Tương Du Nữ Quan

Chương 57

Chuyển ngữ: Mic

Ngày hôm sau, hoàng đế liên tiếp ban ba chiếu lệnh:

Một, miễn xá cho Văn Tố, phục hồi nguyên chức.

Hai, Thủ phụ đặt điều xàm ngôn ý đồ mưu hại người khác, cách chức vĩnh viễn.

Ba, Bình Dương vương lưu lại kinh thành lâu dài thực sự không thỏa đáng, trục xuất về lại Bình Dương, vĩnh viễn không được vào kinh.

Chiếu lệnh vừa ra, triều đình lập tức rỉ tai Nhiếp chính vương đã chế phục được bệ hạ, người người bất an.

Chiếu lệnh vừa ban, Nhiếp chính vương liền trở về Giang Nam ngay trong đêm, gần như không hề ngừng nghỉ. Còn đại quyền triều chính vẫn như trước nằm trong tay Văn Tố, chỉ là hoàng đế cáo bệnh không tảo triều nữa, văn võ khắp triều, đặc biệt là phái bảo hoàng, người nào người nấy hoảng hốt bất an.

Sau việc này, toàn bộ triều đình rơi vào một dạng tình thế thuận theo tự nhiên, Văn Tố hầu như không hề ra khỏi phủ, chỉ ở trong viện xử lý chính vụ. Mà trong khoảng thời gian này, ngoại trừ bắt giữ hai tội thần là Hộ bộ thượng thư và Lục Phường thì gần như không làm gì khác.

Bình Dương vương và nàng chỉ cách nhau mấy bức tường vây, nhưng lại chưa bao giờ cùng nhau xuất hiện.

Nghe nói hắn vốn dĩ bị trục xuất khỏi kinh thành ngay lập tức, tiếc là bệnh cũ lại đột nhiên tái phát, đành phải trước mắt dưỡng bệnh, đợi khi thân thể khỏe lên rồi lại nói.

Chiến sự ở vùng ven từ sau khi vào thu thì bắt đầu xoay chuyển rõ rệt.

Trận chiến Dương Châu, Quảng Lăng Vương bị trảm mã, uy danh Nhiếp chính vương vang dội, người người lại truyền nhau chiến thần Tấn vương năm xưa đã trở lại, làm cho mấy vị Vương gia ở Giang Nam kia tâm thần hoảng hốt, bắt đầu tự loạn trận địa.

Giữa mùa thu, Tiêu Tranh quyết định vượt sông, chỉ vì thời tiết dần dần chuyển lạnh, càng kéo dài thì càng bất lợi đối với việc tác chiến trên sông. May mà từ sau khi thu hồi Dương Châu, bách tính nơi đó vui mừng cổ vũ, hiển nhiên sẽ tự động giúp đỡ binh sĩ xây dựng bến đò Qua Châu, chưa vào đông thì đã có thể vượt sông.

Chọn một ngày thuận gió, toàn quân chia làm bốn ngả, ba hướng dùng thế gọng kìm vây bọc trực tiếp tấn công Giang Nam, một nhóm ở lại trấn giữ hậu phương, dừng trên sông, bất kỳ lúc nào cũng có thể tiếp ứng.

Tiêu Tranh vẫn luôn ở vị trí chỉ huy lần này quyết định đích thân xung phong tác chiến, hắn vẫn chưa quên lời hứa sẽ tự tay giành lại Giang Nam với Văn Tố.

Bến đò Qua Châu nối thẳng với Nhuận Châu, chưa cập bờ thì đã trông thấy thuyền trận dày đặc của đối phương, mưa tên vù vù phóng đến, đáng tiếc phía Tiêu Tranh lại thuận chiều gió, tầm bắn của đối phương bất lợi, mắt thấy không cách nào ngăn được quân triều đình tiến đến gần, đối phương không khỏi lòng quân đại loạn.

Tiêu Tranh đối với thủy chiến thực ra không có kinh nghiệm, may mà lần này được trời trợ giúp. Tình hình trước mắt so với trận chiến Xích Bích năm xưa có vài nét tương đồng, hắn được dẫn dắt, liền sai người châm lửa ở đuôi tiễn, tự mình kéo cung bắn đi, một mũi bắn rớt đại kỳ của đối phương, ngọn lửa bùng lên, vào thời tiết mùa thu hanh khô dễ cháy như vậy, cộng thêm gió, lập tức thiêu rụi một mảng.

Chúng tướng sĩ trông thấy tình hình đồng loạt bắt chước, trên sông Trường Giang, tựa hồ như tái diễn lại tình cảnh trận hỏa công Xích Bích năm xưa. May mà mấy binh sĩ kia biết bơi nên thương vong cũng không nặng nề như trận chiến trong lịch sử, có điều chiến giáp bị hủy, trận thuyền bị phá, đã mất đi sức kháng cự.

