đi cánh tay, cảnh tượng vừa rồi tựa hồ như chưa từng xảy ra.

Hai người ai cũng không hề lên tiếng, chỉ im lặng đứng đó, Văn Tố nhìn Tiêu Đoan, Tiêu Đoan nhìn đi nơi khác.

Thời gian trôi qua một lúc lâu, cuối cùng hắn có chút không dằn được, “Cô………….”

Vừa quay đầu thốt được một chữ thì tay bị kéo một cái, lá thư trong tay đã bị Văn Tố giật lấy, cầm trên đầu ngón tay đắc ý giơ lên, “Cuối cùng đã lấy lại được rồi, hảo ý của Bình Dương vương gia hạ quan tâm lĩnh, xin cảm tạ.” Dứt lời liền trực tiếp quay người rời đi, nửa câu cũng không hề nói.

Tiêu Đoan kinh hoảng một lúc, đưa tay vuốt cánh tay đó, nhẹ xoay người, bóng lưng gầy yếu chứa đầy cô độc cùng kiêu ngạo.

Đêm ấy, một cảnh tượng đã lâu không gặp đến trong giấc mộng của Bình Dương vương đang say ngủ.

Hắn đứng trước cửa sổ, nhìn ánh nến hắt hình dáng nghiêng nghiêng của người kia lên lớp giấy cửa sổ, phác họa sống lưng đã hơi còng xuống.

Lúc âm thanh người kia thốt ra dần dần lộ nét già nua, hắn nhịn không được cười lạnh.

“Trẫm mấy ngày liên tiếp đều mơ thấy trưởng huynh, trong lòng bất an, nghĩ thấy trẫm con cái không đông, bệnh tật quấn thân, chắc hẳn đều là trời khiến mà…”

“Tấn vương dũng mãnh thiện chiến, lòng Trẫm thực lo âu, ngay cả bệnh tình cũng phải che giấu, đó là vì suy nghĩ cho hoàng nhi thôi, hoàng vị Trẫm khổ cực giành được, há có thể rơi vào tay hắn……”

“Trẫm ngày càng già đi, còn hắn lại đương lúc trẻ tuổi, khí thế đang thịnh, nếu Trẫm không còn, ai có thể kiềm được chứ?”

“Mỗi lần Trẫm trông thấy đứa trẻ kia thì đều cảm thấy rất khó chịu, đôi mắt đó quá giống trưởng huynh, nhìn ngươi như đang cười, nhưng chung quy lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo u ám, nếu không phải hắn là lợi thế duy nhất có thể kiềm hãm Tấn vương, Trẫm cũng không muốn giữ nó ở bên cạnh………”

“Kẻ nào!”

Một âm thanh phẫn nộ đột nhiên cắt đứt lời đang nói, Tiêu Đoan bắt gặp một thiếu niên đang co rút bên dưới cửa sổ, bạch y dài thườn thượt quét lê trên đất, tựa như một cô hồn đang dạo chơi bên ngoài, ống tay áo nơi cánh tay phải thế nhưng lại không ngừng có máu chảy ra, nổi bật trên một mảng trắng như tuyết, nhìn mà ghê người.

Một người tay cầm trường kiếm đứng trước mặt hắn, mũi kiếm hãy còn rỏ máu, thiếu niên nghiêng đầu nhìn miệng vết thương, dịch ra sau ôm đầu kêu lên thảm thiết

“Đoan nhi, ngươi đã nghe thấy cái gì?” Người bên trong cửa sổ bước ra, ở trước mặt hắn nhẹ giọng hỏi.

Thiếu niên tiếp tục run rẩy khóc lóc: “Chất nhi chẳng qua muốn đi xem đệ đệ, chưa từng nghĩ rằng ngang qua đây sẽ gặp phải thích khách, bệ hạ mau cướp con!”

“Haha, đây không phải thích khách, đây là ám vệ của Trẫm.” Sùng Quang đế phất phất tay cho ám vệ lui, ngồi xuống nhìn thiếu niên bả vai đang run rẩy, “Con đối với Dực nhi giống như thân đệ, Trẫm rất mừng, đi đi, sau này huynh đệ hai đứa phải chung sống với nhau thật tốt đó………”

Thiếu niên ngước lên, lặng lẽ gật đầu.

“Rất tốt……………..” Hoàng đế đưa tay, muốn xoa đầu hắn.

“Tránh ra!”

Tiêu Đoan vẫn luôn ở bên cạnh lạnh lùng quan sát đột nhiên phẫn nộ thét lớn một tiếng, từ trên giường ngồi bật dậy, ôm ngực thở hồng hộc từng đợt, mồ hôi sớm đã ướt đẫm y phục.

Một lúc lâu sau mới lấy lại bình tĩnh, hắn quay đầu nhìn vầng trăng cô độc nhợt nhạt ngoài cửa sổ, cười lạnh một tiếng: “Huynh đệ? Hoàng gia huynh đệ sẽ như thế nào?”

*

Trời vừa sáng, Văn Tố cầm một bản danh sách, đứng trong thư phòng Nhiếp chính vương tụng từng điều từng điều một, mãi đến khi bị Tiêu Tranh không nhịn được ngắt lời: “Không cần chuẩn bị nhiều đồ như vậy, khanh chỉ cần mang theo vài bộ y phục để thay là được rồi.”

Văn Tố bày tỏ hoài nghi đối với việc này: “Vương gia, dù gì đường xá xa xôi, thật sự không cần sao?”

