Tương Du Nữ Quan

Chương 52

Chuyển ngữ: Mic

Kể từ khi tân đế lên ngôi đến giờ, triều đình Đại Lương chưa bao giờ được yên ả, thế nên nhất thời trở nên bình lặng, Văn Tố thật sự cảm thấy không quen.

Hiện giờ trên kim loan điện, chư vị đại thần vô cùng trầm mặc, ai nhắm mắt thì cứ nhắm, ai quay đầu thì cứ quay, tỏ ý không đếm xỉa tới một kẻ khác loài là nàng.

Văn Tố bĩu môi, nhìn về phía thiếu niên nhỏ bé trên long ỷ.

Hoàng đế lúc này vẫn còn buồn bực, chạm phải ánh mắt nàng, tức thì như bị mưa lạnh giội xuống, suy nghĩ thoáng cái trở nên thanh tỉnh.

Là đế vương, khi đối diện với thần tử không được để lộ cảm xúc. Đây là điều nàng đã dạy hắn, nhưng hắn vẫn chưa thực hiện được.

Hoàng đế thấp giọng khụ một tiếng, trầm giọng nói: “Chư khanh có việc nhanh tấu, không việc thì bãi triều.”

Người dưới thềm ngọc mím môi cười, dường như rất tán thưởng. Thấy thế, trong lòng hoàng đế mơ hồ xuất hiện một tia mừng rỡ, sau đó kịp nhận ra thì lại cảm thấy mất tự nhiên.

“Khởi tấu bệ hạ, thần có bản tấu.” Đinh Chính Nhất tinh thần hăng hái bước ra khỏi hàng, ánh mắt ngạo nghễ quét qua Văn Tố, thiếu điều hừ lạnh một tiếng.

“Thủ phụ có việc gì cần tấu?” Hoàng đế liếc Văn Tố một cái, vẻ mặt uy nghiêm lên tiếng hỏi.

“Lão thần nhớ ra vấn đề thủy vận vùng ven kéo dài đến nay vẫn chưa giải quyết, Văn thiếu phó năm trước từng đi qua đó, kinh nghiệm dày dặn, nói không chừng có thể đưa ra giải pháp cho vấn đề khó khăn này, cho nên mới vội lên tiếng.”

Còn chưa dứt lời thì đã vang lên tiếng cười của Văn Tố, “Thủ phụ đại nhân nói rất đúng, hiện giờ Nhiếp chính vương lãnh binh tác chiến nơi vùng ven, vấn đề thủy vận quả thực không thể kéo dài, nếu như đại nhân đã coi trọng bổn quan như vậy, bổn quan há có thể khiến ngài thất vọng?”

Nàng biết đây là cố tình gây khó dễ, nhưng đối với nàng mà nói thì cũng không có khó khăn gì.

Lúc trước sau khi bình ổn vấn đề lũ lụt, những quan viên Nhiếp chính vương sắp xếp nơi đó đều là tâm phúc của hắn, lại thêm Lâm Tuyên thông thuộc thủy hệ địa phương, mọi việc điều hành theo đó đều thuận lợi tiến hành.

Lúc ấy Tiêu Tranh an bày như vậy chính là để chuẩn bị giải quyết chuyện thủy vận, không ngờ lại giúp Văn Tố xử lý phiền toái.

Đinh lão gia tử thấy nàng bình tĩnh ung dung như thế thì giận dữ vô cùng, nhưng lại không thể làm gì.

Thấy nàng trực tiếp nhìn mình chằm chằm, không có chút dấu hiệu lùi bước nào, cô nương thôn dã nhát gan an phận trên triều đường trước đây đâu mất rồi?

Còn nói cái gì mà mọi việc bệ hạ cùng chư vị đại thần không cần lo lắng blablabla….

Lật bàn nha! Nha đầu này rõ ràng là giả trư ăn thịt hổ mà!

Đối với phẫn nộ của lão, Văn Tố làm như không thấy, quay về phía hoàng đế bẩm báo: “Nếu đã như vậy, vi thần đề nghị việc này giao cho Công bộ lang trung Chu đại nhân xử lý.”

Chu Hiền Đạt bị gọi tên lập tức bước ra khỏi hàng nhận lệnh: “Hạ thần nguyện vì bệ hạ phân ưu.”

Hoàng đế đột nhiên có loại cảm giác “không trâu bắt chó đi cày”, vô lực khoát khoát tay, “Được rồi, chuẩn tấu.”