Mở đầu thuận lợi như vậy, chúng tướng sĩ triều đình liền cho rằng trận chiến này được trời cao trợ giúp, sĩ khí càng dâng cao. Tiêu Tranh nhân cơ hội đẩy tin tức này lan rộng, tâm lý của mấy phản vương lại bị một cú đả kích không nhỏ.

Tác chiến trên sông ba ngày, cuối cùng một đòn đánh tan đối phương. Tiêu Tranh cũng không dừng bước, một đường chỉ huy quân sĩ tiến lên bờ.

Tác chiến trên đất liền chính là điểm mạnh của hắn, tiếng tăm tích lũy được từ kinh nghiệm năm xưa lại càng tốt, đến nỗi khiến quan viên bách tính địa phương ồ ạt đầu nhập, mảy may không tốn chút sức lực nào đã thu hồi Nhuận Châu.

Kế đó đội quân chia làm hai ngả Đông Tây tiến vào, qua năm ngày, đã thâu tóm toàn bộ phủ Trấn Giang.

Ngô Vương lúc bấy giờ đang lệnh cho bốn phản vương còn lại trốn đến phủ Kim Lăng, nghe thấy tin tức, các phản vương đều khuyên hắn lui đến Vô Tích hay Tô Châu, nhưng bị hắn nhất mực cự tuyệt, còn quát bọn họ một trận, kế đó lạnh lùng phân chia nhiệm vụ:

Ngụy vương dẫn năm vạn binh mã trấn thủ Vũ Tiến, Quảng Dương vương thống lĩnh năm vạn binh mã trấn thủ Câu Dung,Tề vương đi về phía Nam trấn thủ Hồ Châu, Triệu Vương thì lui tới Tuyên Thành.

Bốn nơi này cùng với phủ Kim Lăng do Ngô vương tự mình trấn giữ, khí thế vừa đủ đấu với thế vây bọc Trấn Giang, mặc dù không thể ngăn quân của triều đình, nhưng ít nhất Tiêu Tranh công phá cũng cần có thời gian, như vậy bọn họ cũng có thời gian mà nghỉ ngơi.

Thế nhưng họ đã quên rằng kẻ quy hàng Thục vương từ sớm đã đem bố trí binh lực giao cho Tiêu Tranh, nhận được tin tức thám tử hồi báo, Tiêu Tranh thoáng suy nghĩ một chút đã đưa ra đối pháp.

Hắn không một kích công phá, trước tiên chỉ nâng sĩ khí bằng cách đột phá Câu Dung – thành gần Trấn Giang nhất, sau đó liền trực tiếp đánh thẳng vào trung tâm vòng vây này, tựa như chủ động đưa dê vào miệng cọp, công khai không chút giấu diếm, không gấp không vội.

Nhưng chính vào lúc Ngô vương chuẩn bị nội ứng ngoại hợp tiêu diệt hắn, Tiêu Tranh đã nhanh hơn hắn một bước, đi viếng thăm các vị vương gia, có thể mua chuộc thì mua chuộc, không thể mua chuộc thì đe dọa, ít nhất cũng phải lung lay lòng tin của bọn họ một chút.

Sau đó hắn lại chia quân đội thành các nhóm nhỏ, mỗi nhóm một trăm người, luân phiên tấn công những nơi này, không hề có phương pháp, cũng không chút quy luật, nghĩ tới vùng nào thì đi tấn công vùng đó, muốn đánh lúc nào thì đánh, đánh xong thì tản đi, chính là hình thức quấy rối trần trụi.

Ngô vương đối với hành động này không thể nào nhịn nổi, có lần đứng trên thành Kim Lăng không chút hình tượng mắng chửi ầm lên với đội quân gây rối cách đó đằng xa, lễ nghi phong thái hoàng thất cái thá gì chứ, tất cả đi gặp quỷ hết đi!

Mãi đến khi vào đông, các nhóm quân quấy rối trải qua vô số lần “diễn luyện” đã thành công nắm bắt được điểm mạnh yếu trong binh lực của các thành, vào một đêm nào đó đại quân đánh úp, trực tiếp giành được Hồ Châu – nơi có binh lực yếu nhất.

Sau đó phong tỏa tin tức, nhóm quân quấy rối lại bắt đầu hướng về phía Vũ Tiến.

Ngụy vương phụ trách trấn thủ Vũ Tiến từ lâu đã mặc kệ bọn họ, coi như để bọn chúng chơi cho đã đi, ai biết mới buông lơi như vậy thì sau đó đại quân đã đột nhiên tập kích, còn bị tận diệt.

Triệu vương ở Tuyên thành phong phanh nghe được tin tức, vội vội vàng vàng ngay trong đêm trốn đến quân doanh của Tiêu Tranh xin hàng, hơn nữa còn rất không có phẩm hạnh cam đoan bản thân tuyệt đối sẽ không giống như Thục vương đòi trở lại đất phong, còn chủ động giao nộp con tin.