“Không cần.”

“……………….” Văn Tố bất mãn gục đầu lui ra cửa.

Thế nhưng không bao lâu nàng lại vòng trở lại, cách một cánh cửa hỏi: “Vương gia, ngài xem người này cũng có thể đưa đi cùng ư?”

Tiêu Tranh nghi hoặc ngẩng lên, cửa bị Triệu Toàn đẩy ra, Văn Tố vẻ mặt cười gượng ôm Thục vương thế tử đang hoa chân múa tay.

“……………….”

“Vương gia?”

Tiêu Tranh u ám quét mắt nhìn nàng một cái, “Văn khanh, đừng gắng gượng nữa, khanh đi là chuyện đã định rồi.”

“……………..” OTZ

Nhiều lần cố gắng đều chấm dứt bằng thất bại, Văn Tố cuối cùng vẫn là không cam không nguyện bước lên con đường hướng về Giang Bắc.

Nhiếp chính vương hạ lệnh, chuyến đi này mọi việc đều giản lược, thế nên số người có thể nhìn thấy trên đường chỉ có mười mấy người: Nhiếp chính vương, Triệu Toàn, nàng, còn có một hàng hộ vệ.

Về phần số người không thể nhìn thấy trong hành trình thì……………

Theo như Triệu Toàn tuyên bố, đấy là bí mật không thể nói.

Ngày xuất phát hôm ấy thời tiết tốt đến độ khiến người ta tức lộn ruột, khiến người ta muốn phiền muộn một chút cũng không được.

Tiêu Đoan kéo thúc thúc nhà mình trái căn phải phải, tình nghĩa thúc cháu sâu nặng lưu luyến không rời. Văn Tố xấu hổ, ngoại trừ hai thị nữ bên cạnh đang bận bận rộn rộn, còn lại đều chỉ trình diện một cái, hỏi thăm một tiếng mang tính tượng trưng.

Đáng ghét, vào lúc này mấy người chẳng lẽ không nên tặng ta chút quà chia tay à?!

Mắt thấy sắp phải lên đường, Văn Tố vịn cánh cửa xe ngựa, nhìn chằm chằm cửa lớn Vương phủ lặng lẽ thở dài.

“Chắc là sẽ không tới rồi.” Tiêu Đoan rốt cuộc đã kết thúc lời tiễn biệt thúc thúc, thong thả tới gần, cười nói: “Thế nào? Hiện giờ chắc là muốn bổn vương giúp rồi chứ?”

Văn Tố theo bản năng sờ bức thư trong ngực, mím môi không lên tiếng.

Tiêu Đoan như thể không sao xoa xoa tay, “Thôi được, thế thì cứ mãi hiểu lầm như vậy đi nhá.” Dứt lời xoay người định đi.

“Aizzzzzzzzz……….” Văn Tố thở dài, từ trong ngực lấy ra bức thư kia, “Làm phiền Bình Dương vương gia rồi.”

“Không có gì, cô và ta là chỗ quen biết, không cần đa lễ.”

Văn Tố cười khan hai tiếng, xem như đáp lại vị bằng hữu này.

“Tố Tố……………..” Mắt thấy sắp rời đi, Tiêu Đoan đột nhiên lại dừng bước nở nụ cười với nàng, không giống với vẻ thờ ơ hay trêu chọc thường ngày, nụ cười này từ sâu trong đáy mắt hắn nổi lên, lan ra gương mặt, long lanh ấm áp, “Mọi sự cẩn thận.”

Văn Tố hơi sửng sốt, gật đầu, “Bình Dương vương gia cũng phải bảo trọng.”

Chuyến này đi ít nhất cũng phải mấy tháng, lâu thì nửa năm một năm, lúc này chia tay, thật sự có chút cảm giác tri kỷ.

Mãi đến khi Nhiếp chính vương lên xe ngựa, Phó Thanh Ngọc vẫn không xuất hiện, Văn Tố nhìn cánh cổng lớn lần cuối, mất mát hạ màn xe.

Tiêu Tranh ít nhiều cũng nghe thấy đôi chút đoạn đối thoại giữa nàng và Tiêu Đoan vừa rồi, trấn an nói: “Bằng hữu tương giao chung quy khó tránh khỏi đụng chạm, có đôi khi chi bằng gác xó, qua một thời gian trái lại sẽ hóa giải thôi.”

Văn Tố u ám nghĩ, rõ ràng là Ngài gây ra, còn nói dễ dàng như vậy, ta trông cậy vào Bình Dương vương còn hơn á.

Bình Dương vương đứng bên cửa tiễn đoàn người dần dần khuất xa, đem lá thư trong tay chậm rãi vo tròn…

Xe ngựa chạy đến cổng thành, Văn Tố đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, vén màn cửa sổ nhìn ra, nhất thời sững sờ.

Lưu Kha đứng bên đường nhìn nàng, trường sam màu lam nhạt nhẹ tung bay theo gió, trên gương mặt tuấn tú thần sắc phức tạp, mấy lần muốn nói lại thôi, rốt cuộc cái gì cũng không nói, chỉ vào khoảnh khắc sắp lướt qua bên cạnh thì nhấc tay hành lễ với nàng một cái, xem như đưa tiễn.

Văn Tố không nhẫn tâm, vừa định mở miệng thì sau lưng truyền đến một tiếng khụ trầm thấp, lại đành phải ngoan ngoãn ngồi trở về….
Bình Luận (0)
Comment