Tương Du Nữ Quan

Chương 68

Chuyển ngữ: Mic

Thanh Thanh Tử Khâm (Thượng)

[Mở đầu ]

“Đồ chết tiệt!”

Hét to một tiếng, Cố Thanh đá văng chiếc ghế đang chắn trước mặt, khó chịu nhìn căn phòng trống rỗng.

Người hầu đứng cạnh rụt cổ thì thào nói: “Cố đại tiểu thư, người tức giận như vậy làm gì? Cũng không phải công tử trốn người, mà là công tử bị người ta bắt đi!”

“Ta mắng chính là mấy kẻ đã trói hắn đi!” Cố Thanh quay đầu nhìn hắn, đôi mắt phượng trắng đen rõ ràng trừng to: “Đám người đó là ai? Ngươi nói mau!”

“Là……là Định Tương vương.” Người hầu đã mau chóng rụt vào góc tường.

Từ sớm đã nghe công tử nói tiểu thư tính khí táo bạo không dễ chọc, quả nhiên!

Cố Thanh híp mắt, âm thanh trầm xuống: “Hay cho tên Định Tương vương, thế nhưng dám bắt sư huynh của ta!”

“Trước đây đâu có thấy người coi công tử như sư huynh……..” Người hầu vừa len lén nhìn nàng vừa nhỏ giọng thì thầm. Còn chưa dứt lời thì đã thấy Cố Thanh nhanh chóng hướng bên ngoài mà đi. Hắn vội vội vàng vàng đuổi theo: “Ui ui ui, công tử nói tiểu thư đừng đi tìm người đó!”

Hắn cuống quít kêu to, nhưng Cố Thanh lại bỏ ngoài tai, đưa lưng về phía hắn tiêu sái phất tay một cái rồi liền đi thẳng về phía trước, bóng dáng rất nhanh đã hòa vào trong ánh tà dương đang dần tắt.

[1]

Thiên hạ có ngọn Hùng sơn gọi là Vô Phong, ngụ ý dùng Vô Phong có thể chặt đứt vạn vật.

Nghe đâu trên núi có tiên nhân tiên đồng cư ngụ, phàm phu tục tử chỉ có thể dừng chân ở lưng chừng núi, chỉ người có tiên duyên mới có thể đến được đỉnh núi.

Về lời đồn này, câu trả lời của Cố Thanh là: nhảm nhí!

Vô Phong sơn nàng quá quen thuộc, từ nhỏ chính nàng đã ở nơi đó mà trưởng thành.

Tiên nhân mà họ nói kia chính là sư phụ nàng, tiên đồng có ba người – nàng, nữ nhi của sư phụ Hạ Trinh Giác, còn một người nữa chính là kẻ khiến nàng chán ghét, đại sư huynh Văn Tuyển.

Lúc còn rất nhỏ nàng đã từng nghe Hạ Trinh Giác nói, sư phụ của họ trước đây là Hầu gia gì đấy, sau đó phạm tội nên dẫn nữ nhi của mình chạy trốn, trốn rồi lại trốn, cuối cùng tới Vô Phong sơn, dọc đường còn thu dưỡng hai cô nhi, đưa lên núi mà dạy dỗ, vì thế trở thành sư phụ của ba đứa nhóc.

Cố Thanh đem chuyện này đi hỏi sư phụ, lão nhân gia ngài nghe thấy liền nổi giận bừng bừng, đập bàn rống to: “Lão phu đây mà thèm chạy trốn á, đám nhóc con tụi bây đừng có mà tùy tiện nói bừa!”

Văn Tuyển đứng cạnh đưa chung trà cho ông, cười rất nhẹ nhàng thoải mái: “Sư phụ nói phải, hoàng đế vô đạo, người thực ra chính là quy ẩn, không hỏi thế sự mà thôi.”

Nghe thế Hạ lão phu tử mới thoải mái.

Nhưng Cố Thanh lại ngứa mắt bộ dạng của Văn Tuyển, cười y như hồ ly, hi hi ha ha, ngươi nói sao thì chính là vậy chắc? Hứ!