Thế nên Tiêu Tranh rất mực thong dong tập kết đại quân, hướng về Kim Lăng.

Ngô vương kỳ thực là nhân vật trí dũng kiệt xuất, nếu không ngày trước cũng không thể khiến nhiều phiên vương tạo phản như vậy, đích thực là chiếm hết non nửa triều đình.

Nghe tin đại quân Tiêu Tranh tiến đến, hắn cũng không hề chịu thua, đích thân thống lĩnh binh mã toàn thành ra khỏi cổng thành, sau đó lập tức ra lệnh đóng cổng thành, đại ý “không thành công cũng thành nhân”.

Tuổi tác tương đương, tướng mạo đều xuất chúng, đứng trước hai quân, nhị vị vương gia nhìn đối phương ở xa xa, không chút lùi bước.

Là quân nhân, Tiêu Tranh đối với ý chí can trường này của hắn rất mực tán thưởng, thúc ngựa tiến lên, cất tiếng dõng dạc với hắn: “Tiêu Tuấn, nếu như hiện giờ ngươi đầu hàng, bổn vương niệm tình ngươi là thúc thúc thân thuộc của bệ hạ, có thể tha mạng cho ngươi.”

“Hừ….” Ngô vương liên tục cười lạnh, ngân giáp trên người dưới ánh dương rực rỡ tỏa ra khí lạnh rét buốt, “Tiêu Tranh, ngươi tưởng rằng người có thể đánh giặc chỉ có mình ngươi sao? Bớt ở trước mặt bổn vương nói hươu nói vượn đi!”

Tiêu Tranh cũng không tức giận, chỉ thản nhiên cười nhạt, “Nếu đã như vậy, thì bắt đầu đi.”

Lời vừa dứt, Ngô vương đã phất tay, quân đội sau lưng lập tức xông lên như thủy triều.

Tiêu Tranh đánh mắt ra hiệu cho phó tướng ở đằng sau, người kia hiểu ý, bình tĩnh cầm quân kỳ chỉ huy, màu sắc khác nhau, khẩu lệnh khác nhau, đội quân theo đó cũng thay đổi trận hình.

Quân đội của Ngô vương khí thế hung mãnh, nhưng chính như vậy nên cũng rất dễ rơi vào vòng vây của đối phương. May mà rất nhanh hắn đã phát hiện đường sống, lập tức chỉ huy quân đội từ chính giữa phá vòng vây, không tốn chút sức lực đã thoát khỏi khốn cảnh.

Đang dương dương tự đắc thì trận thế của Tiêu Tranh nháy mắt lại biến hóa, quân đội trước đó vừa thoát ra lại lần nữa rơi vào thế bí, lúc này hắn mới phát hiện thế trận trước đó chẳng qua chỉ là trò lừa, lợi hại chính là thế trận sau này.

Hay cho một chiêu gậy ông đập lưng ông!

Ngô vương sao có thể cam tâm để công sức suốt bấy lâu của mình thất bại trong gang tấc như vậy? Dứt khoát thúc ngựa, tay cầm trường thương đánh úp về phía Tiêu Tranh.

Tựa như sớm đã biết không thể nào tránh khỏi trận chiến này, Tiêu Tranh rút kiếm nghênh tiếp, thuận lợi đỡ được một thương đâm tới của hắn.

“Xem ra Ngô vương ở Giang Nam rất an nhàn, một thương này quả thực chút xíu lực đạo cũng không có!” Thấy Ngô vương ở trước mặt hắn nghiến răng nghiến lợi, Tiêu Tranh nhếch môi cười lạnh.

Đạo dụng binh, đánh vào tư tưởng làm đầu. Tiêu Tuấn tự đại kiêu căng, không chấp nhận được nhất chính là bị người khác coi thường. Hiện giờ Tiêu Tranh đang lợi dụng điểm này kích động hắn, làm tan rã ý chí chiến đấu của hắn, khiến trận tuyến của hắn hỗn loạn.

Ngô vương quả nhiên nổi giận bừng bừng, tiếp tục tấn công, lần này sử dụng hết mười phần sức lực. Tiêu Tranh rạp người xuống thấp thoát khỏi đòn hiểm, trở tay một kiếm chém lên mu bàn tay hắn. Ngô vương bị đau, suýt nữa thì đánh rơi trường thương.

“Không chỉ vậy, Ngô vương ngoại trừ khẩu khí, thì cũng chả có bản lãnh gì!

“Tên khốn!”