Thế nên Đinh lão gia tử triệt để giác ngộ, nha đầu này không chỉ giả trư ăn thịt hổ, mà còn dựa hơi Nhiếp chính vương “cáo mượn oai hùm”!!!

Một trận giằng co không quá ầm ĩ kết thúc, tiểu hoàng đế tâm tình uể oải trở lại tẩm cung. Vừa bước vào Ngự hoa viên liền bắt gặp một bóng trắng chậm rãi đi đến, ý cười bên môi khiến hoa cỏ xung quanh đều trở nên ảm đạm.

“Tham kiến bệ hạ.” Lúc tới gần, hắn qua quýt hành lễ, như có như không, nhưng lại khiến người ta cho rằng đấy là do không thích gò bó.

Hoàng đế liếc một cái sau lưng hắn, “Bình Dương vương từ đâu tới vậy?”

“Vừa đến thăm thái hậu, bệ hạ kết thúc tảo triều rồi ư?”. Biểu cảm của Tiêu Đoan giống như cùng huynh đệ trong nhà nói chuyện, vừa ôn hòa lại vừa thân thiết.

Hoàng đế vẫn luôn không thích người ca ca này, bởi vì hắn quá mức thâm trầm, hoàn toàn không đoán được suy nghĩ, có điều nhìn dáng vẻ này của hắn, chợt nhớ tới dạy bảo hôm đó của Văn Tố.

Đối với loại người tâm cơ thâm trầm thế này, phải có lòng tin khống chế thì mới có thể khống chế!

Hắn gật đầu, coi như đồng ý, ánh mắt hướng thẳng về phía Tiêu Đoan, mặc dù ngửa đầu nhưng nét mặt lại vô cùng âm trầm, toát lên vẻ ung dung trấn định, lại bớt đi nét ngây ngô mà thêm vài phần khí thế.

Tiêu Đoan đối với ánh mắt này của hắn thì cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười như gió xuân, “Nếu đã tình cờ gặp bệ hạ, chi bằng đi cùng nhau nhé.”

Hoàng đế bình tĩnh gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho Phúc Quý ở cạnh, người kia hiểu ý, lập tức lùi ra xa xa.

Hai người hướng về góc sâu trong hoa viên, không nhanh không chậm thả bước trên con đường mòn trải đá nga noãn.

“Mấy ngày qua bệ hạ dường như thay đổi rất nhiều, xem ra chỉ dạy của Tố Tố có chút thành quả rồi nhỉ.” Được một lúc, Tiêu Đoan lại cười bổ sung một câu: “Đương nhiên, cũng là do bệ hạ thiên tư thông minh.”

Hoàng đế đi trước hắn vài bước, nghe vậy không khỏi có chút ngạc nhiên, quay qua hỏi hắn, “Ngươi gọi nàng ấy là Tố Tố? Quan hệ giữa hai người rất tốt?”

“Đương nhiên, bệ hạ quên nàng ấy ở trong phủ Nhiếp chính vương sao?”

Đầu mày hoàng đế khẽ nhíu, nhớ đến khung cảnh hôm đưa tiễn Nhiếp chính vương, trong lòng đã có chút cảm giác không vui.

Tiêu Đoan chú ý thấy thay đổi trên nét mặt của hắn, khóe môi lộ ý cười nhạt xen lẫn một chút xảo quyệt thoáng qua, “Có lẽ bệ hạ không biết, Tố Tố cùng với hoàng thúc của chúng ta dường như sắp có chuyện vui rồi.”

“Thì ra là vậy!” Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: “Chả trách lại đem đại quyền triều chính giao cho nàng ấy! Thì ra cả hai là người một nhà!”

“Ấy chết, lỡ miệng mất rồi!” Tiêu Đoan vờ giật mình, vội vàng giải thích: “Bệ hạ tuyệt đối đừng hiểu lầm, hoàng thúc sao có thể xử trí theo cảm tính chứ? Người sắp xếp như vậy hiển nhiên là có đạo lý của người, bệ hạ nhẫn nại một chút, đại quyền triều chính sẽ trở lại trong tay ngài thôi.”

Câu này bắn trúng hồng tâm, hoàng đế lại càng giận hơn.

Không sai, hắn cảm thấy bất mãn đối với việc Văn Tố nắm giữ triều đường không phải vì nàng là người ngoài, không phải vì nàng là nữ nhi, mà là vì từ trước đến giờ, hắn chưa bao giờ có cơ hội thuận lợi tiếp quản.

