Tương Du Nữ Quan

Chương 28

Chuyển ngữ: Mic

Văn Tố cảm thấy bản thân cũng không phải người nhiều chuyện, nhưng vì sao lại biến thành vạch kế hoạch để được ở lại rồi?

Nhiếp chính vương ngồi ở phía trên trong sảnh, bên dưới là vị nữ tử mỹ mạo vừa mới đến kia, mà nàng thì ngối đối diện với nàng ấy, có chút sầu não.

Đúng rồi, là vì Phó Thanh Ngọc!

Nàng cách xa kinh thành, gần gũi với Nhiếp chính vương, thân là bằng hữu thay nàng ấy mắt nhìn tứ phương tai nghe tám hướng chẳng phải là việc nên làm sao?

Đúng là như vậy rồi!

Suy nghĩ này khiến tâm tình nàng nháy mắt trở nên thoải mái, cả thể xác lẫn tinh thần đều ở trạng thái tập trung cẩn thận theo dõi….

Nữ tử ấy thấy nàng nhìn mình chằm chằm như vậy cũng không ngượng ngùng, vừa thoải mái nở nụ cười, đưa tay bưng chung trà, vừa cúi đầu, mái tóc đen óng như mực làm nổi bật vầng trán tựa bạch ngọc, ngón tay thon thả cầm nắp trà nhẹ nhàng gạt mấy lá trà nổi bên trên, đôi môi đỏ thắm khẽ nhấp, hớp một ngụm.

Tao nhã đoan trang, tự toát lên vẻ cao quý.

Một màn này đả kích nặng nề vào ngực Văn Tố, khiến lòng nàng không khỏi thở dài: Thanh Ngọc à, đối thủ này xem ra cô đấu không lại rồi. OTZ

“Thoái Chi, cô nương này là ai, còn chưa từng giới thiệu với ta đâu đấy.”

Trước khi nàng nói chuyện, Văn Tố cũng không để ý, hiện thời vừa nghe lại cảm thấy giọng nói này quá chín chắn, mơ hồ lộ ra một cảm giác tang thương dâu bể. Lại cẩn thận quan sát dung mạo nàng ấy, khoan nói đến kiểu búi tóc của nữ tử đã thành thân, nơi khóe mắt còn loáng thoáng lộ ra nếp nhăn, xem ra ít nhất cũng đã ngoài ba mươi rồi.

Người nào đó lại trở nên phấn chấn: Thanh Ngọc à, có hi vọng đấy!!≧v≦

“Đây là nữ quan đầu tiên của triều ta, Văn Tố.” Tiêu Tranh nét mặt thản nhiên, lúc đáp lời vốn cũng không hề nhìn nàng.

Nữ tử ấy thập phần kinh ngạc, quay đầu trên dưới nhìn Văn Tố, mắt lộ vẻ tán thưởng, “Là ta cách biệt với thế giới bên ngoài quá lâu rồi, không biết ngươi đã làm Nhiếp chính vương cũng được đi, nhưng cũng không biết triều ta đã cho phép nữ tử làm quan.”

Văn Tố ngạc nhiên, tin tân chính ầm ĩ như vậy cũng chưa từng nghe, lẽ nào đến từ thế ngoại đào viên? -_-|||

Tiêu Tranh ở bên cạnh cười lạnh: “Trong núi một ngày, thế gian đã là vạn năm, người đã ngăn cách với thế gian, hà cớ gì lại đến gặp ta?”

Thế nên, Văn Tố rốt cuộc cảm giác được Nhiếp chính vương đang không vui.

