Tương Du Nữ Quan

Chương 55

Chuyển ngữ: Mic

Lưu Kha đi tới đi lui bên ngoài thiên lao, nói gãy cả lưỡi với người canh ngục, hết nhét bạc rồi lại cười nịnh nọt, nhưng vẫn không chút hiệu quả.

Cai ngục cũng bất đắc dĩ, thấy hắn lo lắng sốt ruột như vậy đành lên tiếng an ủi: “Lưu đại nhân trở về đi, dù gì bệ hạ đã đặc biệt hạ lệnh phải canh giữ trọng phạm, tiểu nhân thật sự không dám tự mình dàn xếp.”

Lưu Kha thất vọng vô cùng, đành phải thất thểu ra về.

Văn Tố bị giam đã mấy ngày, hắn chạy tới chạy lui khắp nơi, người có thể cầu xin cũng đều cầu xin, tiếc là không có chút tác dụng.

Hoàng đế mặc dù trước đây tranh đấu nội tâm dữ dội, nhưng lúc Thủ phụ hỏi “Bệ hạ lẽ nào mãi mãi muốn bị Nhiếp chính vương chèn ép”, cuối cùng vẫn khuất phục.

Hắn không biết hôm đó Bình Dương vương rốt cuộc đã nói gì với hoàng đế, nhưng trực giác nói với hắn có thể không phải chuyện hay ho gì, cho nên cho dù có cầu xin nhiều người như vậy, nhưng hắn từ đầu đến cuối cũng không hề đi tìm Bình Dương vương.

Có điều hắn vẫn tới phủ Nhiếp chính vương, nhưng là để tìm Triệu Toàn.

Chuyện tới nước này, cũng chỉ có một người có thể xoay chuyển tình thế.

……………….

Chiến sự Giang Nam đang tiến vào thời kỳ dầu sôi lửa bỏng, trong thất vương tạo phản chỉ có binh mã của Quảng Lăng vương là đông nhất, cho nên trận chiến Dương Châu thập phần gian nan, nếu không phải Chu Hiền Đạt kịp thời gửi vật tư đến, chiến cục e rằng không thể thu xếp.

Quảng Lăng vương không giỏi trị binh, chỉ biết lý luận suông, chẳng qua bên cạnh có một quân sư vô cùng lợi hại, chiến cục Tiêu Tranh dốc công bố trí năm lần bảy lượt bị hắn tìm được đường sống, đôi bên đều rơi vào bế tắc.

Mãi tới khi đại sĩ tộc Giang Nam Giang gia xuất hiện, đem một nữ nhi cùng đồ cưới hậu hĩnh ra làm điều kiện trao đổi, lung lạc người này thì khi ấy mới xoay chuyển được cục diện. Quảng Lăng vương trước giờ vẫn luôn ỷ lại người khác, tới bây giờ liền vô kế khả thi, mắt thấy đã sắp đại bại.

Đôi bên hỗn chiến, tới tới lui lui cũng không giống như lúc trước rơi vào tình cảnh bế tắc. Không bao lâu, Giang gia liền phái người tới tìm Tiêu Tranh, đưa ra một điều kiện.

Tiêu Tranh ở trong trướng phòng yên lặng nghe xong, ngay cả mí mắt cũng không động một cái đã cự tuyệt: “Quay về bẩm báo với trưởng tộc Giang thị, đa tạ ý tốt của Giang gia ngài,đáng tiếc Bổn vương đã có ý trung nhân, vẫn xin ngài ấy chọn hiền tế khác đi.”

Đến truyền tin là một thanh niên, có lẽ là ở trong đại gia tộc nên quen thói kiêu căng, nghe vậy thì liền tức giận, mở lời châm chọc: “Vương gia là người hiểu chuyện, đối với trận chiến này Giang gia đã bỏ bao nhiêu sức lực ngài cũng biết rồi đó, chuyện diệt trừ tham quan trước kia Giang gia cũng gánh vác một phần, hiện giờ tộc trưởng đưa nữ nhi bảo bối nhất cho Vương gia, ngài sao có thể chỉ một câu đã thẳng thừng từ chối như vậy?”