Một năm nọ, Hạ Trinh Giác xuống núi rèn luyện, Hạ lão phu tử không an tâm, kéo tay Văn Tuyển nói: “Trong các đệ tử, con là đứa được ta chân truyền nhất, hiện giờ Giác nhi xuống núi ta không an tâm, chi bằng con xuống núi thay ta quan sát con bé, bằng không, ta sẽ lo lắng nó đụng phải kẻ xấu thì thật là………”

Văn Tuyển vẫn như cũ mỉm cười thản nhiên: “Ôi chao, sư phụ, người thật sự lo lắng quá rồi, nhân tài như nhị sư muội sao lại có thể đụng phải kẻ xấu chứ? Trái lại, tiểu sư muội như vậy, xem ra mới khiến người ta phải lo lắng ấy chứ.”

Hạ lão phu tử vuốt râu ngẫm nghĩ, cảm thấy có chút đạo lý, nữ nhi của mình cũng rất có bản lãnh. Vì thế ông cũng đem ánh mắt hoài nghi của mình hướng về phía Cố Thanh.

Cố Thanh muốn khóc không ra nước mắt, Văn Tuyển đồ chết bầm nhà ngươi! Ta kém cỏi chỗ nào chứ hả?!

Sau đó lại qua một năm, Cố Thanh cũng phải xuống núi, Văn Tuyển nói hắn cần xuống núi chuẩn bị, thế nên hạ sơn trước.

Cố Thanh biết mấy năm nay hắn ở bên dưới kinh doanh buôn bán, rất có dáng vẻ của công tử con nhà giàu, nên cũng mặc kệ hắn, ước chừng qua mấy tháng mới cáo biệt sư phụ, chậm rãi xuống núi tụ họp với hắn.

Ai biết xuống núi đến nơi nghe nói là rất được kia, thế nhưng lại phát hiện người đã sớm đi, căn phòng trống rỗng, chỉ để lại một người hầu bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nói hắn bị Định Tương vương bắt đi rồi.

[2]

Thiên hạ hỗn loạn đã không phải mới ngày một ngày hai, Lương vương ở phía Bắc đã có ý vùng dậy thống nhất giang sơn, cho nên triều đình lúc này đang mạnh mẽ thu hút nhân tài.

Cây to đón gió thôi, số lần Văn Tuyển hạ sơn là nhiều nhất, trong ba người lại là người có học thức tốt nhất, không chỉ rất nhanh đã giành được tiếng tăm trong thương giới, mà còn đem tên tuổi truyền đến tận kinh thành.

Định Tương vương thực ra là có tư tâm, muốn loại bỏ hoàng đế để cướp ngôi, vì thế trực tiếp phái người bắt hắn đi, sung vào môn khách đầu quân cho mình.

Văn Tuyển kỳ thực từng tập võ, nhưng dù gì là một nửa thương nhân, cũng không thể trực tiếp động thủ với quan gia, đành phải để mặc bọn họ đưa đến kinh thành, trước khi đi nói với người hầu bảo Cố Thanh đừng tìm hắn.

Nhưng Cố Thanh tính khí táo bạo như thế nào, dễ gì bị đùa giỡn chứ! Văn Tuyển vẫn luôn khi dễ nàng, nàng còn chưa trả thù thì đã bị người ta dắt đi trước mất! Nàng rất không vui, vì thế lập tức gói ghém lên đường, nhắm thẳng kinh thành phủ Định Tương vương.

Định Tương vương đang lúc cầu hiền như khát, vừa nghe có người tự tiến cử làm phụ tá cho mình, trong lòng thập phần vui mừng, vội vàng triệu kiến, nhưng thấy đấy lại là một công tử tuổi hãy còn trẻ, bạch y nhẹ nhàng, môi đỏ răng trắng, quả thực là y hệt nữ tử.

“Dám hỏi vị công tử đây cao danh đại tánh là gì?”

Cố Thanh quy củ hành lễ, cười tủm tỉm thốt ra một cái tên: “Văn Tuyển.”

“Hả?” Định Tương vương lờ mờ: “Bổn vương không nghe nhầm chứ?”