Đây dứt khoát không phải là một dấu hiệu tốt, bởi vì điều này có nghĩa chuyện cũ giữa hai người họ có thể rất phức tạp, giống mấy tình tiết ngược tâm ngược thân sầu muộn triền miên trong thoại bản, mà thông thường kết cục của những dạng này đều là hai người hạnh phúc trở lại bên nhau.  →_→

Nữ tử nghe Tiêu Tranh nói vậy thì có chút ngượng ngùng, từ trong tay áo lấy ra khăn tay che miệng ho khẽ một tiếng mới xem như che giấu được, sau đó lại ngẩng đầu nói: “Đúng rồi, hôm nay ta không phải đến một mình, vốn là Ngạn………..Chàng cũng muốn tới, chỉ là sau đó sợ ngươi vẫn còn giận chàng, nên đành thôi.”

“Không sao, chúng ta đã từng gặp nhau bên ngoài thành Thái Châu.”

“Sao chứ?”

Tiêu Tranh vừa nói vậy, không chỉ nữ tử ngạc nhiên mà ngay cả Văn Tố cũng vậy, hóa ra nam tử trên ngựa và nữ tử này có quan hệ với nhau à?

Ba người nhất thời không có đề tài, cứ thế ngồi đó, bầu không khí nặng nề.

Không lâu sau, Tiêu Tranh đột nhiên đứng dậy nói với nữ tử đó: “Nếu không có gì, ngươi có thể đi rồi, lần sau cũng không cần tới tìm ta, nếu đã muốn cắt đứt thì cắt đứt sạch sẽ một chút!” Dứt lời liền trực tiếp phất áo hướng bên ngoài nhanh chóng cất bước.

Một màn này đến quá đột ngột, khiến Văn Tố nhất thời ngơ ngác, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Lúc sắp lướt qua bên người thì nữ tử bất ngờ đứng dậy kéo tay áo Tiêu Tranh, “Thoái Chi, năm đó trách ta không từ mà biệt, để mọi người lo lắng, nhưng ngươi cũng biết, người có thân phận như ngươi và ta có bao nhiêu thân bất do kỷ…….”

“Ta vốn không hề trách ngươi,” Tiêu Tranh nhấc cánh tay, thoát khỏi tay nàng ấy, “nhưng thân tình đã dứt thì nên kết thúc như vậy đi, hà tất gì gặp lại?”

Văn Tố ở bên cạnh đang nghe đến nhập tâm đột nhiên như bị một thùng nước lạnh xối thẳng từ đầu đến chân.

Thân tình đã dứt.

Thân tình…………….

Ơ… Liệu có phải có chỗ nào sai sai?

Đang giằng co thì Triệu Toàn bước chân vội vàng từ bên ngoài chạy vào, hành lễ với Tiêu Tranh, nói: “Vương gia, Tề tri huyện phái người đến báo, nói có người tự xưng là thông thuộc thủy hệ nơi này nên đã yết bảng, hiện đang ở bên ngoài.”

Không ngờ tới nhanh như vậy đã có thể nhận được tin tốt, Tiêu Tranh nghe thấy lập tức nghiêm sắc mặt nói: “Mau mời hắn vào!”

Lời còn chưa dứt thì đã có người từ ngoài cửa bước vào, cười nói: “Nghênh tiếp không cần đâu, Thoái Chi không cần khách khí.”

Giọng nói quen thuộc thế này………….

Văn Tố chăm chú nhìn bóng người đang dần dần đến gần kia, tay áo màu nâu đón gió tung bay kia, không phải chính là nam tử trung niên từng gặp ở bên ngoài thành Thái Châu không lâu trước kia sao.

Lúc trước không nhìn rõ dung mạo, đợi đến khi đến gần, vừa nhìn thấy, mới cảm giác được cái gì gọi là khí chất trên thế gian.

Bất quá chỉ là y phục vải thô màu nâu, nhưng mặc lên người lại có thể có phong độ ngời ngời như vậy, ở độ tuổi trung niên mặt vẫn trắng trẻo nhẵn nhụi, mày kiếm mắt sáng, môi chứa nụ cười nhạt, đứng ở trước cửa giống như minh châu nơi công đường, ánh sáng rọi khắp căn phòng, điển hình của một quân tử nho nhã nghiêm trang.

