Tương Du Nữ Quan

Chương 39

Chuyển ngữ: Mic

Phúc Quý nâng một phong thư hấp ta hấp tấp chạy vào Ngự thư phòng, hai tay dâng đến phía trước bóng người màu vàng sáng đằng sau thư án, “Bệ hạ, Nhiếp chính vương vừa cho người gửi thư hàm khẩn tới.”

“Thư hàm khẩn gì chứ? Đọc nghe thử xem.” Vì chuyện của Quốc cữu, trong lòng tiểu hoàng đế ít nhiều vẫn có khúc mắc với Nhiếp chính vương, vì thế câu đáp cũng rất chi không vui vẻ.

Phúc Quý biết tính tình hắn, không dám chậm trễ, vội vàng mở thư ra đọc, còn chưa được mấy câu đã nghe thấy “cạch” một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn, bút lông trong tay tiểu hoàng đế đã nằm lăn lóc trên bàn, trên giấy Tuyên thành xuất hiện một vết mực rất lớn.

“Người vừa nói gì? Hoàng thúc nói ai tới rồi?”

Phúc Quý cuống quít định xem lại lần nữa để đảm bảo không nhầm lẫn, nhưng thư đã bị tiểu hoàng đế cướp mất, không lâu sau, hắn vô lực thả tay, mặt mày đau khổ, “Sao có thể thế chứ? Nàng ta vậy mà tự mình đến rồi?”

Thử hỏi dưới bầu trời nước Lương này có thể khiến hoàng đế bệ hạ đau khổ cùng cực như thế có mấy người?

Đương nhiên là chủ nhà mà Nhiếp chính vương muốn đem hắn bán đi – Nữ vương Thanh Hải quốc.

Trong thư Nhiếp chính vương rõ rõ ràng ràng nói với hắn, nữ vương Thanh Hải quốc đã đến Đại Lương, hơn nữa là cải trang vi hành, sớm đã tới kinh thành rồi.

Nguồn gốc của tin tức bất ngờ này là từ cuộc gặp gỡ tình cờ hôm đó ở hồ Bích Ba.

Vì trước đó từng qua lại với Đông Đức Trác Y, Văn Tố nhớ trên người các nàng ấy có mùi hương đặc biệt, đấy là hương thơm do trường kì lễ phật. Thêm dải băng ngũ sắc của chiếc thuyền lớn hôm đó cũng là vật trang trí đặc biệt của Phật giáo, ban đầu nàng cũng từng nghe Đông Đức Trác Y nói qua, ngũ sắc đại biểu cho Phật pháp ngũ thừa, hàm chứa ý nghĩa ngũ uẩn giai không.

Xâu chuỗi với nhau, lại nghĩ đến khí thế phô trương của thiếu nữ kia, tuổi tác, khí chất, Văn Tố liền đưa ra kết luận này. Sau đó Tiêu Tranh dựa theo suy đoán của nàng phái người tới dịch trạm cùng các tửu lâu ở kinh thành điều tra, quả nhiên không sai.

Hoàng đế bệ hạ ai oán thở dài, oan nghiệt mà…….

Ngày hôm sau, triều đình lại sục sôi.

Đinh Chính Nhất nhìn trăm người Thanh Hải quốc thì không có lấy một người thuận mắt, hiển nhiên giận vô cùng, “Lần trước phái sứ thần tới cũng thôi đi, lần này nữ vương vậy mà lại đích thân đến do thám, còn âm thầm lẻn vào Đại Lương, nhất định là lai ý bất thiện!”

Lục Phường không nhanh không chậm khảy khảy ngón tay, phát huy “truyền thống tốt đẹp” luôn đối nghịch với lão: “Ta nói này Đinh đại nhân, đường đường là nữ vương một nước bị ngài nói thành do thám với lẻn vào, nghĩ có thiện ý cũng sẽ thành bất thiện rồi.”