Tiêu Tranh rốt cuộc ngước mắt nhìn hắn, còn chưa nói tiếng nào nhưng ánh mắt sắc bén đã khiến hắn lùi lại nửa bước, đối với lời vừa thốt ra mơ hồ có chút hối hận.

“Giang gia liệu có phải nhầm rồi không? Bổn vương tới đây là bình định phản tặc, là cứu vớt các đại thế tộc như Giang gia khỏi nước sôi lửa bỏng, mọi việc Giang gia đã làm Bổn vương đều khắc ghi trong tim, một ngày nào đó sẽ đáp lại, nhưng hiện giờ…….”

Hắn rút trường kiếm trong tay ném qua, sượt ngay đầu ngón chân người nọ, đến khi thanh niên kia thảm thiết kêu lên một tiếng, mới chậm rãi nói hết nửa câu còn lại: “Tốt nhất đừng có bàn điều kiện với Bổn vương!”

Người thanh niên nửa chữ cũng không dám thốt lên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cuống quít bò ra ngoài….

Bên ngoài trướng ếch kêu ồm ộp, gió mùa hè lùa vào, ánh nến lay động, phản chiếu sắc mặt Tiêu Tranh, lúc sáng lúc tối, tựa như tâm tình của hắn lúc này.

Thời khắc vật tư được đưa đến hắn đã biết, tốc độ nhanh chóng mạnh mẽ như vậy, e là Văn Tố đã dùng chút thủ đoạn, nhưng một khi như vậy, e rằng sẽ bị sập bẫy.

Hắn thở dài một tiếng, tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, tâm tư sớm đã bay về kinh thành.

Nếu Lục Phường đã cố ý cắt xén binh khí, hiển nhiên là do Tiêu Đoan giật dây, mà hắn nếu đã có ý muốn dẫn dụ Văn Tố phạm tội, ắt hẳn là vì muốn ép mình, xem ra mấy câu dặn dò trước lúc rời đi kia rốt cuộc chẳng chút tác dụng.

Đều là những người thân thiết nhất của mình, hắn không hi vọng bất kỳ ai xảy ra chuyện, lại càng không hi vọng họ tổn thương lẫn nhau.

Tiếc là tai mắt lưu lại ở kinh thành rề rà mãi không gửi tin đến, kinh thành có khả năng đã bị phong tỏa. May mà trước khi rời đi hắn đã đưa lệnh bài cho Triệu Toàn, nhưng hắn thà rằng vĩnh viễn không muốn nhìn thấy Triệu Toàn xuất hiện trước mặt mình, bởi vì điều đó hiển nhiên là đã tới bước đường cùng.

Hắn khẽ mở mắt, ngơ ngẩn nhìn đỉnh trướng. Tiêu Đoan đương nhiên biết hắn có thể đoán được người đứng sau tất cả những việc này đều là hắn, nhưng vẫn như cũ bất chấp tất cả mà dàn xếp. Thì ra trong lòng Tiêu Đoan, hận thù đã ăn sâu bén rễ đến vậy.

Hắn cũng phát hiện bản thân cũng không hoàn toàn hiểu hết đứa cháu này. Động cơ của Tiêu Đoan không phức tạp, nhưng sự kiên trì, cố chấp nhiều năm như thế, ngoại trừ chính bản thân hắn thì không ai có thể giúp hắn buông bỏ.

Tiêu Tranh nhớ tới  đại hoàng huynh ôn hòa nho nhã năm đó, thân thể bệnh tật, trước lúc lâm chung đã siết tay hắn, nhờ hắn chăm sóc Tiêu Đoan, sau đó bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Kiếp sau cũng không muốn sinh ra trong hoàng gia nữa, ít nhất sẽ không liên lụy con ta mệnh khổ giống ta.”

Thì ra nhiều năm đã qua đi nhưng hắn vẫn nhớ, mặc dù hắn vẫn luôn muốn quên đi.