Bệ hạ đã chín tuổi, nếu là trẻ em trong gia đình bình thường, đây vẫn là độ tuổi nghịch ngợm nô đùa, nhưng hắn đã trải qua một năm thử thách với bao vấn đề triều chính, lại thêm tư chất thông tuệ, trong một năm qua, tính khí trẻ con giảm bớt, tâm trí dần trở nên thuần thục, hắn sớm đã không thỏa mãn khi làm một hoàng đế không có thực quyền.

Trong lịch sử không thiếu các hoàng đế tuổi nhỏ đã nắm đại quyền, vì sao hắn lại không thể chứ? Nhiếp chính vương có ở đây cũng thôi đi, ngay cả lúc không có mặt cũng không chịu cho hắn một cơ hội, cho dù là thử cũng không có!

Thì ra là vậy, thì ra là muốn giao quyền lực cho nữ tử mình yêu thương quản lý, sau khi trở về thì lại tiếp tục thao túng triều chính à?

Trù tính hay lắm, mưu đồ giỏi lắm!

Càng nghĩ càng giận, hoàng đế phất tay áo đùng đùng bỏ đi, thậm chí quên mất bên cạnh còn có người.

Ánh mắt Tiêu Đoan nhìn theo bóng dáng dần khuất xa của hắn, bỗng phát hiện dường như trong đó lại lộ ra một chút anh khí cùng uy nghi.

Đáng tiếc mà…… Hắn nhếch môi cười nhẹ, mặc dù thông minh, nhưng chưa đủ lão luyện, bất quá cũng chỉ là một quân cờ trong tay hắn mà thôi.

“Bình Dương vương gia vì sao lại muốn nói những lời này với bệ hạ?”

Đêm, bên trong gian phòng đã bao sẵn trong tửu lâu, hội nghị vừa tan, Lục Phường còn chưa rời đi, sau khi nghe Tiêu Đoan thuật lại một lần chuyện xảy ra ban ngày, không khỏi kinh ngạc vô cùng.

“Đương nhiên là muốn hành động rồi.” Tiêu Đoan không nhanh không chậm đáp, nhàn nhã đùa nghịch chung rượu trong tay, đôi mắt hẹp dài bởi vì hơi rượu nồng nên hơi híp lại, mông lung mơ hồ, tràn đầy mị hoặc, có thể thấy tâm tình hắn không tệ.

Lục Phường ảo não ngồi xuống trước mặt hắn, “Nhưng ngài nói thế chẳng phải sẽ khơi mào oán giận của bệ hạ đối với Văn Tố sao? Nếu như xảy ra chuyện gì, Vương gia trở về, ngài và ta biết ăn nói thế nào?”

“Ồ?” Tiêu Đoan bật cười, “Sao vậy, ngươi vẫn thành tâm thay thúc thúc bảo vệ Tố Tố à?”

“Đó là điều đương nhiên, Vương gia trước khi đi đã căn dặn mà.”

“Ha ha ha………”

Tiêu Đoan đột nhiên phá lên cười to, thậm chí còn dùng chung rượu đập đập lên bàn, đợi đến khi ngừng cười thì lại một mực im lặng, cái gì cũng không nói, sau đó trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Lục Phường đứng dậy, thản nhiên đi tới cửa, rồi lại đột ngột dừng bước.

“Lục Phường, có biết bổn vương vì sao lại muốn ngươi lúc đó chủ động xin ra trận?

“Hạ quan không biết

Tiêu Đoan không quay đầu, chỉ ý vị không rõ cười khẽ, “Bởi vì bổn vương muốn khích thúc thúc chủ động xuất chinh.” Hắn quay lại, đối diện với ánh mắt sửng sốt của Lục Phường, “Hiện giờ ngươi đã biết phải như thế nào rồi?”

Lục Phường chầm chậm lắc đầu, thì thào sợ hãi: “Hạ quan ngu dốt, không biết……..”

“Chậc…. đúng là đần thật.” Tiêu Đoan lắc đầu thở dài một tiếng, cuối cùng nghiêm mặt nói: “Bổn vương muốn ngươi kế tiếp cắt xén bớt binh khí trong quân.”

“Gì cơ?” Lục Phường cả kinh biến sắc, “Như vậy Vương gia ở tiền tuyến làm thế nào tác chiến?”

“Cắt bớt chính là binh khí bổ sung, đợi đến khi phát hiện bị thiếu cũng đã là chuyện của mấy tháng sau rồi, lúc đó tình hình hết sức căng thẳng.” Tiêu Đoan cười nhạt, ánh mắt trở nên rét lạnh, “Yên tâm, đời này bổn vương cho dù có hi sinh kẻ nào đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ hi sinh thúc thúc, người phải làm đế vương.”