“Ngươi…………” Đinh lão gia tử đang sắp nổi bão thì bị lời nói của Văn Tố đột ngột cắt ngang.

“Bệ hạ, hạ thần cho rằng cần sớm phái Thái thường tự khanh tới nghênh tiếp, hơn nữa bất luận thân phận cao quý hay không, cũng nên để các nàng ấy biết bệ hạ ngài nhĩ thông mục tuệ, nhãn hạ vô trần(1), nhất cử nhất động của các nàng ấy sớm đã nằm trong lòng bàn tay của ngài rồi.”

(1)Tai thính mắt tinh, không gì có thể giấu giếm.

Hiện giờ nàng đã là hộ hộ thị lang tam phẩm, thế nào đi nữa cũng có quyền lên tiếng nhất định, cho dù lúc này Đinh Chính Nhất cùng một đám người thuộc phái bảo hoàng có bất mãn hơn nữa cũng không thể lên tiếng ngăn cản lời nàng.

Huống chi Nhiếp chính vương còn đứng ngay trước mặt nàng, bộ dạng gà mẹ che chở thế kia. →_→

“Khải tấu bệ hạ, hạ thần cảm thấy lời Văn đaij nhân rất có đạo lý, ngàn vạn lần không thể để Thanh Hải quốc khinh thường năng lực Đại Lương ta.”

Sau lưng truyền đến giọng nói ấm áp, Văn Tố nhất thời sửng sốt, chính là Lưu Kha.

Nàng rất muốn quay đầu lại, tiếc là rốt cuộc vẫn không có dũng khí.

Lưu Kha ở đằng sau nhìn thấy bóng lưng cứng ngắc của nàng thì trong lòng thoáng thất vọng, mấy ngày qua, dường như nàng vẫn luôn né tránh hắn, hắn không thể nào không chút cảm giác.

Hoàng đế thấy Lưu Kha cũng nói thế thì đã có hơi dao động, lại quan sát sắc mặt của Nhiếp chính vương, dáng vẻ ngươi tự mình quyết định, nhưng ánh mắt lại thâm trầm, giống như hôm đó bảo hắn quyết định chuyện có muốn tha cho Quốc cửu hay không.

Hắn vĩnh viễn là bộ dạng như vậy, không ép buộc, nhưng tóm lại sẽ có năng lực khiến bản thân tự mình đi vào khuôn khổ dù không muốn.

Hoàng đế vuốt ve đầu trang trí tinh xảo trên tay vịn long ỷ,,mím môi, lại mấp máy mấy cái, nghĩ tới chính mình sắp đem vị trí hoàng hậu giao cho một nữ tử ngoại bang chưa từng gặp mặt thì từ đầu chí cuối trong lòng đều cảm thấy không cam.

Cuối cùng, trong ánh mắt thăm dò của chư vị đại thần bên dưới, hắn rốt cuộc mới đưa ra quyết định, phất tay nói: “Vậy cứ như Văn khanh khải tấu, Thái thường thị khanh đi mời người đi, quyết định ngày giờ cụ thể, cùng Trẫm gặp mặt.”

Thái thường thị khanh vừa vén vạt áo quỳ xuống lĩnh chỉ thì bên ngoài điện chợt có thị vệ hấp tấp chạy tới, cung kính quỳ gối hành lễ nơi cửa, “Khải tấu bệ hạ, ngoài cửa cung có người tự xưng là nữ vương Thanh Hải quốc tới diện kiến.”

“Gì chứ?”

Mọi người ồ lên, hoàng đế thậm chí còn kinh ngạc đến độ đứng bật dậy, nhưng thấy Nhiếp chính vương nhẹ nhấc tay hướng phía hắn làm động tác dằn xuống, lúc này mới bình tĩnh trở lại, lại chậm rãi ngồi trở về vị trí.

