Tương Du Nữ Quan

Chương 49

Chuyển ngữ: Mic

Khí trời chuyển ấm, cây cỏ đâm chồi chim chóc bay lượn, chính là cảnh sắc đẹp nhất trong một năm ở Giang Nam, nhưng triều đình lúc này lại đang thương thảo kế sách dụng binh với nơi đó.

Tranh cãi liên tục nhiều ngày, tiểu hoàng đế phiền chán vô cùng, buổi lên lớp hiện giờ ở trước mặt Văn Tố vẫn là bộ dạng lo lắng tiều tụy như lúc trước.

“Thiếu phó, người cảm thấy chuyện của Giang Nam nên giải quyết như thế nào?”

“Phản thần ngoan cố, ắt phải động binh, đây là điều đương nhiên, hiện giờ có Thanh Hải quốc ngăn cản họa ngoại xâm, bệ hạ không cần lo nhiều, Giang Đông Giang Nam nhất định sẽ về lại tay bệ hạ.”

“Ừm, mong được vậy.” Tiểu hoàng đế lại thở dài một tiếng, uể oải lật quyển sách trước mặt: “Hôm nay học cái gì?”

Văn Tố bật cười: “Bệ hạ, sách của vi thần tri thức có thể không phù hợp, nhưng còn có vi thần dạy người đấy.”

“Hả?” Hoàng đế ngạc nhiên: “Thế người định dạy Trẫm cái gì?”

Văn Tố cung kính hành lễ: “Dạy bệ hạ đạo làm vua.”

Vi quân chi đạo, thủ yếu vi nhân(1).

(1)Đạo làm vua, quan trọng nhất là lòng nhân từ.

Đây là lời của Khổng phu tử, nhưng là đối với bách tính trăm họ, điều Văn Tố dạy hoàng đế, chính là kỹ thuật chu toàn.

Sách lược chu toàn với triều đường, chu toàn với các đại thần.

Chẳng qua những điều này không chỉ là hiểu biết của một mình Văn Tố, rất nhiều điều xuất phát từ quyển sách kia của Văn Tử Khâm.

Thuật chu toàn viết trong sách – nói ra quả thực tinh diệu, khiến người thán phục, sau khi Văn Tố kết hợp với kiến giải của bản thân mình đã trở thành kiến thức hiện giờ định dạy cho hoàng đế.

Có điều cân nhắc tới tuổi tác bệ hạ, nàng chỉ chọn một phần cơ sở đơn giản nhất, những cái khác, cần phải dựa vào bản thân hắn sau này đúc kết từ cuộc sống của chính mình.

Nàng từng nói với Vương Định Viễn muốn rèn giũa ra một đế vương hoàn toàn khác, đấy không phải là lời thuận miệng nói chơi.

“Với một đế vương, nếu muốn khống chế quần thần, trước phải hiểu được tính cách riêng của mỗi một người, đây là điều mà trong binh pháp gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”

Trong Ngự thư phòng đốt trầm hương thượng hạng, bầu không khí an tĩnh hài hòa, tiểu hoàng đế ngồi yên lặng sau thư án, nhìn nữ tử trước mặt mặc quan phục màu lam sẫm thong thả bước từng bước, chậm rãi giảng giải.

“Cụ thể muốn nắm trong lòng bàn tay tính cách của mỗi một đại thần, cũng không phải giải quyết trong chốc lát, mà cần phải dựa vào nhìn nhiều, nói ít.”

“Người đứng trên được trời ưu ái, không cần nhiều lời đã có thể khiến bề tôi thao thao bất tuyệt, nói nhiều tất sai, hiển nhiên sẽ bộc lộ bản tính, thực ra chính là điểm yếu, bệ hạ phải nắm giữ những điểm này.”

…………….

“Đông thần tử, ắt có thân sơ. Bệ hạ phải che giấu tâm tư, thích người nào, không khen điểm tốt, ghét kẻ nào, không chê điểm xấu. Khéo léo dẫn dắt, bề tôi thích hợp sắp xếp ở vị trí phù hợp, sẽ phát huy được hiệu quả tốt nhất.”