Tiêu Tranh nhíu mày nhìn hắn, lại nhìn nữ tử, trầm giọng nói: “Hai người không phải là cố ý chứ? Hoặc là ẩn náu không xuất hiện, hoặc là xuất hiện cùng nhau!”

“Thoái Chi……….” Trên mặt nữ tử lộ vẻ bi thương,đứng sau lưng hắn, vài lần muốn nói lại thôi.

“Đây là thế nào? Khó khăn mới gặp mặt một lần nên vui vẻ, sao lại đau lòng như vậy?” Nam tử trung niên thong dong bước vào, cũng không hành lễ với Nhiếp chính vương, trực tiếp đến bên cạnh nữ tử đưa tay vỗ vai nàng, tỏ ý an ủi.

Cảm nhận một cách sâu sắc tình cảnh trước mặt đã kỳ lạ đến mức khiến người ta muốn nhịn cũng nhịn không được, Văn Tố cũng không kiềm chế được nữa, nhích nhích đến trước mặt Tiêu Tranh, mặt dày thấp giọng hỏi: “Vương gia, hai vị này….rốt cuộc là ai vậy?”

Sắc mặt Tiêu Tranh xanh mét, mím môi không nói.

Nàng đành phải hậm hực ngậm miệng.

Nam tử trung niên bên cạnh thấp giọng an ủi nữ tử vài câu, ngước lên nói với Tiêu Tranh: “Tại hạ yết bảng thì chính là khách của Vương gia, thái độ thế này của Vương gia không phải là không nên ư.”

“Hừ, nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, bổn vương đương hiên trọng dụng, nhưng nếu như giả danh lừa bịp……….” Tiêu Tranh âm u quay đầu nhìn người đó, “Bổn vương xưa nay căm hận nhất là kẻ lừa đảo, ngươi hẳn là biết hậu quả.”

Văn Tố và Triệu Toàn chưa từng thấy qua dáng vẻ như vậy của Nhiếp chính vương bao giờ nên đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt lùi về sau một bước.

“Haha, như vậy rất tốt,” Nam tử áo nâu sảng khoái cười, “Ngày mai tại hạ sẽ trình lên biện pháp tu sửa, nếu không có hiệu quả, tình nguyện lấy đầu bồi thường.”

Tiêu Tranh cuối cùng nhìn thẳng người đó, trong mắt của đôi bên đều là vẻ kiên quyết không nhường bước: “Cái đầu này của ngươi sớm nên dời chỗ rồi, cũng tốt, lần này bổn vương sẽ cho ngươi một cơ hội.”

“Làm Nhiếp chính vương quả nhiên khí độ bất phàm, lời nói cũng có khí thế lớn như vậy.”

“Chung quy sẽ có chút khác biệt với phường đạo chích thôi.”

“…………………….”

Cuộc nói chuyện với bầu không khí quỷ dị đến tận khi tuyên bố kết thúc, nam tử trung niên dứt khoát cáo từ, nữ tử lưu luyến bước ra cửa rời đi, liên quan đến thân phận không nhắc tới dù chỉ một chữ, để lại vô số tưởng tượng.

Chẳng qua rất nhanh Văn Tố đã từ trong miệng Triệu Toàn biết được tên của nam tử kia, nghe nói hắn họ Lâm tên Tuyên, tự Ngạn Thuần.

Tên không thấy quen thuộc, chỉ là tự của người đó, thật sự như sấm bên tai, đến nỗi Văn Tố kinh ngạc thốt lên ngay tại chỗ: “Trời ạ, người đó là Lâm Ngạn Thuần?”

Nhiếp chính vương nhíu mày, “Khanh biết hắn?”

Đâu chỉ nàng biết, toàn bộ bách tính khu vực ven sông này ai lại không biết người đó?