“Vương gia không hề nghe nhầm, tại hạ chính là Văn Tuyển, kẻ ở trong phủ của ngài kia đích thực là tên giả mạo!”

“Sao chứ?”

“Nếu không tin, vương gia có thể bảo hắn đến đây đối chất với tại hạ.”

“Chuyện này…………….” Định Tương vương lắc đầu thở dài: “Bổn vương đích thực muốn kêu hắn tới, nhưng hắn đã bị bệ hạ triệu vào cung rồi.”

Cố Thanh sửng sốt: “Sao cơ?”

Thì ra hôm đó Khánh Hi hoàng đế bất ngờ quang lâm phủ Định Tương vương, trực tiếp hỏi: “Nghe nói hoàng đệ đem danh sĩ danh chấn thiên hạ Văn Tuyển chiêu mộ vào phủ, thế nào, liệu có phải có tâm tư riêng không?”

Định Tương vương toát mồ hôi lạnh liên tục, trong tình thế hoảng loạn đành vội nói: “Bệ hạ hiểu lầm rồi, thần đệ tuyển mộ Văn Tuyển là vì bệ hạ, đang định đưa vào cung đây!”

“Ồ?” Hoàng đế cười lạnh một tiếng: “Thế thì bây giờ nhập cung đi!”

Cố Thanh triệt để nổi đóa, con mẹ nó đây lại là chuyện gì thế này!

[3]

Dù đến muộn, nhưng Cố Thanh không rời phủ Định Tương vương.

Nàng nghĩ Văn Tuyển ít nhiều vẫn sẽ trở lại một hai lần, đến lúc đó thẳng thắn khuyên hắn chạy trốn là được, cùng với đám người này dây dưa tới lui, thực sự chẳng ý nghĩa gì.

Nhưng đợi rất lâu, vẫn như cũ không đợi được hắn trở về. Nhưng Định Tương vương lại bị tài hoa của nàng chấn động, mạnh mẽ muốn giữ nàng lại, còn đưa ra rất nhiều điều kiện hậu hĩnh.

Cũng đến lúc này, Cố Thanh mới biết lời lẽ châm chọc của Văn Tuyển đều là vô nghĩa, thực ra nàng vẫn rất ưu tú. Nhưng nàng cũng không muốn hư danh lợi lộc gì đó, mỗi ngày ở trong vương phủ đều như bị giày vò.

Ngày nọ rảnh rỗi đến nhàm chán, nàng ngồi trong hậu hoa viên phủ Định Tương vương gảy đàn, lặp đi lặp lại vẫn là mấy giai điệu.

Chính là khúc “Tử Khâm”, trước đây Văn Tuyển lúc không có việc gì thì thích đàn hát. Giọng của hắn trầm thấp nhẹ nhàng, hát ca khúc nhu hòa ấm áp như vậy hợp vô cùng, thường khiến người đối đầu với hắn như nàng cũng thường xuyên nghe đến mê mẩn.

Mà hiện giờ đã rất lâu rồi không được nghe. Cũng không biết tên chết tiệt này hiện giờ ở trong cung thế nào rồi…….

Sau lưng có người tới gần, nàng vừa quay đầu, đập vào mắt chính là một bộ hoàng bào vàng rực. Sau khoảnh khắc sửng sốt, vội vàng đứng dậy, chỉnh đốn trang phục bái lạy: “Thảo dân tham kiến bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Thực ra Cố Thanh rất không thích đối với quan to quý nhân tam khấu chín lạy, ngày trước ở trên núi cũng không có ai dạy nàng mấy thứ này, nhưng hiện giờ thân ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Người ở trước không lên tiếng, qua một lúc lâu, một bàn tay nâng cằm nàng, như thể đang ngắm nghía một đồ vật, “Bộ dạng xinh xắn như vậy, là nam hay nữ?”

Ngón cái hắn ở trên cằm nàng chậm rãi cọ sát, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, tràn đầy tìm tòi cùng nghiền ngẫm, ý cười bên môi cũng đầy tà mị cùng tàn độc.

Cố Thanh nhịn xuống kích động gạt tay hắn ra, lùi về sau, thoát khỏi kiềm chế của tay hắn: “Thảo dân là nam.”

