Tương Du Nữ Quan

Chương 70

Chuyển ngữ: Mic

Thanh thanh tử khâm (Hạ)

[10]

Hoàng đế ngu xuẩn vô đạo, trong lúc chỉ lo tầm hoan tìm lạc cho bản thân, quân đội của Lương vương đã đến bên ngoài đô thành.

Chúng thần hoảng hốt bất an, nhưng hoàng đế vẫn như cũ tiếp tục cuộc sống thảnh thơi của hắn.

“Có Tể tướng tài cao bắc đẩu ở đây, các ngươi lo gì chứ?”

Nghe đi, hắn chính là nói với chúng đại thần như vậy đấy!!!

Cố Thanh đành phải bất chấp tất cả xông pha ra trận, ở trong núi nàng cái gì cũng học, chiến thuật tập trận cũng có. Ai biết lần đầu tiên bày trận, đối phương thế nhưng lại thập phần thông thạo đối sách của nàng, trận đầu thất bại, bách quan càng thêm hoảng loạn.

Không lâu sau, Văn Tuyển bị vây nơi thâm cung nhờ người đưa một phong thư cho nàng, trong đó đề cập đến một vài sai lầm nàng dễ phạm phải cùng một vài chi tiết khó phát hiện.

Cố Thanh căn cứ theo chỉ điểm của hắn một lần nữa bày trận, lần này quả nhiên thắng lợi, đủ để xua Lương binh thối lui ba mươi dặm. Văn Tuyển quả nhiên là người hiểu nàng nhất.

Lương vương đã hạ lệnh trọng thưởng hoàng kim cho đầu nàng, còn phải diệt cửu tộc. Cố Thanh đối với cáo thị này tỏ vẻ tiếc nuối: Trước khi Văn Tuyển bị ta dụ, cửu tộc cũng chỉ có mình ta, xin lỗi Lương vương, để ngài thất vọng rồi………

Thấm thoắt mấy tháng đã trôi qua, nàng bấm tay tính toán, hạ sơn cũng hơn một năm, bất tri bất giác đã ở trong triều đường lâu như vậy, khoan nói tới việc dẫn Văn Tuyển đi, còn khiến hắn trở thành nam sủng của hoàng đế.

May mà có cuộc chiến này, bằng không nàng khẳng định đã bị ép phải đưa ra lựa chọn.

Lúc đại tuyết bay bay mù trời, cũng chính là lúc hai quân giằng co hết sức căng thẳng.

Cố Thanh bọc trong tấm áo choàng dày nặng bước đi trong cung, nàng đang lên kế hoạch liệu có nên thử dẫn Văn Tuyển trốn ra khỏi cung hay không.

Dọc theo hành lang thật dài mà đi, đột nhiên cửa điện bên cạnh mở ra, nháy mắt người đã bị kéo vào sau cánh cửa.

Tựa như lần gặp đầu tiên trong cung, Văn Tuyển ngăn nàng bên cánh cửa, khẽ cười cúi đầu nhìn nàng.

Hắn lại gầy, sắc mặc cũng hết sức xanh xao, chỉ có đôi mắt là vẫn sáng rực như trước.

“Chạy đi………..” Ý cười trên mặt hoàn toàn biến mất, hắn nặng nề thở dài: “Thanh Thanh, muội chạy đi, xuất cung đi.”

Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng, Cố Thanh ngây ngẩn, nửa ngày trời vẫn chưa tỉnh lại.

“Ngươi kêu ta chạy?”

“Phải, chạy, chạy thật xa, đừng trở lại nơi xấu xa này, đất nước sắp diệt vọng, thời cuộc đã không thể thay đổi, nàng vẫn là nhân lúc này có thể chạy trốn, nhanh chóng tránh đi đi.”

Cố Thanh cắn môi trừng mắt với hắn, vừa định nổi bảo, Văn Tuyển đã bất ngờ cúi xuống, đem cơn giận của nàng chặn lại giữa môi mình.

