Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao

Chương 200

Cố Tùng Hàn đứng ở vị trí giữa hàng cuối cùng, Bạch Hi Vi đứng ở vị trí gần mép, cách Cố Tùng Hàn hai hàng, khoảnh khắc chụp ảnh, Cố Tùng Hàn đang cười nhìn một nữ sinh ở hàng trên, còn ánh mắt của Bạch Hi Vi dường như đang hướng về phía Cố Tùng Hàn.

Cố Tùng Hàn vẫn đang chìm đắm trong niềm vui sướng, khi nhìn thấy tấm ảnh này, anh ta sững sờ, năm đó sau khi nhận ảnh tốt nghiệp, anh ta thậm chí còn không thèm xem qua một lần mà vứt đi đâu không biết.

Trước đây khi Bạch Hi Vi đến nhà ăn cơm, anh ta tâm huyết dâng trào muốn xem ảnh tốt nghiệp của họ năm đó, anh ta lấy cuốn album ra, cô ấy nói cô ấy khát muốn uống nước, thế là anh ta đi vào bếp lấy nước cho cô ấy.

Khi anh ta đi ra, cô ấy đã lật xong cuốn album và nói không tìm thấy ảnh tốt nghiệp, anh ta lật lại hai lần cũng không thấy, chỉ nghĩ là ảnh tốt nghiệp đã bị mình làm mất, cô ấy nói tấm của cô ấy cũng đã mất từ lâu rồi, thế là anh ta cũng không để tâm đến chuyện này nữa.

Chuyện ảnh tốt nghiệp có phải bị cô ấy cất đi hay không không còn quan trọng nữa, bây giờ anh ta chỉ muốn biết tại sao lúc đó anh ta lại cười nhìn Thành Hòa Huệ.

Anh ta nghĩ mãi, cho đến khi ăn xong bữa cơm tất niên mới vỗ đùi nhớ ra, lúc đó anh ta và Thành Hòa Huệ đang nói chuyện tụ tập sau khi chụp ảnh xong, mối quan hệ giữa anh ta và bạn trai lúc đó của Thành Hòa Huệ khá tốt, cả nhóm có chuyện hay không có chuyện gì cũng thường xuyên tụ tập với nhau.

Không có nhiều người biết chuyện của Thành Hòa Huệ và bạn trai cô ta, nhà trường quản lý chặt, nhóm của họ không ai là người lắm lời, ai mà có bạn trai bạn gái, mọi người đều sẽ giúp che giấu.

Cố Tùng Hàn cảm thấy có lẽ Bạch Hi Vi đã hiểu lầm mối quan hệ giữa anh ta và Thành Hòa Huệ, vì vậy sau khi xảy ra chuyện đó, thái độ của cô ấy đối với anh ta mới càng ngày càng lạnh nhạt, đồng thời trong lòng anh ta cũng có một chút vui mừng, khi chụp ảnh tốt nghiệp, tại sao cô ấy lại nhìn mình? Có phải cô ấy đã thích mình từ trước rồi hay không?

Hai vấn đề này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Cố Tùng Hàn, khiến anh ta cồn cào ruột gan, anh ta muốn gọi điện cho cô ấy để thăm dò, nhưng lại sợ nếu không cẩn thận, anh ta lại làm hỏng mối quan hệ vừa mới nguội bớt của hai người, cả buổi tối anh ta cứ lơ đãng, chơi mạt chược suýt chút nữa thì thua cả q**n l*t.

Tiểu Ngư và Tiểu Thạch Đầu thấy anh ta thua thảm quá, đều muốn lấy tiền trong heo đất ra để cứu trợ chú út.

Cố Tùng Hàn thì càng thua càng vui, Tiểu Ngư không hiểu tại sao chú út thua tiền mà lại cười tươi như vậy. Tiểu Tri Ngôn trả lời sự thắc mắc của em gái, có một câu nói gọi là ‘đen bạc đỏ tình’.

Tiểu Ngư gật đầu nửa hiểu nửa không, vậy là cô giáo Bạch thực sự sẽ làm thím út của chúng rồi sao?

Tiểu Thạch Đầu không quá quan tâm chuyện tình cảm của chú út như thế nào, cậu bé nhìn đồng hồ trên tường, nhắc nhở, “Chỉ còn năm phút nữa là đến mười hai giờ rồi.”

Tiểu Ngư nghe thấy vậy, cũng không thèm nghĩ chú út ‘đen’ hay ‘đỏ’ nữa, cô bé nhảy dựng lên, phấn khích nói, “Chúng ta sắp bước vào thế kỷ tiếp theo rồi!”