Ngô vương dứt khoát xoay người xuống ngựa, trường thương cũng sắp quét về phía tọa kỵ của Tiêu Tranh. Tiêu Tranh nhanh tay lẹ mắt, một chưởng đánh lên mông ngựa, thuận thế nhảy xuống, ngựa vừa tránh đi, kiếm đã nhắm thẳng về phía Ngô vương.

Khác với tác chiến trên lưng ngựa, dạng cận chiến thế này hơn thua chính là ở võ nghệ.

Võ nghệ Ngô vương không tệ, chiêu thức sắc bén, thậm chí là ngoan độc, khác biệt hoàn toàn với dạng được trui rèn từ chinh chiến lâu dài, Tiêu Tranh trái lại càng có phần thắng, cho nên ngay thời khắc Ngô vương kích động đến nhảy khỏi ngựa, hắn đã nắm được lợi thế.

Trường thương múa vù vù, Tiêu Tranh vung kiếm ngăn lại, thuận thế tung người, áp sát Ngô vương, khiến lợi thế trường thương của hắn hoàn toàn mất đi.

Ngô vương rất nhanh đã nhận ra ý đồ của hắn, quay ngược trường thương, trực tiếp dùng côn nện thật mạnh trên lưng Tiêu Tranh. Tiêu Tranh kêu lên một tiếng, hơi lùi ra sau một bước, Ngô vương chớp cơ hội, bàn tay siết chặt đầu thương nhắm thẳng lồng ngực hắn.

Trong khoảnh khắc tránh cũng không tránh được ấy, Tiêu Tranh nghiêng người, đồng thời trường kiếm trong tay cũng vung lên, lúc bả vai cảm nhận được một trận đau buốt thì trường kiếm đã đâm vào bụng Ngô vương, áo giáp nặng nề cũng không ngăn được một kiếm này, mũi kiếm xuyên thẳng qua người.

Động tác hai bên đều dừng lại, đôi mắt lạnh lẽo trừng nhau, tựa như lúc đầu không chút nhân nhượng.

Quân đội đang chiến đấu dữ dội đã dần dần phân thắng bại, Tiêu Tranh nhìn sắc mặt tái nhợt cùng với dòng máu đỏ tươi đang tuôn ra từ dưới bộ ngân giáp của Ngô vương, như kể như than: “Ngươi thua rồi………..”

Chữ cuối cùng vừa dứt, một tay hắn siết chặt bả vai, nhịn đau dùng sức nhổ đầu thương, sau đó rút trường kiếm, kéo theo một loạt máu tươi.

Cơ thể Ngô vương lảo đảo, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng không cam không nguyện ngã xuống.

Mũi kiếm Tiêu Tranh hướng xuống đất, mâu quang quét về phía cổng thành Kim Lăng,

Chỉ mong đây là trận chiến cuối cùng ở nơi này………..

Lương quốc Sùng Đức năm thứ hai, trong mắt bách tính chính là một năm thập phần kỳ lạ.

Đầu năm, hoàng đế bệ hạ cùng nữ vương Thanh Hải quốc rầm rầm rộ rộ ước định kết giao bạc đầu, kế đó là nữ đại quan nhất phẩm đầu tiên, cai quản toàn bộ triều chính Đại Lương Văn thiếu phó. Tiếp đến Nhiếp chính vương đích thân nắm giữ ấn soái bình định phản tặc, thế nhưng giữa chừng lại vội vã quay về, cứu Văn thiếu phó không hiểu vì sao lại bị đẩy lên đoạn đầu đài thoát khỏi lưỡi đao của đao phủ.

Tiếp đến triều đình cách chức Thủ phụ, ngừng công kích nhau. Hoàng đế bệ hạ ở lỳ trong cung, Văn thiếu phó cũng không ra ngoài. Chúng bách tính liền dời sự chú ý đến chiến trường Giang Nam.

Mùa đông cùng năm, Nhiếp chính vương lần lượt chém tứ vương: Quảng Lăng, Quảng Dương, Tề, Ngụy, chiêu an Triệu vương, cuối cùng tự tay giết Ngô vương trước thành Kim Lăng, quyết định càn khôn.

Ngày khải hoàn về triều chính là ngày đại tuyết của Bắc Quốc, ngã tư đường thưa thớt lạnh lẽo, Văn thiếu phó đã lâu chưa xuất hiện một mình leo lên thành lầu, từ sáng sớm đã dõi mắt về phương xa, mãi đến giờ ngọ mới trông thấy đội quân tựa như hắc long ấy.

Nhiếp chính vương cưỡi ngựa đi đầu, nhìn từ xa xa, giáp đen đối lập với tuyết trắng, bạch mã vững bước giữa cuồng phong, ngược ánh mặt trời mà đến, lạnh lẽo tang thương.

Văn Tố lặng lẽ đứng trên thành lầu, nhẹ nhàng mỉm cười, cuối cùng đã đợi được người ấy khải hoàn.
Bình Luận (0)
Comment