Hắn cẩn thận ôm nàng, trong ấn tượng, chưa bao giờ chuyên chú và dịu dàng như vậy đối đãi với nàng. Cố Thanh bất giác ôm ngược lại hắn, nhưng cảm giác nơi tay chính là sống lưng càng gầy gò của hắn, khiến người chua xót.

Nhưng còn chưa kịp cảm khái thì độ ấm bên môi đột nhiên biến mất, ngay sau đó hắn đã vô lực trượt xuống, hai mắt nhắm chặt, mặt tái ngắt. Cố Thanh vội vàng ôm lấy người hắn, nhưng khó mà chống đỡ sức nặng của hắn.

Khoảnh khắc ngã xuống, vạt áo hắn bị mở ra, lộ ra vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ ở trước ngực, nhìn mà ghê người, khiến người ta run sợ.

Nước mắt bỗng rơi xuống, Cố Thanh kéo áo hắn cật lực khóc mắng: “Đồ chết tiệt, đồ chết tiệt………..” Ngay sau đó lại ôm chặt hắn vào lòng, toàn thân run rẩy………

Ngoài cửa điện có người gõ ba tiếng, tiếng của một thái giám the thé truyền tới: “Văn công tử, nên đi rồi, đợi lát nữa bị bệ hạ phát hiện thì nguy.”

Có thể là nghe thấy tiếng khóc nức nở bên trong, thái giám vội đẩy cửa tiến vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền nhất thời ngây người, sau khi tỉnh táo lại thì vội vàng chạy lên cõng Văn Tuyển, “Văn đại nhân, ngài mau rời đi, nơi này có nô tài rồi, ngài an tâm.”

“Đợi chút!” Cố Thanh đột ngột đứng dậy, nhìn Văn Tuyển đang hôn mê nghiến răng nghiến lợi: “Hoàng đế đã……..làm gì với hắn?”

Thái giám trong nháy mắt hiểu được ý của nàng, vội lắc đầu nói: “Văn đại nhân hiểu lầm rồi, bệ hạ không có ham mê long dương, nhưng thường xuyên đem Văn công tử ra mà phát giận, ngài cũng biết bệ hạ tính khí bất định, xuống tay không có nặng nhẹ, Văn công tử sợ ngài bị liên lụy, lại không dám phản kháng……….”

Còn nói tiếp e rằng tai vách mạch rừng, thái giám không dám lên tiếng nữa.

Trong mắt Cố Thanh lóe lên một tia đau đớn co rút, chậm rãi gật đầu, lòng bàn tay siết thật chặt thật chặt……….

[11]

Cửa thành đóng kín, hai quân giằng co, đôi bên đều lên tinh thần chuẩn bị sẵn sàng đón địch.

Một con tuấn mã tức tốc phi tới, vó ngựa rầm rập, lực đạo tựa như sắp giẫm nát cả phiến đá xanh.

Tới cửa thành, binh sĩ tiến lên chặn lại, đến khi nhìn thấy người kia từ trong tay áo lấy ra lệnh bài thì liền lập tức quỳ xuống, “Tham kiến Tể tướng đại nhân.”

“Mở cửa thành.”

“Chuyện này………Hai quân giao chiến, Tể tướng đại nhân, ngài không nên xuất thành.”

“To gan! Chuyện của bổn tướng ngươi có thể quản?”

“Dạ dạ dạ, tiểu nhân biết tội, sẽ mở cổng thành cho đại nhân.” Binh sĩ lau mồ hôi lạnh, vội vội vàng vàng phân phó mở cổng thành.

Dưới ánh hoàng hôn bao la bát ngát, cánh cổng lớn ầm ầm từ từ mở ra, phía xa xa tinh kỳ phần phật, một màu đen nghịt, cách con sông hộ thành nhìn chằm chằm về phía này.