“Nàng ta……….có bằng chứng chứng minh thân phận không? Há có thể dễ dàng cầu kiến Trẫm?” Dù đã cố gắng kìm nén chấn động trong long nhưng tiểu hoàng đế vẫn có chút hoảng loạn, như thể sắp gặp phải hồng thủy mãnh thú, sắc mặt thoáng trắng bệch.

Tiêu Tranh rốt cuộc nhìn không được nữa, xoay người căn dặn: “Thái thường thị khanh trước ra nghênh đón, nếu như có thể chứng minh đích thực là nữ vương Thanh Hải quốc, lập tức dẫn tới yết kiến.”

“Dạ.” Thái thường thị khanh vội vàng lĩnh mệnh làm việc.

Trong điện thoáng chốc trở nên yên ắng, những người có mặt đều đang chìm vào một màn đột ngột mà đến này, bất giác nín thở tập trung tinh thần, lặng lẽ chờ đợi kết quả.

Trong lòng Văn Tố có chút không biết làm sao, nữ vương Thanh Hải quốc hành sự quá đỗi bất thường, mà nàng là nữ quan đầu tiên của Đại Lương, đại biểu của tân chính, sau đó nếu như trực tiếp đối mặt, nên ứng phó thế nào đây?

Giờ phút này thật sự hâm mộ Phó Thanh Ngọc, mặc dù nàng ấy làm việc ở Hàn Lâm viện, nhưng được đặc cách không cần ngày ngày thượng triều, quả thật là thoải mái muốn chết.

Tiêu Tranh khẽ quay đầu, bắt gặp bộ dạng buồn phiền của nàng thì đã đoán được đôi chút nguyên do, thấp giọng an ủi: “Đừng sợ, tùy cơ ứng biến là được.”

Văn Tố ngẩng lên, đối diện với ánh mắt trấn định của hắn thì cũng thoáng bình tâm lại, gật đầu.

Lục Phường đứng rất ngay sát bên trông thấy rất rõ ràng, nhớ tới lời của Bình Dương vương, mãi đến lúc này mới coi như hoàn toàn tin rằng Nhiếp chính vương đã động lòng với Văn nữ quan.

Không lâu sau, ngoài điện truyền đến mùi đàn hương thoang thoảng, quen thuộc đến độ khiến Văn Tố lập tức quay đầu nhìn sang.

Tiếng khí cụ bằng bạc khe khẽ vọng đến như có như không, đinh đang vui tai, bên ngoài cửa điện, thấp thoáng có thể trông thấy một hàng thiếu nữ chầm chậm đi đến.

Các đại thần trong điện bất giác tránh sang hai bên, bậc thềm cao rộng, đập vào mắt trước tiên là lễ trượng dựng thẳng, sau đó mới trông thấy vài mái đầu, từ từ, theo động tác bước lên thềm ngọc của các nàng, dần dần xuất hiện trước mắt mọi người.

Thiếu nữ thuần một màu sắc, số lượng không đông, chỉ năm sáu người nhưng quần áo trang sức của mỗi người đều cực kỳ hoa lệ, phẩm cấp hiển nhiên không thấp.

Mấy người họ đứng quanh một thiếu nữ, lễ phục vừa dày vừa nặng thuần một màu trắng, vạt áo màu sắc rực rỡ rũ xuống ở mặt ngoài từ phía vai phải. Mái tóc tết thành vô số bím tóc nhỏ rồi quấn lại trên đỉnh đầu, phối hợp với trang sức bằng bạc hết sức trang trọng, dưới ánh mặt trời chói lóa vô cùng, nhưng cho dù là vậy cũng không thể che mờ dung nhan diễm lệ của nàng.

Bất quá mới một thiếu nữ mà đã có dung mạo nhường ấy, đẹp tựa hoa đào, mặt như phù dung, môi tựa chu sa, mi như than vẽ.