“Hừ………” Hoàng đế cười lạnh, “Trẫm dạng người nào chưa từng gặp qua, ngươi lừa kẻ khác còn được, muốn gạt Trẫm, thật sự còn khó đó.”

“Bệ hạ minh giám, thảo dân đích thực là nam.”

Hoàng đế cười thành tiếng: “Được lắm, ngươi nói là nam thì là nam vậy.”

Hắn xoay người hướng Định Tương vương đang ở phía sau mặt mày ảo não phân phó: “Đám người nhàn rỗi trong phủ hoàng đệ thật sự là càng lúc càng đông rồi, lần này hẳn là lại vì Trẫm mà chiêu mộ trợ tá nhỉ?”

Định Tương vương khóc không ra nước mắt gật đầu, “Bệ hạ anh minh.”

“Rất tốt, vậy theo Trẫm vào cung đi.”

[4]

Tường thành chốn thâm cung cao cao nguy nga sừng sững, lại đương lúc tiết xuân se lạnh, Cố Thanh một thân bạch y, cung cung kính kính quỳ trước Ngự thư phòng, gió lạnh lùa qua, cả người nàng liền run cầm cập.

Người bên trong điện đang tận hưởng thanh sắc, tiếng cười đùa ha hả cùng nữ tử không ngừng truyền ra, đích thực là vũ nhục tấm biển “Ngự thư phòng” mà.

Không lâu sau, một giọng nói lạnh lùng trang nghiêm cách cánh cửa điện lạnh lẽo truyền ra: “Không nói danh tính thực sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn, Trẫm nói được thì làm được.”

Cố Thanh đảo mắt một cái, trong đầu chầm chậm suy nghĩ đối sách.

Định Tương vương dễ dụ, nói hắn và Văn Tuyển trùng tên cũng tin, nhưng hoàng đế thì lại không đơn giản, dứt khoát cho rằng nàng và Văn Tuyển nhất định có liên quan, nếu không sẽ không tùy tiện mạo danh hắn mà vào phủ Định Tương vương.

Hoàng đế tàn bạo nàng đã biết, Cố Thanh hoàn toàn tin tưởng hắn sẽ đem nàng bầm thây vạn đoạn.

Đang lúc trầm tư, bên tai chợt truyền tới tiếng đàn du dương, nàng quỳ thẳng người dậy, quay đầu nhìn, cách bức tường cung thành, có người đang trầm giọng hát xướng:

“Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm. Tòng ngã bất vãng, tử trữ bất tự âm?

Thanh thanh tử bộ, du du ngã tư. Tòng ngã bất vãng, tử trữ bất lai?

Khiêu hề đạt hề, tại thành khuyết hề. Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề.

Khiêu hề đạt hề, tại thành khuyết hề. Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề…….”

Đồ chết tiệt!

Cố Thanh đột nhiên muốn khóc, nghe thấy lời ca này, vào lúc này, sao mà giống tiếng lòng của nàng.

Mặc dù ta chưa từng đi gặp ngươi, lẽ nào ngươi cứ như vậy mà cắt đứt tin tức?

Mặc dù ta chưa từng đi gặp ngươi, lẽ nào ngươi lại không thể chủ động đến?

Hiện giờ ta đã chủ động tới rồi, ngươi thế nhưng lại không đến gặp.

Cửa điện đột nhiên bị mạnh mẽ mở ra, tiếng đàn chợt ngưng bặt.

Khánh Hi hoàng đế long bào hơi mở, men say ngà ngà hướng mắt nhìn sang: “Thế nào, có thừa nhận ngươi không phải Văn Tuyển?”

“Dạ………..” Cố Thanh cúi đầu, hốc mắt ẩm ướt, nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ trên đất: “Thảo dân…………Văn Tử Khâm.”

Tác giả có lời muốn nói: Văn Tử Khâm xuất hiện rồi, cật lực tung hoa chào đón nào! Thế nào, liệu có phải hòan toàn không ngờ được nàng là nữ tử như vậy không? Liệu có phải rất bất ngờ không? Wa hahaha, ta cười đắc ý, ta cười đắc ý……….
Bình Luận (0)
Comment