Nhưng có một vài việc đứa cháu đó còn nhớ rõ ràng hơn hắn, thậm chí là khắc cốt ghi tâm.

Hiện giờ hắn chẳng cầu mong gì, chuyện đến nước này, chỉ có một tâm nguyện là Văn Tố bình an vô sự mà thôi.

Màn trướng đột nhiên bị một người mạnh mẽ xốc lên, phá vỡ sự yên tĩnh. Xung quanh vang lên một hồi tiếng động khe khẽ, một vài bóng đen nhanh chóng đánh úp về phía cửa, lúc Tiêu Tranh ngước mắt lên thì toàn bộ đã lặng lẽ lùi đi.

Một người bước chân vội vàng lao vào, dáng vẻ phong trần, vẻ mặt gấp gáp.

“Triệu Toàn?” Tiêu Tranh kinh ngạc vô cùng, lập tức bật dậy, đầu mày nhíu chặt: “Ngươi sao lại đến đây?”

Triệu Toàn bất chấp lễ nghi, hấp tấp lên tiếng: “Vương gia, đại sự không ổn rồi, Văn đại nhân tính mạng nguy cấp….”

*

Trảm quyết bình thường đều diễn ra sau mùa thu, nhưng để tránh đêm dài lắm mộng, sẽ có những người bị xử quyết trước đó.

Văn Tố chính là một trong số đó.

Bữa cơm cuối cùng trong lao toàn bộ đều là món ăn nổi tiếng Giang Nam, nàng ăn đến là thoải mái, một cọng rau cũng không chừa, sau đó sửa sang áo mũ, yêu cầu phải mặc quan phục rồi mới bước lên xe tù.

Nàng biết mình bị trừ khử, nhưng là vật hi sinh cho những mưu mô toan tính chứ không phải do bản thân không làm tròn trách nhiệm. Nàng đứng giữa thế gian, thẳng thắn trong sạch, vì sao không thể mặc quan phục?

Quan giám trảm chính là Vương Định Viễn, hắn liếc nhìn quan phục trên người Văn Tố, định nói điều này không thích hợp, nhưng mở miệng lại là lời xin lỗi: “Văn đại nhân, tại hạ đã cầu xin, nhưng bệ hạ lại nghe lời xúi giục, vốn không nghe vào tai, vẫn mong ngài thứ lỗi.”

Văn Tố bật cười, “Ngự sử đại nhân có thể từ thái độ phản đối lúc đầu, bây giờ lại chuyển sang cầu xin cho tại hạ, đã là ân tình to lớn vô cùng, há có thể lại cưỡng cầu những điều khác, Văn Tố không có gì báo đáp, xin nhận của tại hạ một lạy.” Bởi vì gông xiềng nên nàng cử động bất tiện, động tác theo đó cũng có chút vụng về.

Vương Định Viễn ngăn lại, thở dài nói: “Nếu đại nhân không phải có thân thế đó …. thì mọi chuyện cũng đỡ, đáng tiếc, đáng tiếc mà….”

“Thân thế?”

Văn Tố không hiểu, đang định hỏi thì quan giám trảm phụ đã lên tiếng nhắc nhở Vương Định Viễn: “Vương đại nhân, giờ Thìn đã tới.”

Vương Định Viễn sững sờ, ngước mắt nhìn Văn Tố, liền thấy gương mặt nàng nháy mắt trắng bệch.

Không thể nào không sợ, trên thực tế mấy ngày qua nàng vẫn luôn sợ hãi, nghe bên ngoài truyền tới tiếng cầu xin loáng thoáng của Lưu Kha thì càng hi vọng hết lần này đến lần khác có người có thể cứu nàng ra. Rốt cuộc đến ngày cuối cùng này, cố gắng chống đỡ cho tới bây giờ, chung quy vẫn không ngăn được sợ hãi trong lòng.

Đang độ tuổi xuân tươi đẹp, lý tưởng còn chưa thực hiện, ông trời vì sao lại muốn nàng đi tới bước này?