Cố Thanh cắn môi, trong đầu lại nhớ tới dáng vẻ ngã xuống không dậy nổi của Văn Tuyển, hận ý trong lòng dâng lên, thúc bụng ngựa, như tên rời cung, lao nhanh mà đi.

Người bất ngờ xông vào doanh trướng Lương quân rất nhanh đã bị dẫn đến đại trướng trong doanh, Cố Thanh giãy khỏi hai binh sĩ đang kẹp cánh tay mình, xoa xoa cánh tay nhìn người ngồi trên ghế.

Đấy là một nam tử ôn nhuận như ngọc, dáng vẻ còn chưa đến ba mươi, mảnh khảnh gầy gò, nhìn áo báo rộng rãi còn tưởng là một văn nhân chứ không phải là Lương vương chinh phạt chiến trường.

Cố Thanh theo phản xạ liếc nhìn đầu gối của hắn.

Nghe nói Lương vương trước đây là con của Bắc Đô hầu, bởi vì mắc tội liên đới mà bị phạt trượng, đầu gối bị tổn thương, không thể đứng lâu, hiện giờ xem ra đấy là sự thật.

“Người tới là ai?”

Đến khi hắn lên tiếng mới lộ ra một tia uy nghiêm của người đứng trên. Cố Thanh bình tĩnh đối diện với hắn: “Đương triều tể tương, Văn Tử Khâm.”

“Hửm? Ngươi chính là Văn Tử Khâm?” Lương vương trên trên dưới dưới quan sát nàng một phen, đột nhiên quay đầu hướng sau bình phong gọi một tiếng: “Trinh Giác, nàng đến xem thử đây liệu có phải người nàng muốn tìm.”

Một thân nhung trang từ phía sau bình phong bước ra, trang phục giống nam tử, vóc người cao gầy, lại thêm một thân khôi giáp, so với Cố Thanh còn toát lên cảm giác anh khí nhiều hơn.

Thế nhưng Cố Thanh không có tâm tình cảm khái điều này, hai mắt nàng mở lớn, biểu cảm như nhìn thấy thánh vật: “Sư, sư tỷ?”

Chả trách chiến trận nàng mới bày ra đã dễ dàng bị nhìn ra sơ hở, ở đây thế nhưng lại có sư tỷ của nàng Hạ Trinh Giác.

“Thì ra là nha đầu muội, ta còn tưởng rằng là đại sư huynh chứ.” Hạ Trinh Giác cười chạy đến trước mặt nàng.

Cố Thanh cảm thấy sư phụ thực sự là có khả năng tiên đoán, tên của sư tỷ nàng đặt rất hay nha, tỷ ấy thật sự rất tuyệt đó! Lại có thể trà trộn đến bên cạnh Lương vương.

“Muội sao lại làm Tể tướng? Rồi lại làm thế nào mà đến đây? Đại sư huynh đâu?”

Một loạt các câu hỏi kéo suy nghĩ của Cố Thanh trở về, vội vàng giữ chặt tay nàng ấy, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng vẫn là dứt khoát nói thẳng: “Đại sư huynh ở trong tay tên hoàng đế chết tiệt kia, bị tra tấn đến toàn thân đầy thương tích, muội không chịu được, nhất định phải cứu hắn, sư tỷ, tỷ mau giúp muội đi.”

Hạ Trinh Giác an ủi vỗ vỗ tay nàng, dáng vẻ dịu dàng ôn hòa: “Thanh Thanh, nữ tử phải ôn nhã hữu lễ, sao có thể mở miệng khép miệng là mắng người ta chứ?”

Nói rồi nàng cười tủm tỉm quay đầu nhìn Lương vương: “Điện hạ, người nói xem, bọn ta phải xử lý tên hoàng đế mắc dịch đó thế nào đây?”

“………………..”

[Kết thúc]

Cố Thanh mặc dù làm Tể tướng không lâu, nhưng cuộc sống dân chúng khó khăn, nàng hiểu rất rõ. Nàng đem bố trí binh lực của đô thành trình bày rõ, sau đó đưa ra ba quy ước: không nhiễu dân, không tàn sát dân lành, không đuổi tận giết tuyệt hoàng thất.