Phùng Viễn Sơn bế cô bé lên, gãi gãi mũi cô bé, “Em gái của chúng ta cũng sắp lớn thêm một tuổi rồi.”

Tiểu Ngư cười ngã vào lòng bố, cô bs thích lớn thêm một tuổi, cô bé muốn lớn thật nhanh để theo kịp bước chân của anh Tri Ngôn.

Tiểu Tri Ngôn bây giờ đã có thể bế Tiểu Thạch Đầu lên một cách dễ dàng, Tiểu Thạch Đầu cũng thích để anh Tri Ngôn bế, bố thì để dành cho em gái, mẹ bế lại quá mệt, vòng tay của anh Tri Ngôn vững chãi giống như bố vậy.

Thẩm Vân Thư đội mũ và quàng khăn cho ba đứa trẻ, cả nhà cùng nhau đi ra sân, để chào đón thế kỷ mới, thị trấn sẽ bắn pháo hoa vào lúc 0 giờ.

Điện thoại Nokia của Cố Tùng Hàn reo, anh ta nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, lập tức nhấc máy.

Bạch Hi Vi ở đầu dây bên kia dường như đã say, ngay cả giọng nói cũng mơ hồ, cô ấy hỏi anh ta, “Cố Tùng Hàn, có phải anh vẫn còn thích Thành Hòa Huệ hay không?”

Cố Tùng Hàn lộn xộn, vội vàng muốn giải thích, nhưng phát hiện điện thoại đã cúp máy.

Ngoài sân, tiếng pháo nổ “lụp bụp” vang lên, Tiểu Thạch Đầu không sợ tiếng động này, mắt cậu bé mở to nhìn những tia lửa pháo hoa b*n r*, tai Tiểu Ngư được bố bịt lại, cô bé sợ mẹ cũng sẽ sợ, nên đưa bàn tay nhỏ mũm mĩm ra bịt tai mẹ.

Cố Tùng Hàn từ trong nhà lao ra, nhớ ra chưa lấy chìa khóa xe, định quay lại, nhưng lại sợ muộn thêm một bước nữa thì mọi thứ sẽ không kịp, dứt khoát không lái xe nữa, định chạy bộ đến.

Lâm Tố Bình thấy anh ta định ra ngoài, vội hỏi, “Nửa đêm nửa hôm con đi đâu vậy?”

Cố Tùng Hàn vừa mở cổng vừa hét lên, “Đi đến nhà vợ con!”

Giọng nói to đến mức át cả tiếng pháo.

Lâm Tố Bình nhìn dáng vẻ luống cuống của anh ta, có chút lo lắng, “Liệu nó có cưới được Hi Vi về không đây?”

Bà cụ Cố vỗ tay bà ấy, “Con cháu có phúc của con cháu, lo lắng cũng vô ích, chỉ còn tùy thuộc vào duyên số của thằng bé thôi.”

Lâm Tố Bình nghĩ cũng đúng, sắp đến thế kỷ mới rồi, tư tưởng của bà ấy cũng phải tiến bộ mới được, ít lo những chuyện vô bổ, giữ gìn sức khỏe cho tốt mới là quan trọng nhất.

Cố Đình Quân đốt xong hai dây pháo, tiếng pháo tạm thời dừng lại, âm thanh TV trong nhà vọng ra sân, người dẫn chương trình đang nói một cách đầy cảm xúc và hào hùng, “Tiếng chuông năm mới sắp vang lên, chúng ta sẽ đón chào mùa xuân đầu tiên của thế kỷ mới!”

Ngay sau đó là tiếng đếm ngược “10, 9, 8….”

Tim Thẩm Vân Thư đập nhanh một cách khó hiểu, cô quay đầu nhìn người bên cạnh, Phùng Viễn Sơn cũng đang nhìn cô, đôi mắt Thẩm Vân Thư không khỏi cong lại, ánh mắt Phùng Viễn Sơn khẽ lay động, anh cúi xuống hôn lên môi cô.

Tiểu Ngư ngẩng đầu muốn nhìn bố mẹ, Tiểu Tri Ngôn chỉ vào bầu trời xa xăm, nói với em trai và em gái, “Mau nhìn kìa!”

Sự chú ý của Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Ngư ngay lập tức bị thu hút.

Pháo hoa rực rỡ bay lên bầu trời, thế kỷ mới đang tiến về phía bọn chúng trong tiếng chuông trầm hùng.

Đây là thời đại thuộc về bọn chúng.

Bình Luận (0)
Comment