“Nếu là người có tâm cơ kín đáo, phải có quyết tâm khống chế, chứ không phải kiêng dè. Phải biết với loại người này tốt nhất là người lui ta tiến, bệ hạ nên ghi nhớ.”

“………………”

Giảng lý thuyết vốn nhàm chán vô vị, nhưng Văn Tố cũng hiểu được phải trích dẫn một vài ví dụ thực tế, rất nhiều điều còn lấy từ triều đường hiện tại, trong đó cũng không quên đưa ra một tính cách đại thần đặc biệt để phân tích.

Tiểu hoàng đế càng nghe càng say mê, mãi tới khi giờ học kết thúc mới hoàn hồn.

Văn Tố miệng đắng lưỡi khô, vội vàng hành lễ cáo lui, đang định trước đi tìm nước uống thì bị hắn lên tiếng ngăn lại: “Thiếu phó vì sao lại nói những điều này với Trẫm?”

Bước chân đã tới bên cửa chợt dừng lại, Văn Tố quay đầu, mỉm cười: “Bệ hạ tâm trí hơn người, thông minh có thừa, chỉ là ngày trước những gì Ngài tiếp xúc đều là những học thức quá mức khẳng khái bộc trực, vi thần muốn dạy Ngài một vài điều bàng môn tà đạo, vậy mới coi như làm phong phú nhân sinh của Ngài chứ….”

“…………….” Tiểu hoàng đế giựt giựt khóe môi, đây là lý do gì thế hả?

Trước khi ra cửa, Văn Tố lại bổ sung một câu: “Một thiếu phó như vi thần chỉ dạy bệ hạ được ba lớp, một lớp là lớp vui chơi lần trước, một lớp là ngày hôm nay, còn một lớp nữa là kết thúc, đến khi đó vẫn phải mời Vương ngự sử trở lại tiếp tục truyền thụ bài vở cho Ngài rồi.”

“Chuyện này………….” Hoàng đế ngẩn ra, nàng đã nhanh nhẹn rời đi.

Không thể không nói đợt dạy dỗ lần này có đôi chút hiệu quả, ít nhất trên triều đường ngày hôm sau, hoàng đế bệ hạ đã biết tranh thủ cơ hội các vị đại thần tranh cãi mà thu được tin tức.

Những lần tranh cãi trước đây đều vì cứ quanh đi quẩn lại hiện thời có nên khai chiến với Giang Nam hay không, hay là ngày lành đã qua, một vài đại thần bắt đầu có dấu hiệu chùn bước. Kế đó vẫn là Nhiếp chính vương lên tiếng, mới xem như quyết định.

Một trận này, thế phải tiến hành.

Mà hiện tại, chư vị đại thần lại bắt đầu vì chuyện lựa chọn chủ soái mà tranh cãi không ngừng.

Nói về võ tướng, Đại Lương trên có Nhiếp chính vương, dưới có Lục Phường cùng chư vị tướng quân, không hề thiếu người. Nhưng vấn đề là những người đó xuất thân nhà binh, hoặc ít hoặc nhiều đều có liên quan đến Nhiếp chính vương, đây là điều khiến phe bảo hoàng cực kỳ không thích.

Nhưng phía bảo hoàng phần lớn đều là nho sinh, nào có ai có thể lãnh binh tác chiến, chính vì vậy tranh cãi tới bây giờ cũng chưa có kết quả.

Đinh Chính Nhất vòng tới vòng lui mấy câu, ý tứ trong đó chính là nên chọn ra một người phái trung gian, nhưng tướng lĩnh thuộc phái trung gian vừa lướt qua, từng cái tên một đều bị Tiêu Tranh phủ quyết.

Trận chiến này khác với thông thường, quan hệ trọng đại. Lại thêm triều đình chuẩn bị đến bây giờ, nếu không thể kỳ khai đắc thắng(2), bách tính thiên hạ sẽ nghĩ thế nào đây?

(2)Vừa ra trận đã thắng

Cho nên nhất định phải chọn người đáng tin.

Hai bên tranh cãi ầm ĩ không dứt, đến mức không tách ra được, ngay cả Tiêu Tranh nhìn thấy tình hình như vậy cũng phải xoa mi tâm, vẻ mặt mất kiên nhẫn.