Nàng bước đi không hề dừng lại, bước chân trầm ổn vững vàng, ánh mắt thản nhiên quét qua cung điện lầu các xung quanh, mãi đến một khắc bước vào cửa điện mới dường như lơ đễnh phóng tầm mắt về phía long ỷ nơi thềm ngọc.

Hô hấp của hoàng đế bệ hạ thoáng chốc trở nên hỗn loạn.

Hắn đã cao hơn một chút, mặt mày cũng dần dần nảy nở, thoáng lộ ra nét anh khí, khí chất đế vương cũng bắt đầu hiển lộ, nhưng lúc thiếu nữ trước mắt này chậm rãi từng bước đi đến, chỉ một ánh mắt đã khiến hắn có chút tâm thần nhộn nhạo.

Ngoại trừ dung mạo của nàng, càng có sức mê hoặc nhiều hơn chính là khí thế, hắn chưa bao giờ gặp qua một nữ tử nào như vậy, cũng chưa từng có nữ tử nào dám tùy tùy tiện tiện nhìn chằm chằm hắn như vậy, không chút dè dặt như thể đang đánh giá một món hàng.

“Ngươi là hoàng đế Đại Lương?”

Đây chính là lời đầu tiên giữa nữ vương Thanh Hải quốc và hoàng đế Đại Lương.

Nghe đâu sau này vì câu nói ấy mà đã làm khó không ít sử quan phụ trách ghi chép, bởi vì câu nói như vậy đích thị đã đem Đại Lương thiên triều thượng quốc ném xa tít tắp. = =

Giọng nói của nữ vương Thanh Hải quốc không trong trẻo êm tai như những thiếu nữ ở độ tuổi này nên có, trái lại có chút trầm thấp, lúc nói chuyện lại mang âm hưởng trầm ổn chậm rãi của bề trên, một câu nói lọt vào tai mọi người nhưng lại khiến người ta không khỏi có cảm giác hơi khiếp sợ.

Giờ phút này, hoàng đế bệ hạ là người đầu tiên tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Nhiếp chính vương, quả nhiên ánh mắt hàm chứa thâm ý đó đang nhìn mình chằm chằm. Hắn thấp giọng ho khan một tiếng, giữ vững tinh thần, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm nghị.

“Đúng thế, người tới là ai?”

Nữ vương bệ hạ hiển nhiên không ngờ hắn sẽ thay đổi nhanh đến vậy, trước đó quan sát nét mặt hắn còn có chút hoảng hốt, hiện giờ trái lại rất nhanh đã khôi phục trấn định. Vả lại diện mạo như ẩn như hiện phía sau mười hai chuỗi ngọc kia cũng không tệ, xem ra khá hợp sở thích của nàng đấy.

“Cô chính là nữ vương Thanh Hải quốc Đông Đức Ngọc Tụng.” Nàng khẽ cười một tiếng, hất cằm với hoàng đế ở phía trên, “Còn ngươi tên gì?”

Trong điện lặng phắt như tờ.

Hoàng đế bệ hạ hoàn toàn không nói nên lời, tay siết chặt đầu rồng nơi tay vịn, xem ra đang nghiến răng nghiến lợi.

Một nữ tử, một vương mà thôi, vậy mà dám hỏi thẳng tên húy của hắn?

Chư vị đại thần cũng bừng bừng phẫn nộ, nhất là Đinh Chính Nhất, đã nhịn không được chuẩn bị lên tiếng.

“Chúc mừng bệ hạ.”

Trong điện bất ngờ vang lên giọng nói của một người, đánh thức chúng đại thần từ trong kinh ngạc.

Văn Tố bước ra khỏi hàng, hướng phía hoàng đế hành lễ, nói: “Thì ra nữ vương bệ hạ ngàn dặm xa xôi đến đây chính là vì kết Tần Tấn chi hảo với bệ hạ ngài.”

“Ngươi nói cái gì?”