Càng huống chi, còn chưa nắm tay người đó, ước hẹn bạc đầu còn chưa thực hiện được, bảo nàng làm sao cam tâm?

Đầu ngón tay khẽ run rẩy, nàng nhịn xuống kích động muốn rơi lệ, khàn giọng nói với Vương Định Viễn: “Xin đại nhân giúp tại hạ chuyển một câu đến Nhiếp chính vương, nói đời này vô duyên, xin hẹn kiếp sau……”

Còn chưa dứt lời thì đã bị hai người bên cạnh lôi kéo đến phía trước, ấn quỳ xuống chỗ chém đầu.

Bách tính bên dưới biết được đã sắp hành quyết, lập tức nhao nhao kinh hô.

Văn Tố ngước cổ liếc nhìn bên dưới, gò má trũng sâu, tiều tụy vô cùng, nhưng vẻ mặt vừa rồi rõ ràng vẫn còn hoảng loạn, giờ phút này lại dần dần trở nên bình tĩnh.

Nàng nhìn thấy trong những người vây xem cũng có không ít nữ tử, có người thậm chí tuổi tác suýt soát với nàng. Có lẽ trong số đó có một vài người đối với vị trí quan cao chức trọng hiện giờ của nàng vẫn ấp ôm hoài bão, nhưng sau hôm nay, tất cả đều hoàn toàn trở thành bọt biển.

Chả trách có nhiều người kiên quyết muốn trừ khử nàng như vậy, chí ít sau chuyện này cũng sẽ không có nữ tử nhiễu loạn triều đường, cướp đi oai phong nổi trội chỉ thuộc về nam tử bọn họ. Tân chính trở thành dĩ vãng, huống chi bởi vì có nguyên nhân hẳn hoi, Thanh Hải quốc cũng chẳng thể nào lên tiếng.

Nàng là vật hi sinh cho tân chính, là vật hi sinh cho âm mưu cướp đoạt quyền thế, nhưng vẫn luôn kiên quyết ôm ấp lý tưởng khát vọng, thật sự không nên.

Cách cả biển người tấp nập, trên trà lâu chênh chếch phía đối diện có một người lặng lẽ đứng đó, áo trắng như tuyết, trong mắt chứa đầy giá lạnh.

Ánh mắt hắn nhìn về phía hình đài, nhìn nữ tử trong bộ quan phục đó, siết chặt chung trà trong tay.

Từng cảnh từng cảnh trước đây trong quá khứ xẹt qua trong đầu, chóp mũi dường như vẫn còn ngập tràn mùi hương khi lần đầu tiên vô ý đụng phải nàng, từ trên người nàng thoang thoảng mùi hoa hòe nhàn nhạt.

Giữa bọn họ cũng không thể gọi là thân quen, nhưng lại cực kỳ ăn ý. Cho dù ngay từ đầu hắn đã tính kế nàng, cho dù nàng từ trước đến giờ đối với từ “tri kỷ” trong miệng hắn không dám tin tưởng, nhưng sau này có chuyện cần nhờ, người đầu tiên nghĩ đến vẫn là hắn.

Hắn thậm chí còn nhớ đêm đó lúc cướp bức thư vô tình để lộ vết sẹo, nhưng nàng chỉ hững hờ nhìn lướt qua, làm như cái gì cũng chưa hề phát hiện.

Có lúc Tiêu Đoan đã nghĩ, nếu như nàng chỉ là nàng, không có mưu toan này, hắn thậm chí có thể mừng cho nàng.

Tiếc là, hắn rốt cuộc lại là kẻ vô tình.

Trên thực tế hắn biết Triệu Toàn đi cầu cứu viện, nhưng trước sau sẽ tiêu tốn không ít thời gian, đợi thúc thúc trở về, mọi sự đã là bụi trần lắng đọng…….