Ống tay áo bị kéo nhẹ, hắn khẽ quay đầu, trông thấy Văn Tố đứng ở cùng hàng mỉm cười với hắn.

Hiểu được ý tốt muốn động viên của nàng, Tiêu Tranh nhẹ gật đầu, lúc quay đầu đã trở về phong thái uy nghiêm lạnh lùng như thường.

“Thần Lục Phường, tình nguyện lãnh binh ra trận, mong bệ hạ ân chuẩn.”

Âm thanh cao vút đột ngột vang lên khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, cúi đầu nhìn, Binh bộ thượng thư Lục Phường đã bất ngờ quỳ xuống.

Tiêu Tranh có chút không hiểu, hắn cùng Đinh Chính Nhất đối chọi nhau cũng không phải ngày một ngày hai, vào giờ khắc này hành động như vậy, chỉ sợ sẽ dẫn tới một trận tranh cãi càng ầm ĩ hơn.

Quả nhiên, suy nghĩ này vừa lóe lên thì Đinh Chính Nhất đã bắt đầu oang oang: “Lục đại nhân là Binh bộ thượng thư, điều động nhu yếu phẩm cho chiến tranh toàn bộ đều nằm trong tay ngài, nếu ngài đích thân ra trận, vậy những chuyện này giao cho ai đây?”

Lục Phường không chút thay đổi: “Vi thần chỉ biết chư vị đại nhân tranh cãi không dứt, gần như đến mức tự loạn trận thế, nếu không sớm đưa ra quyết định, chỉ sợ sẽ bị phản tặc Giang Nam chiếm trước thời cơ.”

Ánh mắt Tiêu Tranh lóe lên, thầm gật đầu, lời này không sai.

“Hừ!” Đinh Chính Nhất hừ lạnh một tiếng, quay người chắp tay với hoàng đế: “Bệ hạ, lão thần cảm thấy Lục đại nhân không thích hợp thống lĩnh, nhớ ngày trước chinh chiến sa trường, cũng chỉ là phó tướng dưới trướng của Nhiếp chính vương, chưa từng tự mình tác chiến, trận chiến lần này can hệ trọng đại, há có thể giao phó?”

Tiểu hoàng đế bặm môi không nói, nhưng trong lòng cảm thấy có chút hợp lý.

“Lời của Đinh đại nhân rất đúng.”

Trong điện nháy mắt trở nên lặng phắt, bởi vì Nhiếp chính vương đột ngột lên tiếng, mỗi lần tranh cãi, dường như đều là sau khi hắn mở miệng mới coi như chấm dứt.

“Tranh luận tới bây giờ, bổn vương cảm thấy những gì chư vị nói đều rất có lý, chức vị chủ soái quan hệ trọng đại, nếu không phải người đáng tin, thật sự khó khiến người khác an lòng.”

Đinh Chính Nhất vuốt bộ râu hoa râm gật gật đầu, hiếm khi lại tỏ ý tán đồng, còn không quên trừng mắt liếc Lục Phường đang quỳ trên đất một cái, ngầm ám thị hắn sớm chết tâm đi.

“Hoàng thúc có ý kiến gì?” Tiểu hoàng đế đưa một tay về phía Tiêu Tranh, ra ý hắn tiếp tục.

“Bổn vương chỉ là nghĩ tới một người cực kỳ thích hợp mà thôi.”

“Hả? Là ai, hoàng thúc mau nói.”

Tiêu Tranh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua Văn Tố một cái.

Ánh mắt này có hơi đặc biệt, như thế có gì muốn nói. Trong lòng Văn Tố căng thẳng, nhưng nháy mắt đã nghe hắn thản nhiên nói ra: “Người đó chính là bổn vương.”

Mọi người nhất thời ồ lên, Nhiếp chính vương muốn đích thân lãnh binh?

Từ sau khi bình định chiến trường Tây Nhung, hắn đã nhiều năm chưa từng dẫn binh, mặc dù chấp chưởng binh mã toàn quốc nhưng lại chưa từng tuần tra thị sát quân doanh, như thể đã muốn cắt đứt quan hệ với những năm tháng oai hùng ngày xưa, vì sao bây giờ lại muốn lần nữa xuất sơn?

