Mấy năm nay, bà chủ Thẩm gần như không thay đổi, mỗi tuần đến cửa hàng của ông chủ hai ba lần để mua hạt dẻ cho bà cụ ở nhà ăn, xưởng của bà chủ Thẩm lớn như vậy, lái chiếc xe tốt như vậy, nhưng mỗi lần mua hạt dẻ, cô đều tự mình đến.
Người khác thấy bà chủ Thẩm ghé thăm quầy hàng của ông ấy thường xuyên như vậy, cũng đến mua hạt dẻ ở nhà ông ấy, tiếng tăm của cửa hàng ông đã được bà chủ Thẩm làm cho nổi lên, thậm chí người dân ở các thị trấn lân cận cũng chạy đến đây xếp hàng, việc kinh doanh của ông ấy ngày càng phát đạt, tiền kiếm được cũng ngày càng nhiều.
Ông ấy và vợ mình cả đời chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó họ sẽ có cửa hàng riêng của mình, ngày cửa hàng của họ khai trương, bà chủ Thẩm và ông chủ Phùng còn đặc biệt mang một lẵng hoa đến tặng, đó phải nói là có thể diện biết bao, bây giờ mỗi khi đi đường, ông ấy không còn khom lưng nữa, mỗi ngày đều ngẩng cao đầu, cố gắng tiến về phía cuộc sống nhỏ đang phồn thịnh của mình.
Cửa hàng hạt dẻ hoạt động cho đến đêm giao thừa cũng không nghỉ, Thẩm Vân Thư đỗ xe bên cạnh cửa hàng, ông chủ thấy xe cô dừng lại, vội vàng cầm túi hạt dẻ vừa rang xong mang ra cho cô, Thẩm Vân Thư bước xuống xe, cười nhận lấy hạt dẻ, rồi trả tiền cho ông chủ.
Số tiền này ông chủ không nhận thì không được, nếu ông ấy không nhận, lần sau bà chủ Thẩm sẽ không đến nữa, điều mà ông ấy có thể làm bây giờ là dù bận đến đâu, hương vị cũng không được thay đổi dù chỉ một chút, nhất định phải giữ đúng tiêu chuẩn như trước, tuyệt đối không được phụ lòng yêu thích hạt dẻ của gia đình bà chủ Thẩm.
Thẩm Vân Thư đang nói chuyện với ông chủ, một chiếc xe màu đen dừng lại. Cửa kính hạ xuống, Tiểu Tri Ngôn từ ghế sau thò đầu ra, vui vẻ gọi cô út, rồi vội vàng đẩy cửa xe.
Thẩm Vân Thư thấy Tiểu Tri Ngôn thì cũng vui mừng, cô nhanh chân bước đến, ôm lấy người vừa chạy xuống xe vào lòng, Tiểu Tri Ngôn bây giờ đã là một tiểu nam tử hán 12 tuổi, vẻ mặt tuấn tú, môi đỏ răng trắng, hai năm nay, cậu nhóc lớn nhanh như cành liễu vừa đâm chồi, cao hơn cô từ lúc nào không hay.
Một tháng không gặp, lại cao lên một khúc nữa, cậu nhóc ngày xưa còn được cô bế trong lòng, thoáng cái, bây giờ cô phải ngẩng đầu lên để nhìn cậu rồi.
Phùng Viễn Sơn cũng xuống xe, anh bảo tài xế lái xe thẳng về xưởng, anh không nhanh không chậm đi đến bên cạnh hai cô cháu đang ôm nhau, nghiêng người che chắn cơn gió lùa từ đầu hẻm thổi tới.
Thẩm Vân Thư nhìn vào ánh mắt anh, nhớ lại lời anh nói qua điện thoại tối qua, mặt cô nóng lên, mũi giày cô nhẹ nhàng chạm vào mũi giày của anh.
Phùng Viễn Sơn nhìn đôi tai ửng hồng của cô, khóe môi khẽ nhếch, những năm nay, trước mặt người khác, cô là bà chủ Thẩm quyết đoán mạnh mẽ, nhưng bên cạnh anh, cô mãi mãi là “bé mèo Thẩm” chỉ cần trêu một chút là mặt lại đỏ bừng lên.
Bất kể là bà chủ Thẩm hay bé mèo Thẩm, mọi khía cạnh của cô đều khiến anh say đắm.
Xe lái về đến nhà, Tiểu Ngư và Tiểu Thạch Đầu trong nhà nghe thấy giọng nói của anh Tri Ngôn, miệng reo lên “Anh Tri Ngôn”, rồi chạy ra ngoài như những chú thỏ được thả rông.
Tiểu Tri Ngôn đã ở Hồng Kông gần một tháng, Chử Tu Trùng đã trải qua một cuộc phẫu thuật tim vào hai năm trước, sau khi xuất viện, thể lực và tinh thần đều không còn được như trước, cả đời ông ấy không kết hôn, không có con cái, có ý định bồi dưỡng Tiểu Tri Ngôn làm người nối nghiệp của mình.
Hai năm nay, cứ đến kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, Tiểu Tri Ngôn lại đến Hồng Kông ở một thời gian, theo ông nội Chử đến công ty mỗi ngày, xem ông ấy xử lý các công việc lớn nhỏ của công ty, thực ra, công việc trong công ty và các ván cờ vây có điểm tương đồng, Tiểu Tri Ngôn bây giờ ở một số vấn đề đã có thể đưa ra ý kiến của mình một cách có khuông có dạng.
Nếu không phải sắp đến Tết âm lịch, Phùng Viễn Sơn đang giải quyết công việc ở Quảng Châu lại đích thân đến Hồng Kông đón người, thì Chử Tu Trùng cũng không muốn để Tiểu Tri Ngôn quay về.
Tiểu Ngư và Tiểu Thạch Đầu ở nhà mỗi ngày đều đếm ngón tay mong anh Tri Ngôn quay về, bây giờ khó khăn lắm mới được gặp được người, một đứa ngồi trên đầu gối trái, một đứa ngồi trên đầu gối phải, không có đứa nào muốn buông tay anh Tri Ngôn ra một chút nào.
Dưới sự thúc giục của Lâm Tố Bình, Cố Tùng Hàn đã sớm vác chổi đến nhà bố vợ tương lai, Phùng Viễn Sơn mang về rất nhiều thứ tốt từ Hồng Kông, bà cụ Cố và Lâm Tố Bình đều nhìn đến hoa mắt.