Trước sau tới lui chưa tới mấy canh giờ, Cố Thanh ngay trong đêm hồi phủ, thu thập hành trang, mọi việc chuẩn bị sẵn sàng, tiến cung âm thầm sắp đặt chuyện Văn Tuyển xuất cung.

……………..

Chưa tới năm ngày, Lương quân công thành, khí thế ào ạt. Nắm giữ bố trí binh lực, Cố Thanh lại không hề chống cự, đối phương đương nhiên thế như chẻ tre, như đẽo gỗ mục, chỉ vài ngày ngắn ngủi đã công phá cổng thành.

Giang sơn đổi chủ, thay triều hoán đại.

Hoàng đế đứng trên đài quan sát của cung thành nhìn khói lửa ở phía xa, nhưng vẫn không quên phái người đi tìm Văn Tử Khâm đến bên cạnh.

Tiếc là Tể tướng mà hắn tâm tâm niệm niệm đã dẫn nam sủng của hắn trốn khỏi hoàng cung, tìm không thấy nữa.

Vị hoàng đế cuối cùng của triều đại – thụy hào sau khi chết là Lệ đế này cuối cùng đã nhóm lửa tự thiêu trên thành lầu, tiếc nuối duy nhất trước khi chết chính là cuối cùng vẫn không nhìn thấy người kia bỏ đi lớp ngụy trang trước mặt hắn.

Hoàng hôn đổ bóng, ngày đông sắp tàn.

Hai con tuấn mã song song gõ nhịp, đạp lên ánh chiều tà chậm rãi đi xa, mơ hồ theo gió truyền tới tiếng hai người nói chuyện.

“Nè, chúng ta đi đâu đây?”

“Nàng muốn đi đâu?”

“Đồ chết tiệt, ta nói rồi ngươi nhất định lại muốn phản đối!”

“Được rồi, ta không đổi, nàng nói đi.”

“Đi Giang Nam đi.”

“Hửm? Vì sao?”

“Phong cảnh tươi đẹp hữu tình nè, nghe nói quê nhà ngươi ở đó mà?”

“Quê của ta, nàng đi làm gì?”

“Đồ chết tiệt nhà ngươi!”

“Được rồi, đi thôi.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Nàng liệu có phải đã đồng ý điều gì với Lương vương?”

“……………..Ngươi vẫn thật thông minh, ta đồng ý thay ngài ấy quan sát động tĩnh của các đại thế gia Giang Nam.”

“Nàng không phải làm thật đấy chứ?”

“Ha ha, ta đương nhiên không làm thật rồi, có quỷ mới giúp hắn làm mấy chuyện gian khổ đó! Chúng ta tới Giang Nam trải qua ngày tháng thật tốt, lúc rảnh rỗi thì đi thăm sư phụ là được, đã có sư tỷ che chở cho chúng ta, sẽ không có việc gì…….”

“Đợi chút!”

“Gì nữa?”

“Nàng nói nhiều như vậy, ai đồng ý ở cùng với nàng chứ?”

“…………..”

“Sao lại không nói gì?”

“Đồ chết bầm nhà ngươi!!!”

“Ha ha ha………….”

Tiếng cười sang sảng theo gió truyền đi thật xa, hai người cưỡi ngựa đồng hành, nắm tay cười đùa trò chuyện, bóng dáng rất nhanh đã hòa vào ánh tà dương…….

****

Thiên hạ nhiều người tài, loạn thế tạo anh hùng.

Nữ nhi, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thua kém ai, cái cần chỉ là cho bản thân một cơ hội.