Trên đài trảm quyết đột nhiên vang lên một tiếng hô lớn, đao phủ tay cầm đại đao bản rộng xoay xoay mấy chiêu, ngửa cổ rót một hớp rượu, rồi lại phun hết toàn bộ lên lưỡi đao, xem ra là khai đao, kế đó từng bước từng bước đi về phía Văn Tố…….

Cái chung trong tay Tiêu Đoan càng bị siết chặt, thậm chí phát ra âm thanh nhỏ, cuối cùng khi thấy Vương Định Viễn chầm chậm cầm lên một thẻ trúc chuẩn bị ném xuống, cái chung rốt cuộc không chịu nổi áp lực mà bể nát.

Mảnh vỡ đâm vào ngón tay, nháy mắt máu tươi đầm đìa. Hắn thoáng sực tỉnh, thầm mắng một tiếng “Đáng chết” rồi liền nhanh chóng xoay người hướng bên ngoài lao đi.

Ngoài tửu lâu có một con ngựa, hắn không nói hai lời liền tiến lên tháo dây thừng, trong tiếng kêu hoảng hốt của tiểu nhị xoay người lên ngựa, cấp tốc hướng phía đối diện phóng đi.

Đầu Văn Tố đã bị đè trên hình đài, đại hán xoa tay, cầm đại đao lên………

Tiêu Đoan còn chưa đến, nhìn thấy tình thế liền hoảng hốt mở miệng, một chữ “Đao” vừa thốt ra thì trong tai đột nhiên nghe thấy âm thanh xé gió, một mũi tên đầy uy lực phá không vút tới, mũi tên trúng ngay cổ tay đao phủ.

Đao phủ hét thảm lùi về sau vài bước, mọi người đều bị một màn này chấn kinh, nhất thời không kịp phản ứng.

Tiêu Đoan quay đầu nhìn hướng mũi tên bay tới, hai khoái mã lao đi vùn vụt, người đi đầu thân mặc huyền giáp, mặc dù cách một khoảng xa như vậy vẫn có thể cảm giác được khí thế lạnh lẽo, tựa như chiến thần từ trời giáng xuống.

Vương Định Viễn còn chưa lên tiếng thì Phó quan giám trảm bên cạnh đã tức giận đứng dậy, đập bàn quát: “Dám cướp pháp trường? Người đâu, lập tức đem phạm nhân hành quyết!”

Đám người bị vó ngựa tách ra, người mặc huyền giáp từ trên lưng ngựa trực tiếp nhảy lên đài trảm quyết, bỏ trường cung trong tay, rút ra trường kiếm bên hông, ngăn ở phía trước Văn Tố, “Bổn vương coi kẻ nào dám!” *Mic: AAAAAAAAA! Đẹp trai quá!*

“Nhiếp, Nhiếp chính vương?”

Phó quan giám trảm sợ giật bắn, cùng với tiếng hô này của hắn thì tất cả mọi người liền vội vàng quỳ xuống, tung hô liên tiếp: “Nhiếp chính vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế……”

Ánh mắt Tiêu Tranh từng chút từng chút quét qua, cuối cùng dừng trên người Tiêu Đoan hãy còn trên lưng ngựa cách đó xa xa, ánh mắt bi thương, trường kiếm trong tay siết chặt mạnh mẽ. Nhưng cuối cùng khi nhìn tới Văn Tố ở trước mặt, lạnh lẽo thấu xương đều rút đi, chỉ còn lại áy náy đau lòng.

Hắn khom lưng đỡ nàng, mấp máy môi, âm thanh khản đặc, “Là ta có lỗi với nàng…….”

Tác giả có lời muốn nói: Không biết nên nói thế nào, mỗi người không phải chỉ có một khuôn mặt, đại khái đây chính là nhân tâm…….Ừm, từ biểu hiện của Vương gia có thể thấy, quả nhiên quyền lực là vương đạo, vũ lực là vương đạo, ái tình là vương đạo, hahaha…….. Ta cảm thấy, nếu như có kẻ ngang ngược, chi bằng vẫn là để Tố Tố trở lại đài trảm quyết đi, khụ khụ, gian ác quá.
Bình Luận (0)
Comment