Đông Đức Ngọc Tụng đứng gần như cùng hàng với nàng, nghe thế không khỏi sửng sốt quay đầu nhìn sang, nháy mắt liền ngẩn ra, lúc này mới phát hiện nàng chính là nữ tử hôm đó từng gặp trên thuyền hoa. Tầm mắt lại dịch chuyển, trông thấy Tiêu Tranh ở phía trước nàng, ánh mắt có chút biến đổi.

Văn Tố hướng phía nàng hành lễ, “Nữ vương bệ hạ, theo trình tự nghi thức đính hôn Chu lễ định ra, có sáu lễ, chính là nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kì, tân nghênh, trong đó vấn danh là bước thứ hai, nữ vương ngài vừa rồi trực tiếp bỏ qua lễ thứ nhất mà tiến sang vấn danh, không phải ngụ ý muốn cùng bệ hạ nước tôi kết Tần Tấn chi hảo sao?”

Đông Đức bệ hạ mấp máy môi, đờ ra.

Mặc dù hoàng đế xem như hòa nhau một ván, nhưng kỳ thực hiện giờ hắn vẫn có chút không vui.

Bởi vì chiếu theo lễ nghi Lương quốc, lễ vấn danh chính là do nam tử ra mặt hỏi nhà gái, hiện giờ bị Văn Tố nói vậy, hiển nhiên bản thân đã trở thành nữ tử chờ gả kia rồi, hắn đương nhiên bất mãn. Tay bất giác lại sờ đầu rồng, đại khái đã có kích động đem nó bóp nát.

Không thèm cái kẻ khinh người như vậy, hừ!

“Nếu đã như vậy, nước ta đương nhiên sẽ tiếp đãi nữ vương thật tốt, để nhị vị bệ hạ sớm định ngày hẹn thề giai lão.”

Tiêu Tranh liếc Văn Tố một cái, hai người nhìn nhau mỉm cười, quả thực giống như lang thân bái hữu.

“Chuyện này…………”

Đông Đức bệ hạ không vui, lần này nàng đến bất ngờ đến đây kỳ thực chính là muốn thị uy  với đám đại thần Lương quốc, dù gì Lương quốc tự huênh hoang là thiên triều thượng quốc đã lâu, hiếm khi có cơ hội cầu cạnh Thanh Hải quốc các nàng, há có thể không nắm chắc cơ hội?

Nhưng không ngờ lại bị một nha đầu làm khó.

Văn Tố là nữ tử duy nhất có mặt, triều phục lại có sự phân biệt rõ rệt với chư vị nam quan khác, cho nên Đông Đức Ngọc Tụng vừa nhìn liền đoán ra thân phận của nàng.

“Ngươi chính là nữ quan đầu tiên của Đại Lương?”

“Đúng vậy.” Văn Tố thái độ cung kính.

Ánh mắt Đông Đức Ngọc Tụng lại quét về phía Tiêu Tranh, “Ngươi chính là Nhiếp chính vương Đại Lương.”

Tiêu Tranh bình thản gật đầu, “Nữ vương tuệ nhãn, đúng vậy.”

Nàng cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Nước đã có vua, sao còn cần Nhiếp chính?”

Những người có mặt ai nấy đều ngây ra, ngay cả Tiêu Tranh trước giờ trầm ổn cũng sửng sốt.

Sau khi lấy lại tinh thần, Đinh Chính Nhất cùng đám người phái bảo hoàng liền vui vẻ, thì ra người tới đến đây giúp đỡ, quá tốt quá tốt rồi.

Thậm chí tiểu hoàng đế cũng thập phần vui mừng liếc nàng một cái, chút không vui mới rồi hoàn toàn mất sạch.

Tiêu Tranh và tiểu nữ vương lạnh lùng đấu mắt với nhau hồi lâu, đột nhiên cười nhẹ, “Tiên đế ủy thác, bệ hạ tuổi nhỏ, chính trị chưa nắm rõ, thiên hạ chưa định, cái nào cũng là lý do để nhiếp chính, nữ vương muốn Bổn vương giải thích từng cái từng cái một rõ ràng sao?”