Thoáng thấy Đinh Chính Nhất lại dằn không được muốn lên tiếng, Tiêu Tranh cướp lời, nói: “Bệ hạ, cần biết phản thần Giang Nam xuất thân hoàng thất, đối phó với giặc trong nhà như vậy, bổn vương đi chính là thích hợp nhất.”

Thế nên Đinh Chính Nhất không có lý do nào để phản bác.

Thực ra suy nghĩ này của Tiêu Tranh cũng không phải mới vừa nảy ra, thời gian qua hắn vẫn luôn bận rộn bố trí công việc, đương nhiên sẽ cân nhắc vấn đề chủ soái, chẳng qua chỉ là đem chuyện tự mình đứng ra đảm đương như một kế hoạch dự phòng. Bởi chiến tranh không giống lần cứu tế thiên tai trước đây, xử lý chính vụ e là không cách nào cáng đáng, ngoài ra còn một nguyên nhân khác, chính là Văn Tố.

Không phải sa vào ôn nhu không cách nào thoát khỏi, chỉ là nàng vừa mới bắt đầu dốc sức trên triều đường, nếu rời xa hắn, liệu có phải sẽ một thân một mình?

Nhưng chuyện đã tới nước này,không thể không đưa ra đề nghị. Như Lục Phường đã nói, tranh cãi không dứt, chậm trễ không quyết, chỉ khiến phản thần có cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức.

Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác, Tiêu Tranh vẫn luôn cử mật thám hoạt động ở Giang Nam, nếu không phong thư lần trước tiểu hoàng đế gửi cho Giang gia cũng không cách nào gửi tới được. Cộng thêm tin tức trước đó nữa Thục vương gửi đến, hắn kỳ thực cũng chính là người hiểu rõ đối phương nhất.

Cho nên, hắn quả thật là sự lựa chọn phù hợp nhất cho chức chủ soái.

Tiểu hoàng đế trầm ngâm không lên tiếng, lời của Nhiếp chính vương rất hợp lý, nhưng hắn không phải là không có điều cố kỵ.

Nhiếp chính vương vốn đã như mặt trời ban trưa, người đời nói chỉ biết Nhiếp chính vương mà không biết có hoàng đế cũng không phải là giả. Mà dựa vào chiến tích ngày trước, trận chiến này cơ hội thắng rất lớn, lúc đó khí thế tất nhiên càng cao, một hoàng đế như hắn liệu có phải vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu?

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng không cách nào nghĩ ra biện pháp chu toàn hơn, hoàng đế bệ hạ đành thở dài một tiếng, gật đầu đồng ý: “Lời hoàng thúc câu câu đều có lý, cứ theo đó mà làm đi, chuẩn tấu.”

Tiêu Tranh nhấc tay hành lễ, “Tạ chủ long ân.”

Văn Tố nhìn sườn mặt hắn, khẽ híp mắt.

Lúc hạ triều, nàng một lời cũng không nói, yên lặng theo sau lưng hắn ra khỏi cửa điện.

“Sao lại không nói gì?” Tiêu Tranh xoay người nhìn nàng, mỉm cười ôn hòa.

“Không có gì để nói.”

“Sao vậy? Giận à?”

“Không phải.”

“Thế thì tại sao?”

“Bởi vì những gì chàng nói câu câu đều có lý, ta chỉ có thể ủng hộ, nên chẳng có gì để nói.”

Tiêu Tranh khẽ cười, yên lặng bước đi, không nhiều lời nữa.

Ánh mặt trời phủ xuống bóng dáng hai người một trước một sau, nhịp bước tương đương nhau, cho nên vẫn luôn duy trì khoảng cách không đổi.

Thế nhưng vừa mới ra khỏi cửa cung không lâu, Văn Tố đã cảm thấy eo bị siết chặt một cái, lúc hoàn hồn thì người đã bị Tiêu Tranh kéo tới bên cạnh, cuối cùng trở thành sóng vai cùng bước.

“An tâm, ta sẽ bình an.”

Trong lòng Văn Tố tâm tình phức tạp, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Bình Luận (0)
Comment