Lục Phường hoàn toàn mờ mịt, người trước mắt rốt cuộc đang suy tính điều gì, hắn đi theo lâu như vậy nhưng một chút cũng không đoán được.

Tiêu Đoan đưa tay vén sợi tóc trên vai ra sau lưng, đôi mắt sâu thẳm nhẹ nhàng quét qua gương mặt Lục Phường, tựa tiếu phi tiếu, “Cứ yên tâm đi, còn phải chuẩn bị một bộ long bào vừa vặn với thúc thúc nữa…..” Nói đến đây, trên mặt hắn lại lấp lóa ý cười, đưa tay đẩy cửa bước ra ngoài.

Đêm mùa xuân trời hãy còn lạnh, trên đường phố lớn vừa lạnh vừa vắng, hắn một thân áo trắng, chầm chậm thả bước, cơ thể gầy yếu hắt một bóng mờ trên nền đất.

Nhiều năm trước đây, cũng vào một đêm như vậy, phụ vương hắn cuối cùng đã khép mắt trên giường bệnh. Thúc thúc Tiêu Tranh chặn ngoài cửa phòng, không cho hắn đến nhìn, hơn nữa còn kéo hắn đi, gần như loanh quanh hơn nửa kinh thành.

Một thiếu niên, một đứa trẻ, đều là những kẻ cô đơn, nhưng chiếc bóng đổ trên mặt đất khi đó chính là nương tựa lẫn nhau. Nhưng bây giờ chỉ còn một mình hắn lặng lẽ tiến bước, âm thầm tính toán, ngay cả người thân nhất cũng muốn lợi dụng.

Khi bước vào cửa lớn vương phủ, xung quanh sớm đã đêm khuya vắng người.

Bước chân hắn không hề dừng lại, đi về phía Đông noãn, nhưng lại không nghỉ ngơi, chưa bao lâu thì lại ra ngoài, tới đình viện của Văn Tố.

Trong viện vẫn sáng ánh nến, Triệu Toàn được Nhiếp chính vương đặc biệt lưu lại để bảo vệ Văn Tố trung tâm cẩn cẩn canh giữ bên cạnh cửa, trông thấy hắn đi tới thì vừa lễ phép vừa nhiệt tình lên tiếng chào hỏi: “Thì ra là Bình Dương vương gia, thuộc hạ hữu lễ, khuya thế này còn đến gặp Văn đại nhân sao?”

Nếu là thường ngày, Tiêu Đoan khẳng định sẽ cùng hắn tán dóc vài câu, thậm chí là cười đùa một phen nhưng mấy ngày qua vẫn mặt lạnh như tiền, chỉ thản nhiên gật đầu rồi liền gõ cửa.

“Mời vào………”

Tiếng Văn Tố còn chưa dứt, người đã đẩy cửa vào trong, nàng từ sau án thư ngước mắt nhìn lên, thấy Tiêu Đoan sầm mặt từng bước từng bước đến gần, còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy hắn thò tay vào ngực lấy ra một xấp ngân phiếu đặt trước mặt nàng.

“Đây là toàn bộ ngân lượng trong tay bổn vương đang có, cô cầm lấy nó rời khỏi Vương phủ đi.”

“Hả?” Văn Tố ù ù cạc cạc, nhìn xấp ngân phiếu dày cộp đó nuốt nước miếng, nhưng không hề cầm lên, “Bình Dương vương gia, khuya rồi đừng đùa giỡn người khác như vậy.”

“Bổn vương thật lòng, niệm tình quen biết mới cho cô thời gian một đêm.” Hắn càng bước lại gần hơn, nghiêng đầu, tay chống trên mặt bàn áp lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, giọng nói âm u rét lạnh: “Hiện giờ nếu cô không đi………….sau này sẽ không đi được nữa.”

Văn Tố sửng sốt, kế đó bật cười, đem ngân phiếu đẩy đến trước mặt hắn, “Bình Dương vương gia, đừng có đùa như vậy nữa.”

Ánh mắt Tiêu Đoãn khé lóe lên, đứng thẳng người lại, nhếch khóe môi tựa tiếu phi tiếu, không nói một lời liền xoay người rời đi.

“Nè, của ngài nè…tiền….” Văn Tố đưa tay định gọi hắn, nhưng cửa đã đóng sập lại.

Nàng rũ mắt chăm chăm nhìn ngân phiếu trước mặt mà nhíu mày, đột ngột như vậy là sao?
Bình Luận (0)
Comment