Văn Tố xoa cằm nhớ lại năm đó…………

Đoán chừng là năm ấy lúc nàng tám tuổi, Trường Giang đột nhiên xảy ra lũ lớn, vô số ruộng đồng xung quanh bị ngập trong nước, vô số bách tính không nhà để về, đấy mới thực sự là tiếng kêu than dậy khắp đất trời, thậm chí tới nỗi phải ăn rễ cỏ vỏ cây.

Tổng đốc Lưỡng giang lúc đó đích thân dẫn dắt bách tính chống lũ, ngày đêm gắng sức với đê điều, nhưng hiệu quả lại rất thấp, lũ lụt quanh đi quẩn lại vẫn tiếp diễn không dứt, đến mức khu vực xung quanh kênh Kinh Hàng cũng bắt đầu gặp thiên tai.

Lâm Ngạn Thuần chính vào lúc này xuất hiện.

Nói đến người này có chút sắc màu kỳ quái, ai cũng không biết hắn từ đâu mà đến, cũng không biết hắn sao lại thuyết phục được Tổng đốc lưỡng giang để hắn phụ trách trị thủy, chỉ biết hắn ngay cả mặt cũng chưa từng lộ, chỉ phân phó bên dưới phải đi nơi nào đào kênh dẫn nước, nơi nào xây đê cao, cứ thế dễ dàng để một đại nạn như vậy trôi qua.

Lúc đó Tổng đốc đại nhân muốn đem chuyện này bẩm tấu lên triều đình thỉnh công, nhưng lại bị hắn mấy lần chối từ, nói mình đối với quan trường có nhiều kiêng kỵ, đời này tuyệt đối sẽ không bước vào hoạn lộ.

Bởi vậy, dân gian liền có đủ loại lời đồn, nói người này vốn là tài tử Cô Tô, thiếu niên đắc chí, danh quan kinh thành, phong hầu bái tướng. Sau này không biết vì nguyên do gì lại đột nhiên trở lại quê hương, từ đó về sau thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ khi bách tính cần mới xuất hiện.

Cái này cũng còn được, thái quá là trực tiếp xưng tụng hắn chính là hóa thân của thiện tài đồng tử bên dưới Quán Thế Âm cứu khổ cứu nạn, phụng mệnh của Quan Âm đến cứu độ chúng sinh, suýt nữa thì lập miếu thờ cúng.

Lúc đó phụ thân Văn Tố đối với người này cũng thập phần ngưỡng mộ, từng tìm kiếm khắp nơi muốn chào hỏi hắn, nghe nói sau đó còn thực sự để ông tình cờ gặp gỡ, sau khi trở về vui mừng hết nửa ngày, những tri thức liên quan đến hệ thống sông ngòi phức tạp ở vùng này cũng chính là nghe được từ ông ấy, cho nên Văn Tố mới có thể ở trước mặt Tiêu Tranh nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy.

Dứt lời, Triệu Toàn nét mặt khâm phục, chỉ có Tiêu Tranh ngạc nhiên không thôi.

Năm đó Sùng Cảnh đế phái không ít người truy bắt kẻ này, kết quả hắn vẫn đường đường chính chính ở ngay dưới mí mắt bọn họ trị thủy cứu trợ thiên tai, thậm chí còn được một loạt tán tụng.

Mà tất cả việc này trong triều chút xíu tiếng gió cũng không có!

Đúng rồi, những quan viên kia vẫn trông mong hắn xử lý lũ lụt, đương nhiên phải bảo vệ hắn, chả trách nhiều năm như vậy không một chút tin tức. Nếu đã như vậy, hiện giờ đột nhiên xuất hiện là vì điều gì? Nếu như chỉ để trị thủy, vì sao lại đợi đến khi hắn tới mới xuất hiện?

Tiêu Tranh nhíu chặt mày, tóm lại cảm thấy có chút kỳ lạ.

Sự hào hứng đối với thân phận hai người kia của Văn Tố đã hoàn toàn biến thành sự sùng bái đối với một mình Lâm Ngạn Thuần, quấn lấy Triệu Toàn hỏi đông hỏi tây: “Nhà ông ấy ở nơi nào? Bao nhiêu người? Đọc sách gì? Ăn món gì?”