Mấy trăm năm tồn tại của Lương triều chính là thời kỳ truyền kỳ nhất, xuất hiện nhiều nữ tử tài giỏi như Văn Tử Khâm, Hạ Trinh Giác, Văn Tố. Từ xưa nam tôn nữ ty, thế nhưng suốt bề dài bao la của lịch sử, lại có ai có thể nhìn thấu trong số đó liệu có phải càng có bao nhiêu nữ tử tài hoa tuyệt diễm bị ẩn giấu.

Văn Tử Khâm làm Tể tướng bất quá chỉ thời gian ngắn, thành tựu văn hóa quân sự nổi bật, nhưng lưu lại cũng chỉ là một cái tên, có nhiều người còn không biết nàng vốn là một nữ tử.

Văn Tố lại trực tiếp dùng thân phận nữ tử bước vào quan trường, định thiên hạ, lại cùng Tiêu Tranh dốc lòng chăm lo việc nước, tạo tiền đề mở đầu cho thời thịnh thế Sùng Đức sau này.

Sau đó liên tiếp có nữ tử làm quan, hoặc ít hoặc nhiều lưu lại công trạng mỹ đức không thua gì nam tử.

Mãi đến khi nữ nhi của Sùng Đức hoàng đế và Đông Đức nữ vương An Bình điện hạ đăng cơ, dùng năng lực của bản thân dập tắt bàn luận của mọi người, mưu định thiên hạ, chân đạp sơn hà, tạo thành sự nghiệp vĩ đại, mới xem như đẩy mạnh khí phách nữ tử không thua kém ai trong thế giới nam tôn này lên tới đỉnh điểm.

Đương nhiên, đây là việc sau này………….

—TOÀN VĂN HOÀN—

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi trước giờ vốn không giỏi viết hậu ký, nhưng lúc gõ ba chữ Toàn Văn Hoàn này thì vẫn có chút suy nghĩ vụn vặt nổi lên trong đầu. Thực ra tôi vẫn luôn tin rằng đọc truyện là duyên phận, cũng là tìm niềm vui, chỉ cần có thể trong xã hội áp lực chồng chất như núi này giúp mọi người thả lỏng tâm tình một chút thì đấy chính là nguồn động viên to lớn nhất của tôi rồi, nhưng nếu như có thể thông qua phương thức này biểu đạt đôi chút ý tưởng của mình, thì đấy trái lại chính là may mắn của tôi. Đương nhiên tôi cũng không phải người kích động cổ xúy chủ nghĩa nữ quyền gì, chỉ cảm thấy phụ nữ cũng có thể làm nên đại sự, cũng có hoài bão lớn lao, giống như trăm sông đổ về biển, mà tình yêu, không nghi ngờ gì chính là phần đẹp nhất, quý giá nhất, cho nên có truyện này. Có lẽ trong cuộc sống thực tại có rất rất nhiều thất bại cùng phức tạp, có khi thành công, có khi thất bại, không thể nào tránh khỏi. Không có con đường tắt đưa tới thành công, nhưng nguyên nhân dẫn tới thất bại thì lại rất nhiều, cũng giống như Phó Thanh Ngọc vậy, khiếm khuyết sẽ do chính mình sửa chữa, cũng giống như Văn Tố, cái thiếu chỉ là một cơ hội (có điều, phụ nữ có nội tâm mạnh mẽ như An Bình điện hạ thì đã ít lại càng ít, chủ yếu là liên quan đến môi trường trưởng thành của nàng nữa), nhưng bất luận thế nào, nguyên nhân thất bại đều không phải do bạn là phụ nữ, cho nên mọi việc đều có khả năng làm lại từ đầu….Cho nên, cho phép tôi nói một câu thật sâu sắc, đây thật sự là chia sẻ thật tâm của tôi!!! Hahaha…, ôm bụng cười nghiêng ngả…ing… (==|||). Cuối cùng, chúc cho những bạn đọc truyện này sẽ giống như Văn Tố, biết tiến biết lùi, dùng tâm giao đãi, không lòng tranh giành, tìm được lương duyên, cả đời tự tại.
Bình Luận (0)
Comment