Đông Đức Ngọc Tụng nhất thời không thể tiếp lời.

“Mời nữ vương ở lại Lương đô làm khách, sắp tới cuối năm, chỉ mong có thể trải qua một năm mới thật vui.” Tiêu Tranh bỏ lại một câu hai nghĩa rồi liền ra hiệu cho Phúc Quý ở phía trên, người kia tức thì hiểu ý, cao giọng hô bãi triều.

Nhờ phúc của hắn, chúng đại thần đã chịu liên tiếp kinh hãi cùng khiếp sợ đã được giải thoát….

Nữ vương Thanh Hải quốc bị đuổi đi, nhưng hoàng đế bệ hạ vẫn rất sầu lo, giữ Nhiếp chính vương cùng các trọng thần tới Ngự thư phòng thương nghị.

Văn Tố hết sức lo lắng, nữ vương người ta xuất hiện như thế, nàng lại phải bắt đầu sắm vai quan lớn quyền to rồi.

Mệt quá đi!

Nàng và Đông Đức Ngọc Tụng gần như cùng lúc ra khỏi cửa cung, vì sợ thất lễ, liền cố ý thả chậm bước chân, đợi các nàng rời đi trước.

Hoàng đế đặc biệt lệnh cho Thái thường tự khanh đưa tiễn, về mặt lễ tiết thập phần ổn thỏa. Nhưng Đông Đức Ngọc Tụng dường như rất bất mãn, suốt đoạn đường đi chậm vô cùng, thậm chí cuối cùng lúc lên xe ngựa còn tức giận nói câu gì đó, nhưng bởi vì là tiếng Thanh Hải quốc, Văn Tố cũng nghe không hiểu.

“Nàng ấy nói Nhiếp chính vương khiến nàng ấy rất khó chịu.”

Sau lưng truyền tới tiếng giải thích khe khẽ, Văn Tố nương theo tiếng nói quay lại, trực tiếp đối diện với gương mặt của Lưu Kha.

Kỳ thực Văn Tố đã rất muốn bỏ chạy, nhưng nghe vậy thì mạnh mẽ dừng bước, lại thấy hắn gần đây hình như hơi gầy, trong lòng không đành.

“Ta………Triều Khanh này, chuyện đó, chúng ta liệu có thể qua hai ngày sau rồi nói không?”

“Tố Tố, nàng liệu có phải có chuyện gì giấu ta?”

Khóe môi Văn Tố giựt giựt, đầu đất cũng có một ngày biến chuyển rồi này, nhưng mà ngài đừng có vào thời điểm thế này mà xoay chuyển chớ!

“Chuyện này……..” Nàng quýnh quáng, thật sự không biết nên trả lời như thế nào.

“Tố Tố….”

Sau lưng bỗng truyền tới một tiếng gọi nhẹ, Văn Tố theo phản xạ ừ một tiếng, quay đầu nhìn, người cứng đờ ngay tại chỗ.

Nhiếp chính vương người khoác áo choàng bước trong gió bắc lạnh lẽo âm u đi về phía nàng, nét mặt tự nhiên như thể đang thưởng hoa ngắm nước. Hắn mắt cũng chả thèm liếc Lưu Kha lấy một cái, bước chân trầm ổn vững vàng đi đến trước mặt nàng, đưa tay ra, “Về thôi.”

Hình ảnh ôm nhau hôm trước chợt hiện lên trong đầu, vì thế Văn Tố có cảm giác mọi thứ đều rõ ràng như được vén lên.

Trộm liếc gương mặt kinh ngạc lại đau lòng của Lưu Kha, nàng thập phần chân thành hi vọng có thể đào một cái lỗ chôn mình luôn. >_<
Bình Luận (0)
Comment