Triệu Toàn cũng là nghe Lâm Tuyên tự mình giới thiệu mới biết danh tính, sao có thể nắm rõ tình hình ông ấy như vậy, bị nàng bám riết như thế, lập tức vội vàng vắt giò lên cổ, cuối cùng đã cảm nhận được mình suốt đoạn đường này hắn tạo nên bóng ma tâm lý với nàng như thế nào.

Văn Tố lại không chịu buông tha hắn, liều mạng níu chéo áo hắn hỏi han: “Huynh nói với ta đi, nhân vật tựa thần tiên như ông ấy rốt cuộc có cuộc sống như thế nào vậy?”

“Thần tiên? Hừ! Chẳng qua là một kẻ lừa đảo mà thôi!” Tiêu Tranh hừ lạnh một tiếng, phất áo bước ra cửa.

“Hả?” Văn Tố và Triệu Toàn ở sau lưng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, choáng.

*

Thân là bề tôi tốt, phải thời thời khắc khắc quan tâm đến thần thái của quan trên, tỷ như lúc quan trên không vui, bạn phải xuất hiện đúng lúc, cho dù trở thành công cụ trút giận thì so với không xuất hiện còn tốt hơn.

Dựa trên nguyên tắc này, sau bữa cơm tối, Văn Tố thấp tha thấp thỏm đến trước gian phòng nghỉ lại của Nhiếp chính vương.

Được rồi, thực ra nàng là bị Triệu Toàn lôi tới.

Sau khi khẽ gõ cửa vài tiếng, bên trong không chút đáp lại, Văn Tố có hơi lo lắng, xoay người nhìn Triệu Toàn đứng ở xa xa, dùng mắt hỏi ta liệu có phải có thể không cần anh dũng như vậy.

Triệu Toàn quả quyết lắc đầu, dùng mắt đáp lại: Ta ở cùng cô, cô can đảm xông lên đi!

Lúc quay người tiếp tục gõ cửa, trong lòng Văn Tố thầm suy tính sau này nhất định phải  dùng vô số điểm tâm Giang Nam để cảm tạ sự bầu bạn của hắn…

Cái gõ cuối cùng rơi vào khoảng không, cửa từ bên trong mở ra, Nhiếp chính vương mặt không chút biểu cảm đứng ở bậc cửa, “Văn khanh có việc?”

“Ờm….”Văn Tố siết lòng bàn tay đã túa mồ hôi nở nụ cười gượng gạo, “Vương gia vẫn chưa dùng cơm tối.”

“Không cần, bổn vương không có khẩu vị.”

Văn Tố nhất thời nghẹn lời, ánh mắt bắt đầu bay bổng nghĩ đối sách.

Tiêu Tranh sớm đã để ý thấy thần sắc Triệu Toàn ở một bên, sao có thể không biết mục đích nàng tới đây, trong lòng ít nhiều vẫn có chút cảm động, nhưng mặt lại cố tình bày ra vẻ không vui: “Văn khanh nếu như rảnh rỗi, chi bằng giúp bổn vương xử lý cứu nạn thiên tai, những chuyện khác không cần nghĩ nhiều.”

“Dạ?” Văn Tố sửng sốt, người đã bị Tiêu Tranh kéo vào trong, vừa liếc mắt đã thấy trên bàn tấu chương chất như núi, lập tức hoảng lên, “Vương gia, Ngài………..đây là định bận đến khi nào vậy?”

Tiêu Tranh khoanh tay tựa tiếu phi tiếu: “Suốt đêm thôi.”

“………………..”

Tác giả có lời muốn nói: Liên quan đến Lâm Tuyên, tôi đã tham khảo một nhân vật tên là Trần Tuyên, võ quan thời Minh, một nhà trị thủy, người xác lập chế độ thủy vận thời Minh Thanh, tự Ngạn Thuần.
Bình Luận (0)
Comment